Ngũ Hành Thiên
Chương 154
Dịch: gaygioxuong
"Viện trưởng, học sinh nghe thấy báo động, tình hình phòng thủ thành trì thế nào rồi?" Ngải Huy chủ động hỏi.
Sắc mặt viện trưởng trở nên khó coi, nhưng vẫn giữ được nét bình thản: "Không có gì, chỉ có mấy con Huyết Thú xông vào phạm vi canh gác của chúng ta, nhưng người của chúng ta quá khẩn trương, thành ra mới báo động ầm ĩ lên."
Có thể nhận thấy, đối với Nguyên Tu phe mình, viện trưởng vô cùng bất mãn. Giờ lão vô cùng hối hận vì đã cử huấn luyện viên của Anh Hoa Phong Xã đi ra ngoài. Nếu biết trước Huyết Tai sẽ lan tràn tới thành Tùng Gian, dù thế nào đi chăng nữa lão cũng sẽ giữ Lý Duy lại.
Tinh nhuệ thường trực của Binh Nhân Bộ, làm cho người ta cảm thấy an toàn hơn xa so với những binh lính kỳ cựu đã tòng quân cả chục năm.
Ngải Huy cảm thấy an tâm lại.
Viện trưởng không nói nhiều, chỉ bảo cho hắn biết phương thức tới phủ nha nhận phần thuởng của mình, rồi giục hắn chọn người sớm một chút, nhóm người Sư Tuyết Mạn sẽ tới chỗ hắn. Lão còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, Ngải Huy chỉ là lựa chọn trong lúc nhất thời, còn Vương Trinh mới là hi vọng lớn nhất của lão. Thời gian tiêu tốn vào việc của Ngải Huy nhiều như vậy, đã vượt quá dự tính của lão.
Trước đó, viện trưởng tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, bản thân vậy mà lại gửi gắm hy vọng vào một vị đệ tử, hơn nữa còn là người mà mình mới gặp gỡ lần đầu tiên.
Có lẽ, rất nhiều năm về sau, đến khi bản thân nhớ lại những gì xảy ra hôm nay, lão sẽ hiểu ra mình đã rơi vào tình trạng khủng hoảng lẫn tuyệt vọng đến mức độ nào. Lão giống như người sắp chết đuối, cho dù là một sợi rơm rạ cũng sẽ tóm chặt lấy sống chết không buông. Nhưng lão không thừa nhận cũng không được, Ngải Huy khác xa so với tất cả những học viên mà mình đã từng gặp.
Thiếu niên này không quá mạnh, nhưng trên người luôn mơ hồ tỏa ra khí chất nào đó, đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy như biển sâu. Hắn chẳng nổi trội, tính cách chẳng quá ham hố, chín chắn lõi đời thậm chí có đôi nét trầm lắng, giống như một người trung niên đã chìm nổi nhiều năm. Người ta rất khó có thể gán loại khí chất này vào người một thiếu niên mới chỉ có mười sáu tuổi.
Nhưng mỗi khi hắn chuyên chú, bản thân sẽ giống như một cây đao ra khỏi vỏ, lưu lại một vệt sáng như tuyết như sương trong tầm mắt người khác.
Cái gọi là hào hoa phong nhã, có lẽ cũng chỉ như vậy.
Tạm biệt viện trưởng, Ngải Huy đi qua khuôn viên Tùng Gian Viện.
Để phòng ngừa Huyết Độc lan tràn, đám cổ thụ mấy trăm năm tuổi trong sân viện đều bị đốn hạ, ngay cả rễ dưới lòng đất cũng bị phá hủy. Sau này không còn nhìn thấy cảnh tượng vui đùa quanh những gốc cây, sau này không còn nghe thấy tiếng đọc sách dưới tán lá râm mát nữa. Những cây cổ thụ, đã từng xanh um tươi tốt, mọc khắp sân viện, đã biến thành một đống ngổn ngang xanh biếc, cứ như một bãi chiến trường.
Gương mặt non nớt của các học viên khó dấu được niềm kinh hoàng lẫn hoang mang. Trong đôi mắt họ chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bàng hoàng. Những phu tử bay lơ lửng trên không trung của sân viện phát tán Nguyên lực, khiến cho âm thanh truyền tới tận từng ngõ ngách trong viện, thông báo cho mọi người biết, viện mới quyết định công khai một loạt chiêu thức mà trước kia cần có cống hiến vượt mức mới có thể đổi lấy, hơn nữa sẽ còn tổ chức các nhóm phu tử giảng dạy, hi vọng các học viên có thể chống đỡ đến khi Huyết Độc trôi qua.
Xem ra, tình hình đã thực sự bi đát đến cùng cực.
Tâm trạng Ngải Huy sa sút vô cớ. Thành Tùng Gian là chốn khuất nẻo yên bình, an toàn nhất trong lòng hắn. Ở nơi đây ngập tràn ánh nắng, hi vọng, tràn đầy lạc quan, không giống bất cứ nơi nào hắn đã từng đi qua trước kia. Không có lạnh giá, không có giết chóc, không phải đề phòng mỗi khi trời tối. Hắn vẫn nhớ như in, bản thân đã từng nảy sinh ý nghĩ trong đầu, nếu có thể mãi mãi ở thành Tùng Gian thì tốt biết bao.
Nơi này chính là thế giới mà hắn hướng tới, chính là thế giới trong mộng của hắn.
Giấc mộng đó sắp phải tan biến sao?
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
"Đồ đệ!"
Tiếng gọi không ra hơi của lão sư kéo Ngải Huy thoát khỏi niềm thương cảm, khó chịu và đau thương lập tức bị hắn chôn vùi ở nơi sâu nhất trong đáy mắt. Hắn ngẩng đầu lên, không dấu được kinh ngạc: "Lão sư!"
"Có thể tìm được ngươi rồi!" Đầu ướt sũng mồ hôi, Vương Thủ Xuyên thở không ra hơi: "Vừa nghe thấy báo động, tất cả mọi người đều lo cho ngươi. Xem ra, tình hình không được tốt lắm. Tại sao Huyết Tai lại biến thành như vậy? Đã đến mức này rồi hay sao?"
Vương Thủ Xuyên vừa nói, vừa nhìn khắp xung quanh, trong đôi mắt lộ vẻ kích động lẫn buồn bã. Bản thân đã làm phu tử ở Tùng Gian Viện hai mươi năm, lão có tình cảm sâu đậm đối với nơi này. Giờ bỗng dưng nhìn thấy sân viện tang thương trước mặt, có thể đoán ra tâm trạng lão buồn bã đến mức nào.
Lão cố kìm nén niềm kích động trong lòng, nói với Ngải Huy: "Ngươi đi theo vi sư tới phường thêu ẩn núp, có sư mẫu ngươi ở đó, khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu! Huyết côn trùng vớ vẩn gì đó, sẽ không vượt qua được một cái dí gót giày của sư mẫu ngươi."
Nhắc đến người bạn già của mình, Vương Thủ Xuyên nghiễm nhiên giống như đang nói về một vị mãnh tướng vô song, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể xông qua.
Ngải Huy chẳng hề nhắc đến thỏa thuận với viện trưởng, mà chỉ lắc đầu, đáp: "Đệ tử vẫn cứ hy vọng có thể dốc một chút sức lực nhỏ bé. Tổ chim bị phá, trứng còn mong lành sao? Đệ tử đã chạy thoát về từ Vạn Sinh Viên, cho nên hiểu rõ Huyết Tai hơn so với người khác. Sư phụ cứ yên tâm, nếu như không gánh nổi, đệ tử nhất định sẽ chạy trốn ngay về phường thêu."
Nhìn ánh mắt kiên định của Ngải Huy, Vương Thủ Xuyên cảm thấy đau đầu. Tên đệ tử này của mình, phương diện nào cũng tốt, nhưng một khi đã quyết định, bất cứ người nào cũng tuyệt đối không làm hắn dao động được.
Hơn nữa, cách nghĩ của đồ đệ rất chính xác. Vào thời điểm này, không nên trốn tránh, mà nên tình nguyện gánh vác trách nhiệm, đây là phẩm chất quý báu. Vương Thủ Xuyên cảm thấy mình rất mâu thuẫn, vừa không hy vọng đệ tử của mình là người nhát gan, lại vừa lo lắng đến an toàn của hắn. Nghĩ một lát, lão hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
"Viện vừa mới tổ chức một đội ngũ đệ tử tinh nhuệ, con là đội trưởng, Đoan Mộc Hoàng Hôn ở cùng đội. Chúng con sẽ phối hợp hành động với tiểu đội của Sư Tuyết Mạn." Ngải Huy đáp lại: "Hơn nữa, đệ tử đã hấp thu bản gốc của Bắc Đẩu, vừa đúng lúc cần tôi luyện tiêu hóa."
"Viện trưởng cho ngươi bản gốc Bắc Đẩu?" Vương Thủ Xuyên há hốc mồm, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Lão ấy điên rồi sao?"
Sau cả mười giây, Vương Thủ Xuyên mới bình tĩnh lại được. Nhưng lão chẳng những chẳng có vẻ gì là vui mừng, mà trái lại còn nhíu mày: "Viện trưởng làm vậy có nghĩa là đã không nghĩ đến đường lùi nữa rồi. Xem ra, tình hình bết bát hơn dự tính. Ngươi phải cẩn thận một chút, nếu manh nha thấy bất thường, nhất định phải lập tức chạy về phường thêu biết không? Ta phải quay về bảo sư mẫu ngươi chuẩn bị kỹ càng một lượt. Chiếu theo tình thế này, chẳng biết chừng phường thêu cũng sẽ bị điều động, phải chuẩn bị kỹ càng một chút."
Sư phó lo lắng lật đật chạy đi. Sau khi nghe nói Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn ở cùng một đội, lại còn kết hợp hành động với nhóm người Sư Tuyết Mạn, lão lập tức không còn quá mức lo lắng. Lão thừa biết địa vị của hai người đó trong lòng viện trưởng ra sao.
Ngải Huy không trì hoãn giây phút nào. Hắn tới chỗ Đoan Mộc Hoàng Hôn trước tiên.
Lúc này, một vài ân oán nhỏ nhặt trước kia đã không còn đáng giá nhắc tới. Khi nhìn thấy Ngải Huy, Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn còn tương đối xấu hổ, nhất là bản thân còn phải đảm nhận phụ tá cho hắn. Trước ngày hôm nay, nếu ai bảo với mình sẽ xảy ra chuyện như thế này, y nhất định sẽ cho rằng đối phương điên mất rồi.
Nhưng sâu thẳm ở trong lòng, y lại thở phào một hơi. Trong lòng y buộc phải thừa nhận, Ngải Huy thích hợp với chức vụ đội trưởng hơn mình. Liên tục hai lần chạy thoát về từ giữa đám Huyết Thú, Ngải Huy mới là nhân tố mấu chốt.
Cho dù tâm trạng rất rối rắm, nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn thể hiện ra vẻ mặt rất bình tĩnh: "Ngươi lên danh sách, ta đi liên lạc."
Ngải Huy không nói lời vô ích, bây giờ thời gian rất quý giá: "Ngươi, ta, Mập Mạp, Lâu Lan, Khương Duy, Vương Tiểu Sơn, đến Binh Phong đạo tràng tập hợp."
Lông mày Đoan Mộc Hoàng Hôn lập tức nhăn lại. Y vẫn cứ đinh ninh Ngải Huy sẽ chọn lựa một vài đệ tử có năng lực xuất sắc, không tài nào ngờ được hắn lại chỉ chọn lấy mấy người này. Khương Duy có năng lực có thể coi là không tồi, Vương Tiểu Sơn chính là đệ tử Thổ tu tạo mô đất lần trước, năng lực rất khá. Mập Mạp thì năng lực quá mức bình thường, y chưa bao giờ nhìn thấy tên này ra tay lần nào. Lâu Lan am hiểu trị liệu, năng lực này có tác dụng rất lớn.
Đoán được suy nghĩ của Đoan Mộc Hoàng Hôn, Ngải Huy nói thẳng tuột: "Ngươi cảm thấy trước mặt Huyết Thú, hai cung và năm cung có gì khác nhau?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn há hốc miệng, không tài nào bắt bẻ lại được. Gặp phải Huyết côn trùng thì tạm coi là có khác, nếu là Huyết Thú có hình thể lớn một chút, vậy thì thật sự không còn gì khác nhau.
Ngải Huy liếc Đoan Mộc Hoàng Hôn, nói: "Nhiệm vụ nguy hiểm không tới phiên chúng ta. Ở nơi này có Nguyên Tu, có phu tử, hộ vệ hay trọng tài đạo tràng đều bị điều động hết. Nói cho chính xác, chúng ta chỉ là lực lượng dự bị, ví như để đối phó với một vài nhóm nhỏ Huyết côn trùng chẳng hạn. Hơn nữa, chúng ta kết hợp với nhóm người Sư Tuyết Mạn, Huyết Thú hung bạo sẽ do họ đối đầu. Cho nên, tín nhiệm quan trọng hơn năng lực."
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe thấy bản thân chỉ có thể phát huy tác dụng vừa phải, thực sự không quan trọng đến thế, trong lòng ngấm ngầm cảm thấy khó chịu. Đối với thiên tài, bất kể lúc nào, bị người khác coi nhẹ đều là sự việc khó có thể tiếp nhận.
Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn thừa hiểu, Ngải Huy nói đúng sự thật, cũng hiểu Ngải Huy nói rất có lý.
"Ngươi lo phía mình đi, ta không có vấn đề gì." Mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn không có biểu cảm gì: "Ta sẽ làm tốt chức trách của một phụ tá."
Hai từ "Phụ tá", y gần như nghiến răng mới nói ra được.
Hoàng Hôn anh đây đã bao giờ làm phụ tá cho người khác?
Hoàng Hôn anh đây đã lúc nào bị người khác xem nhẹ?
Sự việc uất ức xảy ra liên tiêps khiến cho Đoan Mộc Hoàng Hôn vô cùng khó chịu trong lòng, mà lần nào cũng không thể phát tiết ra được.
Dù kiêu ngạo tận xương, nhưng y lại không phải người thích gây sự. Y đành phải cắn răng tự an ủi, hiện trạng bây giờ chỉ là khởi đầu của con đường thênh thang sau này.
Ta nhất định sẽ vượt xa ngươi! Dù trên phương diện nào đi nữa!
Đoan Mộc Hoàng Hôn âm thầm khắc sâu lời thề.
Ngải Huy không biết Đoan Mộc Hoàng Hôn đang âm thầm thề thốt, mà cho dù có biết đi nữa hắn cũng chẳng thèm để ý. Hắn chỉ liếc Đoan Mộc Hoàng Hôn một cái: "Chúng ta có thể bắt đầu ngay!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn đi liên lạc Khương Duy và Vương Tiểu Sơn, còn Ngải Huy gấp gáp chạy tới tiệm của Lý chưởng quỹ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý chưởng quỹ, Ngải Huy giật mình: "Lão Lý, ông bị làm sao vậy?"
Tóc Lý chưởng quỹ đã bạc trắng hết, quả thật có vẻ giống như đã già đi rất nhiều tuổi.
Lão Lý cười gượng, không trả lời câu hỏi đó mà chủ động lái sang chủ đề khác: "Ta đang định đi tìm ngươi, tiền bán Thố Hào phải kết toán một lượt rồi. Hiện giờ, Thố Hào làm ra mũi nào là bán sạch mũi đó, cung không đủ cầu. Đây là hai nghìn vạn, ngươi cất cho kỹ. Mười ngày sau, nếu không có việc gì, ngươi lại đến đây kết toán sổ sách lần tới."
Ngải Huy thu tiền. Không hiểu vì sao, hắn lại chẳng cảm thấy vui vẻ là mấy.
"Lão Lý, hiện giờ trong tiệm còn gì nữa không? Đừng bán Thố Hào nữa, giữ lại cho ta mấy mũi."
Lý chưởng quỹ rất thoải mái đồng ý: "Không thành vấn đề!"
Ngải Huy hỏi tiếp: "Trong tiệm còn có thuẫn hạng nặng không?"
"Thuẫn hạng nặng?" Lý chưởng quỹ gật đầu: "Trên cơ bản, toàn bộ vũ khí đều đã bị phủ nha trưng dụng hết, chỉ còn lại vài món trang bị hạng nặng, nhưng hoàn toàn là đồ cũ, đã mua từ rất nhiều năm trước, nhưng vẫn chưa bán được. Vật dụng quá nặng mà! Ngươi theo ta đi xem sao, cảm thấy dùng được thì cứ lấy, dẫu sao cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền."
Đi theo Lý chưởng quỹ đến nhà kho, Ngải Huy quả nhiên nhìn thấy vài món trang bị hạng nặng đã loang lổ vết rỉ sét. Ngải Huy chọn lấy chiếc thuẫn hạng nặng bằng Thiết Mộc nặng ba trăm năm mươi cân. Sau khi lau sạch rỉ sét và bụi bặm trên bề mặt, bản thể thuẫn dày nặng như một bức tường lộ ra, có thể thấy nó được chế tạo bằng nguyên liệu cứng rắn đến khó tin, tuyệt đối là hàng tốt.
Sau khi nói lời cảm ơn Lý chưởng quỹ, Ngải Huy khiêng chiếc thuẫn hạng nặng bằng Thiết Mộc quay về đạo tràng.
Mang trên người Long Tích Hỏa nặng hai trăm hai mươi cân, cộng thêm một chiếc thuẫn hạng nặng bằng Thiết Mộc nặng ba trăm năm mươi cân, tổng trọng lượng năm trăm bảy mươi cân khiến Ngải Huy có cảm giác quay về thời kỳ làm phu khuân vác ở Man Hoang, mệt mỏi thở không ra hơi.
Vất vả lắm mới khênh chiếc thuẫn hạng nặng về đến đạo tràng, vừa mới đi vào cửa, hắn đã nghe thấy Lâu Lan reo mừng: "Ngải Huy quay về rồi!"
Thuẫn còn chưa kịp thả xuống, hắn lại nghe thấy Bàn tử gấp gáp nói: "A Huy, mau qua đây coi!"
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
189 chương
165 chương
5 chương
4 chương
117 chương