Ngũ Hành Thiên
Chương 706
Dịch: Độc Hành
Dây leo kim hoàn tựa như hải quỳ giãn ra, từng cây xúc tu chậm rãi phiêu động. Dưới thân nó, cây thấp đã hóa thành một đống tro tàn, bị gặm ăn hết cả hài cốt. Dư tro cây thấp dần dần tiêu tán, hóa thành hư vô.
Dây leo kim hoàn nằm ở phía trên tựa như một tấm lưới đánh cá tán loạn, hoặc như một con nhện nhìn chằm chằm vào con mồi, chuẩn bị tấn công.
Nó thấy được Ngải Huy.
Một luồng sóng ý thức tràn ngập ác ý chấn động, tựa như cơn sóng động trời đập vào mặt, lập tức nuốt chửng Ngải Huy.
Trong chốc lát, lông mao toàn thân Ngải Huy dựng đứng lên, lưng hơi cong lại, tựa như một con mèo xù lông, gắt gao nhìn chằm chằm vào dây leo kim hoàn cách phía trước không xa.
Khuôn mặt hắn trầm như nước, thần sắc trấn định, nhưng trong lòng nghiêm nghị.
Chấn động thật mạnh!
Chỉ có rèn luyện được ý thức cực kỳ ngưng thực, mới có thể phóng thích ra chấn động mãnh liệt như thế.
Bất luận thân thể mạnh mẽ, hay là Nguyên lực hùng hậu, Ngải Huy cũng không được tính là hàng đầu. Nhưng mà nhờ tu luyện tinh khí thần, thí dụ như tu luyện Kiếm Thai, hơn nữa một loạt cơ duyên trời đưa đất đẩy, nên ý thức Ngải Huy rất mạnh, thiên hạ khó có địch thủ. Mà ngay cả Xích Đồng, ở phương diện này cũng không có nhiều biện pháp để đối phó với Ngải Huy.
Tu luyện tinh khí thần rất ít được chú ý, ở phương diện này lại có thể lưu lại ấn tượng với Ngải Huy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng dây leo Kim Hoàn trước mặt này, lại có được ý thức ngưng thực cường hãn như thế, khiến Ngải Huy chấn động.
Thực vật có được ý thức?
Bất kể là nguyên tu đào tạo nguyên thực, hay là Huyết tu đào tạo huyết thực, đủ loại thực vật trong Man Hoang tự do sinh trưởng thì Ngải Huy cũng chưa từng nghe nói đến loại thực vật nửa người như vậy.
Mới nghe lần đầu a!
Huống chi là ý thức hung hãn mạnh mẽ như thế!
Chưa từng thấy Hoang Thú có ý thức ngưng thực tinh thuần như thế.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Ngải Huy tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Nhớ lại quá trình vừa rồi dây leo Kim Hoàn thôn phệ cây thấp, trong lòng của hắn hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ những quái thụ kỳ dị, dây leo này, kỳ thật cũng không phải là thực vật, mà là một loại động vật có tướng mạo kỳ quái nào đó?
Dây leo Kim Hoàn công kích vượt xa Ngải Huy dự trù. Vừa rồi thôn phệ cây thấp tựa hồ không làm cho nó no bụng. Ngải Huy có thể cảm nhận rõ ràng dây leo Kim Hoàn không hề che giấu khát khao cùng vui mừng, tựa như dã thú đói bụng hồi lâu nhìn thấy một bữa ăn ngon miệng.
Dây leo Kim Hoàn phát động công kích trước.
Một sợi dây leo như mũi tên phẫn nộ phút chốc vươn lên, bắn nhanh về hướng Ngải Huy.
Sớm đã đề phòng, thân thể Ngải Huy hơi chùn xuống, dưới chân phát lực, thoáng bắn nhanh tới dây leo. Thân hình hắn chuyển động quay tròn, liên tục xuyên qua những dây leo khác, lông tóc không tổn hao gì.
Bộp.
Một sợi dây leo Kim Hoàn phía trước đột nhiên đứt đoạn ra dọc theo vết vằn trên thân, chỉ thấy mấy chục đoạn dây đứt đó phóng tới hướng Ngải Huy như gió táp mưa sa.
Mắt thấy dây leo thôn phệ cây thấp như thế nào, Ngải Huy đã sớm chuẩn bị đối phó một chiêu này.
Hai tay hắn hơi mở ra, mười ngón tay bấm liên tục, tựa như Hải Âu lướt nhẹ trên mặt nước. Hơn mười đạo kiếm quang nhỏ bé màu xanh từ đầu ngón tay hắn bắn nhanh đến, giống như một đóa hoa màu xanh nở rộ trên đầu ngón tay hắn.
Những kiếm quang này giống như chiếc đũa, màu xanh âm u như một làn nước sâu rộng.
Ngải Huy tỉnh lại ở địa phương cổ quái này, hắn phát hiện tất cả trang bị trên người đều đã biến mất không thấy gì nữa, tay không tấc sắt. Nhưng mà làm hắn an tâm chính là kiếm thuật của hắn lại không bị ảnh hưởng, ngược lại uy lực còn lớn hơn rất nhiều. Hắn không rõ là do nơi đây thích hợp cho kiếm thuật của mình triển khai, hay là tạo nghệ trên phương diện kiếm thuật của mình lại tiến thêm một bước.
Trước kia thi triển ra chiêu thức vẫn còn tương đối tốn sức, hiện tại thi triển ra lại thuận buồm xuôi gió, tự nhiên hơn rất nhiều. Bất quá xuất phát từ cân nhắc an toàn, hắn không thử những kiếm chiêu tiêu hao khá lớn kia.
Mà trước kia trong tay cần có kiếm mới có thể phát động Kiếm Thai, hôm nay cũng thay đổi linh hoạt dị thường.
Nếu có một thanh kiếm thì càng hoàn mỹ.
Trong tay không có kiếm, làm cho Ngải Huy có chút không quen. Thậm chí hắn nghĩ tự mình chế tác một thanh kiếm, dù là một thanh kiếm gỗ đơn sơ thô ráp cũng được. Đáng tiếc trên đường đi tới, hắn không gặp được bất luận tài liệu nào có thể dùng để chế tạo kiếm. Nơi đây cỏ xanh nhỏ bé mềm mại, không cách nào chế tác kiếm gỗ được.
Kiếm quang tiện tay tuỳ ý lao đến, thoải mái cùng tự nhiên khó tả, để cho nội tâm Ngải Huy vui mừng.
Mỗi một đạo kiếm quang đều đánh chuẩn xác trúng một đoạn dây leo, không một đạo nào trật cả.
Ngải Huy khống chế vừa đủ, kiếm quang to cỡ chiếc đũa đâm thủng dây leo, nhưng lại không xuyên thấu qua nó, mà là đẩy dây leo bay ngược ra sau.
Kinh nghiệm chiến đấu Ngải Huy phong phú, hắn không biết dây leo Kim Hoàn còn có hậu chiêu gì, nên để dây leo này cách xa mình một chút mới an toàn hơn.
Rất nhanh Ngải Huy phát hiện mình cẩn thận một chút cũng không có dư thừa.
Dây leo bị kiếm quang đâm trúng, cùng kêu lên bạo liệt ra, hóa thành mấy chục đạo sương mù màu hồng, bao phủ bốn phía Ngải Huy.
Có độc?
Ngải Huy giật mình một cái, vội vàng ngừng thở, ngón tay khép lại, song chưởng đẩy ra phía trước mãnh liệt.
Quanh người hắn nổi lên ánh sáng nhạt, khí lưu kích động như đất bằng nổi lên sấm sét, ầm ầm quét về bốn phía.
Sóng khí mang theo sương mù màu hồng cuồn cuộn ra ngoài.
Trong nội tâm Ngải Huy hơi buông lỏng một chút.
Cái gì nguy hiểm nhất? Không biết được! Hết thảy nơi đây đều hoàn toàn lạ lẫm với hắn. Cho tới bây giờ, chứng kiến hết thảy, hoàn toàn vượt qua phạm trù nhận thức của hắn. Đối mặt địch nhân không rõ, biện pháp xử lý tốt nhất không phải là chiến thắng nó, mà là tránh nó.
Ngải Huy mượn cơ hội bay lên trời.
Hắn muốn chạy trốn, ly khai khỏi gốc dây leo nguy hiểm kỳ quái này.
Nhưng vào lúc này, khóe mắt hắn liếc qua bỗng nhiên thoáng thấy kim quang chớp động.
Không tốt! Trong nội tâm Ngải Huy chợt động.
Trong sương mù bay ra hơn mười quầng sáng màu vàng, gào thét cuốn đến Ngải Huy giữa không trung. Quầng sáng màu vàng lớn nhỏ không đều, nhỏ thì như chiếc nhẫn, mà lớn thì bằng cái bàn.
Ngải Huy chợt nghĩ tới từng vòng vàng nhạt trên dây leo Kim Hoàn.
Quầng sáng màu vàng từ phía dưới bắn nhanh đến, giống như một đàn cá màu vàng bơi lội. Hắn vẫn như cũ không biết rốt cuộc chúng là thứ gì, nhưng mà cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ trong lòng hắn.
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, kinh nghiệm chiến đấu phong phú lại để cho thân thể Ngải Huy phản ứng theo bản năng.
Chỉ thấy tốc độ bay lên của hắn đột nhiên gia tăng, thân hình hóa thành một đạo hư ảnh, như làn khói nhẹ biến mất trên không trung. Nhưng mà sau một khắc, tại chỗ bầu trời cao hơn, Ngải Huy đột nhiên hiện ra, lại lao xuống phía dưới.
Từ trên cao lao xuống, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, không có bất kỳ trì hoãn, toàn bộ hình ảnh trái ngược lẽ thường, làm cho người ta khó chịu đến cực điểm.
Dây leo Kim Hoàn dưới mặt đất dường như cảm nhận được nguy hiểm, tất cả dây leo điên cuồng vũ động, trên dây leo có từng vòng vằn màu vàng đồng thời sáng lên, tựa như dây leo thật dài mang đầy giới chỉ màu vàng vậy.
Quầng sáng màu vàng cấp tốc sáng rồi biến lớn lên.
Ngải Huy lao xuống nhìn như không thấy, không có nửa điểm ý tứ né tránh, tốc độ không giảm trái lại còn tăng lên.
Ngón tay biến chỉ như kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt.
Một vòng hào quang mông lung sáng lên trên đầu ngón tay hắn. Trong mắt Ngải Huy hiện lên một đạo dị sắc, là màu xanh? Không giống trước kia a.
Không có thời gian cho hắn nghĩ ngợi.
Hào quang phía trước đầu ngón tay hắn mông lung nhu hòa, như là trường kiếm biến thành lụa mỏng màu xanh, giãn ra tung bay, đón gió tăng vọt lên.
Quầng sáng màu vàng theo đuổi không bỏ, một đầu đánh lên tấm lụa mỏng màu xanh kia.
Va chạm không phát sinh kịch liệt như trong tưởng tượng, quầng sáng màu vàng không tốn chút sức nào xông vào trong tấm lụa mỏng màu xanh. Lụa mỏng nổi lên tầng tầng nếp uốn lượn, tựa như mặt nước rung động tầng tầng. Trong rung động uyển chuyển, từng sợi sương mù màu xanh bao quanh quầng sáng màu vàng, như tơ lụa mềm mại quấn quanh Kim Hoàn.
Quầng sáng màu vàng dường như biết không ổn, hào quang tăng vọt lên. Nhưng bất luận chúng tả xung hữu đột thế nào, lụa mỏng màu xanh thủy chung vẫn vây quanh chúng.
Ầm!
Một quầng sáng màu vàng đột nhiên nổ tung, kim quang sáng ngời giống như vô số quang gai nhọn. Mà những quầng sáng màu vàng khác cũng không hẹn cùng bạo tạc nổ tung, trong lụa mỏng đột nhiên nhiều ra rất nhiều ánh mặt trời.
Nhưng mà rất nhanh hào quang những "mặt trời" này liền ảm đạm xuống. Sương mù màu xanh nhàn nhạt từ bốn phương tám hướng chen chúc tới, bao bọc kim quang vào trong, biến thành vụ cầu màu xanh.
Chợt sương mù tản ra, bên trong vụ cầu màu xanh không còn vật gì nữa, lụa mỏng khôi phục lại như lúc ban đầu.
Ồ! Không giống với trước kia a.
Trong lòng Ngải Huy có chút kinh ngạc, rõ ràng đã quen thuộc Phi Hỏa Dương Sa Lạc, thi triển ra không thay đổi gì so với trước kia, nhưng mà hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng.
Nhưng không ngờ, một cỗ sát ý mãnh liệt thoáng như thực chất, tựa như hàn phong tử vong trong địa ngục thổi ra lành lạnh, từ phía dưới đánh tới trước mặt hắn.
Ngải Huy đang lao xuống, trong nội tâm rùng mình.
Dây leo dưới mặt đất như bầy rắn nhảy múa cuồng loạn, bỗng nhiên giơ lên tất cả dây leo, thẳng băng ra, thẳng tắp như kiếm, đồng loạt chỉ lên hướng Ngải Huy trên bầu trời. Dây leo thẳng băng lên, hào quang quầng sáng màu vàng sáng ngời chói mắt, dù ở trên không cũng có thể thấy được rõ ràng.
Ầm, một tiếng trầm đục.
Dây leo thẳng tắp lên, tất cả quầng sáng màu vàng như da gân kéo căng ra, đột nhiên đồng thời đứt gãy, tiếng đứt gãy thanh thúy tụ tập cùng một chỗ, trầm thấp khắc nghiệt, làm người khiếp cả hồn.
Ngải Huy cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng lên quang mang kim sắc, thình lình như chùm mũi tên màu vàng đuôi lông vũ.
Từng đạo sắc bén lành lạnh thoáng như thực chất, Ngải Huy có một loại cảm giác, dường như vô số lưỡi dao sắc bén kề sát thân, lục phủ ngũ tạng sắp bị đâm thành tổ ong.
Ý thức thật tinh thuần! Khí thế thật bá đạo!
Ngải Huy nhướng mày, bỗng nhiên sinh ra lòng hiếu thắng. Thế theo tâm, khí thế cùng tinh khí thần có quan hệ trực tiếp với nhau. Trên phương diện tu luyện tinh khí thần, cho tới bây giờ Ngải Huy chưa bao giờ gặp đối thủ. Cũng không gặp được đối thủ cùng dạng, dù sao đây cũng là lĩnh vực hiếm thấy.
Bỗng nhiên gặp được một ý thức cường hãn dị thường như thế, Ngải Huy cũng không khỏi sinh ra tâm háo thắng.
Kiếm theo tâm động, lụa mỏng màu xanh tung bay lan tràn bỗng nhiên bắt đầu tụ hợp, như một cái ô khổng lồ màu xanh. Kiếm quang màu xanh như lụa mỏng, bao quanh Ngải Huy chặt chẽ, hóa thành một đoàn sương mù màu xanh. Kiếm quang nồng đậm, nhìn không thấy thân ảnh Ngải Huy bên trong.
Cái này thuần túy là Ngải Huy ngẫu hứng thi triển.
Tâm Ngải Huy sinh ra hiếu thắng, Phi Hỏa Dương Sa Lạc trong tay cảm thấy có chút không đủ, muốn biến hoá thêm một bước, vô thức tụ hợp tất cả kiếm quang vào.
Nhưng mà... Tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Ý tưởng chưa thành thục, Ngải Huy
Chứng kiến chính mình bị kiếm quang bao phủ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao.
Mũi tên đuôi lông vũ màu vàng cấp tốc bay đến gần, sự bén nhọn lành lạnh càng phát ra mãnh liệt, Ngải Huy thậm chí cảm thấy vài phần đau rát. Hắn không chút nghi ngờ uy lực của mũi tên đuôi lông vũ này, nếu như hắn không nghĩ ra biện pháp đối phó, mũi tên đuôi lông vũ này nhất định sẽ xuyên hắn thành cái sàng.
Sương mù... Sương mù... Sương mù cuồn cuộn...
Ngải Huy đột nhiên cảm giác được đoàn sương mù cuồn cuộn này có vẻ giống như đã từng gặp.
Kiếm Thai!
Chính là Kiếm Thai... Không phải rất giống đoàn sương mù này sao?
Tựa như một đạo thiểm điện nổ tung trong đầu của hắn, Ngải Huy lập tức nắm được điểm mấu chốt.
Choang!
Kiếm minh reo vang, réo rắt rầm rĩ, kéo dài không dứt, như mưa lớn rơi trên mặt sông.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương