Ngự hoàng 2
Chương 65 : Thiếu gia lạc gia
Hoằng Nghị không tới một mình, nhưng tới cùng y cũng không phải tùy tùng thường ngày y vẫn mang theo.
Những người này mặc áo tang, mặt lộ vẻ hung dữ...
Dù bị Hoằng Nghị che khuất, Ngôn Vô Trạm cũng có thể cảm giác được bọn họ đều không có thiện ý...
Chỉ cần Hoằng Nghị xuất hiện, phiền phức cũng sẽ không thiếu.
Lạc Cẩn vỗ vỗ tay người kia, ý bảo hắn không cần lo lắng, lại chậm rãi giúp hắn chỉnh lại cổ áo, mới ngồi ngay ngắn lại, đối với việc Hoằng Nghị bắt gặp bọn họ định hôn nhau hoàn toàn không thèm để ý, Lạc Cẩn làm xong những việc này, mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Hoằng Nghị như môn thần hung dữ trước cửa, "Đã lâu không gặp, Hoằng thiếu gia vẫn khỏe chứ."
Ánh mắt Hoằng Nghị từ trên môi người kia đảo qua, chuyển sang khóe miệng Lạc Cẩn, biểu tình lạnh như băng kia khiến người khác khó thể đoán, "Thật thích thú."
"Để Hoằng thiếu gia chê cười rồi." Nghe vậy, Lạc Cẩn cúi đầu cười nhạt, đối với giọng điệu châm biếm Hoằng Nghị làm như không nghe không thấy, trái lại thoải mái thừa nhận, còn tự nhiên đưa ra lời mời với Hoằng Nghị, "Nếu đã tới, không ngại cùng nhau ngồi một chút chứ, cũng bồi đắp một chút cảm tình, miễn cho người hai nhà gặp mặt luôn như nước với lửa."
Lạc Gia và Hoằng Gia là đối thủ của nhau, người hai nhà dù ngồi chung một bàn cũng là minh thương ám tiễn*, không có một phút bình yên, cho nên Hoằng Nghị dù ngồi hay không ngồi, kết quả đều như nhau.
(*Minh thương ám tiễn: công kích công khai lẫn âm thầm đánh lén)
Y là đến gây sự. Hôm nay nhất định không thể qua ải đơn giản như vậy.
"Không vội." Hoằng Nghị nói xong, ánh mắt lạnh nhạt hơi liếc ra sau một cái, Hoằng Nghị ý bảo Lạc Cẩn y còn có việc phải xử lý, dù là giao lưu tình cảm, cũng không cần nóng lòng vào lúc này.
Hoằng Nghị nói xong liền tránh ra, y ngồi sang bên cạnh, ra hiệu tiểu nhị dâng trà cho hắn.
Hoằng Nghị là tới đây xem trò vui... Y không phải vai chính.
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm vẫn chưa dời khỏi người Hoằng Nghị, người ngoài cửa liền chen nhau đi vào, căn phòng này rất lớn, đủ để hơn hai mươi người cùng vào, nhưng thoáng cái nhiều người đi vào như vậy, căn phòng có lớn hơn nữa cũng không chứa nổi, không gian trong phòng thoáng cái không còn chỗ trống...
"Nể mặt Lạc lão gia đã mất, lão gọi ngươi một tiếng Cẩn thiếu gia."
Đứng đối diện bàn của bọn họ là một ông lão tóc hoa râm. Ông lão này đã qua tuổi thất tuần*, tinh thần vẫn khỏe mạnh như cũ, mắt như chim ưng, sắc bén không gì sánh được. Khi lão mở miệng, khí thế uy nghiêm đảo qua khắp phòng khiến mọi người hơi bị chấn động, cũng cảm thấy kính nể.
(*Tuổi thất tuần: 70 tuổi trở lên)
Ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy áp lực.
Ông lão này, hắn cảm thấy có hơi quen mặt.
Lạc Cẩn đang ngồi cũng đứng lên, trước ánh mắt hơi lộ ra kinh ngạc của người kia, cung kính khẽ cúi chào với lão, "Văn thái công*."
(*Thái công: ông, cách gọi kính trọng với người có tuổi tác cao)
Trong mắt người kia hiện lên kinh ngạc, hắn nhớ lại thân phận của người này...
Thấy Lạc Cẩn hiểu chuyện, sắc mặt lão có hơi dịu lại, ông gật đầu hai cái, giọng nói nghiêm nghị như trước, "Ngươi còn biết gọi lão là thái công, vậy lão hủ hỏi ngươi, người này là chuyện thế nào?"
Văn thái công...
Người kia đột nhiên hiểu ra, hắn nhớ rồi.
Người này tên là Văn Bang Thành, Ngôn Vô Trạm có chút ấn tượng.
Văn Bang Thành là quan tiền triều, trước khi Ngôn Vô Trạm lên ngôi đã từ quan về quê, con người Văn Bang Thành ngay thẳng, cương trực công chính, danh tiếng trong dân gian vẫn rất tốt, nguyên quán của lão ở Thanh Lưu Thành này, Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, bọn họ lại gặp lại trong tình huống này.
Ký ức với Văn Bang Thành đã quá mờ nhạt, nếu không phải Lạc Cẩn hô một tiếng Văn thái công này, Ngôn Vô Trạm vẫn không nhớ ra.
Hắn liếc mắt nhìn Hoằng Nghị bình thản uống trà, nếu y có thể tìm Văn Bang Thành tới, xem ra chuyện này không dễ xử lý rồi.
Người kia thức thời đứng lên theo, Văn Bang Thành này cũng coi như nguyên lão tiền triều, cung kính với lão một chút cũng là đương nhiên, huống hồ là dưới tình hình như vậy...
Những người này rõ ràng là tới tìm hắn rầy rà.
"Văn thái công, đây là việc riêng của Lạc Cẩn..." Thấy Văn Bang Thành hướng đầu mũi nhọn vào Ngôn Vô Trạm, chân mày anh tuấn của Lạc Cẩn không tự chủ nhíu lại với nhau, y không muốn kéo người kia vào, có việc gì, có thể tìm Lạc Cẩn y nói chuyện.
"Việc riêng?" Văn Bang Thành đập mạnh xuống bàn, cái bàn chắc chắn rõ ràng lắc lư một cái, chén dĩa bên trên đụng vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
Lạc Cẩn thoạt nhìn giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống bàn, bình tĩnh mà chắc chắn lặp lại, "Đúng vậy, việc riêng."
Đối mặt với thái độ ngang ngạnh của Lạc Cẩn, Văn Bang Thành hơi khựng lại, lúc lão mở miệng lần nữa đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng tức giận ẩn chứa bên trong cũng chỉ tăng không giảm, lão lớn tiếng hỏi, "Lúc trước tổng quản Lạc Gia chết thảm trong phủ, quan phủ muốn bắt người này nghiêm tra, nhưng Cẩn thiếu gia lại dùng thân phận của mình tạo áp lực cho quan phủ, khiến tri phủ xử lý sơ sài, án oan của tổng quản không thể điều tra rõ, việc này cũng dẫn đến Thanh Lưu Thành lúc đó liên tiếp xảy ra những vụ thảm án. Cẩn thiếu gia nếu nói việc riêng, làm cho cả Thanh Lưu Thành rơi vào sợ hãi, khiến những người này rơi vào trong nỗi khổ mất đi người thân, Cẩn thiếu gia, ngươi có nên nói rõ với bọn ta một chút?"
Ý của Văn Bang Thành là nếu lúc đó quan phủ nghiêm tra Ngôn Vô Trạm, vậy thì những án mạng sau đó cũng sẽ không xảy ra. Lão ám chỉ Ngôn Vô Trạm chính là hung thủ. Đây hết thảy đều là kết quả của việc Lạc Cẩn bao che.
Lạc Cẩn không nói gì, vẻ mặt y khá nghiêm túc. Nữ quyến mặc áo tang sau lưng Văn Bang Thành nghe xong lời này liền bắt đầu thút thít khóc, mà những người đàn ông đều là trừng mắt tức giận, đòi Lạc Cẩn đưa ra một sự công bằng...
Trong phòng thoáng cái hỗn loạn. Các loại thanh âm trách cứ ngay cả Ngôn Vô Trạm nghe cũng nhức đầu, huống hồ người có thói quen ưa yên tĩnh như Lạc Cẩn...
Ánh mắt Lạc Cẩn nghiêm trang, nhưng sắc mặt lại bắt đầu chuyển sang trắng nhợt, mà Hoằng Nghị bên cạnh vẫn thản nhiên uống trà, đối với hỗn loạn trong phòng ngoảnh mặt làm ngơ...
"Việc của ngươi và người này, người trong Thanh Lưu Thành không ai không biết, tuổi ngươi còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện, đối với ái tình còn chưa thể nhận biết rõ ràng, làm ra việc lỗ mãng như vậy, tạm thời có thể thấy thú vị lúc đầu. Có điều, Cẩn thiếu gia, ngươi thật sự vì một tên đàn ông này khiến cho thể diện Lạc Gia mất sạch, khiến Cẩn thiếu gia phải mang tiếng xấu? Sau này, ngươi sẽ ăn năn không kịp."
Văn Bang Thành muốn Lạc Cẩn lấy đại cục làm trọng, quân pháp bất vị thân*... Mục tiêu của lão là Ngôn Vô Trạm.
(*Quân pháp bất vị thân: luật pháp không loại trừ một ai, kể cả thân thích)
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người kia nhìn Lạc Cẩn, hắn đang suy đoán, Lạc Cẩn sẽ xử lý như thế nào. Hắn không quyền không thế, việc này chỉ có Lạc Cẩn mới có thể giải quyết, bằng không, hắn cũng sẽ một lần nữa bị đưa vào trong ngục, mặc kệ hắn có giết người hay không, cuối cùng cũng sẽ biến thành kẻ chết thay.
Dưới muôn vàn áp lực, Lạc Cẩn chỉ trầm ngâm giây lát, y nhìn thẳng Văn Bang Thành, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói, "Không phải vì hắn là người của ta, ta mới che chở hắn, mà hắn cơ bản là không phải hung thủ, ta không muốn để cho hắn không tội phải chịu oan. Án mạng quan phủ vẫn đang điều tra, chưa tra ra manh mối, ai cũng không thể nói chính xác hung thủ rốt cuộc là ai, Văn thái công, tuổi tác người tuy lớn, nhưng cũng không phải hồ đồ, tài trí không thua năm đó, phải trái tự nhiên sẽ biết phân biệt rõ ràng, mong Văn thái công chớ tin nghe lời gièm pha, trách oan người tốt."
Lời này của Lạc Cẩn, ba phần kính trọng, bảy phần đạo lý, làm cho không ai có thể phản bác, ngay cả Văn Bang Thành cũng tìm không ra lỗi. Nhưng Thanh Lưu Thành xảy ra việc lớn như vậy, thà giết lầm ba ngàn, cũng không thể bỏ sót một người, huống hồ, người này bản thân vốn từng bị tình nghi, lão sẽ không bị vài ba câu của Lạc Cẩn đánh động, dù có đạo lý ra sao.
"Cẩn thiếu gia có chứng cớ gì nói hắn không phải hung thủ." Văn Bang Thành hùng hổ dọa người.
"Vậy Văn thái công có chứng cớ gì nói người là do hắn giết?" Lạc Cẩn thản nhiên hỏi lại.
"Hắn có động cơ, cũng có cơ hội làm việc này, hắn từng bị hiềm nghi, đến giờ cũng chưa thể giải thích rõ ràng. Hắn hiện tại phải làm là trở lại trong tù, phối hợp tra án, chứ không phải ở đây, cùng Cẩn thiếu gia tiêu dao khoái hoạt." Lời của Văn Bang Thành lập tức được mọi người tán thành, lão tràn ngập khinh bỉ liếc mắt nhìn người kia, ngược lại nghiêm túc nhắc nhở Lạc Cẩn, "Thứ lỗi cho lão nói thẳng, Cẩn thiếu gia cùng một tên đàn ông ban ngày ban mặt làm ra hành vi ám muội, việc này thật sự tổn hại thuần phong mỹ tục, cũng tổn hại đến thân phận Cẩn thiếu gia."
Ngôn Vô Trạm cho rằng Văn Bang Thành sẽ nhận ra hắn, có điều hiển nhiên là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, mấy năm nay hắn cũng đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa hắn và Văn Bang Thành vốn dĩ gặp mặt cũng chưa được mấy lần, cho nên lão không nhận ra hắn là chuyện đương nhiên.
Việc này khiến Ngôn Vô Trạm yên tâm, hắn còn chưa muốn bại lộ thân phận nhanh như vậy, nhưng sự việc hiện giờ cũng đủ vướng tay vướng chân hắn rồi...
"Văn thái công, người hẳn là rất rõ ràng, ta ở Lạc Gia có địa vị thế nào. Chỉ dựa vào thân phận Cẩn thiếu gia, thật sự có thể dẹp yên chuyện này xuống sao? Cũng thật sự có thể gây áp lực với quan phủ sao? Tri phủ nhìn rõ mọi việc, bởi vì hắn trong sạch, cho nên mới có thể xuất hiện ở đây. Văn thái công chớ để bị người khác cố tình lợi dụng, làm nhục danh dự người khác. Hơn nữa, ta và người của ta ở tửu lâu ăn cơm uống rượu, đừng nói là ở trong phòng, dù cho ở chốn đông người, Lạc Cẩn ta cũng là cây ngay không sợ chết đứng."
"Văn thái công đừng nói mấy lời thừa thải với hắn! Mọi việc có quan phủ quyết định, đại ca nhà ta không thể chết oan như vậy, trước tiên nhốt tên kia lại mới là quan trọng!"
"Lạc Gia vì việc riêng làm trái pháp luật, không thể bao che! Văn thái công phải làm chủ cho chúng tôi!"
Vừa nghe lời này, tâm tình những người phía sau lập tức kích động, căn bản không cho bọn họ thời gian tiếp tục đôi co. Cục diện vốn hỗn loạn trong nháy mắt càng hỗn loạn hơn...
Bọn họ muốn trói Ngôn Vô Trạm đưa đến quan phủ. Đoàn người đã mất khống chế. Lạc Cẩn vừa thấy không thể khống chế nổi, liền theo bản năng bảo vệ người kia ở phía sau. Có điều những người này vì mất đi người thân mà từ lâu đã đánh mất lý trí, bọn họ đâu còn có thể nhớ mà bận tâm tới Lạc Cẩn, như ong vỡ tổ bắt đầu chen lấn, toàn bộ đưa tay về phía người kia... Bọn họ muốn bắt Ngôn Vô Trạm.
Dưới sự xô đẩy của đám người, Lạc Cẩn liên tiếp lui về phía sau, giọng nói của y bị nhấn chìm, áo của y cũng bị xé rách mấy chỗ, còn bị đánh mấy cái, Ngôn Vô Trạm thấy mặt y càng ngày càng trắng...
Lạc Cẩn làm sao có thể chịu được loại đối xử này...
Ngôn Vô Trạm muốn kéo Lạc Cẩn ra phía sau mình, dù nói thế nào, hắn cũng không thể để Lạc Cẩn bị thương, nhưng hắn chưa kịp động, đột nhiên có người đánh ra một quyền, quyền này là hướng về phía người kia, Ngôn Vô Trạm tránh đi, thế nhưng... Lạc Cẩn đã đỡ lại.
Lạc Cẩn không có võ công, y là thành thành thật thật đỡ lấy đòn này, tiếng đánh vào người làm cho cục diện ầm ĩ thoáng cái yên tĩnh lại, người đánh tới nhìn nắm đấm của mình mang theo máu vẻ mặt khẩn trương...
Người gã muốn đánh là Ngôn Vô Trạm, gã không muốn đánh Lạc Cẩn...
Mọi người không nói nên lời, toàn bộ nhìn chằm chằm Lạc Cẩn, ngay cả Hoằng Nghị cũng buông chén trà xuống, y không ngờ tới, Lạc Cẩn lại sẽ làm đến mức này.
Thay người khác chịu đòn.
.............
-----------------------[xASAx]------------------------
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
74 chương
17 chương
147 chương
230 chương