Ngũ Hành Thiên
Chương 707
Dịch: Độc Hành
Tiếng kiếm vừa vang, Ngải Huy liền sinh ra cảm ứng.
Nguyên bản sương mù kiếm mang hư vô mờ mịt, kết thành kiếm quang. Thời điểm mỗi thanh kiếm mang ngưng tụ thành, liền phát ra một tiếng kiếm minh, như là chim non phá vỏ ra cất tiếng hót.
Tiếng kiếm minh réo rắt không có hùng hồn, nhưng lại như ánh mặt trời thật nhỏ xuyên qua tầng mây dày đặc, một niềm vui sướng sinh ra trong lòng Ngải Huy.
Sương mù bao bọc quanh thân bốc lên kịch liệt, bên tai vang không dứt tiếng kiếm minh xuyên thấu sương mù, từng đạo kiếm quang màu xanh dài nhỏ liên tục không ngừng từ trong sương mù cuồn cuộn chui ra. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hình dạng chúng khác nhau, không cái nào giống cái nào. Có cái nhỏ như châm, có cái uốn cong như móc câu, hoặc như lá liễu, hoặc như lông mày, hoặc như cỏ mộc, hoặc như kim thạch, hoặc trầm trọng như núi, hoặc mịt mù như làn khói nhẹ.
Kiếm minh liên miên không dứt, tâm thần Ngải Huy kích động khó nói nên lời, tâm tình của hắn không ngừng chồng chất khó tả.
Con đường Kiếm tu của hắn đâu chỉ nhấp nhô?
Kiếm tu xuống dốc đã lâu, đã sớm không còn hình thái, không người hướng dẫn, lý giải của hắn với kiếm thuật cơ bản đều đến từ kiếm thai.
Phương pháp tu luyện Kiếm thai không trọn vẹn, không đồng đều, tối nghĩa khó hiểu, lại thêm cổ kim linh nguyên khác biệt, Ngải Huy đau khổ nghiên cứu, hơn phân nửa là đánh bậy đánh bạ. Một đường đi tới, hắn cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí.
Trong lồng ngực tích lũy uất khí đã lâu, tựa như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, chúng ngày càng mãnh liệt hơn, ngày càng mãnh liệt, gần như muốn phá tan lồng ngực của hắn, bay thẳng lên trời cao!
Choang!
Một tiếng kiếm reo, tựa như một cây gai, đâm vào trong đầu hắn.
Ngải Huy rùng mình một cái, mở to mắt ra.
Hai con ngươi vốn hơi mê man âm u, như nước gột rửa bầu trời xanh, lại như hàn băng trong suốt không hạt bụi, thanh tịnh làm cho người nhìn thấy tim phải đập nhanh. Hằng hà kiếm quang vây quanh thân Ngải Huy, tới lui tuần tra, mau lẹ linh động, tựa như một đám thanh ngư trong biển sâu.
Kim quang như mưa to bay đến trước mặt Ngải Huy, hắn có thể thấy rõ đầu mũi tên sáng lên kim quang mãnh liệt, cảm giác càng nguy hiểm.
Mà khí tức trong lồng ngực bắt đầu khởi động hầu như muốn làm Ngải Huy cuồng bạo, vô thức tay hắn bấm chặt kiếm quyết, để kiếm quang du động mãnh liệt quanh người hắn một hồi. Sau một khắc, tất cả kiếm quang dường như bị nam châm hút, phút chốc chui vào cơ thể Ngải Huy.
Ánh sáng xanh chói mắt đến cực điểm theo thân thể Ngải Huy xuyên thấu ra, trong cơ thể phảng phất có một vòng thái dương màu xanh. Quanh người hắn lưu chuyển hào quang, một đạo kiếm ảnh màu xanh còn lớn hơn cả thân thể Ngải Huy chậm rãi hiển hiện sau lưng của hắn.
Ô...ô...n...g!
Tiếng kiếm minh trầm thấp làm tâm thần Ngải Huy chấn động, hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy một cỗ lực lượng tràn trề không ai có thể điều khiển bọc lấy hắn, trước mắt đột nhiên hoa lên.
Nếu có người đứng ngoài quan sát, sẽ phát hiện một màn cực kỳ đồ sộ.
Ánh sáng xanh chói mắt đột nhiên sáng lên, lại đột nhiên biến mất, tựa như một tia chớp màu xanh lóe lên rồi biến mất, đâm vào đại địa, chiếu sáng mảnh thế giới kỳ diệu này.
Ầm!
Cả đầu Ngải Huy ông ông tác hưởng, thần trí mơ hồ, lại cảm thấy vui vẻ không nói ra lời, sảng khoái vô cùng.
Dần dần, ánh mắt hắn khôi phục thanh minh, lúc này phát hiện mình đứng dưới đáy của một cái hố to. Hố sâu hơn hai mươi trượng, bốn phía vách hố thẳng tắp như gọt, bóng loáng vô cùng.
Một thanh tiểu kiếm màu xanh lẻ loi trơ trọi lui tới tuần tra cách Ngải Huy không xa. Ngải Huy sửng sốt một chút, tâm thần khẽ động, tiểu kiếm màu xanh vui sướng bay tới, rơi vào trong tay hắn. Tiểu kiếm chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn thân màu xanh, nhìn qua không phải kim loại cũng không phải Mộc, là loại bình thường nhất.
Đây là kiếm quang vừa rồi? Tại sao không biến mất?
Ầm ầm ầm.
Ngoài hố, tiếng nổ vang trầm thấp vang đi xa, giống như đàn thú kinh hoảng chạy thục mạng.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra hố to, đưa mắt nhìn bốn phía. Nguyên lai là sóng khí mang theo vô số bụi đất màu đen, như bức tường cao ngất đang nghiền ép chạy về phía xa.
Tiểu kiếm màu xanh đi theo phía sau hắn, linh động vô cùng.
Dây leo Kim Hoàn đâu rồi?
Hố to trên mặt đất thẳng tắp, tựa như lưỡi dao sắc bén khoét trên đám dầu mỡ đã đóng băng. Ngải Huy một đường đi đến đây, biết rõ loại nham thạch màu đen trên mặt đất này cứng rắn như thế nào.
Đây là... một kích vừa rồi của mình tạo thành?
Hắn cảm thấy khó tin.
Bỗng nhiên, khóe mắt hắn liếc thoáng qua một vòng kim quang dưới đáy hố.
Hả?
Hắn đáp xuống đáy hố, mặt đất bị cắm vào một đoạn dây leo. Đoạn dây leo dài ước chừng ba xích, thẳng tắp như mũi tên, trên thân dây leo phân bố từng vòng Kim Hoàn, tổng cộng có sáu vòng. Vừa rồi kim quang sáng lên, chính là Kim Hoàn.
Dây leo Kim Hoàn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại có một đoạn dây leo này thôi.
Ngải Huy rút đoạn dây leo Kim Hoàn này ra, cảm thấy tay nặng trịch. Hắn thử vặn một cái, nó lại hết sức cứng rắn. Nếu không phải thấy tận mắt dây leo Kim Hoàn săn mồi, hắn nhất định cho rằng đây là một mũi tên kim loại.
Trực giác nói cho hắn biết, đoạn dây leo này là một kiện bảo bối thật tốt, mặc dù hắn không biết còn có hữu dụng gì nữa không.
Hắn đang chuẩn bị thu lại, bỗng nhiên tiểu kiếm màu xanh vây bên người chợt bay tới, cắn lên trên đoạn dây leo.
Rặc rặc!
Như là sóc ăn bánh quy, đoạn dây leo trong tay Ngải Huy ngắn đi một đoạn, hắn trợn mắt há hốc mồm.
Kiếm... Ăn dây leo sao?
Rặc rặc rặc rặc!
Không đợi Ngải Huy kịp phản ứng, tiểu kiếm màu xanh gặm đoạn dây leo chỉ còn lại non nửa đoạn lúc đầu Ngải Huy nắm. Đoạn dây leo còn cứng rắn hơn cả thiết, vậy mà trước mặt tiểu kiếm lại giòn mềm vô cùng.
Ngải Huy thấy thế, dứt khoát ném nửa đoạn dây leo đang cầm trong tay cho tiểu kiếm màu xanh gặm. Rặc rặc rặc rặc, trong chớp mắt, đoạn dây leo đã bị tiểu kiếm ăn đến cặn bã cũng không còn.
Ngải Huy thấy tận mắt toàn bộ quá trình khiến hắn giật cả mình, lại cảm thấy thú vị, rõ ràng là kiếm quang biến thành tiểu kiếm, ngược lại như là nuôi dưỡng sủng vật.
Tiểu kiếm ăn xong đoạn dây leo, thật giống như chim nhỏ ăn quá no bụng, không chỉ hình thể lớn hơn vài phần, còn bay trên không trung lung la lung lay, giống như uống rượu say, nhìn rất đáng yêu.
Ngải Huy nhịn không được nhếch miệng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy.
Tiểu kiếm lung la lung lay bỗng nhiên "Ba" một tiếng, nổ phân thành hai.
Hai đạo thanh quang lóe lên rồi biến mất, hai thanh tiểu kiếm màu xanh vây quanh Ngải Huy vui sướng bay múa linh hoạt.
Vẻ tươi cười trên mặt Ngải Huy ngưng kết lại, thần sắc ngốc trệ, há to miệng cả buổi không thể ngậm lại.
Một lát sau, hắn phục hồi tinh thần lại, mãnh liệt quay đầu, tầm mắt hung dữ rơi vào trên một thực vật cách đó không xa.
Một tiếng kiếm minh rõ to, ầm ầm nổ vang, mặt đất chấn động, dư âm nương theo bụi mù cuồn cuộn.
Trong hố cực lớn, Ngải Huy tìm được một khối rễ cây màu nâu. Tiện tay ném lên không trung, bốn đạo kiếm quang màu xanh đan vào trước mắt hắn, rặc rặc, rễ cây biến mất không thấy gì nữa.
Ngải Huy mở to mắt, sợ bỏ qua một chi tiết dù là nhỏ nhất.
Hắn cảm thấy lần này tiểu kiếm màu xanh rất có thể lại biến hoá nữa.
Bốn thanh phi kiếm lung la lung lay, ba ba ba ba, bốn thanh âm nhẹ vang lên, chúng đồng thời một phân thành hai.
Tám thanh phi kiếm màu xanh!
Ngải Huy huýt sáo, hắn phi thường hài lòng, không dừng lại, mà tiếp tục tiến lên. Từ lúc biết những thực vật cổ quái kia lưu lại tinh hoa có thể cho kiếm ăn, Ngải Huy liền đại khai sát giới. Cùng nhau đi tới, những nơi đi qua, phàm là thực vật, đều bị quét sạch sẽ.
Nguy hiểm gì a, không biết a, tất cả đều bị Ngải Huy ném lên chín tầng mây, trong mắt của hắn chỉ có không ngừng gia tăng tiểu kiếm màu xanh.
Phá hư nhập thực, có nghĩa là Kiếm Thai của Ngải Huy đã tu luyện tiến vào cảnh giới mới. Đến cảnh giới này, tinh khí thần thai nghén ra kiếm thai, từ hư chuyển thực, chính thức trở thành Kiếm tu.
Kiếm thai sinh ra kiếm, từ vô hình chi kiếm đến hữu hình chi kiếm, đây là lột xác về bản chất.
Kiếm tu cổ đại cho rằng kiếm thai là hồn phách thai nghén mà thành, tu luyện kiếm thai chi đạo, kì thực là tu luyện hồn phách chi đạo. Kiếm thai sinh kiếm, là chân chính hồn phách chi kiếm. "Hồn phách" mở ra, đều có chữ "Quỷ", cho nên cũng gọi là Quỷ Kiếm.
Quỷ Kiếm một khi tạo ra, không ở trong Ngũ Hành, uy lực kinh người. Bản thân hồn phách kiếm tu sinh ra, là bổn mạng phi kiếm chân chính. Luận tâm ý tương thông, dù luyện chế phi kiếm thế nào, đều kém xa Quỷ Kiếm.
Cái mà Quỷ Kiếm làm cho người ta sợ hãi, chính là có thể trực tiếp tổn thương hồn phách địch nhân.
Kiếm tu cổ đại một khi tu luyện thành Quỷ Kiếm, đủ để tiếu ngạo một phương.
Phương pháp kiếm thai tất nhiên lợi hại, nhưng cũng không phải không có tai hại. Đó là độ khó tu luyện cực cao, tối nghĩa khó hiểu. Hơn nữa cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận, chính là vạn kiếp bất phục. Từ xưa danh môn đại phái, chú ý tích góp phát triển từng bước thành con đường đại đạo, mà phương pháp kiếm thai hung hiểm khó lường, cho nên phần lớn đều là một ít tán tu tu luyện.
Hơn nữa còn có một chỗ tai hại khác.
Bình thường phi kiếm Kiếm tu bị hao tổn, đổi một thanh phi kiếm là được. Những Kiếm tu kia nghiên cứu ôn dưỡng một kiếm cả đời, phi kiếm bị hao tổn thì Nguyên khí đại thương. Mà Quỷ Kiếm một khi bị hao tổn, thì hồn phách trực tiếp bị thương, nhẹ thì hồn phách không trọn vẹn, nặng thì hình thần câu diệt.
Nói chung, tu luyện kiếm thai thành một thanh Quỷ Kiếm, chỉ cần phá hư nhập thực, Quỷ Kiếm sẽ tự nhiên thành hình.
Kiếm thai của Ngải Huy không giống người thường, là do rất nhiều tiểu kiếm tạo thành kiếm quần. Điều này khiến cho Quỷ Kiếm của hắn không giống với những người khác.
Độ khó lúc hắn phá hư nhập thực hạ xuống, nhưng mà hắn tu luyện ra Quỷ Kiếm chỉ là bán thành phẩm. Nhìn mấy thanh Quỷ kiếm của hắn lẻ loi trơ trọi, lại nghĩ đên kiếm thai có hằng hà sa số kiếm, khoảng cách Quỷ Kiếm của hắn hoàn toàn thành hình còn xa xa mới đạt tới.
Tuy không phải hoàn toàn thành hình Quỷ Kiếm, thực lực Ngải Huy lại tăng lên thật lớn.
Mà địa phương kỳ quái này, quả thực là tuyệt địa cho hắn tu luyện Quỷ Kiếm. Đúng là dựa vào ven đường không ngừng bắt giết thực vật kỳ quái, vơ vét tinh hoa bọn chúng, số lượng Quỷ Kiếm Ngải Huy đã gia tăng đến tám thanh.
Kiếm thai Ngải Huy phân chia âm dương, Quỷ Kiếm sinh ra cũng phân chia âm dương. Hiện tại tám thanh phi kiếm, bốn âm bốn dương.
Sau khi hiểu rõ tiểu kiếm màu xanh là Quỷ Kiếm, Ngải Huy có một ít suy đoán về địa phương kỳ quái này.
Bầu trời cứ qua một đoạn thời gian lại nổi lên hoa tuyết màu sắc khác nhau, chính Quỷ Kiếm của mình cũng ưa thích những hoa tuyết này. Ngải Huy suy đoán, những hoa tuyết này có phải là vật dưỡng Hồn phách hay không?
Tuy không biết những hoa tuyết này từ đâu tới đây, nhưng đúng là những hoa tuyết xinh đẹp này rất thần kỳ, tạo nên thế giới kỳ diệu này.
Thực vật được hoa tuyết tẩm bổ, bắt đầu có được một tia hồn phách. Đây cũng là do bọn chúng thôn phệ lẫn nhau, biểu hiện ra đặc tính động vật, mà không giống thực vật bình thường. Ngải Huy bắt giết thực vật lấy được tinh hoa, chính là thực vật sinh ra một tia hồn phách kia, bọn chúng là đồ ăn tốt nhất cho Quỷ Kiếm.
Hồn phách nhân loại cực kỳ phức tạp, dùng Quỷ Kiếm thôn phệ hồn phách nhân loại, không cách nào làm Quỷ Kiếm lớn mạnh, ngược lại còn làm cho Quỷ Kiếm thay đổi hỗn tạp không chịu nổi, cắn trả Kiếm tu.
Tu luyện kiếm thai từ xưa đã được xem là hiếm có, nhưng chưa bao giờ bị coi là tà đạo.
Nhưng mà hồn phách thực vật nơi đây, lại cực kỳ tinh khiết, không tự ý thức.
Ngải Huy chưa từng nghe nói qua địa phương nào kỳ quái như thế.
Nhớ lại chính mình trước khi hôn mê, Ngải Huy suy đoán, chẳng lẽ là Xích Đồng kéo mình vào nơi đây?
Hắn nhớ lại lúc trước xem qua những điển tịch tu chân kia.
Tại thời đại tu chân, có Chư Thiên vạn giới, mỗi thế giới chính là một tiểu thiên địa, các tu chân giả có thể xuất nhập các giới.
Chẳng lẽ, là vì Xích Đồng lưu lại cho bản thân nơi nuôi dưỡng Hồn phách? Không sai, nhất định là như vậy. Xích Đồng Tử Chủng Ma Niệm cũng tốt, đoạt xá phục sinh, cũng cần nuôi dưỡng Hồn phách sao?
Người bình thường tự nhiên không có khả năng, nhưng mà gã là Thượng Cổ Ma Thần, tuổi thọ dài như vậy, vì để bản thân phục sinh nên phải chuẩn bị đầy đủ, tìm được một giới diện còn chưa sụp đổ, lưu lại vài phần hậu thủ, đó cũng là chuyện bình thường thôi.
Mười phần là Xích Đồng sau cùng tức giận mình lừa gạt hắn, trước khi chết kéo mình tới nơi này.
Ngải Huy càng cân nhắc càng cảm thấy không sai, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, phóng nhãn nhìn lại, cảnh sắc trong mắt lập tức thay đổi.
Cái này đúng là kho lúa lớn thuộc về mình a!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương