Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 135 : Chương 158-159.

Chương 158: Giương Cung Bạt Kiếm. ***** Có điều Hoài Viễn tới chậm rồi, bên này đã kết thúc. Bọn họ cố gắng để lại mấy tên sống sót, nhưng vừa thấy phe mình không thể cứu vãn, mấy tên áo đen trước khi bị bắt giữ liền uống thuốc độc tự tử. Từng bộ từng bộ xác chết từ trong Xuân Hương Các được mang ra ngoài, trực tiếp chất đống ở cửa, người hầu thân cận của Hoằng Nghị ngăn cản thủ vệ hôm nay kia đang đếm số lượng, mà tú bà Xuân Hương Các và quy nô đang đứng thành hai hàng run lẩy bẩy, có cô nương bị dọa đến khóc ướt cả mặt, thậm chí trực tiếp liền ngất đi, dù mọi việc đều đã tiến hành đâu vào đấy, nhưng tình cảnh này chỉ có thể dùng một chữ hỗn loạn để hình dung. Hoài Viễn nhíu mày lại, rất nhanh đến gần gã người hầu thân cận tên Thủ Ô kia, "Hắn đâu?" Thủ Ô lẩm nhẩm số lượng, lúc này mới cố gắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, gã vừa thấy là Hoài Viễn, liền lập tức xoay người lại, thái độ cũng tốt hơn không ít, chỉ là câu hỏi này của Hoài Viễn, gã có chút khó thể trả lời. . . . . . Cẩn thận liếc nhìn gương mặt không chút tình cảm của Hoài Viễn, người nọ vò vò sau đầu mới ấp a ấp úng tìm đáp án coi như chính xác, "Cái này. . . . . . Đang bận." Ngôn Vô Trạm thật sự đang bận, hơn nữa còn rất bận. Đứng trên thang lầu là có thể nghe thấy âm thanh bận rộn của bọn họ, có điều gã cảm thấy Hoài Viễn chắc chắn sẽ không muốn biết bọn họ đang bận cái gì. Cũng không ai muốn biết bọn họ đang bận cái gì, bởi cái thứ đòi mạng kia. . . . . . Hoài Viễn vừa nghe lời này, liền theo bản năng liếc mắt về Xuân Hương Các một cái, nơi nồng nặc mùi son phấn này khiến chân mày y nhíu chặt hơn, y không nói tiếp nữa, mà đi thẳng vào. Thủ Ô thấy vậy, vội vã ngăn cản y, chuyện cười, thời điểm thế này, nếu thiếu gia bị quấy rầy, mọi người nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt, vì mạng nhỏ của mình và các anh em, gã cũng không có thể để Hoài Viễn đi vào. "Xin lỗi, thiếu gia có lệnh, tất cả mọi người không được đến gần." Đừng nói là Hoài Viễn, dù là Hoằng lão gia đến đây cũng không có thể cho vào. Hoài Viễn dừng lại, cũng không phải vì muốn dừng lại, trường kiếm trong tay trong nháy mắt kê lên cổ Thủ Ô, trong mắt Hoài Viễn rõ ràng viết sáu chữ lớn, kẻ ngăn cản, giết không tha. Hoài Viễn ra tay, người của Hoằng Nghị bên này lập tức phản ứng, trong thời gian ngắn chỉ nghe được đâu đâu cũng có tiếng rút kiếm leng keng. Đội ngũ hai bên giương cung bạt kiếm, vốn là người cùng một chiến tuyến, hiện giờ lại đối lập nhau. Tình hình trước mắt còn nghiêm trọng hơn khi nãy. Thủ Ô mở tay ra tỏ ý không sao cả, gã cơ bản sẽ không quan tâm thanh kiếm lúc nào cũng có thể chặt đầu mình xuống, ra vẻ không giúp được gì nhìn Hoài Viễn, "Dù người giết ta, người cũng chưa chắc đi qua được." Người của Hoằng Nghị cầm vũ khí chặn hoàn toàn cửa vào, người của Hoài Viễn ở không xa, mà ở giữa lại là xác chết chồng chất, tú bà kia dùng sức lau mặt, dưới lớp phấn trắng như tuyết lộ ra làn da màu vàng, mối làm ăn này e là bỏ đi rồi, hôm nay bà còn mạng sống sót là tốt lắm rồi. . . . . . . . . . . . Dưới rèm giường nửa trong suốt, mọi thứ đều mơ hồ như vậy, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai thân thể mạnh mẽ quấn lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời. . . . . . Giường lớn vì động tác kịch liệt của bọn họ mà khẽ đung đưa, rèm giường này càng như sóng nước nhấp nhô, trong mùi vị giống đực động dục mơ hồ lộ ra máu tanh, khiến tất cả những thứ này tràn ngập thú tính. . . . . . Thân thể va chạm phát ra tiếng nước dính dớp, trở thành giai điệu chủ yếu trong căn phòng này, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy bên trong pha thêm một tia tiếng khóc nức nở xin tha, hoặc là tiếng thở dốc giống như thú hoang. . . . . . Mặc kệ là âm thanh nào, người nghe thấy đều sẽ tâm thần phơi phới, bộc phát dục vọng. . . . . . Làm đến kịch liệt, Hoằng Nghị không nói câu nào, y chăm chú lắng nghe âm thanh khi thì cao vút khi thì trầm thấp của người kia, dù hắn gọi thế nào đều dễ nghe như vậy, hắn chỉ cần vừa phát ra âm thanh, Hoằng Nghị liền hận không thể đem toàn bộ chính mình đi vào bên trong. . . . . . Thân thể người kia rất dẻo dai, tư thế gì cũng có thể bày ra, Hoằng Nghị không có tâm tình cùng hắn chơi đùa các loại, liền chọn tư thế có thể đi vào sâu nhất. Eo người kia đều sắp bị y ép gãy rồi, hai cái chân kia càng mấy lần không có sức chống đỡ suýt nữa bị đẩy ngã nhưng rất nhanh lại bị y mạnh mẽ ôm lại, đầu gối mơ hồ đau nhức, e là da thịt bên ngoài đều bị mài rách rồi. . . . . . Ngôn Vô Trạm xưa nay chưa từng quỳ lâu như vậy, nhìn tình hình hiện giờ giống như muốn đem thời gian quỳ cả đời này bù đắp lại rồi. Hoằng Nghị bên này đang làm khí thế ngất trời, tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, người bên ngoài thật ra đã sớm tới, nhưng gã không dám động, nhưng lại không dám nghe thiếu gia nhà mình vui vui vẻ vẻ, huống chi hai vị chủ nhân bên trong này đều là nhân vật không thể chọc. . . . . . Gã vốn muốn chờ trong phòng hơi yên tĩnh một chút mới gõ cửa, nhưng không ngờ tiếng động càng lúc càng lớn, tiếp tục nghe tiếp e là không có điểm dừng, bất đắc dĩ gã chỉ có thể nhắm mắt, liều mạng nhẹ nhàng gõ cái cửa này mấy cái, "Thưa ngài, Hoài Viễn dẫn người đến rồi." Hoằng Nghị đang ôm lấy đầu người kia cắn môi miệng hắn, y nhả ra đôi môi ướt nhèm của người kia, âm thanh vốn trầm thấp mập mờ, lập tức lại trở về lạnh như băng thường ngày, "Cản lại." Hoằng Nghị chỉ nói hai chữ như vậy. Không có lệnh của y, hôm nay ai đi vào đây đều phải chết. Trời có sập xuống, y cũng phải làm cho xong. Không ai ngăn cản được y. "Cứng không?" Quay đầu lại, giọng nói Hoằng Nghị lần nữa biến trở về tràn đầy mê hoặc. Người kia gật rồi lại lắc, chỗ kia của Hoằng Nghị giống như chày sắt, càng giày vò càng cứng, hắn chịu không nổi, hắn lắc đầu, là vì Hoài Viễn tới rồi. . . . . . Biết rõ tính cách Hoài Viễn, nhìn thấy tình cảnh bên ngoài hỗn loạn như vậy, Hoài Viễn nhất định là muốn tới tìm hắn, hắn không muốn bị Hoài Viễn nhìn thấy chuyện hắn đang làm. . . . . . Hắn muốn Hoằng Nghị thả ra, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng mơ hồ, Hoằng Nghị nghe thấy liền giảm tốc độ lại, y để người kia nói rõ ràng. . . . . . " Hoài Viễn tới rồi. . . . . . Chúng ta phải mau nhanh ra. . . . . . A ——" Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, đã bị một trận ra vào như đóng cọc của Hoằng Nghị cắt đứt, loại động tác trừng phạt này khiến hắn hoàn toàn không có cách nào mở miệng nói, ngoại trừ dốc sức kêu la, âm thanh gì cũng không phát ra được nữa. . . . . . Âm thanh gần như rít gào bên trong khiến người bên ngoài đỏ mặt, gã mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này, lúc nói mấy lời vừa rồi là nắm lấy cổ họng, cũng không biết thiếu gia nhà gã có thể nhớ giọng nói của gã hay không. . . . . . Trí nhớ Hoằng Nghị rất tốt. Chờ lúc gã chạy xuống lầu, bên ngoài Xuân Hương Các đã đánh nhau. Hoài Viễn không phải không thể không vào, người của Hoằng Nghị thề sống chết ngăn cản, tình hình trận chiến này còn quyết liệu hơn khi nãy. Mệnh lệnh của Hoằng Nghị cũng không cần truyền đạt, người kia cũng cầm vũ khí tham gia chiến đấu, cứ như vậy đánh một hồi, Mộ Bạch đã vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn dùng sức vỗ trán. . . . . . Lạy trời, lại là như vậy. Hắn lần nào cũng đến muộn, cái tên Hoằng Nghị này đã không gây sự thì thôi, đã gây sự thì không thể thu dọn. Nhảy khỏi lưng ngựa, Mộ Bạch nắm lấy cánh tay Hoài Viễn, cùng lúc đó, thanh kiếm xé gió hướng tới, Mộ Bạch tránh sang một bên, lưỡi dao sắc bén sượt qua tai hắn. . . . . . Chậm một chút nữa, hắn sẽ không còn tai. Khóe miệng Mộ Bạch giật giật. Hắn còn chưa muốn bị phá tướng, còn chưa cưới vợ mà. "Ngươi bình tĩnh một chút." Chẳng những không buông tay, Mộ Bạch còn dùng sức đẩy Hoài Viễn một cái, "Ở cùng Hoằng Nghị, hắn sẽ không gặp nguy hiểm, ngươi bây giờ đi vào có thể làm gì chứ? Ở đây nhiều người như vậy, đến cuối cùng người khó coi là ai? Ngươi chẳng lẽ đều muốn giết hết hay sao?" Một câu nói của Mộ Bạch khiến Hoài Viễn lập tức dừng lại, y quay lại nhìn Mộ Bạch một cái, người nọ hướng về phía y lắc lắc đầu. Tâm tư của Hoài Viễn, Mộ Bạch đều biết rõ, hắn cũng hiểu, thế nhưng hiện giờ, y làm vậy thật sự không thích hợp, đến cuối cùng thật sự sẽ không có cách nào thu dọn. Hắn để Hoài Viễn tỉnh táo lại. Hoài Viễn ngửa đầu, liếc mắt nhìn lên lầu, xoay người, y hướng về phía người mình mang tới ra hiệu dừng lại, trận nội chiến này cứ như vậy tạm thời dập tắt. Sau khi Hoài Viễn đi khỏi, Mộ Bạch cũng nhìn lên lầu, hắn thở dài, đây cũng thật là nghiệt duyên. . . . . . Không phải một phần, là một đống nghiệt duyên. Quan hệ của mấy người bọn hắn, so với thế cuộc Nam Triều hiện tại còn phức tạp hơn. Hoài Viễn mang theo người của y, liền đứng trước cửa Xuân Hương Các, mà người của Hoằng Nghị cũng lui về cửa lớn, dù không ra tay nữa, nhưng bầu không khí lại giằng co không ngớt, giống như lúc nào cũng cố thể lại đánh tiếp. . . . . . Cứ như vậy mãi cho đến giờ tý, Hoằng Nghị mới ôm người kia ra khỏi Xuân Hương Các. Hoằng Nghị là đợi người kia ngủ thiếp đi mới ôm hắn ra, vì vậy Ngôn Vô Trạm cơ bản không biết tình hình hiện giờ, hắn dựa vào vai Hoằng Nghị, mặt đỏ bừng, ngủ rất say. Dù là vô cùng thoải mái làm một hồi, Hoằng Nghị cũng không có một chút dáng vẻ tinh thần sảng khoái, vẫn lạnh như băng, y lần nữa xuất hiện, tất cả mọi người theo bản năng nhường đường cho y, nhưng Hoằng Nghị cũng không nhìn ai, ôm người kia liền lên ngựa. . . . . . Y trực tiếp xem Mộ Bạch và Hoài Viễn như không thấy, còn có thủ hạ của y. Thủ Ô nhìn bóng lưng Hoằng Nghị vội vã đi khỏi, lại nhìn một chút Hoài Viễn đứng trong bóng tối cả ngoải tỏa ra nguy hiểm kia, gã cảm thấy gã nên mau chóng xin nghỉ với Hoằng Nghị, gã còn chưa muốn làm quỷ. . . . . . Hoằng Nghị mang người kia về nhà trọ, không chút chần chừ, bọn họ trực tiếp đi tới phòng của Hoằng Nghị, Hoằng Nghị lần nữa ra lệnh, không cho bất kỳ ai tới gần cửa phòng y một bước. . . . . . Sau đó, y ôm lấy người kia liền ngủ. ................ Chương 159 : Giấu Đầu Hở Đuôi. ****** Ở Xuân Hương Các, Hoằng Nghị ôm hắn, hắn cũng đã hết sức vui vẻ, nhưng buổi tối sau khi trở về, Hoằng Nghị lại làm một lần. Người kia đang ngủ say bị y làm tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt lạnh như băng kia phóng to trong mắt, Ngôn Vô Trạm muốn chống cự, nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng thở dốc trầm thấp. . . . . . Hắn bị lay tỉnh, lại bị làm đến mê man, giữa nhiều lần tỉnh lại, đều thấy Hoằng Nghị bên kia cần cù cày cấy. . . . . . Trong lúc ý thức mơ hồ, người kia không biết sao muốn nói một câu. . . . . . Có cố nữa hắn cũng không thể mang thai, Hoằng Nghị đây là làm gì chứ. . . . . . Không biết còn tưởng Hoằng lão gia bắt y ôm cháu. Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn có thể là bị Hoằng Nghị ép điên rồi, nếu không sao lại nghĩ tới chuyện này chứ. . . . . . Đến cuối cùng hắn hoàn toàn ngủ đi lúc nào, Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, có điều hôm sau, hắn so với Hoằng Nghị lại dậy sớm hơn. Nhìn thấy thân thể trần trụi của hai người, người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm đầu rên rỉ, sự việc đã thoát khỏi khống chế của hắn, còn là việc không nhỏ. . . . . . Hoằng Nghị không thích tiếp xúc với đàn ông, vì vậy Ngôn Vô Trạm cố sức ngăn cản, hắn không muốn thấy dáng vẻ căm ghét của Hoằng Nghị sau khi tỉnh rượu. Y uống say rồi, bắt đầu không biết chừng mực, bao gồm cả sở thích của mình cũng quên, Ngôn Vô Trạm chưa từng dây dưa với y, nhưng trong lòng hắn lại cho rằng bọn họ sẽ giống như lần trước, có lẽ sẽ có chút chuyện quá đáng, nhưng cùng lắm là hôn môi hay ôm ấp, chính vì có kinh nghiệm lần trước, Ngôn Vô Trạm lần này xem nhẹ. . . . . . Hắn vạn lần không ngờ, bọn họ cuối cùng lại làm tới cùng. . . . . . Đến giờ hắn cũng không dám tin, thế nhưng những thứ này thật sự đã xảy ra. Nhìn thử mặt Hoằng Nghị ngay cả lúc ngủ cũng cứng nhắc, Ngôn Vô Trạm cũng không còn đường lừa mình dối người, Ngôn Vô Trạm đời này không sợ trời không sợ đất, thế nhưng hiện giờ, hắn lại lo sợ. . . . . . Hắn đang nghĩ, sau khi Hoằng Nghị tỉnh lại sẽ tự thiến, hay là giết hắn. Hắn cảm thấy, độ khả thi của cái sau khá lớn. Dĩ nhiên, Hoằng Nghị không giết được hắn, thế nhưng suy nghĩ kia Hoằng Nghị nhất định sẽ có. Hắn mới là người bị ép buộc bị tổn hại kia, nhưng người nơm nớp lo sợ, lo lắng lung tung một hồi lại là hắn, thế giới này quả thật không còn công lý mà. Có điều so với cái này, thoát khỏi hiện trường mới là quan trọng. Thua thiệt này hắn nhận, xoá sạch dấu răng và dấu hôn, chuyện này Ngôn Vô Trạm dự định hoàn toàn chôn dấu đi, đến chết hắn cũng sẽ không nói ra. Đừng nói tìm Hoằng Nghị gây phiền phức, Hoằng Nghị không nhớ ra, hắn đã cám ơn trời đất. Ngôn Vô Trạm ngủ ở bên trong, muốn vượt qua Hoằng Nghị xuống giường là món chuyện khó khăn, hắn vừa phải nhịn xuống lưng đau eo nhức, vừa phải cẩn thận không để đụng vào Hoằng Nghị, chờ hắn an toàn bước xuống đất, hắn cũng toát mồ hôi rồi. . . . . . Quần áo rải rác cạnh giường, Ngôn Vô Trạm cũng không phân biệt rõ cái nào là của hắn, hình thể hắn và Hoằng Nghị gần như nhau, hắn tùy tiện nhặt lên một cái liền khoát lên người, chờ hắn mặc xong áo lót chuẩn bị chạy ra ngoài, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu dọa hắn sợ đến giật mình một cái. . . . . . Hoằng Nghị không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi. Y đang cả mặt âm trầm ngồi ở đó nhìn hắn, thân thể cường tráng của Hoằng Nghị lộ ra ngoài, chăn giường trượt xuống vừa vặn che một bên đùi, bụng dưới mơ hồ lộ ra một mảng bóng tối, dáng vẻ kia muốn hút người cỡ nào thì hút người cỡ đó. . . . . . Quyến rũ và mê hoặc đầy nam tính. Nhưng Ngôn Vô Trạm hiện giờ làm gì có tâm tình thưởng thức, nhìn thấy Hoằng Nghị tỉnh lại, lưng hắn đều nổi lên gió lạnh, còn thiếu một chút là hắn có thể đi rồi. . . . . . Có điều trước mắt, hối hận cũng không kịp, người kia nhìn Hoằng Nghị, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, chờ lúc hắn mở miệng, bộ dáng hắn cùng với bình thường cũng không khác nhau quá nhiều. Giống như là chưa xảy ra chuyện gì, hắn ung dung chậm rãi nở nụ cười với Hoằng Nghị, sau đó rất tự nhiên nhặt lên quần áo của mình, "Cái này, tối qua ngươi uống hơi nhiều, ta đưa ngươi về, đầu ngươi đau không? Có cần ta bảo người đem một chén canh giải rượu tới không?" Lạc Cẩn giỏi đóng kịch, Ngôn Vô Trạm cũng không kém chút nào, dù trong lòng đang đánh trống, nhưng người kia lại mặt không sợ, tai không đỏ nói xong lời nói dối này. . . . . . Không biết có phải ảo giác hay không, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn nói xong, sắc mặt Hoằng Nghị càng khó coi hơn. . . . . . "Trời còn sớm, ngươi ngủ trước, đúng rồi, ta tối qua qua đêm ở đây, nhưng ta không ngủ trên giường, ngươi có thể yên tâm." Người kia nói xong, còn có thể thầm nở nụ cười, biểu hiện của hắn rất hoàn mỹ. Ra hiệu Hoằng Nghị tiếp tục nghỉ ngơi, Ngôn Vô Trạm xoay người rời đi, có điều mới xoay được nửa người, cánh tay của hắn đã bị Hoằng Nghị kéo lại, người kia bất đắc dĩ nhướng mắt, trong lòng rên rỉ kêu vang, chớp mắt tiếp theo, hắn đã bị Hoằng Nghị ném lại lên giường. Hoằng Nghị chính là ném. Y một tay kéo cổ tay người kia, một tay khác nâng eo hắn, trực tiếp liền đẩy hắn ngã về chỗ tối qua hắn nằm. . . . . . Bị làm đến eo đau chân run, người kia lần này một chút phòng bị cũng không có, hắn rên lên một tiếng, ôm lấy eo liền bất động. . . . . . Có phải là té gãy rồi không. . . . . . "Tối hôm qua, làm sao?" Giọng nói Hoằng Nghị lạnh đến muốn chết. "Không sao cả, ngươi uống say mà thôi." Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt nói dối, sau đó còn cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại Hoằng Nghị, "Ngươi đẩy ta làm gì?!" "Một lần cuối." Hoằng Nghị nói nhỏ, nhiệt độ trong giọng nói hạ xuống thấp nhất. Y cho Ngôn Vô Trạm một cơ hội cuối cùng. Ánh mắt doạ người này của y, còn có nhắc nhở trong giọng nói khiến người kia mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng hắn vẫn cứng miệng, chết không thừa nhận. . . . . . "Không sao cả, ngươi uống say rồi, ta đưa ngươi về. . . . . ." Nấm đấm của Hoằng Nghị kê sát chóp mũi người kia, trước khi hắn nói hết lời, mạnh mẽ nện xuống giường. . . . . . Ngôn Vô Trạm im miệng. Ánh mắt đi theo ánh mặt lạnh như băng của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy thân thể trần trụi hoàn mỹ của Hoằng Nghị, sau đó hai luồng ánh sáng sát bén kia chuyển về phía cổ hắn. . . . . . Người kia theo bản năng che kín, không cần nghĩ cũng biết ở đó có cái gì. Cách làm ngày hôm qua kia của Hoằng Nghị, không để lại dấu mới là lạ. Hắn ngay cả chỗ để nói dối cũng không có, hắn cũng không thể nói với Hoằng Nghị, bọn họ tối qua lại thật ra là cởi trần tán gẫu. . . . . . Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng này chỉ còn kỳ quái. Cứ như vậy im lặng đối diện, chỉ chốc lát sau, Hoằng Nghị đột nhiên lắc lắc đầu, Ngôn Vô Trạm biết hiện giờ đầu y nhất định là đau như búa bổ, ai bảo y uống nhiều rượu như vậy, còn làm lâu như vậy, không đau mới là lạ. . . . . . Có điều phản ứng của Hoằng Nghị cũng không lớn như người kia suy nghĩ, y lắc lắc hai cái, ánh mắt sắc bén kia lại bắn tới, Ngôn Vô Trạm lập tức liền cứng đờ bất động. . . . . . "Làm rồi?" Hoằng Nghị hỏi. Tình cảnh này, giống như đã từng trải qua, Ngôn Vô Trạm nhớ tới sáng hôm đó ở Lạc Phủ, Hoằng Nghị cũng hỏi như vậy. . . . . . Hắn cũng nhớ tới, lúc đó hắn rất hung hăng trêu đùa Hoằng Nghị. Thế nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm lắc đầu, "Không có, có điều Hoằng thiếu gia ngươi lại khiến ta cực khổ quá chừng, phiền ngươi lần sau uống say rồi đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta, ta lớn tuổi rồi, không chịu được hành hạ của ngươi." Ngôn Vô Trạm bình thản, ung dung nói, thuận tiện còn không chút dấu vết giải thích dấu ấn trên người hắn, hắn muốn Hoằng Nghị hiểu lầm rằng thật ra bọn họ cái gì cũng chưa xảy ra, tình huống giống như lần trước. . . . . . Y chỉ uống say mà thôi. Đây là đáp án lần trước Hoằng Nghị vẫn muốn nghe thấy nhưng trước sau không thể nghe được, nhưng lần này Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoằng Nghị lại thật lâu không có phản ứng. . . . . . Sau đó, y đột nhiên nắm lấy mắt cá chân người kia, hung hăng nhấc lên trên, Ngôn Vô Trạm eo nhức lưng đau, hai cái chân này càng đã sớm không còn sức lực, thật ra lần này hắn tránh được, thế nhưng thân thể thật sự không phối hợp, hắn chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, bị Hoằng Nghị tách chân ra. . . . . . Đầu gối Hoằng Nghị đặt giữa đùi hắn, nhắm ngay giữa, y dùng sức đẩy tới trước, chỗ đó của người kia sử dụng quá nhiều, tới giờ còn sưng lên, vừa bị Hoằng Nghị đụng vào, cảm giác nóng hừng hực. . . . . . Người kia cau mày, đôi chân đau mỏi đang kêu gào, chỗ ở giữa kia càng chịu không nổi một chút hành hạ, hắn khổ sở hít khí hai cái, không cớ sức đá người, hắn chỉ có thể bảo Hoằng Nghị buông tay, "Thả ta ra. . . . . ." Hắn muốn kêu đau, nhưng kêu đau không phải sẽ lộ ra. . . . . . Nói phân nửa lại nín lại, người kia bắt đầu cố gắng thoát khỏi tay Hoằng Nghị, nhưng thời điểm này, Hoằng Nghị lại bất động. . . . . . Y đang cúi đầu nhìn chỗ mình vừa đẩy tới, Ngôn Vô Trạm không biết y đang nhìn cái gì, có điều rất nhanh, đáp án liền truyền tới rồi. . . . . . Sau khi đầu gối Hoằng Nghị rời đi, chỗ từng bị y chạm qua ẩm ướt lành lạnh. . . . . . Lại hít một ngụm khí lạnh, người kia biết đó là gì rồi. . . . . . Hôm qua hắn ngủ lúc nào cũng không biết, vì vậy thứ gì đó trong thân thể một chút cũng không lấy ra, đến giờ vẫn còn tràn đầy. . . . . . Hoằng Nghị nhíu mày, đối diện với người kia, "Làm rồi?" Ngôn Vô Trạm cắn răng, hắn chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, "Không có." Dứt lời, nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mặt Hoằng Nghị âm trầm nhìn hắn chốc lát, đột nhiên liền đi nắm lấy quần hắn. . . . . . Ngôn Vô Trạm im lặng sợ hãi, hắn vội vàng nắm lấy lưng quần của mình, tình huống bên trong muôn màu muôn vẻ, hắn không thể để Hoằng Nghị nhìn thấy. . . . . . Nhưng hành động giấu đầu hở đuôi này của hắn, lại khiến Hoằng Nghị một lần nữa nhìn về phía hắn. ...............