Vũ Ân Nguyệt nhìn dáng vẻ đó của cô ta, cũng rất đau lòng, ôm lấy cô ta: “Mẹ sẽ không bỏ con, con chính là con gái của mẹ, cả đời này là vậy.” “Mẹ.” Hoàng Hi Lan càng khóc to hơn. “Hoàng Hi Lan.” Hoàng lão gia nghiêm nghị quát to, tiếng khóc của cô ta liền im bặt. Chỉ là ánh mắt của cô ta nhìn Hoàng lão gia tràn đầy ấm ức, giọng nói nghẹn ngào: “Ông nội, bọn họ không phải ba mẹ cháu. Cháu không xét nghiệm, cũng sẽ không rời xa mọi người đâu, sẽ không đâu.” Hoàng lão gia sa sầm mặt, không cho phép thương lượng nữa: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai cháu hãy theo bọn họ đến bệnh viện xét nghiệm ADN, chờ đến khi có kết quả rồi tính tiếp.” Chuyện Hoàng lão gia đã quyết định thì đến Hoàng Quang Nghị cũng phải nghe theo, chứ đừng nói là Hoàng Hi Lan. "Quang Nghị, con tìm một khách sạn cho bọn họ, rồi ngày mai đích thân đưa bọn họ đến bệnh viện.” “Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đông vui thế?” Hoàng Minh Dạ từ bên ngoài đi vào, thấy tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách, trong nhà còn xuất hiện hai người lạ, nhất là viền mắt của Hoàng Hi Lan còn đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc. “Con về thật đúng lúc, giúp hai vị này đặt khách sạn, sắp xếp bọn họ vào ở đi.” Không có ai trả lời câu hỏi của anh ấy, Hoàng Quang Nghị lại lập tức căn dặn. Hoàng Minh Dạ đáp lời, rồi đưa mắt quan sát hai vợ chồng Lý Đại Đầu. Nhà họ Hoàng rất có gia giáo, chưa bao giờ vô cớ xem thường người khác cả, vì thế mặc dù vợ chồng Lý Đại Đầu ăn mặc lôi thôi, trông có vẻ nghèo nàn thì ánh mắt anh vẫn không hề thay đổi, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái. Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi chào tạm biệt: “Ông nội, ngày mai cháu phải quay lại quân đội nên hôm nay bọn cháu về nhà trước, hôm khác sẽ về thăm ông.” Hoàng lão gia gật đầu, không nói gì. Hai nhà đều nằm một trong Đại Viện, ở lại hay không cũng chẳng khác lắm. “Hai vợ chồng này là em tìm đến sao?” Ra khỏi nhà họ Hoàng, Quân Hạo Kiện liền nhỏ giọng hỏi cô, giọng điệu ôn hòa, không hề có ý chất vấn. Hoàng Yến Chi ngước nhìn anh, thản nhiên đáp: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Quân Hạo Kiện cười cười, cũng không hỏi gì nữa, em nói không phải thì chính là không phải vậy. Đáy mắt Hoàng Yến Chi u ám, Hoàng Hi Lan, đây là món quà đầu tiên tôi tặng cho cô, hy vọng cô thích nó. ................! Hoàng Minh Dạ đặt cho vợ chồng nhà họ Lý một phòng năm sao, cách bày trí bên trong vẫn khiến hai vợ chồng này lóe mắt như vừa rồi. Đến lúc Hoàng Minh Dạ đi rồi, Điền Thúy Phương liền quan sát căn phòng, còn cố ý vào phòng vệ sinh xem một chút: “Ba nó à, ông mau vào đây, phòng vệ sinh này còn rộng hơn căn nhà trước đây của chúng ta nữa, bên trong còn có một cái gương vô cùng lớn, và cả một cái lớn bồn tắm lớn nữa, loại mà có thể nằm vào để tắm ấy.” Điền Thúy Phương vô cùng vui mừng, vừa quan sát vừa đưa tay sờ mấy món đồ dùng tắm gội trên bệ, thậm chí còn lấy áo choàng tắm treo ở bên cạnh khoác lên người mình, khoa tay múa chân nữa. Bà ta chưa bao giờ thấy chỗ nào sang trọng thế này cả. “Người kia quả nhiên không lừa chúng ta, gia đình này thật sự rất giàu có.” Lý Đại Đầu đang phì phèo thuốc lá, lão ta nghiện thuốc lá rất nặng. Vừa rồi ở nhà họ Hoàng không dám lấy ra, bây giờ ra khỏi đó rồi, đương nhiên là lão ta không cần nhịn nữa, nhưng loại thuốc lá lão ta hút cũng không hề tốt, mùi rất khó ngửi. Điền Thúy Phương đã quen với chuyện này từ lâu nên hoàn toàn không cảm thấy sao cả. Bà ta đi ra khỏi phòng vệ sinh, vẫn không giấu được nụ cười trên môi: “Đúng rồi, ông có thấy ngôi nhà của bọn họ không? Lớn thật đấy. Còn lớn hơn nhà trưởng thôn chúng ta nữa, đồ trang trí bên trong cũng đẹp quá đi, còn con gái của chúng ta nữa, bây giờ lớn lên thật là xinh đẹp.” Vẻ mặt bà ta rất vui sướng, rồi lại bỗng nhiên cau mày: “Có điều, hình như con bé đó không muốn nhận chúng ta, liệu có thành công không?” Lý Đại Đầu nhả khói, nghe vậy thì cau chặt mày lại, “Nó dám không nhận, ngày mai chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN gì đó với nó, đến lúc đó nó muốn cãi cũng không cãi nổi. Cho dù ngày xưa chúng ta vứt bỏ nó thì sao nào, chúng ta vẫn là ba mẹ của nó. Nếu nó dám không nhận chúng ta, tôi sẽ đi kiện nó, để nó phải ngồi tù.” Điền Thúy Phương nghe vậy vẫn không yên tâm: “Tôi thấy người trong gia đình kia không dễ động vào đâu. Ông có thấy không, trước cửa nhà của bọn họ còn có lính gác kìa. Tôi thấy mấy người đó còn cầm súng nữa. Nếu bọn họ không cho chúng ta nhận con thì chúng ta cũng không có cách nào đâu.” “Chắc không đâu, chẳng phải người đàn ông kia đã nói rồi sao? Tam Nha chính là con gái của chúng ta! Người trong gia đình này cũng đâu phải không biết lý lẽ, sẽ không làm khó dễ chúng ta đâu. Với lại bà xem, chẳng phải hôm nay bọn họ còn đặt cho chúng ta một khách sạn tốt thế này sao?” Điền Thúy Phương nghe chồng nói như vậy, ngẫm lại thấy cũng có lý, bèn gật đầu tán thành: “Ba nó, vẫn là ông thông minh. Lần này nếu như chúng ta nhận lại được con gái thì con trai sẽ có tiền cưới vợ rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cho con trai một người vợ thật xinh đẹp. Nói không chừng, chúng ta còn được như bọn họ, có thể ở trong một căn nhà lớn, có người hầu kẻ hạ nữa đấy.” Lý Đại Đầu cũng cười, chỉ là trên mặt lão ta đầy nếp nhăn, có lẽ là vì làm lụng quanh năm, nên lưng hơi cong: “Đến lúc đó chúng ta sẽ không về quê nữa, bảo Tam Nha mua một căn hộ ở đây cho chúng ta, rồi đón cả con trai về ở chung, như thế chúng ta cũng thành người Thủ đô rồi.” Điền Thúy Phương cười đến không khép miệng lại được: “Sau đó chúng ta cũng sẽ đón Đại Nha và Nhị Nha lên đây, để cả nhà ở cùng nhau.” “Đón hai đứa lỗ vốn ấy lên làm gì? Lại tốn tiền.” Lý Đại Đầu bỗng nhiên nổi giận. Điền Thúy Phương lập tức không dám ho he nữa: “Vậy, ba nó, tôi đi vào tắm trước đây.” **************** Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua. Vừa sáng sớm, Hoàng Quang Nghị đã nhận được điện thoại của người bạn trong bệnh viện gọi đến, báo rằng đã có kết quả xét nghiệm. Nghe được kết luận, Hoàng Quang Nghị im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng “Cảm ơn” rồi cúp điện thoại. “Minh Dạ, hôm nay có đi làm không?” Thấy Hoàng Minh Dạ ở dưới tầng, Hoàng Quang Nghị hiền hòa hỏi. Hoàng Minh Dạ lắc đầu, hôm nay là cuối tuần nên anh ấy được nghỉ ngơi. “Đúng lúc lắm, hôm nay có kết quả xét nghiệm, con đi lấy giúp ba được không?” “Vâng ạ.” Hoàng Minh Dạ đứng dậy, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, trên đường trở về thì tiện đường đón vợ chồng họ Lý. Hoàng Hi Lan biết hôm nay có kết quả. Đã ba ngày nay cô ta chưa ra khỏi cửa rồi, chỉ ngoan ngoãn ở nhà, lúc thì đánh dương cầm, lúc thì học cắm hoa với Vũ Ân Nguyệt, ra dáng một đứa con gái ngoan ngoãn, cứ như không hề quan tâm đến kết quả xét nghiệm. Thấy Hoàng Minh Dạ đi ra ngoài, cô ta biết chắc hẳn là có kết quả rồi, bèn đi vào phòng khách: “Ba.” Hoàng Quang Nghị cầm một tờ báo, thấy Hoàng Hi Lan thì mỉm cười hiền hòa, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Hi Lan, đừng đứng ở đó.” Hoàng Hi Lan ngồi xuống bên cạnh Hoàng Quang Nghị, mặc dù không nói gì, nhưng lại thỉnh thoảng liếc sang quan sát ông. Thấy ông vẫn ung dung bình tĩnh, không hề có chút cảm xúc nào thì trong lòng cô ta thoáng cảm thấy bất an. Lần thứ hai bước vào nhà họ Hoàng, vợ chồng họ Lý vẫn bị ngây người trước sự xa hoa lộng lẫy của ngôi nhà. Sau lần đầu tiên e dè câu nệ thì lần này, lá gan của bọn họ đã lớn hơn rất nhiều, lúc mới vào còn quan sát ngôi nhà này, càng lúc càng lộ rõ vẻ tham lam trong mắt. Hai năm gần đây, Hoàng Minh Dạ đã chi nhiều tiền để tân trang lại ngôi nhà này, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều được đặt riêng từ nước ngoài, dĩ nhiên giá trị không hề rẻ. Tuy vợ chồng họ Lý không biết được thương hiệu của những đồ đạc này, nhưng cũng có thể nhận thấy sự giàu có của ngôi nhà này. “Chuyện đó...!Hoàng tiên sinh, có phải đã có kết quả xét nghiệm rồi không?” Lý Đại Đầu xoa tay, cẩn thận hỏi. Hoàng Quang Nghị mỉm cười ôn hòa: “Không vội, chờ mọi người tới đông đủ đã.” Hoàng Hi Lan híp mắt, người tới đông đủ ư? Ai nữa? Ông nội, mẹ và anh trai đều ở đây, chẳng phải đã đủ rồi sao. Đúng lúc này, Hoàng Yến Chi đi vào, đôi mắt Hoàng Hi Lan liền tối sầm xuống, dữ dằn nhìn cô. Hoàng Yến Chi tới đây xem chuyện cười của mình ư? Nhưng thật đáng tiếc, muốn xem chuyện cười của cô ta vào hôm nay, e rằng còn hơi khó đấy. Hoàng Yến Chi quả thật là đến để xem trò vui. Cô vốn là đạo diễn của tiết mục này, nếu không xem thì chẳng phải đã lãng phí thời gian và công sức của bản thân một cách vô ích sao? Cô ngồi xuống bên cạnh Hoàng lão gia, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông như thường lệ. Hoàng lão gia mỉm cười vỗ vỗ tay cô: “Sức khỏe ông nội rất tốt, không cần lo lắng.” Hoàng Yến Chi mỉm cười, không nói thêm gì nữa. “Mọi người đều đến đông đủ rồi, tôi sẽ tuyên bố kết quả xét nghiệm trước mặt mọi người.” Hoàng Quang Nghị cầm kết quả xét nghiệm mà Hoàng Minh Dạ mang về từ bệnh viện. Hoàng Hi Lan nhìn tờ báo cáo kết quả kia, trong mắt chợt lóe ánh sáng khó hiểu, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt bình tĩnh. “Sau khi xét nghiệm, Hi Lan và hai người thật sự có quan hệ ruột thịt, nói theo cách khác thì nó chính là con gái của hai người.” Hoàng Quang Nghị bình tĩnh nói. Dáng vẻ bình tĩnh ban đầu của Hoàng Hi Lan lập tức nứt toác, nhìn Hoàng Quang Nghị với vẻ không thể tin nổi, nói đúng hơn là nhìn tờ kết quả trong tay ông, cứ như muốn dùng ánh mắt để đốt nó đi vậy. Vẻ mặt vợ chồng họ Lý lại kích động, mừng như điên, nhất là Điền Thúy Phương. Bà ta nhìn Hoàng Hi Lan, xúc động đến rơi lệ, còn lẩm bẩm: “Mẹ biết mà, mẹ biết chính là con mà, mẹ biết rằng mẹ sẽ không nhận nhầm người mà.” “Không, không thể nào! Báo cáo này là giả, chắc chắn là giả.” Hoàng Hi Lan thất thố hét lên. Cô ta đã đánh tráo bản kết quả ban đầu rồi cơ mà! Tại sao lại thành bản thật thế này? Mặt cô ta biến sắc, chỉ vào Hoàng Yến Chi: “Là cô, là cô đúng không? Cô muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hoàng, vì thế mới làm giả báo cáo này.” Ngoại trừ vợ chồng họ Lý, vẻ mặt tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, ngay cả Vũ Ân Nguyệt cũng nhìn Hoàng Hi Lan với ánh mắt đầy quở trách..