Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 149 : Chương 186-187.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 186 – Thông Suốt Tỉnh Ngộ
Lúc Hoằng Nghị tới, Ngôn Vô Trạm đang xem sách, không phải thứ hữu dụng gì, chỉ đơn giản là tập thơ, hắn ngủ không được, tùy tiện lật giở mà thôi.
Người kia nhìn thấy y, liền buông sách trong tay xuống, "Sao không đi cùng ông ngoại ngươi?"
Giờ này, sao còn lại đến chỗ hắn. Hoằng Nghị cùng ông ngoại y không phải đã lâu không gặp sao?
"Đi rồi." Lần này ra ngoài, ông hoàn toàn là vì Hoằng Nghị, nhưng cũng chỉ một lần như vậy mà thôi, ông không thể liều lĩnh bộc lộ sự tồn tại của gia tộc mà trợ giúp bất kỳ ai.
Lúc người kia gật đầu, Hoằng Nghị đã đi qua rồi, có điều y không ngồi xuống một phía khác của bàn, mà trực tiếp ngồi xuống cạnh người kia, cũng thuận thế nắm chặt tay người kia.
"Tức giận sao?" Liên quan tới ông ngoại y hôm nay không lễ độ cùng những lời quá đáng ông nói với người kia.
Người kia cười lắc đầu, không có gì phải tức giận, "Suy nghĩ của người già đều không khác mấy, ông ấy cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoằng Nghị lập tức nhìn lại, dùng cặp mắt lạnh lẽo mà sắc bén kia nhìn, dường như muốn nhìn nội tâm người kia. . . . . .
Hoằng Nghị chưa từng nhìn thấy hắn như vậy.
Ánh mắt kia, mang theo nghi vấn, cũng có đau lòng.
"Nhìn ta làm gì?" Bị Hoằng Nghị giống trống khua chiêng nhìn như vậy, người kia khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, lẽ nào y cảm thấy hắn đang miễn cưỡng vui cười hay sao? Hắn đẩy Hoằng Nghị đang ngạc nhiên một hồi, có điều nói đến ông ngoại y, hắn lại nhớ tới một chuyện khác. Việc này lúc đó hắn không phát hiện, sau đó càng nghĩ càng thấy thú vị. . . . . .
Ví dụ như, cách trò chuyện kỳ dị giữa Hoằng Nghị và ông ngoại y.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy hai người lời ít ý nhiều, không cần bất kỳ giải thích gì vẫn có thể thuận lợi trao đổi như vậy. Còn rất trôi chảy.
Hắn từng nhàm chán suy đoán vì sao Hoằng Nghị nói chuyện ngắn gọn như vậy, vì sao y cứ làm một mặt núi băng như vậy, chẳng lẽ là lúc còn bé bị cái gì kích thích, hay là y nói chuyện thành câu sẽ bị lắp, nhưng hôm nay hắn cuối cùng cũng tìm được đáp án rồi. . . . . .
Huyết thống di truyền quả là thứ rất thần kỳ, thì ra tính cách cũng có thể di truyền.
Bộ dạng xấu xa này của Hoằng Nghị, hoàn toàn là rút ra từ ông ngoại y.
"Ông ngoại ngươi vẫn nói chuyện như vậy?" Người kia nhìn như thuận miệng hỏi, có điều khóe miệng cố nén không nhếch lên đã bán đứng suy nghĩ thật sự của hắn.
Hoằng Nghị làm như không thấy, rất nể mặt mà gật đầu.
"Ngươi từ nhỏ đã nói chuyện như vậy?"
Nhìn người kia rất cực khổ nín cười, Hoằng Nghị gật đầu lần nữa.
"Không phải cảm thấy thú vị, nên bắt chước theo, sau đó không đổi lại được?"
Lần này Hoằng Nghị không nói, mặt y không đổi nhìn lại người kia.
Được rồi, y từ nhỏ đã như vậy.
Tiếp tục hỏi, tên Hoằng Nghị này nhất định sẽ tức giận, người kia hiểu rõ trong lòng, liền im miệng, có điều miệng vừa khép lại, hắn liền nghĩ tới một chuyện khác. . . . . .
"Bản lĩnh này của ông ngoại ngươi, ngươi biết không?" Hắn chỉ là trộm mộ.
"Không biết." Y là người khác họ, dù ông ngoại rất thương y, nhưng quy tắc tổ tiên không thể đổi.
"Này, tật xấu chán ghét đàn ông này của ngươi, ông ngoại ngươi có không?"
". . . . . ."
Hoằng Nghị lần nữa im lặng, mặt cũng hoàn toàn trầm xuống.
Rõ ràng thấy được từ trong mắt người kia dò hỏi như vậy. . . . . .
Sao, ngươi đối với ông ngoại ta rất có hứng thú? Ngươi không phải còn muốn già trẻ đều ăn chứ, có cần y tìm ông ngoại y trở lại không. . . . . .
Ngôn Vô Trạm ho khan, hắn chẳng qua là cảm thấy thú vị thôi. Tuy ông ngoại Hoằng Nghị rất trẻ, nhưng bọn họ không thích hợp. . . . . . Hắn cảm ơn ý tốt của Hoằng Nghị rồi.
Không muốn dẫn lửa đốt mình, người kia rót cho mình chén trà, mượn động tác uống trà che giấu bản thân không nhịn được cười, Hoằng Nghị nhìn khóe miệng người này nhếch lên, con mắt lạnh như băng hơi híp lại, lúc mở ra lại, y đã chuyển ánh mắt sang phía khác. . . . . .
"Rất có tinh thần."
Động tác uống trà của người kia dừng lại, nụ cười không cách nào khống chế kia lập tức cứng lại, ung dung trước đó đột nhiên không thấy đâu, ánh mắt mang theo ý cười cũng chỉ còn yên tĩnh. . .
"Xin lỗi."
Hoằng Nghị nói xong, là yên lặng hồi lâu.
Hai người, ai cũng không lên tiếng nữa, cũng không cử động nữa.
Hoằng Nghị hôm nay là cố ý để ông ngoại y biết quan hệ của bọn họ. Y làm như vậy là muốn cho ông ngoại y, cho tất cả mọi người biết người này là của y, đồng thời, y cũng là vì mình.
Ngôn Vô Trạm trước sau chưa quyết định, hắn đối với mỗi người đều bình đẳng, hắn như vậy khiến bọn họ đều không an tâm, Ngôn Vô Trạm là y cưới về, là người của y, Hoằng Nghị không thể thua, y phải chiến thắng tất cả mọi người, có được hắn.
Dựa vào chuyện này, y để người kia thấy rõ tình cảm của y, bị y cảm động, cũng thay đổi sắc mặt, để địa vị bản thân ở trong lòng hắn có chút khác biệt, vượt qua những người khác.
Đây là suy nghĩ của Hoằng Nghị.
Nhưng lời người kia hôm nay lại khiến y khá bất ngờ.
Y vẫn không rõ ràng, cảm giác đối với người kia được gọi là gì.
Hoằng Nghị cảm thấy hắn khác biệt, hắn khiến người ta chán ghét, cũng khiến người buồn bực, nhưng cùng lúc, lại khiến y không bỏ xuống được.
Hắn là người duy nhất có thể khiến y chủ động đụng chạm, khiến y yêu thích không buông tay.
Có lẽ là vì trách nhiệm, có lẽ là vì đoạn thời gian bình thản mà lại khó quên này. . . . . .
Y chỉ không muốn buông hắn ra, không muốn mất đi hắn mà thôi.
Muốn chiếm hắn làm của riêng, muốn chiến thắng tất cả mọi người, trở thành duy nhất của y.
Nhìn thấy hắn và những người khác ở cùng nhau, Hoằng Nghị tức giận, y cũng không cách nào lý giải, tuy rằng suy nghĩ của người kia bọn họ đại khái đều đoán được, nhưng tham lam của hắn lại hoang đường như vậy. . . . . .
Hắn không chịu chọn, bọn họ sẽ tự mình phân ra thắng bại, thay hắn quyết định.
Người thắng dĩ nhiên sẽ trở thành người trong lòng hắn.
Thế nhưng. . . . . .
So với thắng bại, so với đấu đá, so với cùng hắn lựa chọn, người kia mới càng quan trọng. . . . . .
Lời như vậy, Hoằng Nghị không muốn nghe thấy lần thứ hai.
Y cảm thấy, y đã làm chuyện không bằng cầm thú.
Lúc đó, y muốn tự tát vào miệng mình.
Đối với tình cảm mờ mịt và khó xử của người kia, khi nhìn thấy bóng lưng hắn kiên quyết rời đi, Hoằng Nghị thông suốt tỉnh ngộ rồi.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã ảnh hưởng sâu như vậy với y, hắn đã vững vàng chiếm đóng trong lòng y rồi.
Vì vậy, y nguyện ý vì hắn đi chết, vì vậy, dù biết hắn sẽ phụ lòng y, lợi dụng nó, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Cái thứ gọi là tình cảm này, không có gì có thể so đo tính toán, chỉ có hai trái tim mà thôi.
Yêu hắn rồi. . . . . . Là thật sự yêu.
Vì hắn, có thể liều lĩnh, dù là miễn cưỡng cầu toàn. . . . . .
Y cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy Ngôn Vô Trạm như ngày hôm nay nữa.
Lấy xuống chén trà đã nguội trong tay người kia, Hoằng Nghị nắm lấy vai hắn, khiến hắn nhìn mình, giây lát, Hoằng Nghị nói, "Đừng suy nghĩ nhiều."
Hoằng Nghị, như hiểu như không.
Ánh nến mờ ảo khiến đường nét trước sau vẫn lạnh như băng trên mặt Hoằng Nghị dịu lại không ít, nhìn lại y, người kia bật cười, nụ cười kia rất nhẹ, cũng rất nhạt, "Việc ông ngoại ngươi nói, ngươi không lo lắng?"
Hắn không nghe câu tiếp theo, nhưng ông ngoại Hoằng Nghị sẽ nói cái gì, hắn đều biết rõ.
"Ngươi biết sao?" Hoằng Nghị không trả lời, mà đem vấn đề một lần nữa vứt cho Ngôn Vô Trạm.
"Ta là hoàng thượng." Nụ cười gượng gạo, lại không có ý cười, ánh mắt dời về phía khác, người kia khẽ nói, "Có lẽ sẽ."
Hoằng Nghị im lặng.
"Sợ sao?" Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy mặt Hoằng Nghị, hắn cũng không muốn biết vẻ mặt y giờ phút này, "Nhân lúc vẫn còn kịp, ngươi có thể đi."
Hoằng Nghị vẫn không nói gì, nhưng trước khi hắn lại mở miệng, y đã đẩy hắn lên trên giường.
Sau đó, y chặn lấy miệng hắn.
Ánh nến chập chờn, hai bóng người thân mật chồng lên nhau, phản chiếu trên tường.
Hoài Viễn vào cửa, nhìn thấy đầu tiên chính là hình bóng chồng lên nhau, y dừng lại, giây lát, y lùi ra.
Cầm trong tay chính là hoa quả chuẩn bị cho người kia, có điều nhìn có vẻ, Ngôn Vô Trạm không cần tới rồi.
Tựa trên cửa một lần nữa đóng chặt, Hoài Viễn ngẩng đầu, nhìn phía chân trời, ánh trăng xua tan mặt đất tăm tối, nhưng Hoài Viễn không rõ, ánh sáng này có thể rọi sáng tim y hay không. . . . . .
Chỗ sâu nhất này.
. . . . . .
Thành công công phá Ải An Đồng, bọn họ không ở thêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị xuất phát, đánh về đế đô.
Trước khi đi, Ngôn Vô Trạm sắp xếp cho dân chúng Đại Dương. Đại Dương Thành tuy thành công chống đỡ kiếp nạn này, có điều trong thành đã không có cách nào để người ở, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống, Ngôn Vô Trạm sắp xếp dân chúng đến các nơi, cũng hứa hẹn trong tương lai không xa sẽ xây dựng lại Đại Dương.
Đây là nơi hắn sống lại, cũng là nơi có ý nghĩa kỷ niệm, Ngôn Vô Trạm sẽ khiến nơi này càng thêm phồn vinh, cũng càng thêm huy hoàng.
Giữa đế đô và Ải An Đồng còn có ba toà thành, có điều công phá cửa ải nguy hiểm nhất, những thành sau sẽ không có uy hiếp quá lớn, thu phục giang sơn, ngay trong tầm tay.
Không lâu sau đó, đại quân giương cờ chữ Ngôn liền rầm rầm rộ rộ đi tới tòa thành tiếp theo —— Trọng Khê.
Trọng Khê là con đường phải qua để đi về đế đô, vì trận chiến này, tuyến đường vốn nên náo nhiệt liền không thấy bất kỳ xe, ngựa gì, nhìn cảnh tượng tiêu điều này, khó tránh khỏi khiến lòng người cảm khái.
Rời đế đô quá lâu, lại có chút nhớ, người kia nhìn về phía đế đô, không bao lâu, hắn nhất định sẽ khiến mọi thứ đều khôi phục như lúc ban đầu.
Gần Trọng Khê không có thành khác, vì lẽ đó bọn họ chỉ có thể cắm trại ở mấy dặm bên ngoài, hắn đã lâu không ở trong lều bạt, một giây khi đi tới, nghĩ đến đầu tiên lại là Vân Dương. . . . . .
Người kia cười, vì chính mình mà buồn cười.
"Không có chuyện, cười ngốc cái gì?" Bắc Thần vừa đi tới liền thấy người kia một mình ở đây cười, đồng thời ôm lấy hắn, Bắc Thần nắm lấy cằm hắn nghiêng qua ngiêng lại, "Sao, nhớ tới ta?"
Người kia ngẩn ra, trái lại nụ cười càng lớn hơn, "Cũng không biết Đại Hoàng* trong trại các ngươi thế nào rồi."
(*Đại Hoàng: con chó lớn, ai không hiểu coi lại chương lúc Thúc ở trong Liệt Long Trại nha)
Mặt Bắc Thần xoạch một tiếng rơi xuống đất.
Ngôn Vô Trạm lại cười thành tiếng, hắn đẩy Bắc Thần ra, hiện giờ ở lều bạt, nhiều người mắt hỗn tạp, hắn bảo Bắc Thần bớt phóng túng một chút.
Muốn ôm cũng phải đợi thả màn cửa xuống.
"Tình hình bên Trọng Khê thế nào?" Làm đến trên giường dựng lên tạm thời, người kia mở bản đồ địa hình ra, vừa nhìn vừa hỏi Bắc Thần.
Bắc Thần vừa muốn nói, Hoài Viễn đã đi vào.
"Không tốt lắm."
Người kia ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Viễn cả mặt nghiêm túc cùng Bắc Thần bất đắc dĩ nhún vai.
Lại là không tốt lắm. . . . . .
Trong tay tên Phó Đông Lưu này còn có bao nhiêu quân bài chưa dùng tới chứ?
.......
Chương 187 - Tới Trọng Khê.
****
Không giống Ải An Đồng, xung quanh Trọng Khê một mảnh âm u quỷ dị.
Rõ ràng đều cùng trên một mảnh đất, cũng cùng được mặt trời chiếu rọi, nhưng mọi người có thể cảm giác được, bốn phía Trọng Khê tản ra âm lạnh. . . . . . như cõi âm.
Đứng gần giống như tận mắt nhìn thấy lằn ranh âm dương, tình hình khác thường của Trọng Khê khiến bọn họ chần chừ, vì vậy lần này bọn họ không trực tiếp tấn công, mà phái một đội ngũ thăm dò trước.
Khiến người không ngờ tới chính là những người kia đến gần Trọng Khê một chút, cả người lẫn ngựa liền trực tiếp ngã xuống, không phải ngất, mà là chết rồi.
Ban đầu bọn họ còn chưa phát hiện, đều đang suy đoán những người kia là như thế nào, chờ đến khi lại phái một đội đi tới, chuyện giống vậy lần nữa lặp lại, bọn họ liền nhận ra manh mối.
Không lại tùy tiện tới gần, bọn họ dùng những chó tương đối lớn, dùng dây thừng thật dài buộc lên cổ chúng, lại xua những con chó này đến chỗ đội ngũ ngã xuống, những con chó kia không chút bất ngờ chết đi, sau đó bọn họ cầm dây trói cùng xác chó kéo trở lại.
Trên người những con chó không có bất kỳ vết thương nào, lại càng không đấu hiệu thấy trúng độc, trong mắt cũng không thấy bất kỳ dấu vết hoảng sợ, dáng vẻ kia khá bình tĩnh, giống như là đang ngủ vậy . . . . . .
Giống như hồn phách trong nháy mắt bị người kéo ra khỏi thân thể.
Suy nghĩ này một khi hình thành liền sẽ không đổi, đây cũng là giải thích hợp lý duy nhất.
Sau đó bọn họ lại thử nghiệm mấy lần, phàm là vật sống đi tới, kết quả đều giống nhau, ngay cả rắn cũng không được.
Tình hình Trọng Khê vượt qua phạm vi trận pháp có thể khống chế, lại càng không trong khả năng của yêu vật, điều này khiến người ta khó tránh khỏi nghi ngờ, trong thành Trọng Khê có phải có người có thể sử dụng lực lượng ma quỷ hay không.
Người kia lại một lần nữa cảm thán, phe Phó Đông Lưu thật sự có thể nói là nhân tài lớp lớp, đã gặp, chưa gặp, thậm chí là thứ chưa bao giờ nghe, y đều có.
Nghi hoặc này không chỉ Ngôn Vô Trạm, những người khác cũng có.
Phó Đông Lưu đến cùng là từ đâu tìm được nhiều kẻ kỳ quái như vậy.
Tướng lĩnh trấn thủ Trọng Khê, bọn họ tạm thời vẫn chưa có bất kỳ manh mối, có điều so với Ải An Đồng, chỗ này cơ bản không có độ khó có thể nói, dĩ nhiên, điều kiện quan trọng là bọn họ phải giải quyết tình huống quỷ dị của Trọng Khê trước.
Trận pháp có điểm then chốt để loại bỏ, nhưng thứ này, bọn họ một đầu mối cũng không có.
Do tình hình Trọng Khê quá mức quái dị, Ngôn Vô Trạm lần này không tới gần, hắn vẫn chờ ở phía sau, cũng giống lúc mới tới Ải An Đồng, đối phương không có bất kỳ hành động nào, cũng không thấy người nào, thoạt nhìn giống như noi theo sắp xếp của Vạn Chi Kha, nhưng bọn họ đều biết, sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
Quân doanh đề phòng nghiêm ngặt, có điều ngoài trướng Ngôn Vô Trạm lại không thấy trọng binh canh gác, thuộc hạn chuyên dùng trận pháp kia của Bắc Thần, Kỳ lâm đã bố trí trận pháp phòng ngự xung quanh, đề phòng bất trắc, Thanh Nhiên cũng dùng yêu lực khống chế bốn phía, hai vòng bảo về này hợp lại, so với binh lính canh gác hữu dụng hơn nhiều.
Lều bạt không giống nhà ở, vì tránh nghi ngờ, Hoài Viễn như cũ ở trong bóng tối bảo vệ người kia, không tiếp tục cùng hắn ngủ chung giường. Vì vậy trong lều chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm.
Tắt nến, cảnh tượng bên ngoài hoàn toàn hiện lên trên vách lều, người kia hờ hững liếc mắt nhìn, liền treo áo bào trong tay lên cạnh giường, nhưng hắn vừa nhấc rèm giường lên, trên giường vốn nên không có thứ gì đột nhiên vươn ra một cánh tay. . . . . .
Hắn cứ như vậy bị kéo vào, sau đó rèm giường một lần nữa hạ xuống.
Không có tiếng thét, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có, người kia ngoan ngoãn ngã vào trong lồng ngực ấm áp mà quen thuộc, hắn biết đối phương là ai, người có thể đường hoàng như vậy nằm trong lều hắn không phải ai khác. . . . . .
"Ngươi không sợ ta là thích khách sao?" Bắc Thần kéo người kia vào trong chăn, hào phóng ở trên người hắn nhào nặn.
Người kia không ngăn cản, chỉ là quay lại liếc mắt nhìn y, "Nếu là thích khách, còn cần chờ tới bây giờ?"
Muốn ra tay đã sớm ra tay, thích khách cũng không phải thử độc, còn phải quan sát một hồi.
Hơn nữa, trận pháp này là Kỳ lâm bày ra, cũng chỉ có Bắc Thần đi vào mới có thể lặng yên không tiếng động.
Ai bảo y là chủ nhân của gã.
"Lỡ như là hái hoa tặc thì sao?" Bắc Thần vừa nói vừa cởi quần áo hắn, y không thích quanh co lòng vòng, y cũng chưa bao giờ che giấu, y muốn làm gì, vừa xem hiểu ngay, nhưng cùng lúc, y muốn làm rồi, ông trời cũng không cản được.
Đây chính là Bắc Thần.
"Có thể chờ ở trên giường trẫm, đều là chờ trẫm tới lâm hạnh, nếu là hái hoa tặc, trẫm không ngại hái luôn hắn, cũng thử mùi vị dân dã. . . . . ." Lúc Bắc Thần nắm chặt nơi đó của hắn, người kia đang cười theo bản năng nhíu mày lại, lời hắn nói đứt đoạn, hô hấp lại nặng hơn.
"Hoàng thượng nói rất đúng." Bắc Thần công nhận gật đầu, động tác trên tay càng trở nên nhanh hơn, quần người kia bị y đạp rơi, chân cũng bị đầu gối y mạnh mẽ chen vào mở ra, Bắc Thần dùng hai tay xoa nắn, lúc chỗ đó của người kia đạt đến cứng nhất, y dừng lại, "Vì vậy, hoàng thượng, Bắc Thần là tới chờ người lâm hạnh , đừng khách sao hưởng thụ đi."
Bắc Thần dưới chăn không mặc quần áo, thứ kia của y đỉnh đạc chống đỡ bên eo Ngôn Vô Trạm, lúc y nói chuyện, không biết có phải là cố ý hay không, thứ kia thuận thế trượt tới giữa đùi hắn, vừa vặn chống đỡ ở chỗ đó. . . . . .
Bắc Thần đè lên hắn, nhấn nhã giữa khe hở, cảm giác cực nóng này khiến chân mày người kia nhíu càng chặt, hắn chưa kịp nói, Bắc Thần đột nhiên ở bên ngoài miệng nhỏ của hắn gảy một cái, lần này, trực tiếp khiến hắn hừ ra. . . . . .
"Êm tai." Bắc Thần khen, hào phóng ngậm lấy tai hắn, "Kêu nhiều một chút."
Một tay để không, từ trong bình sức đã chuẩn bị sẵn từ lâu, ngay cả nắp cũng đã mở ra, quét ra một ít thuốc, Bắc Thần thoa dày đặc thứ kia lên thứ ác liệt kia của mình, sau đó quay lại giữa đùi người kia tiếp tục cọ sát, tay dĩ nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi.
"Có điều, hoàng thượng, Bắc Thần nhắc nhở người trước một câu, đừng chơi đùa quá vui liền quên mình đang nơi đâu, nếu người khiến binh lính chạy tới, nhìn thấy thần đang được đâm, sẽ khó giải thích. . . . . ." Bắc Thần cười xấu xa , y nhấn mạnh chữ kia, cùng lúc còn phối hợp ưỡn dưới eo lên, y ra hiệu vị trí mình được đâm.
Ngôn Vô Trạm không lên tiếng, trái lại nhắm hai mắt lại, như Bắc Thần đã nói, yên tâm hưởng thụ.
Có lúc, Bắc Thần sẽ thích sự thành thật của tên này. Không nhăn nhó chút nào.
Y hôn lên cổ người kia một cái, ngược lại khoát cằm lên vai hắn, cổ bọn họ giao nhau, phần lộ ra ngoài thoạt nhìn thân mật như vậy, nhưng tình cảnh dưới chăn đâu chỉ dùng thân mật để hình dung.
Bắc Thần một mực thúc eo, hoàn toàn dùng thuốc kia khiến bên dưới người kia rất ẩm ướt, động tác của y càng lúc càng lớn, thời gian ở trước lối vào cũng ngày càng lâu, có mấy lần, lại đẩy vào, thiếu một chút liền đi thẳng vào. . . . . .
"Ta nói, ban ngày, sao ngươi không nói thẳng?" Động tác vẫn như cũ, Bắc Thần lại đột nhiên hỏi một câu nghiêm chỉnh.
"Hửm?" Giọng người kia kéo dài mà lười biếng, dường như không muốn phát ra âm thanh, mắt hắn đang nhắm cũng chậm rãi mở ra, có điều cũng chưa hoàn toàn mở ra, chỉ là nhấc lên một cái khe mà thôi.
Hắn không hiểu ý Bắc Thần, hắn ra hiệu y lặp lại lần nữa.
Một tiếng này của người kia suýt chút nữa khiến Bắc Thần trực tiếp cắm vào, y dừng lại, sau đó động tác càng nhanh hơn, "Lạc Cẩn."
Lần này, Ngôn Vô Trạm nghe hiểu rồi.
Bắc Thần biết Ngôn Vô Trạm đã hiểu, thấy hắn vẫn không nói gì, lại hỏi một câu, "Trong lòng ngươi rất rõ ràng, chuyện này chỉ có thể để Lạc Cẩn đi làm."
Nhưng lúc ban ngày bàn bạc, Bắc Thần giống như những người khác, vẫn chờ Ngôn Vô Trạm nói ra, nhưng đến cuối cùng người kia cũng là không nói ra một chữ.
"Ta suy nghĩ thêm. . . . . ." Không giống với Hoằng Nghị lần kia, chuyện này không nhất thiết phải là Lạc Cẩn, mà Lạc Cẩn là ứng cử viên phù hợp nhất, có điều tình hình Trọng Khê, hắn còn chưa thăm dò, hắn không muốn để Lạc Cẩn đi mạo hiểm.
"Không nỡ? Hửm?" Bắc Thần nói xong, liền xoay người kia qua, y để hắn quỳ, mình thì từ phía sau đè lên.
Ngôn Vô Trạm vừa muốn nói, eo Bắc Thần thúc tới, thứ kia liền trực tiếp trượt vào, dù trước đó chưa làm một chút chuẩn bị, nhưng y cọ lâu như vậy,chỗ đó của người kia đã sớm mềm nhũn, lúc vừa đi vào sẽ có hơi đau, có điều Ngôn Vô Trạm sẽ không bị thương.
Đề tài này đến đây đã bị Bắc Thần cắt đứt, nói nữa, cũng chỉ còn lời ve vãn rồi.
Bên ngoài canh phòng nghiêm ngặt, bên trong lại là tình ý kéo dài, hai người thoải mái tràn trề làm một lần, sau đó ôm ở trong chăn trò chuyện, chờ Bắc Thần gần như hoàn toàn khôi phục, lúc chuẩn bị trở lại, màn lều Ngôn Vô Trạm đã bị người xốc lên rồi. . . . . .
Dù hai người đang khí thế ngất trời, nhưng có người đi vào, bọn họ ngay lập tức liền phát hiện, Bắc Thần trước đó còn cười đến cả mặt gian tà liền cảnh giác ngồi dậy, trong lúc theo khe hở rèm giường nhìn ra ngoài, tay y ở sau lưng dùng chăn đấp lên người người kia.
Có điều sau khi nhìn thấy tình huống bên ngoài, Bắc Thần lập tức buông xuống đề phòng, bắp thịt căng thẳng khắp người cũng một lần nữa thả lỏng, nhưng biểu tình trên mặt lại không tốt lắm.
Quần áo hắn ở ngay trong giường, Bắc Thần cầm lấy quần liền mặc vào, "Ngươi ở đây đợi, đừng đi ra ngoài."
Bắc Thần nói xong cũng rời khỏi giường, người kia cho rằng chỉ là binh lính, nhưng khi hắn nghe thấy giọng nói bên ngoài, có một chớp mắt, máu hắn ngưng lại rồi . . . . . .
Người bên ngoài không phải binh lính gì, mà là. . . . . .
Hoài Viễn, Lạc Cẩn, cùng Hoằng Nghị.
Đều tới rồi.
Bị bọn họ, bắt tại giường rồi.
................
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương