Ngũ Hành Thiên
Chương 155
Dịch: gaygioxuong
Mau qua đây coi?
Ngải Huy thả cái thuẫn xuống: "Tu luyện xong rồi?"
Mập mạp ngẩn người: "Tu luyện có kết thúc hay sao? Mau qua đây coi, cây tin tức của ngươi có một chiếc lá sáng lên kìa, có người nhắn lại rồi. Ái chà, thật sự là tiên tiến quá! Lần đầu được nhìn thấy, hơi kích động một chút. Ngươi phải hiểu cho tâm trạng của một nông dân chưa tiếp xúc nhiều với đời!"
Cây tin tức?
Ngải Huy ngẩn ra một thoáng. Hắn đột nhiên nghĩ tới tin tức không hiểu rõ đầu đuôi ra sao trên lá cây lần trước.
"Ta không biết giờ các ngươi có ai còn sống không, ta biết không ai có thể ngăn chặn bọn chúng. Bọn chúng đã sắp hoàn thành. Sáu mươi ngày sau, tất cả mọi thứ đều sẽ biến đổi, ai sẽ phù hộ cho Ngũ Hành Thiên?"
Ngải Huy nhớ kỹ từng câu từng chữ, bởi vì hai câu đó không rõ ràng cho lắm, hắn đã săm soi lật đi lật lại xem nhiều lần.
Hắn cảm thấy đối phương không bình thường cho lắm. Kẻ buông lời trêu chọc như thế lẽ ra phải đến chỗ thầy thuốc mà khám bệnh, cho nên đã ném phắt sự việc này ra khỏi tâm trí. Hắn cảm thấy đây chỉ một trò đùa dai. Giờ nghe thấy Mập Mạp nhắc đến cây tin tức, hắn lập tức nhớ lại sự việc đó. Hai câu đó lại hiển hiện từng câu từng chữ trong đầu hắn.
Toàn bộ mọi thứ đều sẽ biến đổi. . .
Ngải Huy tự nhiên liên tưởng tới trận Huyết Tai hiện giờ. Theo cách nhìn nhận của hắn, Huyết Tai có đủ khả năng làm được như vậy. Hiện trạng của thành Tùng Gian, hiện trạng của Cảm Ứng Tràng, chẳng phải ứng với toàn bộ đều sẽ bị biến đổi hay sao?
Chờ đã! Nếu như thứ đối phương nói đến chính là Huyết Tai. . .
"Không ai có thể ngăn chặn bọn chúng" đã nói rõ là có người âm mưu phát động Huyết Tai. Ngải Huy không kìm chế được phải hít sâu một hơi cho tỉnh táo. Ngay tại thời điểm Huyết Độc bộc phát, hắn đã manh nha có ý nghĩ này.
Phải qua thời kỳ ủ bệnh trong một thời gian ngắn, Huyết Độc mới có thể hoàn thành lột xác. Vạn Sinh Viên không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất, là một vùng đất mà mọi người buông lỏng cảnh giác. Cho dù có thực vật kỳ quái đến mức độ nào, vứt vào trồng trong đó thì cũng không ai đoái hoài. Ngoại trừ đệ tử đi thực tế, Vạn Sinh Viên hoang tàn vắng vẻ. Hơn nữa Vạn Sinh Viên không có Hoang Thú hung bạo, chỉ có dã thú. Có lẽ Huyết Độc thời kỳ đầu rất yếu ớt?
Vạn Sinh Viên giống như là một vùng đất nuôi trồng không thể tốt hơn, Huyết Độc không ngừng lan tràn, Huyết Thú không ngừng lột xác.
Đến khi Huyết Tai bắt đầu bộc phát thì làm gì cũng đã chậm mất rồi. Điểm trí mạng nhất là, Cảm Ứng Tràng không có tinh nhuệ của mười ba bộ đóng quân. Đối mặt với một tai nạn đột ngột xuất hiện như vậy, toàn thể Cảm Ứng Tràng thiếu hẳn năng lực ứng phó thích hợp.
Cho nên, ngay khi Ngải Huy vừa mới nảy sinh ra suy đoán như vậy, hắn đã cảm thấy thật sự có rất nhiều điểm phù hợp đến mức kỳ lạ. Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi tan biến. Hắn thực sự cảm thấy suy đoán này của mình mang nặng tính đa nghi. Ai lại cố tình chế tạo ra Huyết Độc để làm gì? Đối với những người đó, làm vậy thì có lợi ích gì? Ngải Huy hoàn toàn không thể nghĩ ra được nguyên nhân.
Như nếu như thứ đối phương nói đến chính là Huyết Tai thì sao?
Trong lòng Ngải Huy dao động trong giây lát. Hai câu đó đang không ngừng quay cuồng trong tâm trí hắn.
Hai từ các ngươi trong câu "Ta không biết các ngươi có ai còn còn sống" chắc hẳn là muốn nói tới một đám người, một đám bạn bè của đối phương chăng? Không phù hợp lắm, hay là một tổ chức nào đó? "Có ai còn sống" đã nói rõ, tuổi tác đám người đó đã rất cao hoặc là lâm vào cảnh ngộ không tốt lắm, tiềm tàng khả năng tử vong.
Kế đó, bọn chúng trong câu này có phải là những người đã phát động Huyết Tai hay không?
Điều khiến cho Ngải Huy cảm thấy khó hiểu chính là ba từ "Sáu mươi ngày", thời gian không phù hợp. Hắn nhận được tin tức thì ngay ngày hôm sau đã phải đi thực tế, không tới vài ngày sau là gặp phải sự việc Huyết Độc.
Cách lần nhận được tin tức trước, Ngải Huy tính toán ra, là tròn ba mươi hai ngày. Nếu như vậy, thì phải phát sinh vào hai mươi tám ngày sau.
Có lẽ suy đoán của mình đã sai!
Nếu không phải vậy thì việc hệ trọng mà đối phương nói tới không là phải Huyết Tai?
Câu "Toàn bộ đủ mọi thứ đều sẽ biến đổi" có ý muốn nói là sẽ xảy ra biến động rất lớn, lớn đến mức có thể biến đổi cả Ngũ Hành Thiên. "Ai sẽ có thể phù hộ cho Ngũ Hành Thiên" tức thì đã nói rõ loại biến đổi đó không phải là chuyện tốt, chắc hẳn là một tai nạn.
Từ đầu đến giờ, Ngải Huy cảm thấy câu này rất phù hợp để miêu tả Huyết Tai. Hắn không nghĩ ra được còn biến động nào lớn tới mức có thể làm biến đổi cả Ngũ Hành Thiên hơn Huyết Tai.
Nếu như muốn nói tới Huyết Tai, thời gian lại không phù hợp.
"A Huy, sao ngươi lại tự nhiên ngẩn người ra như thế?" Mập mạp lại gần, vẻ mặt đầy quan tâm: "Không phải vết thương vẫn chưa khỏi hẳn đấy chứ? Lan Lan, mau kiểm tra một lượt cho A Huy."
"Không có vấn đề gì!" Lâu Lan nghe thấy vậy, con mắt lóe lên ánh vàng: "Ngải Huy rất khỏe mạnh mà!"
Ngải Huy bình tâm lại, thầm cười nhạo mình đã nghĩ ngợi quá nhiều, đâm ra sợ bóng sợ gió.
Nhưng mà, chờ đã. . .
Ngải Huy chỉ tay vào Lâu Lan, hỏi Mập Mạp: "Ngươi vừa mới gọi Lâu Lan là cái gì thế?"
"Lan Lan thôi." Mập Mạp đáp tỉnh rụi.
Ngải Huy lạnh hết cả sống lưng: "Cái gì mà Lan Lan, ta nghe thấy là toàn thân nổi da gà. Ta nói cho ngươi biết, Lâu Lan là Sa Ngẫu của ta, không cho phép ngươi bôi nhọ tên của hắn."
Mập Mạp vẫn trưng ra vẻ mặt vô hại: "Vậy thì Lâu Lâu?"
"Vậy sao ngươi không gọi là Đại Đại cho rồi?" Đối với cách đặt biệt hiệu của Mập Mạp, Ngải Huy quả thực không nôn ọe ra nổi.
"Ồ, ngươi biết biệt hiệu của ta cơ đấy!" Mập Mạp trợn trừng hai mắt, tỏ vẻ khiếp sợ: "Ta chưa từng nói cho ngươi biết cơ mà!"
Ngải Huy đành chịu thua gã, chỉ vào cái thuẫn hạng nặng bằng Thiết Mộc dưới đất: "Tặng cho ngươi!"
Nhìn cái thuẫn hạng nặng bằng Thiết Mộc nặng trịch như một bức tường kiên cố, Mập Mạp ngẩn người: "A Huy, ngươi có lộn không đấy? Ta phải sử dụng cái của nợ to đùng này sao? A Huy, mới có mấy tháng không gặp, ngươi đã quên mất phong cách chiến đấu nhẹ nhàng phóng khoáng của ta rồi hay sao?"
"Nhẹ nhàng phóng khoáng? Ngươi muốn nói là chưa đánh đã chạy ấy à?" Ngải Huy cười gằn, sau đó không cho Mập Mạp cơ hội phản đối: "Ta cần một thuẫn thủ. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ngươi là phù hợp, không thể lãng phí thân thể đầy thịt như ngươi vậy."
Mập Mạp lập tức quýnh lên: "Người ta toàn thịt mỡ. . ."
Ngải Huy cắt ngang lời Mập Mạp: "Có làm không? Không làm thì trả tiền!"
Mập Mạp mất sạch khí thế. Gã kỳ kèo bằng giọng cầu khẩn: "A Huy, chúng ta đã làm anh em nhiều năm như vậy, thậm chí là tình cảm sống chết có nhau. . ."
"Vẫn cứ phải trả tiền!" Ngải Huy cứng rắn, không mềm lòng một chút nào: "Còn nếu không trả được tiền, vậy thì chịu khó thành thật mà làm thuẫn thủ, có mì ăn, có thịt ăn, có Lâu Lan chơi đùa với ngươi."
Lâu Lan biến thành mấy chữ "chơi đùa với ngươi" bằng cát, bay qua bay lại.
"Lâu Lan rất biết nghe lời!" Ngải Huy mỉm cười ấm áp như mùa xuân với Lâu Lan, quay sang bên kia lập tức biến thành thái độ lạnh giá như mùa đông: "Món này trước kia ngươi đã từng chơi đùa rồi, tốt nhất là cầm lấy nó."
Mập Mạp rũ đầu xuống, ủ rủ như cha mẹ chết, lảo đảo đi tới chỗ cái thuẫn bằng Thiết Mộc đang nằm trên mặt đất.
Ngải Huy phớt lờ coi như không nhìn thấy: "Lâu Lan giám sát hắn, vung thuẫn ba trăm cái. Thiếu một cái, tối nay không cho hắn ăn cơm."
"Họ Ngải kia!" Mập Mạp nghiến răng nghiến lợi, còn đâu dáng vẻ giống y như đang hấp hối vừa rồi, mà hoàn toàn biến thành một con gấu ngựa đang nổi khùng.
"Không có vấn đề gì! Lâu Lan sẽ không đếm thiếu một lần nào!" Lâu Lan thật sự cao hứng, lại có thể giúp được cho Ngải Huy rồi.
Đùng một tiếng, Lâu Lan biến thành ba số không, hiển nhiên là muốn bắt đầu đếm.
Mập Mạp nhìn thấy Lâu Lan bày ra tư thế đó, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, vội vàng nịnh nọt thẽ thọt nói: "Lan Lan, ngươi coi, vừa rồi chúng ta chơi đùa vui vẻ biết bao, chẳng phải chúng ta là anh em tốt hay sao? Anh em tốt phải trợ giúp lẫn nhau. Nào, giúp ta tính gian nhiều hơn mấy lượt, sau đó Mập Mạp ta sẽ chơi đùa với ngươi."
Sau đó, Mập Mạp thấy ngay con số bằng cát nhanh chóng nhảy số, lập tức hớn hở mặt mày.
Bộp!
Con số lập tức quay về không.
Nét mặt Mập Mạp chết cứng.
"Thêm một trăm lượt nữa! Bốn trăm lượt! Thiếu một lượt không có cơm ăn!"
Giọng nói Ngải Huy vang lên phía sau lưng, toàn thân Mập Mạp run lên. Máy đếm số bằng cát do Lâu Lan tạo ra trước mặt gã sàn sạt biến thành con số 400. Hơn nữa, giống như sợ Mập Mạp nhìn không quá rõ, con số cũng to hơn gấp đôi, rồi bay tới trước mặt Mập Mạp lướt quanh một vòng, cuối cùng lại biến thành số 000 .
"Cá mè một lứa. . . Cấu kết với nhau làm việc xấu. . ."
Mập Mạp vừa tức giận mắng, vừa vung thuẫn.
Ngải Huy liếc nhìn Mập Mạp, mỉm cười. Không ai hiểu rõ hơn hắn, cái thằng ôn này lười đến mức nào. Nếu có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không chịu ngồi, một ngày nào đó sẽ lười mà chết.
Người kiểu gì cũng sẽ chết.
Nếu khuất mắt thì chết thế nào cũng mặc xác, nhưng ai bảo cái đồ lười này lại ở ngay bên cạnh mình?
Ngải Huy có dự cảm, chỉ sợ giờ mới chỉ là khởi đầu của Huyết Tai. Huyết Thú ngoài kia càng ngày càng mạnh, cảnh ngộ của thành Tùng Gian càng ngày càng bi đát. Không có mười ba bộ được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ dựa vào một đám phu tử và đệ tử, cộng thêm hộ vệ đạo tràng, có thể ngăn cản được hay sao?
Ngải Huy không biết, nhưng hắn vẫn biết rõ một điều, hiện giờ thành Tùng Gian không bao giờ còn là thành Tùng Gian thanh bình của trước kia nữa, mà đã biến thành một bãi chiến trường.
Bất cứ ai cũng phải chiến đấu vì số mệnh của chính mình.
Ngải Huy không nói nhiều. Mập mạp nhát gan như thỏ đế, nếu như biết có nguy hiểm, gã sẽ chỉ chăm chăm tìm cách trốn biệt dạng. Nhưng toàn bộ Cảm Ứng Tràng đều bị Huyết Độc lan tràn, đào đâu ra chỗ nào mà trốn đây?
Không có nơi nào để ẩn trốn cả.
Ngải Huy đưa mắt nhìn sang cây tin tức. Một lá cây lúc sáng lúc tối với tiết tấu giống như đang hô hấp, quả nhiên vẫn là lá cây lần trước.
Vào phòng lấy một cây bút rồi Ngải Huy mới bước lại chỗ nó.
Chẳng hiểu sao, hắn chợt phát hiện mình không ngờ lại có đôi phần khẩn trương hiếm thấy.
Hắn cảm thấy dường như chân tướng sắp được phơi bày.
"Ngươi còn sống không?"
Bốn chữ này, Ngải Huy nhìn đi nhìn lại nhiều lần, ngẫm nghĩ về trải nghiệm trong mấy ngày qua. Hắn thực sự cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Nói thật, chiến đấu trong Vạn Sinh Viên chẳng tạo ra bất cứ chấn động tinh thần nào đối với hắn cả. Hắn không phải là tay mơ. Trước kia, tuy rằng năng lực yếu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không yếu một chút nào.
Điều thực sự làm hắn chấn động mạnh nhất là mình đã tận mắt nhìn thấy tai nạn đột ngột phát sinh ngay tại thành Tùng Gian này.
Giấc mộng đã tan nát mất rồi.
Ngải Huy có thể cảm nhận được sự cấp bách của đối phương. Hắn hạ bút viết lên trên phiến lá.
"Ta còn sống."
Hắn nhìn dòng chữ màu đen dần dần biến mất khỏi bề mặt lá cây. Hắn tự bảo với mình phải kiên nhẫn, phải tỉnh táo, giống như khi đi săn Hoang Thú ở Man Hoang vậy.
Không lâu sau, lá cây trên tay lại phát sáng: "Cám ơn trời đất, ngươi còn sống! Có thể nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào không? Hiện tại Ngũ Hành Thiên còn tốt không?"
Ngải Huy ngẫm nghĩ một lát, lại bắt đầu viết.
"Ý ngươi là Huyết Tai? Vô cùng bi đát, đã lan tràn ra toàn bộ Cảm Ứng Tràng. Ngươi là ai?"
Cẩn thận trên hết, hắn không nói ra vị trí của mình. Hắn không biết đối phương có thiện ý hay là ác ý, có thể tín nhiệm hay không. Hơn nữa, nếu như "các ngươi mà đối phương nhắc đến lần trước là một tổ chức, vậy thì họ và lũ người chế tạo ra Huyết Tai rất có thể ở thế đối địch với nhau.
Ngải Huy vẫn nhớ như in cô nàng tiệm mì đã từng nói, cây tin tức này đã sống lâu lắm rồi.
Hắn có trực giác, sự việc phía sau cái cây tin tức này vô cùng phức tạp. Bất kể là người hay là sự việc có liên quan, một nhân vật nhỏ xíu như mình cũng không thể can dự vào.
Hắn không có lấy một chút hứng thú can dự vào sự việc này.
Hắn chỉ muốn sống sót, sống sót qua nạn Huyết Tai này. Hắn và những người khác chẳng có gì khác nhau hết, đều giống như người đuối nước cả, bám víu vào bất cứ thứ gì dù chỉ là một cọng rơm rạ.
Ngải Huy ngây người trong thoáng chốc, đối phương sẽ trả lời ra sao? Chẳng lẽ Huyết Tai thật sự là do con người tạo ra sao? Vì sao? Tại sao bọn chúng phải làm như vậy?
Hắn lặng lẽ chờ đợi, giống như đang chờ đợi xúc sắc vận mệnh bắt đầu lăn.
Lần này, thời gian dài hơn lần trước một chút.
Ngải Huy phục hồi lại tinh thần, phiến lá lại sáng lên.
Xúc sắc vận mệnh, đã bắt đầu lăn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương