Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 179 : Chương 246-247.

《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN Chương 246 – Bắt Đầu Tuyển Phi. **** Tuy nói bất kể thân phận, hoàng đế tuyển phi cũng cần phải thông qua quan phủ các nơi tiến cử. Trong ba người, chỉ có Hoằng Nghị xuất thân sạch sẽ, y là thương nhân vô cùng nghiêm túc, dưới sự đề cử của anh rể họ của y, không chút lo âu thấp thỏm gì thành công trúng cử. Bắc Thần tuy rằng xuất thân giặc cỏ, có điều có Mộc Nhai ở đó, bối cảnh của y không ai dám tra, cho nên Bắc Thần cũng không có vấn đề gì. Chỉ có Lạc Cẩn có chút khó khăn, dù sao án tử Lạc Gia chấn động một thời, y may mắn thoát chết, vết nhơ cũng không thể xóa nhòa. Lạc Cẩn rất thông minh, quan viên y quen biết không ít, nhưng y lại cố ý nhờ Thanh Lưu, Văn Bang Thành đưa danh sách y lên. Lạc Cẩn nói thẳng, tội của Lạc Gia, thật không thể tha thứ, y không bị vạ lây, chỉ vì đế vương nhân từ, nhìn rõ mọi việc. Ơn vua mênh mông cuồn cuộn, y nguyện dâng lên mọi thứ của Lạc Gia, cũng lấy thân báo đáp, cảm kích tha chết và nhân từ của hoàng thượng. Thành ý của Lạc Cẩn đã đánh động Văn Bang Thành, cũng khiến mọi người không kể đến hiềm khích lúc trước. Ba tháng ba là ngày hoàng đạo thành hôn của dân gian, hôm đó là lúc hai mùa thay thế, cũng đại biểu cho con gái từ một nhà bước vào một nhà khác, không thể quay đầu lại, từ đó sẽ một lòng một dạ phụng dưỡng nhà chồng. Lời ví von này khiến mấy người kia khóe miệng co rút, nhưng cũng không có cách nào. Nếu không phải người kia xuống tay độc ác, bọn họ cơ bản sẽ không đồng ý loại chuyện hoang đường này. Mặc kệ hắn cầu khẩn thế nào, đây đều là chuyện không thể nào, bọn họ ngay cả cân nhắc cũng sẽ không có, thế nhưng người kia thoáng cái liền phá hết mọi đường lui. Đây coi như là trực tiếp bức vua thoái vị đi... Thật độc, thật tuyệt. Bọn họ không phục, không cam lòng, thì có thể làm gì chứ? Bị hắn nhốt cả đời? Hay là liều chết không theo? Người kia cũng đã nói, cùng lắm là muốn ích kỷ giữ lấy bọn họ cả đời... Bắt đầu từ khi biết người kia, bọn họ đã định trước là xui xẻo, chơi đùa cả đời, cuối cùng lại thành đồ chơi trên tay người kia. Có điều quên đi, hắn thương bọn họ. Mục đích ban đầu của bọn họ, lúc đó chẳng phải muốn có được hắn sao? Vì tình cảm, ích kỷ đê tiện cũng thường tình của con người, huống chi người kia là hoàng thượng, là hoàng thượng chưa bao giờ biết làm sao sử dụng tình cảm. Sau này sẽ chậm rãi dạy dỗ đi. Vào cung rồi, bọn họ không thể làm gì, chỉ có rất nhiều thời gian để nghiên cứu những thứ này. Ngôn Vô Trạm, ngươi đưa chúng ta vào, thì phải có giác ngộ, xem đến lúc đó, là ngươi phục tùng bọn ta, hay là bọn ta phục tùng ngươi. Sơ tuyển qua đi, mọi người đều mang theo mục đích của mình tụ tập ở trước cửa cung, dựa theo quan tước người tiến cử lần lượt sắp xếp, bắt đầu Tinh Tuyển. Tinh Tuyển rất đơn giản, chỉ là đứng ở đó để người khác chiêm ngưỡng, thái giám cảm thấy thuận mắt rồi, bọn họ sẽ ở lại, bằng không có thể trực tiếp dẹp đường trở về phủ. Mỹ nhân muôn hình muôn vẻ đi qua bên cạnh, nam nữ đều có, Hoằng Nghị mặt không thay đổi đứng tại chỗ, y đang tự đánh giá, người kia vì sao khua chiêng gióng trống như vậy... Đây cùng lắm là một hình thức, hắn chỉ cần ba người bọn họ mà thôi, Ngôn Vô Trạm hoàn toàn có thể chỉ yêu cầu nơi nào hoặc địa phương nào đó tiến cữ, thế nhưng lại vận động toàn dân... Còn không hạn chế nam nữ. "E rằng là muốn mượn cơ hội này, lại tuyển thêm mấy người, thật sự lấp đầy hậu cung." Hoằng Nghị đang nghĩ ngợi, bên tai liền vang lên một giọng nói nhỏ, ghé mắt, không có gì bất ngờ thấy được Lạc Cẩn, Hoằng Nghị hừ lạnh, người kia lại dám. Uy hiếp của hắn đã khiến Hoằng Nghị khá không hài lòng, nếu Ngôn Vô Trạm dám mượn cơ hội này lại chọn người khác, y không lột một lớp da của hắn, y sẽ không mang họ Hoằng. "Nhìn thấy Bắc Thần rồi sao?" Lạc Cẩn nhìn khắp nơi một lượt, y trước sau không thấy bóng dáng Bắc Thần, Tinh Tuyển sắp bắt đầu rồi, người này sẽ không lâm trận bỏ chạy rồi chứ? "Không đến càng tốt." Hoằng Nghị lạnh lùng nói, bớt người cùng y tranh giành không nói, Ngôn Vô Trạm cũng sẽ không tha cho hắn, Hoằng Nghị thật ra lại muốn người kia trong cơn nóng giận thật sự chém Bắc Thần, như vậy thì xong hết mọi chuyện. "Hoằng thiếu gia, ta phát hiện con người ngươi nham hiểm như vậy đấy." Lời Hoằng Nghị vừa nói ra, phía sau liền truyền đến một giọng nói lưu manh, giọng điệu quen thuộc cực kỳ... Hai người đồng thời quay đầu lại, lại đồng thời ngây ngẩn. Âm thanh này là Bắc Thần không sai, nhưng gương mặt này... "Quý tính của các hạ là?" Lạc Cẩn nhíu mày. "Ông đây họ Bắc." Là Bắc Thần không sai. Thế nhưng gương mặt này, cũng quá xinh đẹp rồi... Đẹp đến khiến người khác không quen, đẹp đến khiến người khác nổi da gà... Hoằng Nghị lui về sau hai bước, y rất muốn nói với Bắc Thần, nhìn gương mặt xinh đẹp không thể tả này của hắn, y rất muốn nôn... Lúc này, Mộc Nhai đang dặn dò binh sĩ trong coi nghiêm ngặt nhìn lại, y chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, đợi đến lúc thu lại tầm mắt, y lại chợt nhìn lại... Mộc Nhai há hốc miệng, không tiếng động nói một tiếng... Gì! Con ngươi Mộc Nhai chợt phóng lớn, sau đó y rút vũ khí binh sĩ bên cạnh, đằng đằng sát khí liền đi tới... Bắc Thần đang hỏi ý Lạc Cẩn, Mộc Nhai đã từ phía sau đè chặt hắn, đây không phải là trò đùa, Mộc Nhai nổi giận rồi, thanh kiếm kia cũng trực tiếp để trên mặt Bắc Thần... "Ông đây cho ngươi hai lựa chọn, mộtt, lột miếng da buồn nôn này ra, hai, ông đây ngay cả mặt của ngươi cũng gọt xuống." Y mới dùng xong bữa sáng, gương mặt Bắc Thần khiến y muốn đem những thứ ăn lúc sáng đều phun ra ngoài. "Đừng nha, Nhị gia, ngươi đây vì cớ gì..." Bắc Thần vừa định cò kè mặc cả, trên mặt đã rơi xuống một vụn da thật nhỏ, da đầu Bắc Thần tê rần, lập tức chịu thua, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, "Nhị gia, ta sai rồi, thứ nhỏ này sẽ gỡ xuống, ngươi đừng kích động, mặt này của ta còn cần đấy..." Hắn còn cần mặt, hắn không phải là không cần mặt sao. Mộc Nhai buông tay, tức giận nhìn Bắc Thần, nhưng nhìn thoáng qua lập tức liền dời tầm mắt qua chỗ khác, sắc mặt tái mét của y biểu thị y thật sự muốn ói ra. Hoằng Nghị nhìn biểu tình của Mộc Nhai, y thầm nói anh hùng cái nhìn quả giống nhau, lại nhìn thấy Bắc Thần thật sự gỡ gương mặt buồn nôn xuống, y từ đáy lòng bội phục khí phách của Mộc Nhai, không hổ là chiến thần danh vang rền thiên hạ... Có sức mạnh, có quyết đoán. "Mới sáng sớm, ngươi cố ý khiến người khác buồn nôn phải không?" Mãi đến khi Bắc Thần lộ ra diện mạo như trước, Mộc Nhai mới chán ghét trừng tới. Bắc Thần sờ da mặt mình, sau khi xác định không bị Mộc Nhai tổn thương mới nói, "Không phải là chuẩn bị một màn kinh diễm tứ phương sao, bọn họ không phải đều thích bộ dáng kia của hắn." Bắc Thần chỉ Lạc Cẩn một cái, người nọ vô tội nháy mắt, y thầm nói nếu ta thật sự có gương mặt như ngươi vậy, vậy y không cần Mộc Nhai ra tay, tự mình sẽ gọt đi, miễn cho mỗi lần soi gương đều sẽ buồn nôn một trận. Mấy người đang nói chuyện, Tinh Tuyển đã chính thức bắt đầu, Mộc Nhai hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, muốn sang bên cạnh dò xét, theo lý y không cần tới, nhưng đây cũng là việc lớn của Bắc Thần, y đặc biệt tới cổ động... Tiện thể xem náo nhiệt. Bọn họ nghĩ tuyển phi sẽ đơn giản... Mộc Nhai cười gian tà, đáng tiếc Mộ Bạch không tới. Uổng phí bỏ qua một màn kịch hay. Tinh Tuyển giằng co gần một ngày, bọn họ giống như cây cảnh mặc bọn thái giám nhìn triệt để, Bắc Thần mấy lần nhẫn nhịn lửa giận mới không đánh bay tên khốn gần như chạm vào mũi y, đợi đến lúc kết thúc, tâm tình vui vẻ lúc sáng sớm không còn sót lại chút gì. Có điều cái này cũng chưa tính là xong, tiếp theo còn có Nhất Thẩm. Lúc này, người đã ít hơn một nửa, trăm người một tổ, bắt đầu một vòng xét duyệt biến thái khác. Bọn thái giám nhìn càng tỉ mỉ, không chỉ vậy, bọn họ còn phải dựa theo yêu cầu của thái giám phát ra tiếng, đi mấy bước, nhìn dáng vẻ bọn thái giám này vênh mặt hất hàm sai khiến, lại nghe thấy âm thanh vô cùng the thé của bọn họ, Bắc Thần thật sự sắp muốn điên rồi... "Hoằng thiếu gia, ngươi từng mua ngựa chưa?" Còn chưa đến phiên bọn họ, Bắc Thần nói nhỏ với Hoằng Nghị. "Từng mua." Hoằng Nghị không rõ nên nhìn về phía Bắc Thần. "Ngươi cảm thấy chúng ta giống như ngựa không? Không đúng, là con la hay lừa mới đúng!" Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi, "Ở trên chợ treo tấm bảng, ghi rõ bảng giá, để người ngắm nhìn, tai, mắt, chân, thậm chí là mông. Gì chứ! Bọn họ con mẹ nó còn kiểm tra tuổi có được hay không! Bọn họ thật con mẹ nó là đang chọn thú vật!" Trong lồng ngực Bắc Thần nghẹn nín một bụng hung hăng, lúc thái giám đi tới trước mặt hắn, bảo hắn nhe răng, cả hàm răng trắng hếu của hắn khiến tiểu thái giám đáng thương liên tiếp gặp ác mộng một tháng... Sau khi Nhất Thẩm chấm dứt, người lại ít đi không ít, đặc biệt là phụ nữ, hầu như lác đác không còn mấy nữa... "Việc này Hoài Viễn làm cũng không tệ lắm." Phóng mắt nhìn lại, thuần một màu đàn ông, đây không phải là thái giám bới móc, mà nhất định là được chỉ thị, có thể ra lệnh cho bọn họ như vậy, ngoại trừ Hoài Viễn không có ai khác. Vi để không lộ liễu như vậy, còn lại một ít phụ nữ, có điều, không bao lâu, những phụ nữ này sẽ hoàn toàn biến mất. "Chút chuyện này còn làm không xong, hắn mấy năm nay lăn lộn trong cung uổng phí rồi." Đối với khen thưởng của Lạc Cẩn, Bắc Thần không để bụng, nếu Hoài Viễn thật sự cái gì cũng không biết, hắn mới là một tên ngốc. Tên ngốc bị người kia hoàn toàn tẩy não. Nghĩ đến sự xảo trá của hắn, Bắc Thần đã muốn đánh người. Hôm nay giày vò cả ngày, tâm tình hai người này không tốt lắm, Hoằng Nghị càng không ổn, y ngay cả tâm tình mở miệng cũng không có, bọn họ gần như nhau, bị người đùa giỡn cả ngày, tự tôn của Hoằng Nghị bị hao tổn nghiêm trọng, lửa giận này hoàn toàn bạo phát trong Tam Thẩm mấy ngày sau... Hoằng Nghị đã cố hết sức nhẫn nại, trước đó bị người vây xem, bị người xoi mói y nhịn, Nhị Thẩm thì bị người cầm thước đo đến cả bàn chân cũng đo một lần y cũng nhịn, đến Tam Thẩm, lại tới một đám cung nữ già cả mặt đỏ chót chẳng biết từ đâu tới, bảo y cởi quần ra... Hoằng thiếu gia muốn giết người rồi. Không ai có thể ép y cởi quần, huống chi là đối mặt mấy lão yêu quái như vậy... Hoằng Nghị mặc kệ, hai người khác cũng sẽ không làm, điện phủ Tam Thẩm thoáng cái liền yên tĩnh lại... Giữa lúc cung nữ già chủ sự chuẩn bị cho người lôi đám không biết phép tắc bọn họ ra đồng thời lập tức xoá tên, Hoài Viễn đã tới rồi... Hoài Viễn ý bảo binh sĩ an tâm một chút chớ nóng, chờ lúc binh sĩ thu vũ khí trở lại chỗ cũ, y hỏi cung nữ chủ sự, vì sao bầu không khí quái dị như vậy, "Làm sao vậy?" Cung nữ chủ sự cũng vẻ mặt vô tội, các nàng là dựa theo quy tắc mà làm. Trong cung chưa từng chọn nam phi, vì vậy còn cố ý vào dân gian học hỏi một phen, cuối cùng mới kết hợp với quy định trong cung, định ra một bộ xét duyệt tiêu chuẩn đàn ông như vậy... Giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng, các nàng không có làm khó dễ người khác. Hoài Viễn nhìn dòng dòng khối khối bên trên hỏi cung nữ, "Đến cái nào rồi?" "Sờ ngực, kiểm tra chỗ kín, ngửi mùi, kiểm tra da... cùng với, xác định cửa vào." Cung nữ nói xong, Hoài Viễn theo bản năng nhìn về phía ba người kia, lúc này, mặt bọn họ đã như đáy nồi rồi... Con mẹ ngươi chứ xác định cửa vào, sao ngươi không nói tìm rồng chỉ huyệt, tham hiểm huyệt vị chứ? Con mẹ nó là trộm mộ! Hoằng thiếu gia rõ ràng nhất. Bọn họ là người, không phải hầm mộ! Đám lão bà đáng chết này! Cung quy chết tiệt này! 【Ngôn thúc phun: Bắc Thần hai mặt】 Quá trình tuyển phi là tổng hợp từ mấy triều đại, không liên quan tới lịch sử, cũng không liên quan đến bất cứ kiến thức chuyên môn gì, chủ yếu là vui vẻ, mọi người cười cho qua đi -, - Chương 247 – Quả Là Thần Khí. **** "Ta hôm nay tới đây là thay hoàng thượng đốc tra việc này, như thế này, ta chọn mấy người, tự mình kiểm tra." Hoài Viễn ngồi xuống, chúng cung nữ cũng hai mặt nhìn nhau, trước đây hoàng thượng chỉ là vào lúc sắp kết thúc sai người hỏi thăm một chút, hoặc là trực tiếp không quan tâm, nhưng này lần mới Tam Thẩm, Hoài Viễn đã lại tới... Địa vị của Hoài Viễn ở trong cung có thể thấy, y là Cấm Vệ Tổng Trưởng của hoàng thượng, cũng là tâm phúc bên cạnh hắn, người Hoài Viễn đại diện chính là hoàng thượng, y tới cùng với hoàng thượng tự mình tới kiểm tra thực chất không có gì khác nhau. Bởi vậy có thể thấy được, hoàng thượng đối với lần tuyển phi này xem trọng cỡ nào. Hoài Viễn nhấp trà, nghe cung nữ chủ sự giảng giải kiểm tra thế nào, lúc nói đến chỗ mấu chốt thì, đôi mắt bình tĩnh thỉnh thoảng quét tới nhóm người, ánh mắt có thâm ý khác của y khiến mấy người kia không hẹn mà cùng nhíu mày... Người phụ nữ chết tiết kia nhất định không nói được lời dễ nghe gì. Sự thật cũng thật sự là như vậy. Lúc Hoài Viễn nghe tới người phụ nữ kia nói phải sờ khuông ngực bọn họ, kiểm tra màu sắc, hình dạng đầu nhũ cùng với phản ứng sau khi đụng chạm, y rất bình tĩnh nuốt trà xuống... Lúc y nghe tới người phụ nữ kia nói để bọn họ quỳ xuống đất, mở rộng cánh mông, kiểm tra hình dạng, màu sắc, độ chặt chỗ kia cùng với hướng đi và nhiệt độ bên trong, Hoài Viễn cũng chỉ dừng lại một chút... Trên đời này, cũng chỉ có Hoài Viễn có thể nghe thấy nội dung khiếp sợ như vậy còn có thể giữ được mặt không đổi sắc, không phun trà... Có điều trong lòng y cũng có một tiểu nhân đang kịch liệt đấm tường, y rất muốn biết biểu tình của bọn họ khi nghe thấy mấy nội dung muôn màu muôn vẻ này, còn có, nếu y không đến, bọn họ phải đối phó như thế nào... Những cung nữ này chỉ sợ là không sống nổi, tường cung không bị hủy đi cũng là không tệ rồi. Hoài Viễn rất xấu xa nghĩ, sớm biết vậy, y đã không đến sớm như vậy rồi... Y rất muốn xem bộ dạng bọn họ phát điên. "Được rồi, đã biết" Buông chén trà xuống, Hoài Viễn ưu nhã đứng dậy, y vừa để ý tay áo, vừa từ trong đám người, tùy tiện chọn mấy người, "Các ngươi, theo ta đi vào." Cung nữ vừa thấy, Hoài Viễn vừa chỉ chính là mấy người không tuân quy tắc vừa rồi, các nàng vừa muốn ngăn cản, liền thấy Hoài Viễn phất tay, rũ xuống mắt cũng nhấc lên, đáy mắt nhìn như bình tĩnh, lại mang theo cảm giác đè ép mười phần... "Các vị đường đường là nam nhi, dẫu có chết cũng không chịu nhục, nhưng đây là hậu cung, không phải chiến trường. Các ngươi đứng ở đây chính là sớm làm tốt chuẩn bị cả thân tâm đều thuộc về hoàng thượng, thu lại tính tình và tôn nghiêm của các ngươi, ở đây chỉ có hậu phi không có nam nhi, nếu uất ức cỡ này cũng không chịu nổi, hậu cung làm sao yên ổn, làm sao yên tâm để các ngươi đi hầu hạ hoàng thượng, giữ tốt bổn phận của mình, bằng không, hậu quả này không phải là chuyện một mình các ngươi có thể gánh vác." Hoài Viễn nói xong, liền tự mình đi vào phòng trong, mọi người ồ lên, nhưng không cam lòng trong mắt cũng từ từ rút đi. Đúng vậy, bọn họ là hậu phi của hoàng thượng, dù cuối cùng có thể được chọn làm phi tử hay không, một giây lúc bọn họ bước vào cửa cung, đã không còn tôn nghiêm nữa, cũng không còn là đàn ông. Những lời này của Hoài Viễn khiến bất mãn của những người đàn ông này không còn sót lại chút gì, đám cung nữ dựa theo trình tự bắt đầu kiểm tra cho bọn họ, mà mấy người kia cũng ngoan ngoãn đi vào phòng trong. Lúc bọn họ đi vào, Hoài Viễn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, mười ngón tay y giao nhau, tự nhiên đặt ở trên chân, thấy bọn họ đi vào cũng không phản ứng gì, chỉ là lúc cửa đóng lại rồi, không chút tình cảm dặn dò, "Mấy vị cởi đi." Không có người ngoài, cũng không cần giả vờ, Bắc Thần ném mình xuống ghế, sau đó không có ý tốt liếc Hoài Viễn, "Cởi cái gì?" "Quần." Hoài Viễn mở cuốn sổ cầm trong tay, y chỉ vào vô số chỗ trống chờ điền vào bên trên hướng về phía bọn họ bất đắc dĩ nhún vai, "Không có cách nào khác, ta phải báo cáo kết quả phải không? Mấy vị không nên làm khó ta." Hoằng Nghị nhìn lướt qua, lúc y thấy nội dung viết trên đó, gương mặt trước sau chưa ấm lại càng tiến vào trời đông giá rét... Cái gì gọi là chiều sâu, nhiệt độ, độ nhạy cảm... Đám cung nữ già quanh năm không được thỏa mãn này... Các nàng không phải là dùng cái này để thỏa mãn một chút khao khát và cô đơn trong lòng mình chứ?! Bắc Thần xùy một tiếng không để ý tới nữa, Lạc Cẩn lại là nhìn dáng vẻ nghiêm túc giống như nhất định không bỏ qua của Hoài Viễn... "Hoài đại nhân, ngươi nhất định muốn chúng ta cởi quần sau đó ngươi dùng ngón tay của ngươi lần lượt đâm vào một lần sao? Nếu ngươi muốn đâm, Lạc Cẩn sá gì để Hoài đại nhân báo cáo kết quả, có điều Hoài đại nhân ra tay nhẹ một chút, Lạc Cẩn đây vẫn là lần đầu tiên..." Lạc Cẩn nói xong liền mặt không thay đổi bắt đầu cởi đai lưng. Tuyển phi đã nhiều ngày, làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, trong lồng ngực mỗi người đều nghẹn lửa, bọn họ có bao giờ chịu loại uất ức này, bị người sỉ nhục như vậy... Quả thật đáng giận. Gấp sổ lại, Hoài Viễn ho khan,y cùng lắm là thấy tâm tình bọn họ bất vui, đùa mấy câu mà thôi, có điều bây giờ, mấy người này ngay cả tâm tình đùa giỡn cũng không có. Vậy được rồi, nói việc chính. "Hắn bảo ta tới thăm các ngươi một chút, bây giờ mới Tam Thẩm, hắn không tiện tới." Lời này nói xong, biểu tình trên mặt mấy người đều thay đổi không cùng mức độ, Hoài Viễn cười nhạt một tiếng, bắt đầu thuật lại lời người kia bảo y truyền đạt... "Hắn rất lo lắng cho các ngươi, hắn cũng biết rất uất ức cho các ngươi, hắn mong các ngươi có thể vì hắn kiên trì một chút nữa, đây đã là Tam Thẩm, không bao lâu sẽ kết thúc, mà hắn, từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ xong việc sẽ hướng các ngươi... chịu đòn nhận tội." Mấy chữ cuối, Hoài Viễn nói ý vị sâu xa, Ngôn Vô Trạm lần này chơi lớn rồi, xem bộ dạng bọn họ bây giờ, Hoài Viễn chỉ biết, xong việc nhất định sẽ náo động nghiêng trời, thay vì để người kia chịu khổ, còn không bằng y thay hắn nói mấy lời có ích trước... Cho nên y cố ý xuyên tạc ý người kia. Hơn nữa người kia từng nói hắn sẽ công bằng, đến lúc đó Hoài Viễn y nhất định cũng sẽ chen một cgân, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của người kia, Hoài Viễn liền không nhịn được muốn tiếp tục châm ngòi thổi gió... "Còn có, hắn cũng không muốn khiến cho sự việc rườm rà như vậy, dù sao lúc đó các ngươi theo hắn ra trận, rất nhiều người đều biết các ngươi, chuyện này nếu như để người nắm được, hắn cũng đau đầu." Lúc đó ai cũng chưa từng nghĩ phải che giấu hành tung, đây cũng là chuyện giấu không được, nếu việc này thật sự bị người khơi ra, dù Ngôn Vô Trạm muốn bảo vệ cũng không giữ được. Hắn tốn công tốn sức, không gì khác hơn là để che giấu tai mắt người khác tốt hơn. "Quá trình lần tuyển phi này hắn giữ lại một phần, thời điểm mấu chốt ta sẽ tới giúp các ngươi, thời gian còn lại, phiền các ngươi nhịn một chút, hắn nói, hắn ở trong cung chờ các ngươi." Hoài Viễn mỉm cười nói hết lời, sau đó y thay đổi tư thế, trở lại dáng vẻ nghiêm trang trước đó, hướng về phía bọn họ như không có chuyện gì nhếch miệng, "Lời bên trên là hắn bảo ta truyền đạt, có điều thấy giữa chúng ta cũng có giao tình, về việc này ta nhắc nhở mấy câu. Hoàng thượng hiếm khi tuyển phi, danh sách cuối cùng cũng chỉ có mấy người, các ngươi không đồng ý, người bên ngoài cũng tranh vỡ đầu, mặt mũi gì đó, tôn nghiêm gì đó vào một giây khi bọn họ đứng đây đều đã bỏ xuống rồi, bọn họ khác với các ngươi, bọn họ là muốn tranh, muốn cướp, vì đạt được mục đích tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn. Hoàng thượng sẽ cố hết sức để ý chuyện bên này, nhưng phần lớn thời gian, vẫn là phải tự các ngươi giữ gìn, hung hiểm sau cửa cung này tuyệt đối không thua gì giang hồ, hay là nói so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn, nếu xảy ra sai lầm gì, trong lòng hắn không thoải mái, các ngươi cũng không tốt đẹp gì, cho nên cố gắng hạ thấp, đừng nên gây ra sự cố." Cùng cung nữ chủ sự xung đột trực diện như ngày hôm nay, người đắc tội sớm muộn sẽ bị người khác âm thầm xử lý, dù không chết cũng sẽ mất đi tư cách, Ngôn Vô Trạm khổ tâm chuẩn bị sẽ uỗng phí. Y vẫn muốn nhấn mạnh, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ. Vừa rồi ở bên ngoài, biểu hiện răn dạy của Hoài Viễn như là để chỉ điểm mọi người, nhưng thật ra là đang tìm cho bọn họ bậc thang bước xuống. Ngôn Vô Trạm đang cố hết sức bảo vệ bọn họ, có điều chắc chắn sẽ không chu đáo, vẫn phải dựa vào chính bọn nó thông minh một chút. Kế hoạch cũng đã tiến hành thuận lợi hơn phân nửa, vào giờ phút mấu chốt này xảy ra sơ hở sẽ cái được không bù được cái mất rồi. "Ta đối với bên dưới các ngươi không có hứng thú gì, các ngươi tùy tiện đi." Hoài Viễn đưa sổ tới trước mặt bọn họ, bản thân nhìn hướng khác. Lời Hoài Viễn nói, bọn họ không phải không hiểu, chỉ là thật sự chịu không nổi loại uất ức này, cũng được, vì người kia, bọn họ mấy lần lao vào nguy hiểm, chịu một chút uất ức cũng không coi là gì. Thuyền giặc cũng đã lên rồi, không lý gì không đi cho hết, về phần mọi thứ hôm nay, ngày sau lại từ trên người người kia đòi về lại nhiều hơn một chút. Đóng cửa lại rồi chậm rãi dạy dỗ. Đối với lời người kia không có biểu thị gì, đối với nhắc nhở của Hoài Viễn cũng không cảm tạ, mấy người cầm sổ của mình liền đi điền. Hoài Viễn nhìn chỗ khác, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn bọn họ, lại nhìn thấy biểu tình bọn họ sau khi mở sổ ra, y ở trong lòng cười rất xấu xa... "Trong cung nuôi một đám đầu óc có vấn đề." Bắc Thần chửi bới, "Chọn đàn ông, không nhìn phía trước lại đi cửa sau, bọn họ đo đạc to nhỏ dài ngắn phía trước ông đây còn có thể chấp nhận." "Chọn các ngươi là để cho hoàng thượng ngủ, đo cái thứ bày trí phía trước kia làm gì?" Hoài Viễn lành lạnh nhắc nhở. Bắc Thần trừng qua, người nọ không chút xúc động. Oán giận thì oán giận, bọn họ vẫn phải viết. Có điều, đây đều là mấy thứ linh tinh quỷ quái... Bắc Thần cắn cán bút, hắn nhìn cả buổi cũng nhìn không hiểu, hắn vừa định hỏi Hoằng Nghị, chỉ thấy mặt tên kia đen không còn hình dáng. Bắc Thần không mặt không da, da mặt Lạc Cẩn từ lâu so với tường thành còn dày hơn, nhưng Hoằng Nghị thì khác... Đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, làm gì cũng cực kỳ chú ý quy tắc, vấn đề như vậy bản thân với y mà nói chính là một loại sỉ nhục đi... Bắc Thần gãi đầu một cái, quyết định không đi chọc Hoằng Nghị, mà chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn, "Cái gì gọi là Cửu Cửu Hoàn Dương Huyệt?" "Không biết." Lạc Cẩn đã đang nhíu mày, ai tới nói cho y biết Cô Ngọc Tỏa Xuân Huyệt lại là thứ gì? Câu hỏi của bọn họ khiến mặt Hoằng Nghị càng đen hơn, trái lại Hoài Viễn ở bên cạnh bộ dạng nhàn nhã nhìn trời, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn không có gì, thực chất, y nhịn cười nhịn đến nội thương. "Ngươi không phải ông chủ lầu xanh sao?" Lầu xanh kia của y làm sao mở? Sao chút chuyện nhỏ này cũng không biết. "Cám ơn ngươi còn nhớ rõ ta là ông chủ mà không phải tú bà." Hơn nữa trong cung lại cố ý dùng mấy từ cao nhã này, y ngay cả viết bịa cũng bịa không ra, không có đầu mối. Nghe vậy, Bắc Thần cũng không nói nhảm nữa, viết bừa một lượt liền trả sổ lại cho Hoài Viễn, "Kiểm tra cưỡi ngựa bắn tên, đấu lôi tỷ võ thì còn tàm tạm, đây đều là gì đó và gì đó..." Hoài Viễn nhướng mày liếc mắt nhìn sổ, nội dung bên trên khiến dạ dày y rút gân, có điều y vẫn mặt không đổi sắc, chỉ là cất sổ đi, "Ra khỏi cung đi về bên phải, hơn hai dặm là chỗ thi võ, có điều nhớ đi tới quan phủ báo danh quê quán trước, năm nay kết thúc rồi, ba năm sau xin ngài đến sớm." Bọn họ là tuyển phi, không phải thi võ trạng nguyên. Bắc Thần chửi má nó rồi, Hoài Viễn như trước không chút xúc động, cứ như vậy, mấy người ở trong phòng trong nói chuyện phiếm một hồi, chờ sau khi rời khỏi, tâm tình đều có thay đổi lớn, không còn uất ức như trước, thoải mái không ít. Hoài Viễn giao sổ cho cung nữ chủ sự, y biểu thị y đối với thứ mình nhìn thấy rất hài lòng, muốn cung nữ không ngừng cố gắng. Cung nữ thề rằng, mấy lời đó của Hoài Viễn tuyệt đối có thâm ý khác, ánh mắt kia cũng là ý vị sâu xa... Khó hiểu, mở sổ ra, sau đó bừng tỉnh giác ngộ cộng thêm chấn động không ngớt... Cái này, cái này, ba người này chính là cực phẩm diệu hiệu trong truyền thuyết a... Hiếm có, thần khí ngàn năm khó cầu... Hoàng thượng ngày sau thật có phúc. 【Cho nên nói, không có học thức rất đáng sợ】 ................