"Đại ca huynh có phải hay không. . . . . . Đem chuyện của Ngọc Tú mà liên tưởng đến cô nương ấy?" Do dự một chút, cuối cùng hắn cũng hỏi ra miệng. "Nàng quả thật làm ta nghĩ đến Ngọc Tú, bất quá việc này không ảnh hưởng đến việc ta muốn cưới nàng ấy. Ta cho dù yêu thương muội muội thế nào, cũng không thể muốn kết hôn cùng muội muội mình chứ!" Lườm hắn ta một cái, Hỏa Ngọc Hành lười để ý đến hắn, nghiêng đầu nhìn mưa bên ngoài miếu. "Cho nên Huynh thực lòng muốn cưới nàng?" Tiết Từ Phong nghe xong nóng nảy. "Ta không phải đã nói rồi sao?" Hắn nhíu mi, không kiên nhẫn lập lại. "Đệ biết nhưng thật không hiểu nổi nàng. . . . . ." Khủng bố như vậy! Tiết Từ Phong liếc mắt một nhìn vết sẹo rối rắm trên mặt nàng, im bặt, không có đem cảm giác trong lòng nói ra."Chỉ vừa mới gặp mặt, sao đạica lại muốn lấy nàng? Chẳng lẽ chỉ vì chịu trách nhiệm?" Vì sao? Hỏa Ngọc Hành nhún vai. Đó chẳng qua chỉ là khi thốt ra lời đó không hề cảm thấy bài xích mà thôi Nhưng hắn lười tìm hiểu lý do, dù sao mặc kệ nói gì, Từ Phong vẫn cứ vì một vấn đề khác liên tục hỏi"Vì sao". "Hết mưa rồi, thu dọn một chút, chúng ta phải lập tức vào thành." Hỏa Ngọc Hành phân phó."Ta mang theo nàng không thể phi ngựa chạy nhanh, đệ vào thành trước, tìm một khách điếm bình thường, phân phó chủ quán chuẩn bị hai thùng nước nóng, tìm đến một nữ nhân để hầu hạ, rồi tìm đại phu đến xem bệnh." "Dạ, Đại ca." Tiết Từ Phong vùa định hành động, đột nhiên, Hỏa Ngọc Hành lên tiếng ngăn hắn lại. "Khoan đã, có người đến." Hỏa Ngọc Hành nhìn ra cửa miếu, người đến hành tung rất lộ liễu, có thể thấy không phải là người luyện võ. Tiết Từ Phong ngẩn người, nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau, mới có thể nghe thấy tiếng bước chân. "Kỳ lạ, hết mưa rồi, sao phải chạy, chay vội thế làm gì?" Vẻ mặt nghi ngờ nói. Hỏa Ngọc Hành gật đầu đồng ý, việc này đúng là đùng là đáng ngờ . Nhìn xuyên qua cửa miếu, bọn họ thấy một dáng người nhỏ lảo đảo chạy vào, vì thiếu cẩn thận vướng vào thềm đá, cả người chật vật ngã nhào. "A!" Cô nương kia đau đớn kêu lên một tiếng, bất động nằm bẹp trên đất, nhưng lại rên lên những tiếng nức nở. "Đại ca. . . . . ." Tiết Từ Phong thấp giọng kêu, nhìn Hỏa Ngọc Hành. "Ra xem thế nào." "Dạ" ********* Hạ Liên liều mình bôn bào, ngực đau đớn giống như muốn nổ bung, nhưng mà nàng không thể ngừng lại. phía su còn những kẻ hung dữ đang đuổi theo phía sau, Vì tự bảo vệ bàn thân nàng đành phải nhân cơ hội họ không để ý đẩy ngã họ rồi chạy trốn. . Trên đường đi, chưa đên thanh lâu nàng đã tỉnh lại , không nhìn thấy nhị tiểu thư nàng gặn hỏi kẻ giới thiệu, kẻ giới thiệu kia lại không chịu nói gì, lát sau mới thừa nhận đã để lại nhị tiểu thư ở lại ngôi miếu đổ. Nàng nghe xong quả thực không thể tin nổi, chỉ nghĩ đến một nơi như vậy, nhị tiểu thư mảnh mai như vậy sao có thể chịu được? Có lẽ. . . . . . Nàng chỉ tìm được một thi thể lạnh như băng . . . . . . Không không không, sẽ không ! Hạ Liên nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ xấu hiện lên trong đầu, còn tự thầm trách mình sao có thể rủa tiểu thư như thế. Nhị tiểu thư sẽ không sao! Bọn họ đều là người xấu thuộc hạ của kẻ giới thiệu kia, lừa dạo người ta, hắn đâu có dẫn mọi người đến tướng quân phủ làm nô tỳ, mà chính là lừa gạt các cô nương bán vào thanh lâu, khó trách họ phải vượt ngàn dặm xa xôi đến thành Lạc Dương tìm người! Nếu Tam tiểu thư biết biết mình bi lừa , nhất định sẽ tự trách bản thân . Nàng thở dốc, cảm thấy khó thở, tầm nhìn ngày một hẹp lại hơn, thậm chí bắt đầu trở nên mơ hồ, bên tai nghe được cả tiếng thở dốc của bản thân. Mưa vẫn rơi , Hạ Liên sau tiếng sấm chớp sáng, hai chân vướng vào nhau, ngã nhào, nàng cứ nằm đó tưởng như hông thể động đậy, nhưng là vừa nghĩ đến sinh tử của nhị tiểu thư không rõ ra sao, nàng buộc bản thân mình phải bò dậy nhấc chận đau kinh khủng tiếp tục đi về phía trước Nàng cố chạy về phía trước, không biết rằng mình có chạy chậm hay không? Không biết người đuổi theo nàng có đuổi đến không ? Không được, nàng tuyệt đối không thể để bị tóm! Nàng thừa dịp bất ngờ trốn khỏi , nếu bị tóm trở lại lầu xanh, chỉ sợ sẽ không thể thoát được, đến lúc đó nhị tiểu thư phải làm thế nào? Hạ Liên không biết mình chạy bao lâu, cũng không biết mưa đã ngừng hay chưa , hiện tại nàng chỉ cảm thấy dù có chạy dến chết cũng không thể chạy đến nổi ngôi miếu đổ nát thì từ xa đã nhìn thấy cái nóc của ngôi miếu, nàng lảo đảo chạy về phía ngôi miếu Nhị tiểu thư nhất định phải còn ở đây, nhất định không có việc gì. . . . . . Chạy về phía cửa miếu đổ, đôi chân mệt mỏi không thể nhấc cao, khi bước qua bậc thềm cao ở cửa, căn bản là nàng không còn kịp nhấc chân lên nữa ngã nhào mạnh xuống đất. "A ——" Hạ Liên Vì cúngã đau mà nhất thời không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, trong lòng xót xa, thân mình đau đớn, hơi thở dồn dập không nhịn được nữa mà bật khóc Đột nhiên vang lên tiếng mình khóc còn nghe được những âm thanh khác. Kỳ lạ, như ngoài tiếng thở dốc của mình , nàng còn nghe được giọng cùa một nam nhân? Không phải nàng nghe nhầm chứ ? Chỉ trong nháu mắt , nàng nghĩ đếnkhả năng những người ở thanh lâu đuổi đến? Hốt hoảng, Hạ Liên măc kệ đau cũng phải bò dậy, sợ hãi nhìn về phía giọng nói kia, căn bản không để ý âm thanh đó từ trong miếu hay ngoài miếu. Sau đó, nàng nhìn thấy hai nam tử. . . . . . Nhị tiểu thư? Nàng nhìn thấy nhị tiểu thư nhà nàng, không nhúc nhích còn bị một nam tử cao lớn uy vũ ôm vào ngực hắn. Đúng là nhị tiểu thư rồi, mặc dù khuôn mặt kia đã tựa vào lồng ngực nam nhân kia, nhưng nàng nhi2ntha61y rất rõ, đó chính là nhị tiểu thư. "Tiểu thư!" Hạ Liên kêu to lên, mạc kệ đau đớn trên người, nàng đẩy Tiết Từ Phong ra, vọt đến hướng Hỏa Ngọc Hành không muốn đoạt người cùng hắn. Tiểu thư? Hỏa Ngọc Hành ôm cô nương trong lòng , cẩn thận che chở, chì thoáng cái đã tránh được, cô nương không biết từ đâu xong ra.. "Buông nàng ra!" Hạ Liên hô to. Hai người nam nhân này. . . . . . Bọn họ rốt cuộc đã làm gì nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư vì sao hôn mê bất tỉnh? "Nàng là tiểu thư nhà ngươi?" Hỏa Ngọc Hành nhíu mi hỏi. Quần áo của nàng không giống một tiểu thư thế nhưng. . . . . . Lời thốt ra kia có rất nhiều tình cảm , không thể giả được. Hạ Liên hoảng sợ. Nàng quýnh lên, nên quên mất tiểu thư đã dặn! Nhị tiểu thư nói, sau khi ra khỏi cửa Dàm gia thì sẽ không còn tồn tại nô tỳ, tiểu thư nữa, để tránh việc không may, trên đường đi hai nàng sẽ giả làm tỷ muội, nàng nàng lớn hơn tiểu thư hai tuồi nên làm tỷ tỷ, còn nhị tiểu thư làm muội muội, đổi tên Hạ Cơ nhi. "Không, nàng. . . . . . Nàng là muội muội của ta." Hỏa Ngọc Hành không tin, hắn tin tưởng xưng hô mới rồi của nàng hơn. "Ngươi mau thả muội muội ta ra, trả lại muội muội muội cho ta!" Hạ Liên lại muốn nhào tới trước, nhưng bị Tiết Từ Phong chặn lại. "Cô nương, bình tĩnh một chút, đại ca nhà ta là ân nhân cứu mạng muội muội ngươi. Nếu không có đại ca nhà ta muội muội nhà cô hẳn đã đi hầu ông bà rồi." Tiết Từ Phong giải thích,chỉ hai viên dược kia thôi đã trăm ngàn lượng bạc, mà đừng nói có tiền chắc đã mua được nha. Hạ Liên nháy mắt mấy cái. Bọn họ cứu nhị tiểu thư? "Cô nương tên là Hạ Liên sao?" Hỏa Ngọc Hành đột nhiên nghĩ đến. Nàng kinh ngạc."Làm sao ngươi biết?" "Ngu Cơ nói, nàng nói cô nương bị người xấu bắt đi rồi, nàng rất lo lắng cho cô." Hắn ngay cả khuê danh của nhị tiểu thư cũng biết? "Tiểu thư nói?" Hạ Liên bởi vì quá mức kinh ngạc, không chú ý đến mình lại lỡ miệng. "Đúng." Nàng quả nhiên là"Tiểu thư" ! Hỏa Ngọc Hành đưa mắt xuốn, nhìn người con gái trong lòng Hạ Liên nhìn chằm chằm thứ đang bao bọc lấy tiểu thư , thoạt nhìn hình như là áo chồn trắng quý giá, giống như rất được chiếu cố chu đáo . Buông lỏng nghi hoặc trong lòng, cả người bắt đầu không còn sức —— Tiết Từ Phong nhìn thấy nhanh tay đỡ lấy."Cô nương, cô không sao chứ?"