Ngự hoàng 2

Chương 66 : Trong khủng hoảng

Cú đánh này rất mạnh. Lạc Cẩn chẳng biết bị thương chỗ nào, máu theo khóe miệng chảy xuống thành dòng, lúc chất lỏng đỏ tươi kia rớt lên mặt bàn, giữa không gian vô cùng yên tĩnh, tiếng tí tách tí tách đặc biệt rõ ràng... Thấy vậy người kia vội vã xem xét tình hình của y, nhưng cánh tay Lạc Cẩn đã đưa ngang một cái, chặn hắn lại... Lạc Cẩn nhìn đám người đột nhiên yên tĩnh, đáy mắt bình tĩnh xưa nay mang theo hung ác. Ánh mắt đảo qua mọi người, Lạc Cẩn trầm giọng hỏi, "Quậy đủ rồi chứ?" Không ai trả lời. Người phía trước trong lúc vô ý làm bị thương Lạc Cẩn cố sức lui ra sau, ánh mắt sắc bén của Lạc Cẩn thản nhiên chuyển hướng sang bọn họ, động tác của mấy người này trong nháy mắt khựng lại, chân như đóng đinh trên mặt đất, cũng không cách nào di chuyển một chút... Mọi người đều ở trạng thái khác nhau mà đông cứng lại rồi. Lạc Cẩn mím môi, máu liền theo khóe môi nhỏ giọt xuống, màu đỏ tươi làm cho môi Lạc Cẩn có vẻ đặc biệt yêu dị, cũng làm nổi bật sắc mặt của y càng thêm trắng bệch... giống như yêu quái. "Nếu việc này thật sự có liên quan với hắn, các người chỉ cần hỏi ta, nếu hắn bỏ trốn, Lạc Cẩn ta sẽ thay hắn chịu tội, vào tử lao, chịu cực hình, Lạc Cẩn ta tuyệt không có nửa câu oán hận, ta sẽ thay hắn trả lại công bằng cho tất cả các người!" Sắc mặt Lạc Cẩn trắng bệch nhưng khí phách muôn phần, khí thế của y đè xuống mọi người, bao gồm cả Văn Bang Thành uy nghiêm... Thấy không ai nói gì, Lạc Cẩn mới lại mở miệng, lúc này đây, trong thanh âm mang theo hơi lạnh thấu xương, Lạc Cẩn đã thật sự nổi giận... "Có điều các người nhớ kỹ, sự việc hôm nay sẽ không bỏ qua như vậy. Các người bức Lạc Cẩn như vậy, chờ vụ án tra ra manh mối, đừng trách Lạc Cẩn không nói tình cảm, lợi dụng việc này làm lớn chuyện, hại người Lạc Gia ta, một người ta cũng sẽ không bỏ qua." Lạc Cẩn nói xong, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp chuyển sang Hoằng Nghị, ánh mắt này tuy thoáng qua nhưng uy lực mười phần, nguy hiểm trong đó, ngay cả Văn Bang Thành cũng phải sợ hãi... "Văn thái công, Lạc Cẩn nói như vậy, người đã thoả mãn chưa?" Thấy không ai đưa ra ý kiến khác, Lạc Cẩn đưa mắt nhìn sang Văn Bang Thành. Văn Bang Thành tới đây bất quá là thay cho người thân của những người đã chết đòi một chút công bằng, lão không cho phép Lạc Cẩn vì việc riêng làm trái pháp luật, bao che hung thủ. Sự việc cho tới hiện tại, đã đến nước này rồi lão cũng không có lý do để kiên trì nữa, dù sao Lạc Cẩn một mình gánh chịu rồi... Có việc gì, Lạc Cẩn sẽ chịu trách nhiệm. Phía sau còn có Lạc Gia. Mọi việc cũng đành chỉ chờ quyết định của quan phủ. Văn Bang Thành gật đầu, lão thầm chấp nhận lý do từ chối của Lạc Cẩn. Thấy lão đồng ý, Lạc Cẩn cũng thẳng thắn gật đầu một cái, "Được rồi, nếu Văn thái công đã không có ý kiến, vậy việc này cứ làm như vậy, có điều Văn thái công người nhớ kỹ, mạng của hắn hiện tại đã giao cho người, nếu hắn có sơ xảy gì, Lạc Cẩn ta sẽ trực tiếp tìm tới người." Việc này Văn Bang Thành gây ra, lão lại ép Lạc Cẩn đến mức này, đã như vậy, lão cũng phải gánh chịu mọi hậu quả có thể xảy ra. Những lời này, không phải Lạc Cẩn đang bàn bạc, mà là quyết định, quyết định không chút nghi ngờ. Y nói xong cũng kéo người kia đi ra ngoài. Lạc Cẩn không dừng lại chút nào, đoàn người cũng chủ động tách ra cho y một lối đi, bọn họ rời đi trước ánh mắt đầy chấn động và tội lỗi của mọi người... Giờ phút này, tất cả mọi người đối với con ma bệnh của Lạc Gia đã thay đổi, Lạc Cẩn khiến mọi người khiếp sợ... Ngay cả Văn Bang Thành cũng bị chấn động. Kết quả này với tưởng tượng trước đó của Hoằng Nghị không khác biệt lắm. Mục đích của y cũng coi như đạt được, chỉ là để người kia an toàn rút lui, y có chút thất vọng... Hoằng Nghị tiếp tục uống trà, chờ y suy nghĩ xong, một bình trà này đã thấy đáy, người cũng tản đi sạch sẻ. Y vỗ vỗ vạt áo cũng chuẩn bị rời khỏi, nhưng trong tích tắc đứng dậy, một tia sáng vàng chói hiện lên trong khóe mắt... thứ ánh sáng này khiến mắt y phát đau. Cái gương Lạc Cẩn đưa cho người kia, trong lúc hỗn loạn rơi xuống đất, Hoằng Nghị đem nó nhặt lên, cầm trong tay ước lượng mấy lần... Hoằng Nghị là thương nhân, đối với giá trị thứ này dĩ nhiên biết rõ, y nhìn hoa văn dung tục, trong mắt đầy khinh bỉ, y vốn định ném cái gương ra ngoài cửa sổ, nhưng vừa nghĩ lại, Hoằng Nghị lại nhét thứ này vào trong ngực... ... Lạc Cẩn kéo người kia ra khỏi tửu lâu, bọn họ ngay cả dù cũng không mở, bước nhanh dưới trời mưa tuyết. Tâm tình của hai người so với lúc tới hoàn toàn khác biệt, gương mặt Lạc Cẩn lạnh lùng, dọc đường một chữ cũng chưa từng nói, người kia cũng là vẻ mặt nghiêm trọng, không nói được một lời, đi theo sau Lạc Cẩn, ngay cả việc Lạc Cẩn lôi kéo tay hắn trước mắt bao người, hắn cũng không phát hiện... Sắc trời dần tối, nhiệt độ thấp xuống, từ trên trời rơi xuống, chẳng biết từ lúc nào chỉ còn hoa tuyết, khác với bước chân nhàn nhã trước đó. Lúc hai người trở lại Lạc Phủ, ống quần và vạt áo đã ẩm ướt một mảng, cảm giác lạnh lẽo khiến người khác không khỏi lạnh run, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng lạnh cóng cả tay chân, lại càng không cần nói đến Lạc Cẩn. Nhiệt độ thân thể Lạc Cẩn thấp đến dọa người. Ngôn Vô Trạm thậm chí cảm thấy bao quanh cổ tay hắn là một khối băng. Vừa bước chân vào cửa phủ, người kia lập tức kiểm tra tình hình của Lạc Cẩn, tình huống vừa rồi nguy cấp, bọn họ không thích hợp ở lâu, cho nên hắn vẫn chờ tới bây giờ, thế nhưng hắn bên này mới mở miệng, một tiếng còn chưa phát ra ngoài, Lạc Cẩn đã phun ra một búng máu... Chất lỏng đỏ thắm nhỏ xuống lớp tuyết mỏng kia, hoa tuyết khó khăn lắm mới chất đống trong nháy mắt tan ra, để lại một bãi dấu vết nhìn mà phát hoảng... "Lạc Cẩn!" Người kia đón lấy thân thể mềm nhũn của Lạc Cẩn, mà lúc này Lạc Phồn cũng chạy tới, tình hình trước mắt vừa nhìn liền hiểu ngay, Lạc Phồn không chút hốt hoảng, vừa chỉ huy người đi tìm đại phu đâu vào đấy, vừa giúp người kia ôm Lạc Cẩn về phòng. Ngôn Vô Trạm vội vã chạy tới thư phòng, có điều lúc sánh vai với Lạc Phồn, người nọ đột nhiên mở miệng nói, y không nhìn người kia, mà nhìn chằm chằm bãi máu trên mặt đất, giọng cứng rắn nói, "Đến Thu Cẩn Viên." Thu Cẩn Viên là chỗ ở của Lạc Cẩn, phòng tân hôn của y và thê tử y là ở đây. Sau khi thành thân, y một lần cũng chưa từng đi qua. Lạc Phồn đây là ý gì... Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Lạc Phồn, thế nhưng người nọ cơ bản không có để ý tới hắn, người kia chỉ dừng lại chốc lát, liền cúi đầu ôm Lạc Cẩn đi... Hắn không có bản lĩnh ở đây cùng Lạc Phồn chơi trò giải đố, tình hình Lạc Cẩn thật sự không tốt. Thê tử của Lạc Cẩn tên Dương Nguyệt Nhi, là phụ nữ Giang Nam điển hình, nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, lại tự nhiên phóng khoáng. Nàng đã nhận được tin Lạc Cẩn bị thương, cho nên trong phòng đã sắp xếp ổn thỏa, bên ngoài khí lạnh bức người nhưng cô gái kia vẫn mang theo nha hoàn đứng trước cửa, vừa thấy Ngôn Vô Trạm ôm Lạc Cẩn về, liền dùng vẻ mặt lo lắng tiến lên đón... Ngôn Vô Trạm nghe thấy nàng vội vàng gọi một tiếng "phu quân", hắn còn thấy viền mắt nàng hơi ướt, Dương Nguyệt Nhi lau nhẹ dưới mắt, liền vội vã đi mở cửa... Trong phòng đặt mấy chậu than, vừa vào cửa, người kia cũng cảm giác được một luồng sóng nhiệt phả tới trước mặt, giường đã bày xong, bên trên bày chăn đệm rất dày, lúc Ngôn Vô Trạm đặt Lạc Cẩn xuống, còn ngửi thấy mùi son phấn, thay vì nói là phòng tân hôn, không bằng nói đây là khuê phòng* của Dương Nguyệt Nhi. Ở đây không có một chút dấu vết đàn ông từng sống. (*Khuê phòng: phòng của con gái chưa gả chồng) Nha hoàn rất nhanh đem nước nóng tới, Dương Nguyệt Nhi vội vã ném khăn vải vào trong nước, Ngôn Vô Trạm nhận ra ý định của nàng, lúc hắn chuẩn bị cởi quần áo cho Lạc Cẩn, ngăn nàng lại... "Để ta." Dương Nguyệt Nhi hiển nhiên không ngờ tới Ngôn Vô Trạm sẽ nói như vậy, cô gái nhỏ nhắn kia nhất thời ngây ngẩn cả người, tay nắm lấy khăn vải cũng không tự chủ được bắt đầu dùng sức, nước bên trong đều bị vắt ra... Dương Nguyệt Nhi là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, nàng ta ngày thường ít ra khỏi phòng, nhưng việc của Lạc Cẩn và Ngôn Vô Trạm khiến dư luận xôn xao, nàng dù không muốn biết, cũng đều biết... Dương Nguyệt Nhi nhìn người đàn ông chín chắn kia, nàng không ngờ, người cùng nàng tranh giành tướng công lại là một người đàn ông như thế này... Người này với tưởng tượng của Dương Nguyệt Nhi kém khá xa, cũng khiến nàng không thể nào chấp nhận. "Phu quân của ta, để ta hầu hạ, vị đại thúc này, vẫn xin người tránh ra." Dương Nguyệt Nhi đầu hơi cúi, nắm lấy khăn vải cố chấp bước tới, Ngôn Vô Trạm đứng ở giữa giường, vô tình chặn giữa nàng và giường, Dương Nguyệt Nhi không qua được, nàng lại không thể đẩy người kia ra, cho nên đi mấy bước, Dương Nguyệt Nhi lại dừng lại. "Ngươi không biết phải chăm sóc hắn thế nào đâu, để ta đi." Người kia cũng không nhường bước, nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không kiên trì, nhưng người nọ là thê tử của Lạc Cẩn, hắn dĩ nhiên không thể thỏa hiệp. Dương Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn người kia, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một chút hơi nước, trong suốt óng ánh, như một viên ngọc tốt, chỉ là giận dữ xen lẫn trong đó khiến Ngôn Vô Trạm không thể nào khen ngợi... Dương Nguyệt Nhi hận hắn, có lẽ nói là chán ghét hắn. Tranh giành với một phụ nữ là một việc rất không có phong độ, thế nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn kiên trì. Đúng lúc này, Lạc Phồn tới... Thấy tình hình trong phòng, y nhướng cao chân mày, không nói hai lời, liền vỗ đầu mắng... "Ngươi tính là thứ gì? Cút xuống cho ta!" ................ #TeamxASAx ------------------------[xASAx]---------------------