Ngự Hoàng - Lạc Dận

Chương 132 : Chương 152-153.

Chương 152: Một Quãng Thời Gian. ***** Lạc Cẩn nói xong lời này, quên trong miệng còn có nước trà, người kia ngạc nhiên há to miệng, chất lỏng màu trà nhạt liền theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo hắn, dáng vẻ như vậy cũng không tính là đẹp mắt, nhưng Ngôn Vô Trạm không để ý tới. . . . . . Hắn nghe thấy một tin tức so với Phó Đông Lưu mưu phản còn khiến hắn kinh ngạc hơn. Lạc Cẩn không có sao chứ? Cũng không phải Ngôn Vô Trạm không nghĩ tới đi ôm ấp đàn ông khác, chỉ là Lạc Cẩn chủ động đưa tới cửa như vậy, khiến hắn thật sự khó thể tiếp nhận. . . . . . Hắn có kích động muốn chạy ra ngoài xem thử sắc trời. Lấy hiểu biết của hắn với Lạc Cẩn, dù lời này y nói rất chân thành, rất thành khẩn, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào tin tưởng y, hết cách rồi, việc xấu của y đầy rẫy. . . . . . Hơn nữa, Lạc Cẩn làm sao biết hắn từng có suy nghĩ này? Nhìn ra nghi ngờ của người kia, Lạc Cẩn hào phóng nở nụ cười, y nói với người kia, "Lúc trước ở Thanh Lưu Thành, có lúc ánh mắt ngươi nhìn ta mê mẩn." Nếu trong miệng Ngôn Vô Trạm còn trà, lần này e là trực tiếp phun lên gương mặt tinh xảo của Lạc Cẩn rồi. . . . . . Lạc Cẩn lại nói ánh mắt hắn nhìn y đắm đuối. . . . . . Ngôn Vô Trạm không thể nào tưởng tượng được cái này cuối cùng là tình huống thế nào, hơn nữa hắn vẫn cảm thấy hắn che giấu rất tốt. "Không cần nghi ngờ, rất sắc rất sắc, giống như là muốn lập tức lột sạch ta, đè xuống đất. . . . . . Ừm, hung hăng chà đạp." Lạc Cẩn suy nghĩ một chút, mới tìm được từ thích hợp để hình dung, thật ra y càng muốn nói là một loại thú tính hay là lão quỷ háo sắc, có điều y sợ kích động đến người kia. Tuy vậy, lời này Lạc Cẩn tuyệt đối không có nói ngoa, có lúc ánh mắt người kia tuyệt đối so với y hình dung còn rõ ràng hơn, hắn còn thiếu trực tiếp nói với y, để ta làm ngươi. . . . . . Đặc biệt là lần đầu của bọn họ, Ngôn Vô Trạm quả thật là trắng trợn. Lạc Cẩn giúp hắn lau vệt nước đã dính lên, có điều màu trà đã thấm tới quần áo màu nhạt của hắn rồi. Lạc Cẩn nhìn mấy vòng nho nhỏ đầy vết bẩn này, tiếp tục dụ dỗ, "Hiện giờ có cơ hội, có muốn hay không ôm ấp ta thử một chút không?" Lạc Cẩn là mơ ước tha thiết của Ngôn Vô Trạm, hắn dĩ nhiên muốn ôm, nhưng mà. . . . . . Đổi lại là trước đây, hắn sẽ không ngừng tiến tới, thế nhưng tên nhóc này so với hồ ly còn gian xảo hơn. . . . . . "Trước khi ngươi tới, ta cũng tắm xong rồi." Lạc Cẩn cúi đầu, ở trên hõm vai người kia cọ cọ, chóp mũi nọ dán vào động mạch người kia, y có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập người kia so với bình thường phải nhanh hơn rất nhiều, miệng giấu ở chỗ tối nhếch lên trên. . . . . . Ngôn Vô Trạm không thấy nụ cười của Lạc Cẩn, hắn vừa định nói chuyện, Lạc Cẩn đột nhiên lè lưỡi, ở trên cổ hắn liếm một hồi. Thân thể Ngôn Vô Trạm run lên, chén trà kia ra vẻ muốn đổ, có điều trước đó Lạc Cẩn đã đỡ lấy tay hắn, vững vàng đặt chén trà lên mặt bàn, trong nháy mắt đặt chén trà xuống, Lạc Cẩn cắn một cái lên cổ người kia. . . . . . Bầu không khí trong nháy mắt thay đổi, một loại dục tình nổ tung tràn ngập trong không khí. "Tông Bảo, tới, làm ta." Lạc Cẩn vừa gặm cắn, vừa dùng âm thanh mang theo giọng mũi nói, tay y ở trên người người kia tùy tiện dạo chơi, từ vạt áo rộng mở của hắn một mực tìm tới bụng dưới, nếu không phải có thắt lưng chặn lại, e là hiện giờ đã tìm thấy thứ bên dưới. Lạc Cẩn đang quyến rũ hắn, quyến rũ không hề che giấu. Ngôn Vô Trạm cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao trước đây có hoàng đế chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, dáng vẻ Lạc Cẩn như vậy, đừng nói là thống trị triều chính, e là y nói một câu không muốn vào triều, hắn cũng có thể ngoan ngoãn cùng y điên loan đảo phượng. . . . . . Hại dân hại nước chính là đang nói tên nhóc này mà. Lạc Cẩn hôn từ cổ hắn kéo dài đến ngực, người kia đang ngồi, dễ dàng để y đụng chạm hơn, Lạc Cẩn cứ như vậy cúi người từ phía sau liếm trước ngực hắn, âu yếm lấy lòng. . . . . . Vị trí này của Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhìn thấy tóc đen buông xuống của Lạc Cẩn, cùng với cần cổ trắng nõn của y. . . . . . Việc này khiến người ta không nhịn được muốn cắn lên chỗ kia một cái. Thứ dưới quần rục rà rục rịch, yết hầu người kia đã đang điên cuồng di động lên xuống, Lạc Cẩn cũng đã làm tới mức này, đổi lại là ai cũng không thể trong lòng không loạn, huống chi là Ngôn Vô Trạm. . . . . . Hắn lại thật sự rất muốn cùng Lạc Cẩn thử một lần, có điều, điều kiện quan trọng là Lạc Cẩn thật sự sẽ để hắn làm sao. . . . . . Đáp án dường như rõ ràng rồi. Đừng nhìn vẻ ngoài Lạc Cẩn yếu đuối như vậy, nhưng Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng y không yếu chút nào, đặc biệt là lúc làm chuyện đó, khống chế của y phải mạnh phi thường. . . . . . Lại như Lạc Cẩn dụ dỗ hắn tới đây vậy, Lạc Cẩn làm vậy không phải là muốn gạt hắn lên giường sao. . . . . . Đến lúc đó, có một số việc sẽ không cách nào khống chế. Ngôn Vô Trạm rất khâm phục bản thân có thể trong tình huống như vậy phân tích, có điều đến lúc sự tình phát triển đến không thể thu dọn, Ngôn Vô Trạm quyết định vẫn là cẩn thận giữ mình tốt hơn. Vì vậy hắn cau mày, cố nén dục vọng đẩy Lạc Cẩn ra. Đối mặt với Lạc Cẩn, dù đưa đến bên miệng, hắn cũng không dám ăn. Ngay cả quần áo cũng chưa kịp chỉnh, người kia cầm lấy cổ áo liền đứng lên, "Ta đi trước, Hoài Viễn đang chờ ta." Lạc Cẩn hiển nhiên không ngờ đã làm tới mức này, người kia vẫn có thể né tránh, tròng mắt u ám dù vẫn khiến người ta nhìn không thấu, thế nhưng một tia bi thương lại không cách nào che lấp được. . . . . . "Ngươi vẫn chán ghét ta như vậy?" Lạc Cẩn hỏi, vô cùng bi thương. Từ yêu mị đến bi thương, chuyển biến này vô cùng nhanh, nhưng không có một chút không ổn, tự nhiên đến mức khiến người ta líu lưỡi. Bị Lạc Cẩn nhìn như vậy, hắn giống như kẻ bội bạc đã phụ rẫy người vợ nhiều năm chờ đợi vậy, càng khiến hắn có chút không đành lòng, người kia lắc đầu, hắn không phải ý này. . . . . . "Vậy tại sao, còn không để ta chạm vào, ngươi biết rõ. . . . . . Ta đến cùng phải làm gì, ngươi mới có thể tiếp nhận ta?" Trong lòng người kia rất không rõ mùi vị, không phải vì Lạc Cẩn đồng ý để hắn làm, mà là vì dáng vẻ hiện giờ của Lạc Cẩn. . . . . . Giả vờ kiên cường rồi lại khó nén bi thương. Tính cao ngạo của Lạc Cẩn không thua bất kỳ ai, nhưng hắn lại khiến y nói ra những lời này . . . . So với để hắn làm, loại bi thương này, mới càng khiến người kia không chịu được. "Lạc Cẩn, ta cần thời gian, ta, ta còn chưa chuẩn bị xong." Hắn không có cách nào lập tức lại tiếp nhận Lạc Cẩn, chuyện của quá khứ cũng không phải nói quên là có thể quên, hắn và Lạc Cẩn dù sao từng có một đoạn như vậy, cùng những người khác không giống nhau, lần đó là có cảm tình chen lẫn bên trong. Ngôn Vô Trạm thừa nhận, lúc đó hắn cũng là đang lợi dụng Lạc Cẩn, thế nhưng hắn đối với y có bao nhiêu yêu thích, mà lúc tình cảm kia trở thành công cụ để Lạc Cẩn lợi dụng, hắn có cảm giác bị phản bội. . . . . . Nhưng dù vậy, tình cảm đối với Lạc Cẩn cũng không nhạt đi, điều này làm cho Ngôn Vô Trạm cảm thấy mâu thuẫn, đặc biệt là sau khi nghe thấy lời Lạc Cẩn nói hôm đó. . . . . . Lạc Cẩn cũng không phải mọi việc đều gạt hắn, bọn họ trả giá, thật ra gần như nhau. Bao gồm cả tình cảm. Hắn cho rằng đã trở thành quá khứ, thế nhưng đây chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi. Tâm ý của Lạc Cẩn khiến hắn có chút sợ hãi, cũng có chút mờ mịt, hắn không có cách nào lập tức cho ra phán đoán. . . . . . Tình cảm này, hắn không có cách nào xử lý. Vì vậy, hắn cần thời gian. "Ngươi cần bao lâu?" Lạc Cẩn hỏi, "Mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời? Thời gian ngươi ở lại bên ngoài cũng không quá lâu, ngươi lẽ nào một chút gì đó, cũng không cho ta sao?" Lạc Cẩn hùng hổ doạ người, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể lắc đầu, "Sẽ không quá lâu, ngươi cho ta suy nghĩ thêm." Lạc Cẩn nhìn hắn thật sâu, một lát sau, hắn nặng nề nói ra chữ "Được". "Ta chờ ngươi, Ngôn Vô Trạm, ngươi bắt ta chờ cả đời, ta cũng đồng ý." Lời này so với bất kỳ lời thề thốt nào đều chấn động lòng người hơn, nhìn ánh mắt kiên quyết này của Lạc Cẩn, liền quên đi hãm hại và phản bội trước đây, Ngôn Vô Trạm lại có chút dao động . . . . . Hắn không có cách nào ở thêm nữa, nếu không, e là hắn sẽ hoàn toàn đắm chìm. "Ta hiểu." Lại nhìn vào mắt Lạc Cẩn, người kia nhẹ nhàng thở dài, hắn không nói gì nữa, mà mở cửa phòng ra, có điều trước khi đi, hắn cũng không quay đầu lại, bổ sung một câu, "Ta đồng ý với ngươi." Đồng ý với ngươi cẩn thận nghĩ lại. Lạc Cẩn tựa lên khung cửa, nhìn bóng lưng người kia rời đi, ánh mắt của y vẫn ai oán, có điều khóe miệng lại hơi nhếch lên. . . . . . Thêm chút sức, tên này chạy không được nữa rồi. Lạc Cẩn thả lỏng, vỗ vỗ vạt áo, trở về phòng, kế giả khổ mười lần như một, thì ra người này thật sự thích thế này. Chỉ là, không ăn được hắn có chút tiếc nuối. Lạc Cẩn than nhẹ, hắn thật sự sắp nhịn chết rồi, trước lúc gặp phải người này, y thanh tâm quả dục, sau khi gặp phải người này, y không muốn chạm vào ai khác, Lạc Cẩn cảm thấy, y thật sự là tự mình chuốc khổ rồi. Kế trước mắt, chính là nhanh chóng chiếm được hắn, không cần biết là lừa gạt hay dỗ dành, nói chung, y muốn một lần nữa biến thành đồ sở hữu của Lạc Cẩn y. Y không ngại không từ thủ đoạn nào, chỉ cần người kia còn đồng ý tiếp nhận y. Lạc Cẩn rất rõ ràng, so với nhu cầu thân thể, người kia đối với y càng có sức hấp dẫn hơn, vì vậy hôm nay y không ép buộc hắn, mà cho hắn thời gian suy nghĩ vấn đề của bọn họ. Sau đó, mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết, bao gồm cả dục vọng. Lòng của Ngôn Vô Trạm cũng loạn như quần áo này, chuyện của Hoài Viễn hắn còn chưa nghĩ kỹ, Lạc Cẩn bên này lại cho hắn ra một vấn đề khó khăn, việc của thiên hạ này, chỉ có tình cảm là Ngôn Vô Trạm không quen thuộc lắm, cũng không biết xử lý. . . . . . Lần này, lại tới nhiều như vậy. Phải như thế nào mới được. . . . . . Người kia đang nghĩ ngợi, trước mặt liền đi đến một người, hắn ban đầu không để ý, nhưng sau khi hắn cảm thấy ánh mắt căm ghét kia của đối phương, người kia trực tiếp đứng lại. . . . . . Ánh mắt âm lạnh của Hoằng Nghị cố định trên mảng lớn ngực lộ ra ngoài của hắn, chỉ chốc lát sau, lại chuyển đến trên cổ hắn, Ngôn Vô Trạm không biết, chỗ kia bị Lạc Cẩn gặm ra dấu răng. . . . . . Lạc Cẩn cắn không dùng sức, không bao lâu sẽ biến mất, nhưng vẫn là bị Hoằng Nghị nhìn thấy. ..................... Chương 153: Chơi Đùa Thỏa Thích. ***** Nhìn dáng vẻ Hoằng Nghị là chuẩn bị ra ngoài, không ngờ hai người gặp nhau ở cầu thang. Ngôn Vô Trạm một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, chỗ không trên không dưới này, hắn tiến không được, lui cũng không xong, hướng về Hoằng Nghị lạnh như băng cộng thêm hung thần ác sát, hắn muốn cười cũng cười không nổi. . . . . . Hơn nữa ánh mắt kia của Hoằng Nghị, giống như muốn ăn thịt người. Cầu thang này không tính là hẹp, hai người đàn ông sóng vai đi không hề có một chút vấn đề, điều kiện quan trọng là bọn họ đều không đi ở giữa. Ngôn Vô Trạm tính toán độ khả thi của việc mình nghiêng người đi sang khoảng trống bên cạnh Hoằng Nghị lớn bao nhiêu, tình huống trước mắt, Hoằng Nghị chắc chắn sẽ không nhường đường cho hắn rồi. . . . . . Hắn thay đổi gương mặt, liền thay đổi thân phận, Ngôn Vô Trạm bây giờ không phải là hoàng thượng, vì che giấu mình tốt hơn, thái độ mọi người đối với hắn cũng như người ngoài không khác, không quá cung kính. Vì vậy hắn chủ động nhường đường cũng không có gì không đúng. Gần đây Hoằng Nghị đối với hắn lơ là đến mức gần như hoàn toàn, không tìm hắn gây phiền phức, cũng không để ý tới hắn, nếu không phải ánh mắt nhìn hắn càng thêm âm lạnh, Ngôn Vô Trạm thật sự cho rằng Hoằng Nghị coi hắn là không khí rồi. . . . . . Trêu chọc y là lựa chọn không sáng suốt, nhưng hiện giờ cũng đi tới mặt đối mặt, hắn cũng không thể xem như là không thấy. . . . . . Càng không thể giả vờ như không quen biết. Vì vậy người kia vừa không chút dấu vết sửa sang lại quần áo, vừa xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tự nhiên cười với Hoằng Nghị, "Cái này, ngươi muốn đi ra ngoài sao?" Không ngờ, gương mặt tươi cười này của Ngôn Vô Trạm khiến sắc mặt Hoằng Nghị càng thêm khó coi. Nhiệt độ trong nháy mắt rớt xuống khiên nụ cười người kia cứng lại một hồi, lòng bàn tay cọ đến toát ra một lớp mồ hôi, hắn cảm thấy, chào hỏi với Hoằng Nghị là quyết định sai lầm nhất trên đời này. Ngôn Vô Trạm cảm thấy, vẫn là bỏ của chạy lấy người mới là tốt. Hắn nhìn không giang không lớn bên cạnh Hoằng Nghị, nếu không có cách nào vượt qua, hắn trực tiếp đi xuống trước, chờ Hoằng Nghị đi rồi hắn lại đi lên. . . . . . Ánh mắt người kia bán đứng suy nghĩ của hắn, mặt Hoằng Nghị bên kia đã biến thành màu mực, ngay lúc người kia chuẩn bị hành động, Hoằng Nghị đột nhiên giơ tay lên. . . . . . Từng có kinh nghiệm lần trước, Ngôn Vô Trạm phản ứng đầu tiên chính là tên nhóc này lại muốn ra tay, hắn theo bản năng dùng tay chặn lại, có điều tay giơ lên giữa không trung đột nhiên bị Hoằng Nghị nắm lấy. . . . . . Hoằng Nghị không nói hai lời liền kéo người kia đi xuống dưới, Ngôn Vô Trạm là hướng mắt về phía cầu thang , đột nhiên thay đổi phương hướng suýt chút nữa khiến hắn lăn từ cầu thang xuống, hắn không dễ dàng lấy được thăng bằng, bên kia Hoằng Nghị đã đi xuống, y còn kéo hắn, cánh tay hai người kéo thành một đường thẳng. Cảm giác được người kia không theo kịp bước chân y, Hoằng Nghị cũng không quay đầu lại, lại thô bạo kéo một cái, lần này mấy bậc thang còn lại, người kia một bước liền xuống hết, may mà hắn có căn bản võ công, nếu không lần này e là sẽ phải té gãy xương. . . . . . Hoằng Nghị chán ghét cùng bất kỳ đàn ông nào có tiếp xúc này kéo tay hắn, trực tiếp đi ra khỏi nhà trọ, cảm giác được ánh mặt trời ấm áp người kia lúc này mới cảm thấy không đúng, bọn họ hiện tại không nên đi loạn khắp nơi, gặp phải nguy hiểm thì phiền toái. Thủ vệ cũng phát hiện bọn họ, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, bóng dáng hai người đã biến mất trong đám đông, thủ vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện lập tức chia làm hai nhóm, mấy người trở về bẩm báo, những người khác thì lại chuẩn bị đuổi theo bọn họ, nhưng thủ vệ chưa kịp hành động, đã bị người ngăn cản. Cản bọn họ lại chính là người hầu của Hoằng Nghị. "Thiếu gia chúng ta đi làm một ít chuyện, người bảo vệ bọn họ cũng đã sắp xếp xong xuôi, các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng để lộ ra, xảy ra vấn đề, sẽ hỏi tội các ngươi." Là người hầu thân cận của Hoằng Nghị, bọn hắn cũng đều quen, nếu nói như vậy, dù đầy bụng nghi ngờ, nhưng bọn thủ vệ vẫn theo ý gã mà làm. Người hầu này nhìn hướng hai người rời đi, hai tay vòng trước ngực, nở nụ cười, gã thầm nói, thiếu gia à, ta chỉ có thể giúp người tới đây thôi, sau đó ngài tiếp tục cố gắng. . . . . . Sau đó gã ung dung xoay người, gã giúp Hoằng Nghị không phải là vì khen thưởng, chỉ là muốn cho chính mình có ít ngày thật tốt thôi. . . . . . Trời mới biết, những huynh đệ này mỗi ngày đối diện với gương mặt lạnh đến mức dọa người kia của Hoằng Nghị, tâm tình có bao nhiêu thấp thỏm, tiếp tục kéo dài, tình huống tốt thì hóa điên, tình huống xấu chính là bị dọa chết. . . . . . Đây chính là lý do. . . . . . Vì vậy Hoằng thiếu gia, người cố lên. Lại nói một bên khác, Ngôn Vô Trạm bị Hoằng Nghị kéo đi rất xa rồi, mắt thấy nhà trọ biến mất sau lưng, người kia có chút cuống lên, hắn muốn thoát khỏi tay Hoằng Nghị, nhưng vừa hơi động, ánh mắt lạnh như băng này của Hoằng Nghị lập tức phóng tới, Ngôn Vô Trạm theo bản năng dừng lại, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, Hoằng Nghị đã tiếp tục đi về phía trước. "Chúng ta đây là muốn đi đâu?" Dù nói thế nào, chuyện như vậy không phải đùa, bọn họ không thể rời khỏi đội ngũ quá xa, xảy ra chuyện gì không ai có thể chịu trách nhiệm. Đối với lo lắng hỏi dò của Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị chỉ ném cho hắn một chữ, "Chơi đùa*." (*Hiệp, hiệp kỹ: đi chơi gái) Hoằng Nghị nói, đi chơi kỹ viện. Ngôn Vô Trạm trợn tròn mắt, hắn cho là hắn nghe lầm, chờ lúc hắn phản ứng lại muốn hỏi dò, Hoằng Nghị lại hung hăng quát lên, "Câm miệng!" Câu tiếp theo chưa kịp nói ra, hắn đã bị Hoằng Nghị đẩy tới một cửa hàng sát đường, trước khi vào cửa, người kia nhìn thấy bảng hiệu trên đỉnh đầu. . . . . . Xuân Hương Các. Tên như ý nghĩa, cũng thật sự là chỗ uống rượu hoa. Ngôn Vô Trạm lúc này nghĩ tới chính là, Hoằng Nghị sao lại có thể thoải mái như vậy tìm tới đây. Ngựa quen đường cũ cùng lắm cũng chỉ như vậy. Thanh lâu bình thường ban ngày không có mở cửa, quy nô* vừa nhìn thấy gương mặt âm lạnh kia của Hoằng Nghị, sợ đến không còn gì để nói, tú bà ỷ vào kinh nghiệm phong phú của bản thân, nhìn sắc mặt nhiều rồi, lắc eo đã muốn đuổi người, nhưng sau khi nhìn thấy Hoằng Nghị, tú bà kia đầu tiên là ngẩn ra, chớp mắt tiếp theo nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, gương mặt hầm hầm kia trong nháy mắt cười tươi như hoa, tay vốn định đánh người cũng trở thành bắt chuyện, chỉ thấy khăn tay bà ta lay động, hướng về phía Hoằng Nghị liền cười đê tiện. . . . . . (*Quy nô: người chuyên bắt khách ở lầu xanh) "Chàng trai này, tới thật là sớm." Dáng vẻ mượn gió bẻ măng của tú bà, những quy nô này đã sớm thường thấy, thấy tú bà giữ khách, liền từng người vội vàng đi tới, bảo kê chạy tới ngược lại không nhúc nhích, còn ở cách đó không xa nhìn bọn họ. Mặt Hoằng Nghị không thay đổi ngồi xuống, tú bà gọi các cô nương ra tiếp khách, Ngôn Vô Trạm ngửi mùi son phấn khắp phòng, nghe giọng phụ nữ hi hi ha ha từ xa đến gần, không biết sao, trên trán lại chảy một giọt mồ hôi. . . . . . Hoằng Nghị này mang hoàng thượng đến thanh lâu đi dạo, chơi đùa phụ nữ. Không bao lâu, các hoa khôi hàng đầu của Xuân Hương Các liền tụ tập một sảnh, các cô trang điểm xinh đẹp đi qua trước mặt hai người, thấy Hoằng Nghị bộ dạng tuấn tú, những cô gái này sử dụng mọi chiêu thức bản thân, ước gì được Hoằng Nghị chọn đi. . . . . . Hầu hạ Hoằng Nghị không phải đang mua bán, mà là hưởng thụ. Những cô gái này ở nơi trăng gió lâu ngày, đối với đàn ông đã sớm không có cảm giác gì, tình cờ gặp phải một cực phẩm, còn là loại vừa tuấn tú lại nhiều tiền, dĩ nhiên là tranh nhau mời chào. Ngôn Vô Trạm đại khái liếc mắt nhìn, các cô gái nơi này đúng là ngoại hình cũng không tệ, nhưng có đẹp hơn nữa hắn cũng không làm sao có hứng nổi, Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ đụng tới cô gái không sạch sẽ. Ngôn Vô Trạm không chút hứng thú, ngay cả Hoằng Nghị mang hắn theo hẳn cũng cảm thấy không có hứng thú. . . . . . Mấy cô gái này không xứng với Hoằng Nghị, đừng nói là làm chuyện đó, chỉ là bắt tay, hôn môi cũng là tội nghiệt. Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, Hoằng Nghị liếc mắt nhìn, tiện tay liền chỉ bốn cô gái. . . . . . Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên nhìn mấy cái cô gái cười đến vô cùng rực rỡ này, tên nhóc Hoằng Nghị này là làm thật. . . . . . Nhưng bốn người, có phải là hơi nhiều quá không? Bọn họ mỗi người hai người sao? Ngôn Vô Trạm rất muốn nói, thật ra hắn đối với cô gái ở đây không có hứng thú. . . . . . Nhìn thấu suy nghĩ người kia, Hoằng Nghị hừ lạnh, liếc mắt ra hiệu với tú bà, sau đó chỉ vào bảo kê cách đó không xa, lạnh nhạt nói, "Hắn, mua." Hoằng Nghị nói xong, liền vỗ một tờ ngân phiếu lớn, tú bà trợn tròn mắt, người được chỉ kia càng bối rối. Ngôn Vô Trạm nhìn theo hướng Hoằng Nghị chỉ, sau đó khóe miệng của hắn liền bắt đầu co giật, chỉ thấy đứng chỗ kia là một người đàn ông vạm vỡ, dưới vạt áo loã lồ mơ hồ có thể nhìn thấy mảng lông ngực to lớn và hoa lệ. . . . . . Hoằng Nghị muốn tên này làm gì? Chẳng lẽ muốn biểu diễn chương trình kích thích gì? Người đàn ông kia bị gọi lại gần, dù suy nghĩ mọi người đều cùng với Ngôn Vô Trạm có chút giống nhau, Hoằng Nghị lại không nói lời khiến người ta kinh ngạc đến chết. . . . . . "Mua ngươi một đêm." Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa phun ra ngoài, tú bà cũng sợ đến mặt hoa biến sắc, mấy cô gái kia càng là hai mặt nhìn nhau, các cô vẫn là lần đầu tiên thấy có người tới đây mua bảo kê qua đêm. . . . . . Anh trai tuấn lãng này, khẩu vị vẫn thật là đặc biệt. Ngôn Vô Trạm cũng nghĩ như vậy. Hắn không thể tin nhìn Hoằng Nghị, hắn muốn nói y không phải uống lộn thuốc chứ, như vậy y cũng muốn? Nhưng Hoằng Nghị cơ bản không để ý đến hắn, ra hiệu tú bà có thể dẫn đường rồi. . . . . . Người đàn ông kia không làm, nhưng nhìn thấy ngân phiếu với số tiền dư dã này của Hoằng Nghị, liền vô thức nuốt nước miếng một cái, ở chỗ này, chuyện như vậy tai nghe mắt thấy đã nhiều, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó đều sớm quăng lên chín tầng mây, một tấm ngân phiếu như vậy, bằng tiền công bảo kê ở thanh lâu này cả đời của hắn rồi, nghĩ đến đây, người đàn ông kia thẳng thắn cắn răng một cái, bất chấp tất cả. Sau đó một đội ngũ hiếm có như vậy liền oai oai vệ vệ đi lên phòng riêng sang trọng nhất ở lầu hai, sau khi tú bà nói xong mấy câu khách sáo, đóng cửa thật chặt, bà ta đầu tiên là lau một trán mồ hôi lạnh, lại lườm một cái. . . . . . Thói đời thật sự là thay đổi, ngay cả bà cũng cảm thấy đáng sợ. Những này thiếu gia công tử có tiền, thú vui càng ngày càng kỳ quái. ......................