Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 136 : Chương 160-161.
Chương 160: Xung Đột Trực Tiếp.
****
"Làm rồi?" Hoằng Nghị lại hỏi.
Người kia quyết định liều chết đến cùng, hắn tiếp tục lắc đầu.
"Là cái gì?" Hoằng Nghị nhìn một vệt nước bên dưới.
"Liên quan rắm gì đến ngươi?!" Dưới tình thế cấp bách, thói quen do ở cùng Bắc Thần tạo thành, không tự chủ được thốt ra, người kia muốn rút lại đã không kịp, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt với Hoằng Nghị, đối với gương mặt âm lạnh này của đối phương không chút sợ sệt.
Hắn biết rõ, nếu khí thế lại cũng thua y, hôm nay hắn nhất định sẽ chết rất thảm.
Sắc mặt Hoằng Nghị thật sự càng ngày càng khó coi, không chỉ vì thái độ này của người kia, còn vì câu mắng tục mang đúng chuẩn phong cách của Bắc Thần kia. . . . . .
Giây lát, Hoằng Nghị thu lại ánh mắt, Ngôn Vô Trạm dường như từ trong mắt y thấy được hai chữ ngươi khá, hắn cho rằng y mệt mỏi rồi, nhưng không ngờ, Hoằng Nghị lại thô bạo xé quần áo hắn ra. . . . . .
Không phải cởi, mà là xé thành vải vụn, thân thể lốm đốm kia của Ngôn Vô Trạm lập tức phơi bày trước mặt Hoằng Nghị, mặt người kia lập tức tái đi, nhưng chưa tái hoàn toàn, liền lại trắng rồi. . . . .
Hắn hiện giờ phải quan tâm đã không phải những dấu vết trên người kia lộ ra nữa. . . . . .
Hoằng Nghị đè lên eo hắn, ngón tay cứ như vậy ngang nhiên cắm vào. . . . . .
Người kia liền kinh ngạc thốt lên cũng không kịp, thứ từ lâu đầy tràn nhân lúc y mở rộng nơi đó trong nháy mắt toàn bộ chảy ra, Ngôn Vô Trạm có thể cảm thấy được, tốc độ thứ kia chảy ra nhanh vô cùng. . . . . .
Hoằng Nghị nhìn không chớp mắt, một màn có thể nói là dâm đãng này y vẫn nhìn bằng gương mặt không chút cảm xúc.
Đừng nói trốn, Ngôn Vô Trạm lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt, thay đổi bất thình lình khiến hắn bất ngờ đến ngay cả phản ứng cũng không làm được, tay Hoằng Nghị tay còn ở trong thân thể hắn, thứ kia không chảy y liền khuấy lên mấy lần, sau đó y lại ở đó nhìn. . . . . .
Mãi đến tận khi eo người kia đều ướt, dưới người tụ lại một bãi không nhỏ, Hoằng Nghị mới coi như dừng lại.
Có điều ngón tay vẫn không rút ra, trái lại đi vào sâu hơn, y đè lên chỗ mẫn cảm bên trong người kia, sau đó hỏi hắn, "Là cái gì?"
Ngôn Vô Trạm rất muốn nói ngươi là mù hay là ngốc , lẽ nào ngươi không nhìn ra đây là thứ gì?
Hắn cũng biết Hoằng Nghị biết rõ, y biết rõ còn hỏi chỉ là muốn khiến hắn càng thêm khó coi mà thôi.
"Của ai?" Hoằng Nghị hùng hổ doạ người, không làm, vậy những thứ chảy ra này là cái gì?
Đón lấy ánh mắt trong nháy mắt trở nên phẫn nộ của y, người kia hừ khinh bỉ, "Sao, Hoằng thiếu gia ngươi quên rồi sao? Trước đó không phải ngươi mua đàn ông cho ta sao? Hắn cũng không tệ, tối qua rất gắng sức, một lát nhớ khen thưởng, nói ta rất hài lòng."
Dứt lời, trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Có điều rất nhanh, đã bị tiếng xuýt xoa của người kia đánh vỡ. . . . . .
Hoằng Nghị đang đè chỗ đó của hắn.
Tối qua làm rất nhiều lần, làm tới chỗ kia hiện giờ vẫn rất mẫn cảm, một chút đè ép này của Hoằng Nghị, hắn suýt nữa hét lên, gương mặt trắng bệch cũng trong nháy mắt ửng đỏ. . . . . .
"Của ai?" Hoằng Nghị lại hỏi.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy Hoằng Nghị hôm qua nhất định là uống đến ngu người rồi, nếu không sao cứ bám vào một vấn đề hỏi mãi không thôi, hắn không muốn trả lời, nhưng Hoằng Nghị liền giày vò mạnh hơn chỗ đó của hắn. . . . . .
Hai cái chân kia, lúc dùng đến bọn chúng đều không phối hợp, đừng nói đá người, hiện giờ đau đến hắn ngay cả sức lực để nhấc lên cũng không có, nếu không phải Hoằng Nghị vẫn đè lên, chỉ sợ hắn hiện giờ đã sớm nằm ngửa ra rồi. . . . . .
Hoằng Nghị lần nữa truy hỏi, đáp án của người kia lại là ngàn bài một điệu, ngay lúc Hoằng Nghị đối với hắn hoàn toàn từ bỏ, lúc chuẩn bị sẵn sàng dùng thân thể cùng hắn nói chuyện tiện thể dạy dỗ hắn một hồi, Ngôn Vô Trạm lại đầu hàng. . . . . .
Hắn thấy được vũ khí kia của Hoằng Nghị chinh chiến lâu dài vẫn còn sắc bén, hắn không thể làm tiếp nữa, nếu không thật sự sẽ chết. . . . . .
Tình hình hiện giờ, Hoằng Nghị cũng đã sớm đoán được kết quả, y chỉ là muốn hắn thừa nhận một lần mà thôi.
Được rồi, tới mức này rồi, giấu cũng vô ích, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể gật đầu, hậu quả thế nào, hắn hiện giờ cũng không còn sức suy nghĩ. . . . . .
"Của ngươi. . . . . ." Người kia nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
Câu trả lời của hắn cuối cùng khiến Hoằng Nghị ngừng lại động tác, có điều rất nhanh, y lại hỏi một câu, "Ta là ai?"
Câu hỏi này dễ trả lời rồi, người kia không chút suy nghĩ trực tiếp gọi tên y.
Có điều Hoằng Nghị lại lắc đầu, "Là người đàn ông của ngươi."
Lời sửa lại của y khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, nhưng hắn còn chưa kịp tìm hiểu đã bị hành động tiếp theo của Hoằng Nghị cắt đứt. . . . . .
"Trừng phạt." Rút ngón tay ra, không thể nghĩ tới thân thể người kia sắp tan vỡ, Hoằng Nghị lại một lần đưa thứ kia của mình vào trong thân thể hắn. . . . . . Đây là trừng phạt của y đối với hắn.
Lời nói dối của hắn, còn có thái độ của hắn với y.
Hoằng Nghị không ngờ tới, y vừa mở mắt, nhìn thấy lại là người kia chuẩn bị vội vàng trốn đi, hắn không ngừng không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, còn cả miệng ăn nói linh tinh, tìm mọi cách che che giấu giấu. . . . . .
Điều này khiến Hoằng Nghị khá tức giận.
Y không trừng trị hắn một trận thật tốt, con người ngang ngược này sẽ không biết ai mới là tướng công của hắn. . . . . .
Nghĩ tới đây, Hoằng Nghị đột nhiên dừng lại, "Gọi tướng công."
Hoằng Nghị nhất định là sơi dây kia nối sai chỗ nào rồi, Ngôn Vô Trạm rất muốn khóc , trên thực tế hắn cũng thật sự khóc rồi, dĩ nhiên đây là bị Hoằng Nghị làm khóc. . . . . .
Cuối cùng, dưới từng tiếng tướng công mang theo xin tha, Hoằng Nghị gắng sức rất nhanh kết thúc chiến dịch, y bên này vừa kết thúc, Ngôn Vô Trạm bên kia lập tức liền ngã vật ra. . . . . .
Không phải không muốn động, mà là không có sức cử động.
Sau khi làm xong, Ngôn Vô Trạm mới nhớ lại, tên nhóc Hoằng Nghị này không phải chán ghét đàn ông sao. . . . . .
Vậy sao còn có thể mặt không đổi sắc xé quần áo của hắn, y còn chạm vào chỗ đó của hắn, thậm chí làm chuyện như vậy. . . . . .
Phản ứng tự nhiên của Hoằng Nghị hẳn là tránh đi như tránh rắn rết chứ.
Lúc này Hoằng Nghị là tỉnh táo, không có tác động của rượu mạnh.
Ngôn Vô Trạm dường như đột nhiên hiểu ra gì đó, sau đó hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. . . . . .
Nghĩ đến biểu hiện của y từ tối qua đến giờ, còn có những lo lắng kia, Ngôn Vô Trạm rất có xúc động húc đầu vô tường.
"Ngươi tối qua, không có say?"
Hoằng Nghị kéo đệm giường bị làm ướt trước đó ra, đang chuẩn bị ném xuống đất liền nghe thấy người kia hỏi y như vậy, tối hôm qua y say rồi, có điều ý thức rất rõ ràng, y biết y đang làm gì, "Đã say."
"Tên lừa đảo." Người kia không chút sức lực, nguýt y một cái, xoay người lại nhắm mắt lại, bây giờ nghĩ một chút, thật ra Hoằng Nghị vừa bắt đầu đã biết, nếu không y sẽ không bình tĩnh như vậy đối mặt với chân thành đối đãi của bọn họ, hắn chưa quên biểu hiện của Hoằng Nghị ở Lạc Phủ lần đó cường điệu thế nào.
Là y cố gắng che giấu thế nào, mới không phát hiện vấn đề này.
Mọi chuyện ở trong đầu người kia sàng lọc một lần, ý muốn húc đầu vô tường của người kia càng mạnh mẽ.
Hoằng Nghị biết rõ mọi chuyện, y lại vẫn ngồi xem kịch, xem hắn là con khỉ đùa bỡn.
Y còn giả say, giả vờ vô tội, giả vờ cái gì cũng không biết, nếu Ngôn Vô Trạm biết hôm qua y không say, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này , hắn bị Hoằng Nghị lừa rồi. . . . . .
Nghĩ tới, suy nghĩ của người vẫn thật sự rất sâu.
Bị lừa rồi, hắn còn ngu ngốc nghĩ phải làm sao giải thích với y. . . . . .
"Ta vẫn cho rằng, Lạc Cẩn là gian xảo nhất, bây giờ nhìn lại, ta vẫn là thật sự đánh giá cao hắn, đánh giá thấp ngươi rồi, cái gì chán ghét đàn ông thật ra đều là giả đúng không? Chỉ có thể nói không thích tiếp xúc với đàn ông mà thôi, cơ bản sẽ không biểu hiện cường điệu như ngươi vậy."
Ở trong mắt Hoằng Nghị, tiếp xúc với đàn ông giống như độc dược vậy, giống như đụng tới sẽ chết, hắn cũng từng nghe lời đồn liên quan với Hoằng Nghị, người hầu thân cận của y bị giết, chỉ vì đối phương chọn đàn ông, thật ra, sự thật không phải như vậy.
"Nếu biểu hiện giống như ngươi vậy, loại chán ghét kia hẳn là từ trong xương tủy, không phải uống say vào có thể cởi bỏ được, nếu ngươi thật sự chán ghét đàn ông như vậy, sau khi say rồi thân thể cũng sẽ theo bản năng bài xích, nhưng ngươi không có, chẳng những không có, còn làm. . . . . ."
Lúc ở Lạc Phủ, y ôm hắn ngủ một đêm, lần kia y thật sự uống say rồi, nhưng ngoài trừ biểu hiện áp đảo của y ra, cùng với bình thường cũng không có gì khác.
Hơn nữa bọn họ không chỉ từng tiếp xúc một lần, Hoằng Nghị còn từng ôm hắn, còn từng dùng đồ vật hắn từng ăn qua.
Lấy một ví dụ không tính là trùng hợp lắm, Ngôn Vô Trạm trước đây từng có một thị vệ rất sợ động vật có lông mao, đừng nói là đụng tới, chỉ cần ở cùng một căn phòng, y cũng sẽ vì vậy mà phát ban.
Chán ghét của Hoằng Nghị, chỉ là trong tâm lý, hay là nói mọi thứ là do Hoằng Nghị nói mà thôi.
Nhưng tất cả bọn họ đều tin là thật.
"Cần gì chứ, mọi người đều như vậy, tại sao phải giả dạng thành như vậy? Hay là, nói thật ra, ngươi chính là thích đàn ông, chẳng qua là vờ thả để bắt mà thôi, hoặc là thả lỏng cảnh giác của người khác, như vậy Hoằng thiếu gia ngươi muốn hạng người gì đều có thể gạt vào trong tay rồi."
Người kia cười nhạo, hắn vẫn cho rằng trong mọi người, Hoằng Nghị đơn giản nhất, nhưng hắn sai rồi, nhớ tới ai đó đã nói, Lạc Cẩn và Hoằng Nghị đối chọi gay gắt nhiều năm như vậy, y vẫn có thể bình yên vô sự, vậy thì chứng minh Hoằng Nghị cũng không phải nhân vật bình thường. Hắn coi thường y rồi.
Nhìn thấy người kia lộ ra xem thường và thất vọng, Hoằng Nghị đột nhiên nắm lấy cổ tay người kia, lúc hắn nhìn về phía mình, Hoằng Nghị nói, "Chỉ đối với ngươi."
Y chỉ có đối với hắn mới như vậy.
..............
Chương 161: Quyết Định Của Hoằng Nghị.
****
Đối với người khác, Hoằng Nghị sẽ cảm thấy buồn nôn, dạ dày sẽ thật sự sôi trào.
Hoằng Nghị hẳn là thẹn quá hóa giận mới đúng, câu trả lời của y, ngược lại khiến hắn im lặng.
Người kia khô khan nháy mắt, đối với một câu nói bất thình lình của y, nửa ngày không thể phản ứng lại.
Hoằng Nghị hôm qua uống say rồi, tâm tình của y vô cùng khó chịu, liền muốn uống say một lần, nhưng uống rượu chính là việc như vậy, càng muốn say trái lại càng tỉnh táo, vì vậy Hoằng Nghị cuối cùng cũng không thể tìm được cảm giác quên hết mọi thứ kia.
Nhưng như vậy lại vừa hay.
Say đến đúng lúc, đúng chỗ.
Y chỉ biết thứ mình muốn hiện giờ là gì, không cần lại phải phí sức lực cần những thứ khác, nghe theo lòng mình, nghe theo bản năng, kiêng kị gì đó cũng không còn. . . . . . Hoằng Nghị thả lỏng bản thân.
"Sau này, cách xa bọn họ."
Hoằng Nghị buông hắn ra, tay người kia nhẹ nhàng rơi xuống giường, thế nhưng mấy chữ này của Hoằng Nghị, lại như có sức nặng ngàn vạn cân, có thể nói là ăn nói mạnh mẽ, cũng khiến cho người có chút trợn mắt há mồm kia càng thêm ngạc nhiên.
Tầm nhìn dời khỏi ánh mắt bởi vì quá kinh ngạc mà mất đi tất cả biểu hiện của người kia, Hoằng Nghị khẽ quét qua chiến tích tối qua của y, cảm giác đối với người này y còn chưa làm rõ, có điều rất hiển nhiên, y không chán ghét hắn. Cũng không phản đối không cùng hắn làm chuyện như vậy.
Nước chảy thành sông, mọi việc cứ tự nhiên như vậy, không hề có một chút cảm giác khó chịu.
Như vậy là đủ rồi, hắn uống rượu không uổng phí.
Hoằng Nghị không gạt hắn, y thật sự rất chán ghét đàn ông, chỉ người này là ngoại lệ.
Y cũng là trong lúc lơ đãng tiếp xúc với hắn, chờ lúc y phát hiện, bọn họ đã không chỉ là đụng chạm đơn giản, nhưng bất ngờ là, y lại không có cảm giác buồn nôn kia.
Người này, luôn khiến y quên đi thói quen.
Vì vậy, chuyện như vậy, cũng chỉ làm với hắn, Hoằng Nghị mới có thể tiếp nhận, bất kể là tâm lý hay là thân thể.
"Trừng phạt." Ánh mắt Hoằng Nghị chợt thu lại, một lần nữa đối diện với ánh mắt người kia, phen này khiến Ngôn Vô Trạm giật mình một cái, cũng lập tức tỉnh lại, Hoằng Nghị rất ít nói, nhưng hắn lại một lần nữa tâm ý tương thông hiểu được ý tên kia. . . . . .
Y bảo hắn rời xa bọn họ, nếu không y sẽ dùng cách này trừng phạt hắn, ép hắn đến còn thê thảm hơn so với hiện giờ, xem hắn còn có sức lực gì đi tìm đàn ông. . . . . .
Hắn không nghi ngờ Hoằng Nghị sẽ làm được chuyện này, nhưng là. . . . . .
Tại sao?
Hắn vẫn không hiểu?
Chỉ trong một đêm, thay đổi của Hoằng Nghị cũng quá lớn rồi, giống như biến thành người khác, hắn cũng có suy nghĩ muốn sờ thử gương mặt đó xem cuối cùng có phải là bản thân Hoằng Nghị, hay là bị người dịch dung .
Thái độ rối rắm phức tạp này của y, Ngôn Vô Trạm thật sự không theo kịp.
Có điều đã nói nhiều như vậy, dường như vẫn xoay quanh một việc, không có cái này, Hoằng Nghị sẽ không cùng hắn làm chuyện như vậy, cũng sẽ không đối với hắn có ý muốn chiếm hữu. . . . . .
Nếu như nói y giả say không phải là vì đùa bỡn hắn, vậy. . . . . .
Dù có điểm không thể tưởng tượng, hắn vẫn nghi ngờ nhìn phía Hoằng Nghị, "Ngươi, thích ta?"
Quá nhiều bất ngờ, Ngôn Vô Trạm đã chuẩn bị kỹ cho kinh ngạc tiếp theo, nhưng Hoằng Nghị lại yên phận khinh bỉ hừ một tiếng. . . . . .
Thái độ coi thường này, dáng vẻ giễu cợt này, lại khiến Ngôn Vô Trạm tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc, luôn cảm thấy đây mới là Hoằng Nghị, có chút nhớ nhung.
Có điều âm cuối kết thúc, Hoằng Nghị đột nhiên nói một câu, "Ta là người đàn ông của ngươi."
Giống như là say rượu, đáp án này trằm ngàn khó chịu, vĩnh viễn đều có hiệu quả.
Y là người đàn ông của hắn, y làm gì cũng không cần lý do.
Y có thể danh chánh ngôn thuận ôm hắn, cũng tất nhiên yêu cầu không cho hắn phản bội, y trừng phạt hắn càng hợp tình hợp lí, Ngôn Vô Trạm một chút khuyết điểm cũng tìm không ra.
Hơn nữa Hoằng Nghị y đã đủ nhân từ, đổi là đàn ông bình thường, nếu người của mình không giữ gìn bổn phận, e là đều sớm dùng cực hình hầu hạ rồi.
Y còn có thể cùng hắn tự mình liên hệ, đã là không dễ dàng.
Một câu nói này, quả nhiên khiến Ngôn Vô Trạm á khẩu không trả lời được, hắn không phải không có cách nào phản bác y, mà phản bác cũng vô dụng.
Tên nhóc này cơ bản là không biết cái gì là lý lẽ, vì vậy hắn cũng sẽ không nói.
Dù Hoằng Nghị không thừa nhận, có điều Ngôn Vô Trạm đại khái cũng đoán được, nhìn tiểu quỷ mặt lạnh tính tình xấu xa này, lại nghĩ tới sự việc liên tiếp xảy ra, Ngôn Vô Trạm lạt bật cười một cái.
Hắn cười Hoằng Nghị trẻ con, còn có sự ngu ngốc của mình. Nhìn thấy vẻ cười lộ ra bất đắc dĩ này của người kia, cặp mắt lạnh nhạt kia của Hoằng Nghị chuyển hướng về phía màn giường cả đêm chưa kéo. . . . . .
Ngôn Vô Trạm hỏi hắn, có thích hay không, Hoằng Nghị không rõ lắm, hắn không ép buộc y, câu trả lời kia chỉ là một đáp án. Trước khi Hoằng Nghị hiểu được tâm tình của chính mình, y chỉ có thể nói như vậy.
Lúc đầu, thái độ của y đối với người này quả thật vô cùng chán ghét, có điều nhìn thấy hắn và Lạc Cẩn ở cùng nhau, Hoằng Nghị lại cảm thấy hắn buồn cười đến đáng thương, y tìm hắn để gây sự là không muốn Lạc Cẩn thành công, cũng không muốn để cho tên này lại bị đùa giỡn. . . . . .
Sau đó, y cưới hắn, đây hoàn toàn là ngoài ý định của Hoằng Nghị. Dĩ nhiên, nguyên nhân thúc đẩy chuyện này vẫn là Lạc Cẩn, cũng mặc kệ nói thế nào, bọn họ đã kết hôn rồi.
Hắn là người đầu tiên Hoằng Nghị y cưới vào nhà.
Có điều y rất nhanh đã quên mất hắn, nếu không phải Mộ Bạch nhắc nhở, người này sống hay chết Hoằng Nghị cũng không biết.
Y không có quên cam kết lúc trước đối với Ngôn Vô Trạm, cưới hắn, không phải công cụ trả thù Lạc Cẩn, cũng không phải quân cờ giúp y thành công, y sẽ có trách nhiệm với hắn, cũng phải đối xử tốt với hắn.
Dù trong thế giới của Hoằng Nghị không có hai chữ trách nhiệm.
Y là thương nhân, cả đời này đều tính toán hơn thiệt, y chỉ có thành công, chỉ có lợi nhuận, những thứ khác đều không quan trọng. Trách nhiệm gì đó là có thể cho hắn bạc hay là cuộc sống giàu có sung túc?
Nhưng người này lại cứ khiến thứ này cơ bản không tồn tại này sống lại.
Ban đầu, Hoằng Nghị chỉ là thực hiện cam kết mà thôi, đường hoàng làm dáng một chút, nhưng sự hòa hợp này lại đến hiện giờ. . . . . .
Tiếp xúc nhiều với người này rồi, chán ghét đối với hắn càng nhiều hơn, đặc biệt nghe thấy hắn nói những lời không biết xấu hổ kia, còn có dáng vẻ chết cũng không biết xấu hổ này, mỗi lần Hoằng Nghị đều bị hắn chọc đến phất tay áo bỏ đi, nhưng tĩnh táo lại, dường như lại có một hồi những mùi vị khác ở bên trong.
Y chán ghét hắn, lại không nhịn được muốn đi tìm hắn, muốn tiếp tục thử nghiệm cảm giác mới mẻ lại xa lạ này.
ở cùng người này, không có cái gì rung động lòng người, bình thường giản dị, cùng người nhà bình thường nhất không có gì không giống nhau, nhưng phần vô vị này, Hoằng Nghị làm sao cũng không quên được.
Một chén nước lã có thể nếm được mùi vị.
Hắn phải ở bên cạnh y, luôn luôn bên cạnh. Người kia đã thành thứ không thể thiếu.
Vì vậy Hoằng Nghị đi cứu hắn, y cũng đồng ý dốc hết mọi thứ giúp hắn, vì hắn là trách nhiệm của y, cũng vì phần nhớ nhung trong lòng này.
Nhưng sau đó, phần bình tĩnh này lại bị làm rối loạn.
Lúc y nhìn thấy tình cảnh ở ngọn núi giả đó, Hoằng Nghị tức giận đến ngay chính y cũng không ngờ tới, y đánh hắn, y lúc đó càng muốn vặn gãy cổ hắn.
Có điều có một số việc đã xảy ra, có tính toán cũng vô dụng, chuyện của Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần bọn họ, Hoằng Nghị cũng đã sớm biết, Hoằng Nghị đánh hắn chỉ là muốn nhắc nhở hắn, để hắn sau này đừng tái phạm, thế nhưng. . . . . .
Ngay đêm đó, người kia vậy mà lại cùng Hoài Viễn náo loạn với nhau.
Y nhìn thấy Hoài Viễn mặc áo lót đi ra, lần thứ hai chuẩn bị nước tắm cho người kia.
Bọn họ đã làm gì, không cần nói cũng biết.
Hoằng Nghị đối với người kia vô cùng thất vọng.
Ban ngày vừa cùng Bắc Thần, tối đến là Hoài Viễn.
Y không muốn lại thấy được người không biết xấu hổ là hắn nữa.
Y phải đi, nhưng không.
Đến cuối cùng, Hoằng Nghị thật sự là giận không nhịn nổi rồi.
Lần này, y có lý do tức giận người này mà không quan tâm, nhưng y phát hiện, y không bỏ được hắn.
Hắn kém cỏi như vậy, khiến người chán ghét như vậy, thế nhưng, y không cách nào mặc kệ hắn.
Hoằng Nghị không biết tình cảm của mình đối với người kia, y chỉ biết, hắn và bọn họ ở cùng nhau, y sẽ tức giận.
Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, y sẽ không cho bọn họ có thêm bất cứ cơ hội nào, hắn là y cưới vào nhà, hắn là người của y, chuyện trước đây, Hoằng Nghị có thể xem như chưa xảy ra, chuyện cũ y sẽ bỏ qua, thế nhưng sau tối hôm qua, y sẽ ngăn chặn tất cả những thứ này.
Dù người này phong lưu quen thói, y cũng phải uốn nắn lại hắn.
Y phải làm thật tốt vai trò người bên cạnh hắn.
Ngôn Vô Trạm thể lực tiêu hao, hắn rất nhanh lại ngủ thiếp đi, có điều Hoằng Nghị say rượu lại cùng với bình thường không khác gì nhau, sau khi dọn lại giường một lần nữa, y liền đi sắp xếp mọi việc.
Y chưa quên chuyện Phó Đông Lưu đánh lén tối qua, nhưng y vừa ra khỏi cửa, đã Hoài Viễn chặn lại.
Hay là nói, Hoài Viễn vẫn luôn không rời đi.
Chuyện này, Hoài Viễn yêu cầu Mộ Bạch giữ bí mật với Bắc Thần và Lạc Cẩn, hai người kia chỉ biết là Phó Đông Lưu phái tới ám sát, những thứ khác, bọn họ ăn nói cẩn trọng.
Hoài Viễn có thể phá cửa mà vào, y muốn bắt người kia về bất cứ lúc nào cũng được, nhưng nhà trọ lại lớn như vậy, y không thể không quan tâm đến mặt mũi Ngôn Vô Trạm, vỡ lở ra, đến cuối cùng người mất mặt không phải ai khác.
Đêm đó, Hoài Viễn chịu giày vò, y lần lượt nghĩ, nếu hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao. . . . . .
Sẽ không có nhiều thứ phải lo lắng như vậy.
Y lập tức có thể đem cướp lại hắn.
Trời mới biết y tốn bao nhiêu sức lực, mới thả xuống bàn chân nhấc lên vô số lần này.
Y không dễ dàng chờ đến rạng sáng.
"Người đâu?" Hoài Viễn mang theo rất nhiều hung ác, ánh mắt âm lạnh kia so với Hoằng Nghị càng sâu.
"Trong phòng của ta." Hoằng Nghị bình tĩnh nhìn y, đối với nguy hiểm Hoài Viễn tỏa ra ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoài Viễn nghe xong, ra vẻ liền muốn đi vào trong, có điều Hoằng Nghị đưa tay ngăn y lại. . . . . .
"Từ giờ, hắn theo ta rồi."
..............
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương