Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 133 : Chương 154-155.
Chương 154: Đi Uống Rượu Hoa.
*****
Trong phòng riêng, bầu không khí hơi quái dị, nguyên nhân là do sắp xếp của Hoằng Nghị.
Bốn cô nương kia đều hầu hạ y, mà y bỏ ra nhiều tiền mua đại hán kia. . . . . .
"Hầu hạ hắn." Hoằng Nghị thuận tay chỉ vào Ngôn Vô Trạm, ánh mắt lại ở trên người cô nương bên cạnh.
Ngôn Vô Trạm cùng đại hán kia theo bản năng nhìn đối phương, đại hán kia tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng hình thể hai người thật ra xê xích không nhiều, chỉ là Ngôn Vô Trạm không có gồ lên như gã mà thôi. Hai người bọn họ nhìn sao cũng không hòa hợp, bọn họ ngồi cùng một chỗ, cũng không hài hòa mà.
"Hầu hạ cho tốt" Hoằng Nghị nói xong, lại rút ra một tấm ngân phiếu, đại hán kia lập tức dựng thẳng mắt, cũng không quan tâm thích hợp hay không, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị thấy gã hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng gõ lên ngân phiếu hai cái, "Phần thưởng."
Ý của y chính là, đại hán kia hầu hạ tốt Ngôn Vô Trạm, ngân phiếu kia chính là của gã.
Đại hán kia vì tiền tài, cái gì cũng không để ý, nhưng Ngôn Vô Trạm thì không, hắn nhíu mày nhìn Hoằng Nghị, tên nhóc này là làm thật? Nhưng Hoằng Nghị không cho hắn bất kỳ đáp lại nào, ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái, lúc này, đồ nhắm rượu lục tục dọn lên.
Các cô nương nịnh nọt vây quanh Hoằng Nghị, hoặc là rót rượu hoặc là dựa, Ngôn Vô Trạm liền thấy vô số bộ ngực cọ tới cọ lui trên người Hoằng Nghị, nhìn tới hắn có chút hoa cả mắt. . . . . .
Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng, Hoằng Nghị không phải thiện nam tín nữ gì, y không thích đàn ông, không có nghĩa là y không chơi đùa phụ nữ.
Dù không có thê thiếp, nhưng phụ nữ bên cạnh Hoằng Nghị nhất định không ít. . . . . . Chuyện như vậy, cũng sớm đã quen.
Nhìn dáng vẻ Hoằng Nghị vẫn là như vậy, dù sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cùng mấy cô nương này đưa đẩy qua lại vẫn rất thành thạo điêu luyện . . . . . .
Hoằng Nghị không giống người bình thường, thấy phụ nữ liền táy máy tay chân, y cái gì cũng không làm, chỉ uống rượu của y, những cô nương kia sẽ chủ động kéo tới, khiêu khích y, quyến rũ y, chuyện này đối với Hoằng Nghị mà nói có lẽ là một loại thú vui. . . . . . Chí ít Ngôn Vô Trạm không thấy ánh mắt cảnh cáo của y.
Thỉnh thoảng, y còn có thể cho ra một chút đáp lại, cảm giác này giống như Hoằng Nghị đang khen các cô làm tốt lắm, mỗi lúc như vậy, trong mắt những cô nương kia đều lập loè vẻ hưng phấn, cũng nỗ lực gấp đôi tiếp tục giành lấy khen ngợi nhỏ đến không thể nhận ra này của Hoằng Nghị.
Một cái bàn tròn, hai thế giới, bên kia khí thế ngất trời, mà bên này lại lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh một cách chết chóc.
Người kia cùng đại hán nọ mỗi người ngồi một bên, ai cũng không để ý đến ai, vì ngân phiếu, đại hán kia có lòng đi hầu hạ hắn, nhưng khí thế người sống chớ lại gần kia của Ngôn Vô Trạm khiến gã không dám tới gần. . . . . .
Dù gương mặt Ngôn Vô Trạm bình thường đến không còn gì khác, nhưng gã cảm thấy sức ép không thua với Hoằng Nghị. Khiến người ta lùi bước.
Thức ăn trên bàn một miếng cũng không động đến, vẫn là chén rượu của Hoằng Nghị từ đầu đến cuối chưa từng vô ích, y uống một chung lại một chung, chỉ cần rót đầy, y lập tức dốc vào trong miệng, uống kiểu này sẽ say, hơn nữa rượu của Hương Mãn Lâu này đều là rượu mạnh. . . . . .
Nhưng Hoằng Nghị lại mặt không đổi sắc, sự phóng khoáng của y khiến những cô nương này càng mở cờ trong bụng, động tác cũng trở nên lớn mật. . . . . .
Cô gái dựa vào bên tay y dựa lên vai y, tay ngọc xanh tươi ở trên ngực Hoằng Nghị vuốt ve qua lại, động tác của cô nàng chậm rì rì, nhưng cũng mang theo nồng đậm ý khiêu khích. . . . . .
Ngôn Vô Trạm cho rằng Hoằng Nghị sẽ đẩy nàng ta ra, cũng không ngờ tới, Hoằng Nghị lại để mặc. . . . . .
Cô nàng kia mò càng ngày càng thấp, đến cuối cùng đã là đến bụng dưới của Hoằng Nghị, cái bàn đã chặn mất tầm nhìn của người kia, có điều hắn đại khái có thể nhận ra, cô nàng kia đang sờ bụng y, hoặc là chỗ càng thấp hơn. . . . . .
Lúc này, Hoằng Nghị không nhúc nhích, tròng mắt lạnh như băng dời về phía cô nàng kia. . . . . .
Ánh mắt Hoằng Nghị, đàn ông nhìn cũng sẽ khiếp đảm, đừng nói cô gái yếu đuối trói gà không chặt, nhưng lá gan cô nương này lớn đến lạ kỳ, nàng ta chẳng những không dừng lại, cánh tay còn giật giật. . . . . .
Nàng ta đang sờ ở đâu, Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy, thế nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, cô nàng kia to gan đến được Hoằng Nghị khen ngợi. . . . . . Y thích như vậy.
"Thân thể ngài thật cường tráng." Cô nương đón lấy ánh mắt của Hoằng Nghị, ánh mắt quyến rũ như tơ, hơi thở như hoa lan, nàng ta nhếch môi nở nụ cười, muôn vạn phong tình. . . . . .
Lúc này, phản ứng của Hoằng Nghị khiến người kia càng là trợn mắt há miệng.
Hoằng Nghị một tay cầm chén rượu, cánh tay dài chụp tới, bá đạo vồng lấy eo cô nàng, y đồng thời uống một hơi cạn sạch, cánh tay đột nhiên dùng sức, cô nàng kia lập tức cùng y dán chặt vào nhau, bộ ngực ngực tròn đầy kia ở trên người Hoằng Nghị bị ép tới biến hình. . . . . .
Từ lúc những cô nàng kia bắt đầu chạm vào y, Ngôn Vô Trạm liền có chút không thoải mái, trong tiềm thức của hắn trước sau cho rằng Hoằng Nghị chỉ là đang làm mình làm mẩy mà thôi, y không biết làm chuyện như vậy.
Nhưng hình ảnh trước mắt càng thêm rõ ràng, thái độ của Hoằng Nghị cũng từ từ sáng tỏ. . . . . . Y là thật lòng, y thật sự là đến chơi đùa.
Đi dạo lầu xanh, uống rượu hoa, đối với một người đàn ông mà nói là chuyện không thể bình thường hơn, cũng không có gì có thể cảm thấy kỳ quái. . . . . . Thế nhưng, trong lòng Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy khó chịu.
Y thậm chí có kích động kéo Hoằng Nghị từ đám phụ nữ kia ra.
Thế nhưng, hắn có tư cách gì ngăn cản, hắn lại có quyền gì ngăn cản Hoằng Nghị mua vui . . . . .
Hắn không đi, hắn nhìn, hắn chính là hy vọng Hoằng Nghị có thể tại thời điểm sống còn dừng cương trước bờ vực. . . . . . Hoằng Nghị không nên như vậy.
Nhưng Ngôn Vô Trạm thất vọng rồi.
Hoằng Nghị bưng chén rượu đưa tới trước mặt cô nàng kia, cô nàng kia cười híp mắt nhìn y, dùng đầu lưỡi khẽ liếm một hồi, sau đó ngậm chén rượu kia vào trong miệng. . . . . .
Nàng ta không nuốt xuống, mà là áp sát tới. . . . . Nàng ta muốn dùng miệng đút cho Hoằng Nghị.
Ngôn Vô Trạm lúc này tựa như đến chỗ không người, trong mắt nhìn thấy, chỉ có Hoằng Nghị bà cô nàng kia. . . . . .
Ngay lúc Hoằng Nghị đặt tay lên gương mặt to bằng trứng ngỗng của cô nàng kia, ánh mắt Ngôn Vô Trạm lập tức nhắm lại. Nếu là trò đùa, đã vượt quá giới hạn rồi.
Đè nén khó chịu trong lòng, người kia thoáng cái đứng lên, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài. . . . . .
Đến chơi đùa là việc của Hoằng Nghị, hắn không quản được, hắn cũng không quyền quản, thế nhưng Ngôn Vô Trạm rất tức giận, tức giận không thể kiềm chế được. . . . . . Con giận chưa từng có từ trước đến nay.
Tại nháy mắt Ngôn Vô Trạm đứng dậy, Hoằng Nghị đắm chìm trong bầu không khí kiều diễm kia chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lập tức chuyển thành sắc bén, ánh mắt lạnh như băng kia gần như xuyên thấu sống lưng người kia. . . . . .
Ngôn Vô Trạm biết Hoằng Nghị đang nhìn hắn, nhưng vậy thì sao, y thích chơi đùa thì y cứ chơi đùa, không liên quan gì với Ngôn Vô Trạm hắn. . . . . .
Người kia khăng khăng muốn đi, Hoằng Nghị cũng không giữ lại, mà bước nhanh đuổi theo, y tóm lấy cổ tay người kia, đột nhiên kéo về phía sau một cái, Ngôn Vô Trạm không kịp chuẩn bị, lảo đảo một cái liền quay lại, ánh mắt hai người lần nữa giao nhau. . . . . .
"Không cho ngươi đi." Hoằng Nghị hờ hững nói xong, liền kéo người kia vào phòng trong, Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp tránh thoát, đã bị y đẩy lên giường. . . . . .
Cái giường này thiết kế theo phong cách Đông Câu, có dạng hình tròn, chỉ có một mặt dựa vào tường, bốn phía đều là màn giường trong suốt, mơ mơ hồ hồ, có một chút cảm giác đặc biệt.
Bị quăng mạnh lên đêm giường mềm xốp, người kia nẩy lên mấy lần mới dừng lại, ánh mắt một lần nữa nhìn phía Hoằng Nghị mang theo phẫn nộ, dáng vẻ kia như là đang nói, ngươi tốt nhất đừng lại chọc ta. . . . . . Hoằng Nghị đã chọc giận hắn.
So với đối chọi gay gắt trước đây, lần này mới chính thức chạm đến vảy ngược của Ngôn Vô Trạm.
Ngôn Vô Trạm đang cảnh cáo, Hoằng Nghị vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ, y quay lại, cũng đẩy bức bình phong ngăn giữa phòng trong và sảnh ngoài, ầm một tiếng, tình hình trong ngoài hai bên đều có thể nhìn thấy rõ rồi. . . . . .
Hoằng Nghị ngồi xuống tiếp tục uống rượu, đồng thời y dặn dò đại hán kia, "Tới hầu hạ."
Dù đã chuẩn bị kỹ tâm lý, nước đến chân cũng khó tránh khỏi căng thẳng, đại hán kia bắt đầu lo sợ, có điều vừa nghĩ tới nhiều ngân lượng như vậy, cắn răng một cái liền đi vào trong.
Đại hán mới đi hai bước, liền nghe Hoằng Nghị lại nói, "Ngươi, ngủ với hắn."
Đại hán ngây ngẩn cả người, mấy cô nương càng hít một ngụm khí lạnh, tất cả bọn họ cho rằng Hoằng Nghị mua gã là để chơi đùa, nhưng không ngờ. . . . . . Bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp người có yêu cầu này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng chỉ còn quỷ dị.
Phản ứng của bọn họ khiến Hoằng Nghị không thích.
Dù gương mặt lạnh như băng kia không có thay đổi, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với vừa rồi, Hoằng Nghị giơ tay, theo tiếng chén rượu rơi xuống đất, đồ sứ phát ra tiếng vang chói tai, các cô gái sợ đến gấp đến rít lên, đại hán kia cũng đứng tại chỗ cả mặt mơ hồ. . . . . .
"Cút." Hoằng Nghị mắt cũng không nhấc, giơ vò rượu lên, ngửa đầu liền uống, rõ ràng không khác gì trước đó cả, mặt Hoằng Nghị mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mọi người cảm thấy hơi lạnh doạ người. . . . . . Cảm giác kia dọa cho chạy trối chết.
Các cô gái một câu phí lời cũng không có, tranh nhau rời đi, đại hán kia ở trong ánh mắt âm lạnh của Hoằng Nghị giật mình một cái, bước chân dừng lại, một lần đi về phía Ngôn Vô Trạm. . . . . .
Hoằng Nghị không nhìn bọn họ, cứ cầm vò rượu kia dốc hết, rồi lại chọn một vò khác, lúc này đại hán đã đi tới trước mặt Ngôn Vô Trạm.
Hoằng Nghị xách theo vò rượu, cũng theo qua, có điều y không đi vào trong, mà tựa lên bức bình phong y đẩy ra trước đó.
Y vừa uống rượu, vừa thưởng thức tiết mục bên kia.
Sắc mặt Ngôn Vô Trạm đã không thể dùng gay go để hình dung. Hung ác trong mắt hắn so với Hoằng Nghị không ít hơn chút nào, mặt hắn không đổi nhìn đại hán từ từ đến gần, giống như đá tảng không động đậy, nhưng nấm đấm đặt trên đùi lại siết chặt. . . . . .
Đại hán đứng cạnh giường, vị trí đối diện người kia, gã bắt đầu cởi quần áo của mình, ngay lúc miếng vải mỏng rơi xuống đất, gã theo bản năng nhìn Hoằng Nghị một cái, thấy người nọ vẫn không có phản ứng, chỉ ở đó uống rượu, đại hán liền nuốt nước miếng một cái, chuẩn bị bắt đầu.
...........
Chương 155: Sỉ Nhục To Lớn.
****
Màn giường nửa xuyên thấu, tầng tầng lớp lớp đan xen quanh giường, đại hán kia chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, lại không nói được vẻ mặt nhìn sao cũng không rõ. . . . . .
Vừa nghĩ tới cuộc sống giàu có và sung túc sau này, phát hiện đối với nguy hiểm liền chậm chạp đi rất nhiều, gã cũng không phát hiện nguy hiểm tỏa ra sau tầng tầng màn giường kia. . . . . .
Màn giường từ từ kéo dài, đại hán kia chỉ nhìn thấy một đôi mắt âm lạnh, hơi lạnh thấu xương khiến gã theo bản năng rùng mình một cái, hai tay run lên, màn giường trước mắt đã bị hắn đẩy sang hai bên. . . . . .
Tiếng gió mạnh mẽ phá không mà đến, giày da thú màu đen phóng lớn trong mắt, đại hán theo bản năng đưa tay chặn lại, nhưng bàn chân kia đã nhanh hơn gã một bước, mũi giày nhẹ nhàng điểm lên chếch mặt hắn, nhìn như không có sức, nhưng lần này lại khiến cả người gã ngã sang một bên. . . . .
Gã cuối cùng nhìn thấy chính là nhanh tốc biến thành màu đen.
Mặt đập lên giường mềm mại, chiếc giày đáp xuống này trực tiếp đạp sau gáy gã, rắc một tiếng, theo tiếng xương vỡ vụn, đại hán kia không chút giãy giụa, cứ như vậy đi đời nhà ma rồi. . . . . .
Người kia dùng mũi giày căm ghét hất đầu gã, thân thể đại hán mềm nhũn liền trượt xuống, Ngôn Vô Trạm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp từ trên giường tràn đầy mùi son phấn này rời đi.
"Chớ có lần sau, bằng không, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa." Lúc sượt qua vai Hoằng Nghị, người kia hơi dừng lại một chút, hắn mắt nhìn phía trước, không chút tình cảm nói xong cũng tiếp tục bước đi.
Hắn nhắc nhở Hoằng Nghị, đừng có lần sau, nếu không kết cục của đại hán này chính là của Hoằng Nghị y.
Có vài thứ, Ngôn Vô Trạm có thể dựa trên tình cảm ngày xưa không tính toán với Hoằng Nghị, thế nhưng chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
Hoằng Nghị nâng vò rượu, đem một vò rượu này toàn bộ đổ vào trong miệng, sau khi y uống xong, Ngôn Vô Trạm đã đi tới cửa, nhưng trước khi hắn mở cửa, Hoằng Nghị lại một lần nữa đuổi theo. . . . . .
Y trước Ngôn Vô Trạm một bước chặn lên cánh cửa, mùi rượu nồng nặc tùy ý phả ra, nhìn cánh tay chắn ngang trước mặt, người kia vẻ mặt hờ hững, theo bản năng nhíu mày lại, tên nhóc Hoằng Nghị này là uống bao nhiêu rồi chứ. . . . . .
Hoằng Nghị cách hắn rất gần, hơi thở mang theo hơi rượu ở ngay bên tai hắn, ngay phút mất tập trung này của người kia, cái tay còn lại lướt qua bên eo người kia, cài chặt then cửa.
Tư thế này, Ngôn Vô Trạm là bị y vòng vào trong ngực, dù thân thể không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng rất giống Hoằng Nghị đang ôm hắn. . . . . .
Trên thực tế, Hoằng Nghị thật sự ôm hắn.
Trong nháy máy thu lại cánh tay, y trực tiếp ôm lấy eo người kia, sức lực Hoằng Nghị rất lớn, một cái ôm này suýt chút nữa siết gãy eo Ngôn Vô Trạm, hít thở lập tức liền không thông thuận rồi. . . . .
Hoằng Nghị thả lỏng nâng người kia lên, y không ôm hắn, cũng không vác, cứ như vậy một đường xách hắn về lại trên giường, xác đại hán còn ngã một bên, Hoằng Nghị nhìn cũng không nhìn liền một lần nữa nhét người kia về lại trong màn giường. . . . . . Dù Ngôn Vô Trạm không giết, cuối cùng y cũng phải giết.
"Hoằng. . . . . ."
Ngôn Vô Trạm vừa mới mở miệng, Hoằng Nghị đột nhiên nhào tới, người kia không kịp đề phòng, suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình, chờ lúc một hồi trời đất quay cuồng kia qua đi, tên cả người đầy mùi rượu kia chính là đang cưỡi trên bụng hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chăm chăm. . . . . .
Người nên tức giận là hắn mới đúng, nhưng Hoằng Nghị xem ra so với hắn còn giận dữ hơn.
Giống như lúc nào cũng muốn đem hắn xé thành từng mảnh.
"Tại sao giết hắn?" Hoằng Nghị hỏi hắn, trong giọng nói dường như mảnh băng.
"Bởi vì hắn đáng chết." Người kia không nhịn được nói ra, hắn không muốn phí lời với Hoằng Nghị, nhưng hắn vừa muốn đứng dậy, Hoằng Nghị lại kéo cổ tay hắn một cái, lại khiến hắn ngã trở về, giường mềm khiến người kia đầu váng mắt hoa, có điều nhìn thấy tức giận trong ánh mắt Hoằng Nghị không giảm xuống chút nào, còn mang theo nguy hiểm.
Hắn cho Hoằng Nghị một cơ hội cuối cùng, đừng lại muốn chọc giận hắn.
"Không phải là đàn ông là được sao?" Hoằng Nghị hiếm có nói thành câu, có điều, Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện, hắn lại một lần cố gắng đứng dậy, có lẽ là bị giãy giụa của hắn làm phiền, Hoằng Nghị trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, đẩy lên quá đỉnh đầu. Động tác của y khá thô bạo, lần này suýt chút nữa lằm cánh tay người kia trật khớp, y hung hăng nhìn hắn, ngay cả giọng nói cũng ác liệt như nhau, "Ngươi không phải thích đàn ông sao? Không phải không rời được đàn ông sao? Ta mua đàn ông cho ngươi, làm sao, không thích? Vì không đẹp như Lạc Cẩn, hay không khỏe như Bắc Thần, hay là không hiểu chuyện như Hoài Viễn?"
Hoằng Nghị hơi thở người kia hơi ngưng lại, tất cả phản kháng đều dừng lại. . . . . . Mà Hoằng Nghị cũng đang tiếp tục.
"Là đàn ông là có thể chạm vào ngươi, Ngôn Vô Trạm, ngươi có còn một chút liêm sỉ hay không, ngươi còn biết cái gì gọi là xấu hổ hay không?! Ngươi thiếu đàn ông đến mức này rồi hả? Vậy vừa rồi sao không cho hắn ngủ? Hình thể này của hắn nhất định có thể thỏa mãn ngươi!"
Lửa giận của Hoằng Nghị hoàn toàn phát ra trên người hắn, cổ tay người kia bị y nắm vang lên răng rắc, da thịt đã đùn lại, giống như lúc nào cũng sẽ bị bẻ gãy. . . . . .
Ánh mắt hắn càng âm lạnh.
"Ngươi không biết xấu hổ." Giọng điệu Hoằng Nghị đột nhiên hạ thấp, giống như rên rỉ tự nói với mình, mắt y cũng dời khỏi mặt người kia, hơi nheo lại, tốc độ nói của y cũng dần dần trở nên chậm, "Ngươi lại không biết xấu hổ như vậy."
Nguy hiểm, động một cái liền bùng nổ.
"Nhưng tại sao ta còn muốn quản ngươi chứ. . . . . ."
Nghi hoặc trong giọng nói Hoằng Nghị khiến trái tim người kia đột nhiên căng chặt, hắn tức giận là vì Hoằng Nghị bắt hắn làm việc không thể nào chấp nhận được.
Hắn không thích Hoằng Nghị như vậy, hắn cũng không muốn nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy.
Hoằng Nghị nên là đứa nhỏ lạnh như băng, tính khí xấu muốn chết kia, mà không phải tên nhóc tùy tiện cùng phụ nữ nào cũng có thể ở chung với nhau. . . . . .
Nhưng hiện giờ, hắn đột nhiên hiểu rõ lửa giận của Hoằng Nghị đến từ đâu, cùng với hành động khác thường gần đây của y.
"Hôm đó, ngươi đã thấy? Ở biệt viện của Mộ Bạch."
Hỏi dò của người kia đổi lấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoằng Nghị, một màn mê man kia biến mất không còn tăm hơi, Ngôn Vô Trạm thậm chí có thể từ trong mắt y nhìn thấy ngọn lửa hừng hực. . . . . .
Ánh mắt của Hoằng Nghị cho hắn câu trả lời trực tiếp nhất, khả năng này Ngôn Vô Trạm không phải không nghĩ tới, thế nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, Hoằng Nghị lại vì chuyện này tức giận. . . . . .
Hắn biết Hoằng Nghị không ghét hắn, bằng không cũng sẽ không giúp hắn ân tình lớn như vậy, hắn bây giờ mới biết, Hoằng Nghị đối với hắn, thì ra là không chỉ phải không chán ghét mà thôi. . . . . .
Nhưng hắn dường như làm rất nhiều chuyện vô cùng tồi tệ.
Y nói hắn đến rất hư hỏng, có lẽ ở trong lòng y chính là đánh giá hắn như vậy, thế nhưng, y lại không có cách nào mặc kệ. . . . . .
Vì vậy y mới tức giận, mới không có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, mới có thể tùy tiện tìm đàn ông sỉ nhục hắn, mới đem bản thân biến thành dáng vẻ như vậy. . . . . .
Có vài thứ, không phải nghĩ đến là có thể làm được.
"Ta và bọn họ ở cùng nhau, ngươi không vui?" Người kia hỏi, giọng điệu dịu đi rất nhiều.
Câu hỏi của người kia đổi lấy cái xì khinh bỉ của Hoằng Nghị, nhưng rất nhanh, Hoằng Nghị hỏi ngược lại hắn, "Ta và các ả ta ở cùng nhau, ngươi vui không?"
Hoằng Nghị ý chỉ mấy cô gái vừa rồi.
Đáp án không rõ ràng, người kia im lặng.
"Đừng đề cao bản thân, ngươi đáng để ta tức giận sao? Ngươi so với mấy ả vừa rồi còn thấp hèn hơn, ngươi mới là kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, vì mục đích của mình, ngay cả thân thể cũng có thể lấy ra đánh cược!" Nghĩ lại, Hoằng Nghị lại mắng ra.
Hoằng Nghị chửi đến rất khó nghe, dường như một chút tình cảm cũng không giữ lại, y thấy người kia cau mày, y khinh thường lần nữa hừ lạnh. . . . . .
"Không thích nghe? Lẽ nào ta nói không đúng? Ngươi cùng bọn họ ngủ là vì để bọn họ giúp ngươi hoàn thành nghiệp lớn, ta cũng hỗ trợ, hiện giờ, ngươi nên hầu hạ ta."
Mấy câu nói này như mấy cái tát nặng nề đánh lên mặt người kia, ánh mắt nhìn Hoằng Nghị từ từ trở nên phức tạp, người kia lắc đầu, hắn không biết giải thích như thế nào, nhưng dù hắn muốn nói rõ thì làm sao mở miệng, Hoằng Nghị cũng chưa chắc có tâm tình nghe hắn nói. . . . . .
Hoằng Nghị xem ra rất tỉnh táo, mồm miệng cũng vẫn rõ ràng, chỉ là ánh mắt càng thêm mơ hồ, Ngôn Vô Trạm từng thấy dáng vẻ say rượu của y, Hoằng Nghị hiện giờ đã say rồi.
Người kia theo bản năng liếc mắt nhìn ra ngoài, vò rượu đầy đất khiến hắn lập tức choáng váng, Hoằng Nghị đến cùng là uống bao nhiêu rượu, hắn vừa nãy thấy y không uống mấy chén mà. . . . . . Sao lại say thành như vậy.
Nhìn dáng vẻ, bọn họ không cần nói nữa, nói cũng vô ích, Hoằng Nghị đây là đang say rượu làm càn.
Có thể địa vị hắn ở trong lòng Hoằng Nghị khác với trước đây, nhưng y vẫn trước sau như một chán ghét đàn ông, dường như y đối với hắn rất tốt, nhưng xưa nay lại không cùng hắn có bất kỳ tiếp xúc nào như vậy, thứ Hoằng Nghị cần hình như chỉ là cảm giác, mà không phải thứ gì đó thực chất.
Y uống say rồi, cho nên mới nói ra những lời này, mới có hành động như vậy. . . . . .
Sau khi y tỉnh lại, sẽ hối hận.
Cổ tay bị y nắm lấy đột nhiên thả lỏng, sức ép đột nhiên biến mất, chỗ đó của người kia lại tê dại không còn cảm giác, mà lúc này Hoằng Nghị một tay đỡ lưng hắn, nâng nửa thân trên của hắn lên. . . . .
Đầu người kia còn đang ở trên giường, eo cũng bị Hoằng Nghị cưỡi, chỉ có ngực nhô lên, cái miệng mang theo hơi rượu kia đang cắn mở vạt áo của hắn, lồng ngực người kia lộ ra, Hoằng Nghị nhìn bộ ngực bằng phẳng của hắn, động tác ngập ngừng một lúc. . . . . .
Y dường như đang kỳ quái, chỗ này sao lại bằng phẳng như vậy.
Liên tưởng đến tình huống lần trước lúc Hoằng Nghị say rượu ở Lạc Phủ nhận nhầm hắn thành phụ nữ, người kia thầm nói tên nhóc này không phải say mèm rồi chứ, lúc đó y lên cơn say rượu không phải thứ dễ xử lý . . . . . . Lần trước hắn bị y làm cho mệt bở hơi tai.
Hoằng Nghị nhìn ngực hắn nhô lên, thăm dò dùng tay bóp một cái, người kia hít một hơi khí lạnh, lúc này Hoằng Nghị không biết lầm bầm câu gì, ánh mắt kia hoàn toàn mất đi tiêu điểm. . . . . .
"Hoằng Nghị, ta hỏi ngươi, ngươi đến cùng có biết ta là ai hay không?"
Hoằng Nghị ngẩn ra, trái lại dùng sức gật đầu một cái, cơn say hoàn toàn nổi lên, cách y nói chuyện lần nữa trở lại ngắn gọn trước kia, y chỉ trả lời người kia một chữ. . . . . .
"Vợ."
............
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương