Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 148 : Chương 184-185.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 184: Ra Mắt Người Nhà.
****
Cuối cùng không còn ai quấy rầy.
Không có người ngoài, Hoằng Nghị cũng không câu nệ nữa, vừa bước vào cửa phòng một giây, y liền ôm người kia vào trong lòng, y vẫn không quen dáng vẻ quân chủ cao cao tại thượng này, Ngôn Vô Trạm như vậy nhìn mới vừa mắt một chút.
Ông ngoại Hoằng Nghị nhìn thấy hành động này của y, chân mày khẽ nhíu một cái, có điều ông cũng không biểu hiện quá nhiều, chỉ là đôi mắt rất giống Hoằng Nghị kia vấn vít trên người hai người hồi lâu.
Chẳng trách Hoằng Nghị cả ông cũng mời đi ra.
Do thân phận ông đặc biệt, nên Hoằng Nghị cùng ông qua lại đều vô cùng bí mật, không phải chuyện bất đắc dĩ, Hoằng Nghị hẳn là không để ông giúp một tay.
Nhà ngoại Hoằng Nghị là trộm mộ thế gia, từ tiền triều đã bắt đầu đào móc mộ phần, thực lực không thể chê bai, nhưng dù là một gia tộc khổng lồ như vậy, lại không ai biết tới, không chỉ triều đình không biết, ngay cả trên giang hồ cũng không có bất kỳ ai nghe được tin tức liên quan với bọn họ.
Bọn họ tồn tại, lại cũng như không tồn tại.
Nhưng này lần Hoằng Nghị lại không tiếc phơi bày bí mật gia tộc, dùng tới lực lượng của ông.
Đến cùng là cái gì đáng để Hoằng Nghị đánh trống khua chiêng như vậy.
Trước đó ông còn chưa hiểu, nhưng nhìn thấy tay Hoằng Nghị khoát lên thân người kia, mọi thứ đều rõ ràng rồi.
Cháu ngoại ông ưu tú cỡ nào, ông so với ai khác đều rõ ràng hơn, dưới gầm trời này, cơ bản không tìm được người có thể cùng Hoằng Nghị nắm tay suốt quãng đời còn lại, vì vậy ban đầu ông đối với đối tượng Hoằng Nghị lựa chọn cũng không ôm hy vọng quá lớn, Hoằng Nghị yêu thích là được rồi, trái lại không ai xứng với y.
Thế nhưng, Hoằng Nghị lại chọn cho mình một nhân vật ghê gớm.
Hoàng thượng.
Ánh mắt dò xét của ông ngoại Hoằng Nghị khiến người kia rất không thoải mái, hắn chưa từng bị người khác trắng trợn đánh giá như vậy, mấy tên kia lúc trước không biết thân phận của hắn mới ngông cuồng như vậy, nhưng này người biết rõ hắn là hoàng thượng. . . nhìn có vẻ, ông ta không thích hắn.
Vừa nãy ở bên ngoài, tuy rằng cảm giác xa cách rất mạnh, nhưng ít ra còn có chút cung kính, nhưng sau khi đi vào hậu đường, thái độ người này liền thay đổi hoàn toàn.
Ngôn Vô Trạm đối với lần này khá bất mãn, có điều nghĩ lại, hắn cũng biết rõ, đối với những người giang hồ này, yêu cầu không thể quá cao, dù sao bọn họ làm theo ý mình quen rồi, từ góc độ nào đó mà nói, ở trong mắt bọn họ, bọn họ là lớn nhất, bọn họ chính là luật lệ.
Đều ở Nam Triều, triều đình và giang hồ lại chia thành hai cực, bọn họ không e ngại triều đình, dĩ nhiên cũng không sợ người là hoàng thượng này.
Chỉ cần ở trước mặt người khác có đủ cung kính, trong âm thầm Ngôn Vô Trạm không tính toán nhiều lắm.
Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, nếu cứ xoắn xít những việc không đâu, nhất định chỉ có thể thất bại.
Vì vậy Ngôn Vô Trạm đối diện người này, biểu hiện ra chỉ là một hoàng thượng hiền lành gần dân mà thôi.
Lúc hắn muốn đường hoàng tỏ lòng cảm ơn, cũng cam kết ngày sau sẽ không tìm bọn họ gây sự, Hoằng Nghị đột nhiên mở miệng. . . . . .
Vừa mở miệng, chính là khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi.
"Gọi ngoại công." Y nói rất tự nhiên, như chuyện tất yếu vậy.
Cũng khiến cho cái mặt nạ đế vương hoàn mỹ này của Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt xuất hiện vô số vết rách. . . . . .
Vẻ khôn khéo bị ngạc nhiên thay thế, người kia cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoằng Nghị, ngay cả mắt cũng quên chớp.
Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị vẫn là dáng vẻ tự nhiên tự đắc, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
"Sao?" Y hỏi Ngôn Vô Trạm, "Không phải sao?"
Y bảo hắn gọi ông ngoại, có gì không đúng?
Hắn là y dùng kiệu lớn tám người khiêng về Hoằng Phủ, hắn cũng là vợ y cưới hỏi đàng hoàng, bọn họ đã lạy trời đất, từng vào động phòng, bọn họ đã sớm là người một nhà, câu ngoại công này là chuyện đương nhiên.
Nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt xinh đẹp của Hoằng Nghị, người kia nháy mắt có cảm giác bừng tỉnh. . . . . .
Ánh mắt từ khác biệt tới kinh ngạc, lại tới bất ngờ.
Ngay khi đi vào hậu đường này, ngay khi rời khỏi đám đông, Hoằng Nghị không còn là tướng tài đắc lực, phụ tá hắn thu phục giang sơn, mà là người hắn từng vô số lần uốn nắn, là người đàn ông của hắn. Chỉ là như vậy mà thôi.
Vì vậy y ngỏ lời giới thiệu và dẫn tới gia chủ của trộm mộ thế gia này cho Ngôn Vô Trạm, là để chính thức giới thiệu hắn cho người nhà của mình.
Hắn không phải hoàng thượng, hắn là người của Hoằng Nghị.
Mà người trước mắt này, cũng không phải nhân vật ghê gớm, ông chỉ là ông ngoại của Hoằng Nghị.
Ngôn Vô Trạm phát hiện, vị trí của hắn dường như đặt sai rồi.
Ngôn Vô Trạm vẫn cho rằng tim hắn là sắt thép luyện thành, tất cả hoàng đế đều là như vậy, thế nhưng, mỗi một lần, Hoằng Nghị đều có thể chạm vào thứ được sắt thép gói bên dưới, chỗ mềm mại nhất. . . . . .
Không chỉ Hoằng Nghị. . . . . . Điều này khiến Ngôn Vô Trạm có cảm giác được làm người, ở bên cạnh họ, hắn dường như không phải hoàng thượng, chỉ là một người đàn ông bình thường. . . . . .
So với hoàng thượng thông minh, luôn không ngừng tính kế, Hoằng Nghị càng yêu thích tên mặt mày ngốc nghếch, hoặc là dáng vẻ chết không biết xấu hổ trước mắt này hơn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm như vậy mới càng sống động, càng khiến người ta động lòng.
Hoằng Nghị không quen biểu đạt, lời nói của y cũng không nhiều, nhưng giờ phút này, yêu thích Hoằng Nghị biểu hiện ra khiến người kia bỗng nhiên động lòng, nhìn đôi mắt trước sau lành lạnh này của y, chỉ một thoáng, trời đất không còn, chỉ có lẫn nhau. . . . . .
Có điều rất nhanh, mọi hình ảnh ấm áp bị một tiếng ho nhẹ sát phong cảnh của ông ngoại Hoằng Nghị đánh tan. . . . . .
Ông nhắc nhở bọn họ, ông lão này vẫn còn ở đây.
Nhìn lại, thấy lại là một gương mặt xác chết lạnh như băng.
Điều này khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi lần nữa nghĩ tới nghề nghiệp của ông. . . . . .
Luôn cảm thấy người này u ám. . . . . .
Hắn vẫn thích cái lạnh đơn thuần của Hoằng Nghị hơn.
Sau đó Ngôn Vô Trạm phát hiện, ánh mắt ông ngoại Hoằng Nghị so với vừa rồi còn không thân thiện, còn âm lạnh hơn. . . . . .
Hiện giờ hiểu ý Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm đột nhiên có cảm giác tay chân luống cuống, hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn phải làm sao đối mặt. . . . . .
Nếu thân phận hắn là hoàng thượng, Ngôn Vô Trạm có vô số cách đối phó, thế nhưng. . . . . .
Việc này cùng hắn gặp được trước đây không giống.
Hắn không biết người bình thường làm thế nào, ngoại trừ ngẩn người, hắn cũng không biết hắn còn có thể làm gì. . . . . .
Hắn hiện giờ đối mặt, không phải một nhân sĩ giang hồ ngông cuồng tự đại, mà là người không thích hắn, người nhà của Hoằng Nghị.
Vẻ mắt biến hóa trong nháy mắt của người này thu hết ở trong mắt Hoằng Nghị, dáng vẻ này của hắn, đâu chỉ là mê người. . . . . . thật sự khiến không ai có thể rời mắt. . . . . .
Hoằng Nghị vỗ vỗ vai hắn, y ra hiệu người kia không cần lo lắng, càng không cần căng thẳng.
Ngôn Vô Trạm theo bản năng nhìn sang, hắn thầm nói rốt cuộc là ai khiến hắn căng thẳng. . . . . .
Hắn cơ bản vốn cũng không nghĩ sâu như vậy có được không?!
"Gọi ngoại công." Hoằng Nghị lần nữa nhắc nhở.
Người kia quay sang gương mặt cứng rắn kia, dù hiểu ý tốt của Hoằng Nghị, thế nhưng chuyện này, tính khả thi thật sự không lớn, hắn cơ bản là gọi không được mới là quan trọng. . . . . .
Hơn nữa hắn cảm thấy, ông ngoại Hoằng Nghị cũng không muốn nghe được hắn gọi ông như vậy.
Quả nhiên, người kia lạnh lùng thu lại ánh mắt, quay sang đối diện với Hoằng Nghị, dáng vẻ chán ghét kia, ông cháu hai người này tuyệt đối là giống nhau như đúc.
"Không cần." Ông ngoại Hoằng Nghị nói, "Không nhận nổi."
Dù đoán được kết quả, nhưng nghe ông ta chính miệng nói ra, người kia vẫn cảm thấy khó chấp nhận. . . . . .
Thái độ xa cách này, cảm giác xem thường này khiến sắc mặt Ngôn Vô Trạm cũng khó coi hơn.
Hoằng Nghị lại vỗ vỗ vai hắn, nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay ấm áp kia ôm chặt lấy ngón tay phát lạnh của người kia, Hoằng Nghị dùng hành động nói cho hắn biết, không cần lo lắng, có y ở đây.
Nhưng Hoằng Nghị chưa kịp mở miệng, ông ngoại y đã giành trước một bước, "Không đồng ý."
Lần này là nói trắng ra rồi.
Ông không chấp nhận, cũng cơ bản không nghĩ tới muốn đón nhận Ngôn Vô Trạm, ông không đồng ý.
Mặt Ngôn Vô Trạm hoàn toàn trầm xuống.
"Không được." Đối mặt với vẻ kiên quyết như chém đinh chặt sắt của ông ngoại, Hoằng Nghị một chút biến hóa cũng không có, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, sau đó y dùng giọng điệu so với ông ngoại y càng thêm kiên quyết phản đối.
Không đồng ý không được.
Thái độ của Hoằng Nghị khiến ông ngoại lần nữa khẽ nhíu mày lại, "Đàn ông."
Ông ý nói Ngôn Vô Trạm là đàn ông.
"Ông muốn cháu?" Đây cũng là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, có điều Hoằng Nghị cũng không lo lắng, y hỏi ông ngoại mình, không cho y chọn đàn ông, là muốn y nối dõi tông đường.
Trầm ngâm, ông ngoại lắc đầu, ông không cần Hoằng Nghị nối dòng.
Hoằng Nghị không phải cháu đích tôn của ông, ông không bắt ép y cưới vợ sinh con, điểm này Hoằng Nghị đã sớm biết, nhưng đồng thời, chuyện Hoằng Nghị chán ghét đàn ông mọi người đều biết, dù cuối cùng người Hoằng Nghị lựa chọn là nam hay nữ ông cũng không quan tâm, nhưng ông ngoại y trước sau vẫn cho rằng y sẽ mang cô nương về, bất ngờ này, thật sự kiến ông bất ngờ rồi.
Có điều ông vì vậy mà phản đối, lý do có chút không thỏa đáng.
Ông ngoại lại nói, "Già."
Nếu Hoằng Nghị tìm cho mình đàn ông trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp còn chưa tính, nhưng người trước mặt này, thêm mấy tuổi là có thể làm cha Hoằng Nghị rồi.
Điều này khiến ông không thể chấp nhận?
"Nguyện ý."
Hoằng Nghị dứt lời, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh xuống, hai bên cũng không ai nói nữa, bầu không khí trầm muộn khiến người ta nghẹt thở. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, sự việc lại phát triển đến nước này.
...............
Chương 185: Đế Vương Vô Tình.
***
"Yêu?"
Ông ngoại Hoằng Nghị đột nhiên chuyển ánh mắt sang Ngôn Vô Trạm, trong chút nghi ngờ pha lẫn châm biếm to lớn, người kia còn chưa kịp phản ứng, ông lại nói. . . . . .
"Lợi dụng."
Lần này, không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.
Vì giang sơn có thể làm đến bước này, Ngôn Vô Trạm cũng thật sự không dễ dàng, cho nên ngay cả thân thể cũng lấy ra để đánh cược, ông khâm phục.
Có điều điều này cũng phù hợp với tính cách Ngôn Vô Trạm, không, phải nói phù hợp tính cách của hết thảy đế vương. . . . . .
Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn nào. Cho dù là nổi nhục dưới khố.
Ngược lại sau này, đứng trên đỉnh cao, hắn có thể tùy ý quyết định cuộc sống bất cứ ai.
Vì vậy những thứ này đáng là gì?
Dù là bị đàn ông ngủ.
"Ta giúp ngươi." Nhìn thẳng ánh mắt người kia, ông ngoại Hoằng Nghị hừ lạnh, "Buông tha hắn."
Thứ Ngôn Vô Trạm muốn, cùng lắm là giành lại giang sơn, năng lực cùng bối cảnh của ông so với Hoằng Nghị lớn hơn nhiều, ông đồng ý giúp hắn, chỉ cần hắn thôi lợi dụng Hoằng Nghị.
Trong mắt ông ngoại Hoằng Nghị, quan hệ giữa hắn với Hoằng Nghị chính là không đáng một đồng như vậy, ngay cả giao dịch cũng không bằng. . . . . . Không thể chịu được.
Ngôn từ là vũ khí đáng sợ, nhưng trải qua những năm này, đã không còn gì có thể tổn thương được Ngôn Vô Trạm, giống như hình như vừa rồi của ông với hắn, nhưng hiện giờ, nghe thấy ông hình dung bọn họ như vậy, lồng ngực đau nhói vẫn khiến Ngôn Vô Trạm không nhịn được cau mày.
Có thể, ở trong mắt người khác, bọn họ đều thấy như vậy. . . . . .
Không chỉ Hoằng Nghị, Bắc Thần, Lạc Cẩn, đều là đối tượng hắn lợi dụng. . . . . .
Vì giang sơn, hắn thà rằng bán đi nhan sắc.
Hắn là một hoàng đế xứng chức.
"Người có thể thu lại mọi thứ của Hoằng Nghị, binh mã của hắn, tài lực của hắn, thậm chí là quyền lợi của hắn, chỉ cần để hắn lại là đủ rồi." Ngôn Vô Trạm không muốn trực tiếp xung đột với ông ngoại Hoằng Nghị, dù ông xoi mói thế nào hắn cũng sẽ không để ý, dù là châm biếm chế giễu, nhưng nghi ngờ của ông lại sỉ nhục đối với tình cảm của Hoằng Nghị.
Tình cảm của Hoằng Nghị trong sáng như vậy, nghiêm túc như vậy.
Ngôn Vô Trạm tự biết hổ thẹn, bên cạnh hắn không chỉ một mình Hoằng Nghị, tương lai của bọn họ là một mảnh xa vời, nhưng có những thứ không phải giả. Không có ai có tư cách nghi ngờ.
"Người có thể không cần lo lắng, ta sớm muộn cũng sẽ trả Hoằng Nghị lại cho người, ta thắng rồi, sẽ trở lại đế đô tiếp tục làm hoàng đế của ta, ta thua rồi, cái mạng này sẽ không còn, hắn nhiều nhất, cũng chỉ theo ta đến khi sự việc kết thúc, ta sẽ không quấn lấy hắn quá lâu. Ta không phủ nhận, ta cần lực lượng của Hoằng Nghị, nhưng là người của hắn, so với thứ hắn có thể mang đến cho ta, quan trọng hơn rất nhiều."
Vừa bắt đầu, Ngôn Vô Trạm chỉ muốn sự giúp đỡ của y, nhưng hiện giờ, những thứ kia cũng không quan trọng nữa, giống như trận chiến với huynh đệ họ Ngô kia, biết rõ chỉ có Hoằng Nghị có thể, Ngôn Vô Trạm vẫn ngăn cản.
Bởi vì hắn lo cho y.
Suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm, không chỉ có Hoằng Nghị, Bắc Thần và Lạc Cẩn đều hiểu rõ.
Hắn vì sao tham lam, bọn họ cũng đều rõ ràng.
Còn có lo lắng của người kia. . . . . .
Nghe hắn nói như vậy, Hoằng Nghị hiếm có nhíu mày, đau lòng cho hắn, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của hắn. . . . . . Khiến người ta không nhịn được, muốn ôm vào lòng.
Muốn để hắn không cần nói nữa. "Ta không cần người đồng ý, vì chúng ta đều hiểu rõ ràng việc này không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta gả cho Hoằng Nghị, nhưng mãi mãi cũng không thể chân chính trở thành người của Hoằng Gia, miệng ở trên người của người, người muốn nói thế nào tùy ý, thế nhưng, đừng chạm đến giới hạn của ta, cũng không cần mang tới cho ta bất kỳ quấy nhiễu gì, bằng không, bất luận là ai, ta đều sẽ không khách khí."
Hắn sẽ không nịnh hót lấy lòng, cũng không ai có tư cách khiến hắn làm vậy, đây là việc của hắn và Hoằng Nghị, hai người bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa, không cần bất kỳ ai tham dự.
Ngôn Vô Trạm sẽ không tính toán với ông ngoại Hoằng Nghị, có điều, nếu như ông dự định thay đổi cái gì, dù là ông ngoại Hoằng Nghị, hắn cũng sẽ không nể tình.
Nói xong, Ngôn Vô Trạm không nhìn bất cứ ai, hắn trực tiếp rời đi.
Hoằng Nghị không ngăn cản, mãi đến tận khi bóng lưng người kia hoàn toàn biến mất trong mắt y, y mới chuyển ánh mắt sang ông ngoại mình.
"Người đã nghe rồi." Suy nghĩ của người kia cũng chính là suy nghĩ của y.
Hoằng Nghị nói rồi, y nguyện ý.
Một giây khi y chấp nhận, mọi ưu điểm và tật xấu của người kia, y đều chấp nhận, dù hắn là kẻ điên phát cuồng, dù hắn là quái vật mất hết tính người, lúc Hoằng Nghị cần hắn, cũng đã chuẩn bị gánh chịu mọi thứ của hắn. Sẽ không vì phát hiện chỗ chưa tốt của hắn mà từ bỏ.
Đường là y tự chọn, dễ đi hay không là chuyện của y, y đều chấp nhận.
Y không bị bất kỳ ai đầu độc, cũng không bị ai lợi dụng, bản thân y lựa chọn mà thôi.
Lý trí của Hoằng Nghị là thứ đáng sợ, tính tình cháu ngoại của mình ông hiểu rõ hơn ai hết, bất cứ ai đều sẽ có lúc suy nghĩ kích động, nhưng Hoằng Nghị thì không. Dù là làm gì, đều trải qua suy nghĩ đắn đo.
Một khi y đã quyết định, không ai có thể lay chuyển quyết tâm của y, sự nghiêm túc của Hoằng Nghị cũng đáng sợ như vậy.
Ông hiểu rõ, nhưng ông vẫn không cách nào đồng ý, "Hắn là. . . . . ."
"Vợ con." Cắt lời ông ngoại , Hoằng Nghị không cho ông nói tiếp.
Y biết ông ngoại muốn nói gì.
Y không muốn nghe bất kỳ thứ gì không tốt liên quan đến người kia.
Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, đế vương vô tình, hắn trở mặt vô tình, hắn coi mạng người như cỏ rác, hắn là pháp luật, hắn là chúa tể, một khi y không còn giá trị lợi dụng, hắn lúc nào cũng có thể giết chết y.
Bởi vì đoạn lịch sử không thể tả này.
Những đạo lý này, Hoằng Nghị đều hiểu, nhưng hết cách rồi, y đã quyết định.
Nếu cuối cùng Ngôn Vô Trạm thật sự trở mặt vô tình, chỉ có thể nói, vận mệnh của Hoằng Nghị y là như vậy.
Cái thứ gọi là tình cảm này chính là như vậy, đúng đúng sai sai, ai có thể nói rõ.
Hoằng Nghị nói ra chuyện này, không phải muốn được ông ngoại y chúc phúc hay đồng ý, y chỉ là cho bọn họ biết, người này là người của y.
Để tất cả mọi người biết sự tồn tại của Ngôn Vô Trạm mà thôi.
Không phải hoàng thượng, chỉ là vợ y.
. . . . . .
Ngôn Vô Trạm một mình đi trên hành lang uốn khúc, thỉnh thoảng có người cùng hắn gặp thoáng qua, bọn họ dừng chân hành lễ, bọn họ vẫn luôn cung kính, nhưng Ngôn Vô Trạm đều không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, hắn cứ đi thẳng như vậy, hai chân cứ bước. Cuối cùng đến gian phòng hắn tạm thời nghỉ ngơi.
Trong phòng đã sớm bố trí thỏa đáng, đệm chăn đều là mới tinh, nước trà trên bàn cũng vừa đúng, eo lưng thẳng tắp, trong chớp mắt lại có chút giống như cảnh tượng trên điện Kim Loan. . . . . .
Chỉ là Ngôn Vô Trạm lúc này, không còn vẻ mặt nghiêm trang.
Không còn ai, cũng không cần ngụy trang nữa, người kia mờ mịt nhìn dưới mặt đất, chua xót trong lòng không thể khống chế cuồn cuộn lên. . . . . .
Hắn nháy mắt, tốc độ từ chậm tới nhanh, theo mí mắt ma sát, đôi mắt từ từ ấm áp. . . . . .
Hắn rất khó chịu.
"Hoàng thượng?"
Không biết qua bao lâu, Ngôn Vô Trạm nghe thấy tiếng Hoài Viễn lộ ra vẻ chần chừ, hắn ngẩng lên cần cổ cứng ngắc, nhìn thấy Hoài Viễn đầy mặt kinh ngạc. . . . . .
Tiếp đó gương mặt kia nhanh chóng áp sát, Hoài Viễn ngồi xổm ở trước mặt hắn, nâng mặt hắn lên, chân mày xinh đẹp bởi vì lo lắng mà cũng nhíu lại. . . . . .
Ngón tay thon dài kia của Hoài Viễn vuốt ve trên mặt hắn, hắn nhìn thấy Hoài Viễn không thể tin nhìn hướng ngón tay của mình, người kia khó hiểu, cũng theo y sờ soạng một hồi. . . . . .
Đầu ngón tay chạm đến, là một mảnh lạnh lẽo, người kia cũng kinh ngạc như Hoài Viễn. . . . . .
Hắn lại đã khóc rồi.
Vô số mặt nạ đắp lên mặt, Ngôn Vô Trạm từ lâu đã quên gương mặt chính mình, thất tình lục dục cũng đều đã sớm rời xa hắn, cười không cười, giận không giận, hắn đã quên cảm giác khóc, hắn cho rằng ngay cả bản năng kia hắn cũng quên rồi. . . . . .
Thế nhưng, khóc rồi.
Lại đã khóc rồi.
Bị Hoài Viễn nhìn thấy, hắn phải trốn, phải che giấu, nhưng cuống họng kia đột nhiên căng thẳng, người kia cúi đầu. . . . . .
Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống. . . . . .
"Hoàng thượng?" Hoài Viễn chịu không được dáng vẻ này của hắn, hắn chịu bao nhiêu oan ức mới có thể như vậy, Hoài Viễn đau lòng ôm lấy người kia, y vuốt lưng hắn, an ủi con thú hoang bị thương kia, "Đừng khóc. . . . . ."
Hoài Viễn muốn hỏi hắn bị làm sao, y cũng sẽ giết chết hết những kẻ khiến hắn không vui, nhưng hiện giờ. . . . . .
Đừng khóc nữa.
Y thấy đau lòng. . . . . .
"Hoài Viễn. . . . . ." Người kia gọi tên Hoài Viễn, dù nước mắt vẫn không ngừng, nhưng giọng hắn vẫn bình tĩnh và thoải mái như vậy.
Hắn dựa vào vai Hoài Viễn, để mặc chất lỏng ấm áp này tàn phá, hắn không lau, cứ như vậy mở tròn mắt, "Trẫm. . . . . . Ta là hoàng thượng, ta đã định là vô tình, vì ngồi vững ngôi hoàng đế, vì bảo vệ giang sơn, ta nhất định phải từ bỏ tình cảm. . . . . ."
Suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm, không ai biết, hắn sẽ không chia sẻ với bất kỳ ai, cũng không cách nào đoán được, nội tâm người này, vĩnh viễn đóng kín .
Có lúc, Hoài Viễn lo lắng, muốn giúp hắn, nhưng Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ cần.
Y vẫn là lần đầu tiên nghe được hắn nói chuyện như vậy. . . . . .
Cũng là lần đầu tiên trực tiếp nhất biết được suy nghĩ của hắn.
"Nhưng Hoài Viễn, ta cũng là con người." Người kia cười, nước mắt cũng trở nên mãnh liệt, "Tim ta không chết, người của ta cũng không chết, ta cũng cần tình cảm, đời này của ta được làm người, ta không thể đến chết cũng không biết đó là cảm giác gì. . . . . ."
Vì vậy ngay từ ban đầu, hắn không từ chối Lạc Cẩn, cũng để mặc tình cảm bản thân thả ra ngoài.
Hắn không muốn thu lại, hắn muốn thử nghiệm.
Hoài Viễn cau mày, y đột nhiên không muốn nghe hắn nói nữa, nhưng người kia lại không dừng lại. . .
"Chính vì chắc chắn không có cách nào nắm giữ, cho nên mới càng muốn thử nghiệm, cho nên mới càng thêm quý trọng, đối với ta mà nói, là thứ xa xỉ. . . . . ." Đời này, chỉ có một lần như vậy, hắn có thể ra khỏi hoàng cung, cũng chỉ có một lần như vậy, "Có thể ngươi cảm thấy ta rất để tiện, gặp một yêu một, hạng người gì cũng có thể tiếp nhận, ta là hoàng thượng, là đàn ông, nhưng lại thấp hèn như vậy nằm rạp dưới người, lại thấp hèn như vậy mặc kệ. . . . . ."
Tha thứ với Lạc Cẩn, đón nhận với Bắc Thần, còn dung túng với Hoằng Nghị. . . . . .
Những thứ này, bọn họ đều không cách nào lý giải, bọn họ cũng không hiểu vì sao hắn muốn tham lam như vậy, người nào cũng muốn giữ lại.
Có một không đủ sao? Một người không thỏa mãn được sao? Hắn xem mình là cái gì, lại xem bọn họ là cái gì. . . . . .
Có cần thấp hèn như vậy hay không?
Bọn họ không có sau này, chỉ có hiện tại, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn từ bỏ một ai, tình cảm mỗi người đối với hắn mà nói, đều rất quan trọng.
Đều là đáng quý .
Mặc kệ đã xảy ra cái gì, hắn đều không tính đến, tình cảm của bọn họ là thật, vậy là được rồi.
Đây là lần duy nhất trong đời này của hắn.
Nói hắn thế nào cũng được, hắn không sao cả, hắn chỉ muốn trong năm tháng tương lai dài lâu mà cô độc, có một ít gì đó có thể khiến hắn nhớ mãi. . . . . .
Hắn cũng muốn không uổng kiếp này.
Nên để hắn ngắn ngủi tham lam một lần.
"Hoài Viễn, ta nhất định phải cô độc một đời, cùng mỗi người bọn họ cũng không thể lâu dài, đến cuối cùng, vẫn chỉ còn lại ta một mình. Vì vậy, hiện tại, để ta cẩn thận mà cảm thụ một chút mùi vị được người yêu, và yêu người, có được hay không. . . . . ."
Lời này, hắn hỏi là Hoài Viễn, lại cũng là hỏi nhiều người hơn. . . . . .
Đòi hỏi lớn nhất của hắn rồi.
..............
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương