Hoàng lão gia gật đầu, vẻ mặt không có biểu cảm gì: “Nghe nói hai người tới tìm con gái?” “Đúng vậy, đúng vậy ạ, cháu gái lớn của ông chính là con gái ruột của tôi.” Lý Đại Đầu đáp. Sợ Hoàng lão gia không tin, lão ta còn lấy tấm hình kia ra, đưa cho ông xem: “Đây là ảnh gia đình của chúng tôi, đứa nhỏ nhất kia chính là Tam Nha đó.” Hoàng lão gia nhận lấy tấm ảnh, đưa đến gần để nhìn. Hoàng Hi Lan lúc tới nhà họ Hoàng đã chín tuổi nên không giống với cô bé trong ảnh lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét tương đồng. Ông đặt tấm ảnh xuống bàn, Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Hi Lan cũng đã đi xuống, vẻ mặt của Hoàng Hi Lan vô cùng không cam lòng. “Hai người nói Hi Lan là con gái của hai người, vậy ngoài tấm ảnh này ra thì còn có bằng chứng gì nữa không?” Hoàng Quang Nghị nghiêm giọng hỏi. Hình như người đàn ông kia không ngờ Hoàng Quang Nghị lại hỏi như vậy, nên hơi ngây người: “Tôi chính là ba ruột của nó, còn cần chứng cứ gì nữa chứ? Hơn nữa, chẳng lẽ tấm ảnh này còn chưa đủ sao?” “Ông nói ông là cha ruột của tôi thì chính là vậy sao? Ảnh chụp vẫn có thể chỉnh sửa cơ mà. Tôi thấy hai người là kẻ lừa bịp thì có.” Hoàng Hi Lan đanh giọng. Lý Đại Đầu không dám tỏ thái độ trước mặt mấy người nhà họ Hoàng, nhưng trong lòng lão ta, Hoàng Hi Lan chính là con gái của lão, con cái cãi lại lời cha mẹ là bất hiếu. Vẻ mặt lão ta lập tức thay đổi, muốn nổi giận, nhưng lại bị Điền Thúy Phương kịp thời kéo lại, ra sức nháy mắt với lão ta. Lý Đại Đầu lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhận lại con gái trước đã. Người đến tìm bọn họ đã nói, đứa con gái này của bọn họ bây giờ là nghệ sĩ dương cầm, kiếm được rất nhiều tiền. Nếu có thể nhận con gái thành công thì điều kiện của gia đình bọn họ nhất định sẽ được cải thiện, con trai của lão ta sẽ có tiền cưới vợ, lão ta cũng sẽ không cần đi sớm về muộn để làm việc vất vả mỗi ngày nữa, chỉ cần nằm ở nhà cũng có tiền tiêu. Hoàng lão gia nhìn Hoàng Hi Lan cô ta lập tức im bặt, ánh mắt này của ông rõ ràng là không hài lòng về thái độ vừa rồi của cô ta. Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi ngồi bên cạnh xem trò vui, hiếm khi có kịch hay để xem, nếu không xem thì quá lỗi với bản thân rồi. Có điều, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của hai người lại khiến Hoàng Hi Lan tức muốn hộc máu. Hoàng lão gia nhìn Lý Đại Đầu: “Hi Lan quả thật được gia đình chúng tôi nhận nuôi, nhưng trước lúc nhận về, viện trưởng cô nhi viện đã nói, con bé trở thành cô nhi là vì ba mẹ không ai chăm sóc, nên nó mới bị đưa đến cô nhi viện. Bây giờ hai người bỗng nhiên nhảy ra, nói hai người là ba mẹ ruột của nó, vậy chuyện này nên giải thích thể nào? Là hai người nói dối? Hay năm đó viện trưởng cô nhi viện nói dối?” Lý Đại Đầu xoa xoa tay, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, Điền Thúy Phương đành phải lên tiếng: “Thật ra chuyện này đều tại tôi hết. Nếu không phải do tôi vô dụng, không có bản lĩnh thì ngày xưa chúng tôi đã không bỏ rơi Tam Nha rồi.” Bà ta đỏ hoe mắt, nói tiếp: “Quê chúng tôi ở Tương Nam, chỉ là một thôn nhỏ lạc hậu trong núi, người dân trong thôn đều sống dựa vào trồng trọt, đời sống rất khó khăn. Ở chỗ chúng tôi, nếu không có con trai thì sẽ bị người ta nói là tuyệt hậu. Tôi lấy cha nó năm năm, sinh được ba đứa con thì đều là con gái, trong nhà lại rất thiếu thốn, đồ ăn ít ỏi, chỉ có thể gắng gượng nuôi hai người lớn, sao có thể nuôi thêm ba đứa trẻ nữa. Lúc đó, tôi lại mang thai, ai cũng nói đứa bé trong bụng tôi là con trai, vì thế tôi đã bàn bạc với ba nó, muốn đưa Tam Nha cho người khác nuôi.” Nói xong, bà ta im lặng một chút, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Hoàng Hi Lan: “Nhưng Tam Nha là con gái, con gái là con người ta, vì thế không có ai chịu nhận nuôi nó cả, hơn nữa nó lúc đó đã năm tuổi, cũng hiểu chuyện rồi, mấy gia đình muốn nhận con nuôi cũng không muốn nhận một đứa lớn như nó, vì thế...” “Vì thế hai người đã đưa nó đến cô nhi viện sao?” Vũ Ân Nguyệt lên tiếng, giọng lạnh lùng. Dù sao cũng là đứa con gái do chính tay bà nuôi lớn, nghe thấy những điều này, bà càng thấy thương con bé hơn. Điền Thúy Phương cũng thấy xấu hổ, nhưng vẫn không bỏ cuộc: “Vị phu nhân này, bà chưa từng trải qua cuộc sống như thế thì đâu hiểu được cảnh ăn bữa trước không có bữa sau, cái cảm giác ngay cả bản thân và con cái cũng không nuôi nổi. Nếu tôi được như phu nhân đây thì có đánh chết tôi tôi cũng sẽ không bỏ rơi con mình đâu.”. ngôn tình sủng Điền Thúy Phương cũng không biết lời nói của bà ta sai ở chỗ nào, chỉ thấy sắc mặt Vũ Ân Nguyệt bỗng nhiên trắng bệch, khiến cho mọi người đều giật mình. Chỉ có Hoàng Quang Nghị biết vợ mình nghĩ tới điều gì, liền nhìn thoáng qua Hoàng Yến Chi, thấy con bé vẫn không có bất cứ phản ứng gì thì mới lặng lẽ nắm chặt tay vợ mình. Vũ Ân Nguyệt bình tĩnh lại, nhưng trái tim bà dường như còn hơi nhói đau, khiến sắc mặt bà thoạt nhìn vẫn tái nhợt. “Nếu đã bỏ nó thì sao bây giờ còn muốn tìm?” Vũ Ân Nguyệt khàn giọng hỏi. Điền Thúy Phương càng lúng túng hơn, vẻ mặt cũng đau khổ bất lực: “Đâu phải chúng tôi không muốn đi tìm Tam Nha sớm hơn, nhưng đến khi chúng tôi hối hận, muốn dẫn Tam Nha về thì nó đã bị người khác đưa đi. Viện trưởng nói nó được một gia đình giàu có nhận nuôi, chúng tôi bèn hỏi bà ấy địa chỉ, nhưng bà ấy lại nói không biết. Mấy năm nay, chúng tôi vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, thậm chí tôi và ba nó còn xa quê nhiều năm, đến nơi khác làm thuê làm mướn, đi khắp các tỉnh thành chỉ để hỏi thăm tin tức của Tam Nha. Nhưng nhiều năm qua, chúng tôi vẫn không tìm được nó.” Nói xong, Điền Thúy Phương liền bật khóc. Thấy bà ta giả vờ khóc lóc kể lể, Hoàng Yến Chi cũng phải thầm khen ngợi một câu. Gia đình này đâu phải xa xứ nhiều năm vì tìm kiếm con gái, phiêu bạt đến nhiều thành phố khác chỉ hoàn toàn vì quê nhà quá nghèo nàn. Họ không nuôi nổi con cái, không muốn chết đói nên chỉ đành đi nơi khác làm thuê thôi. Hơn nữa, theo như tư liệu điều tra thì năm xưa, nếu không phải hai đứa con gái trước đó lớn hơn Hoàng Hi Lan đã biết làm việc, cho không ai lấy, bỏ rơi lại tiếc, thì e rằng cũng chẳng phải mỗi mình Hoàng Hi Lan bị bỏ rơi. Nhưng về sau, số phận của hai cô gái đó cũng không khá hơn là bao. Một người mới vừa tròn mười lăm tuổi đã bị gả cho một lão côn đồ trong thôn, còn người kia không lâu sau cũng lập gia đình năm mười tám tuổi, gia đình chồng cũng chẳng tốt đẹp gì, là công nhân cùng làm thuê với bọn họ, sính lễ là hai mươi nghìn nhân dân tệ. Sau đấy, bọn họ liền dẫn đứa con trai duy nhất rời khỏi thành phố đó. Lần này, nếu không phải Hoàng Yến Chi cho người tìm đến bọn họ, nói rằng đứa con gái út bị bọn họ bỏ rơi đã được một gia đình giàu có nhận nuôi, bây giờ có rất nhiều tiền thì bọn họ đã chẳng bỏ cả mừng năm mới để chạy đến đây. Những lời giải thích bọn họ vừa đưa ra cũng là do người của Hoàng Yến Chi mách nước cho bọn họ. Ban đầu bọn họ còn không tin, phải đến lúc người nọ lấy ảnh chụp Hoàng Hi Lan hiện tại và hình ảnh cô ta hay lui tới những nơi sang trọng thì họ mới tin. Vũ Ân Nguyệt có trái tim lương thiện. Bà đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng vì không thể tìm được con mình, nên thấy Điền Thúy Phương than thở khóc lóc, trái tim Vũ Ân Nguyệt cũng mềm đi. “Trước kia không thể tìm được, vậy tại sao bây giờ lại tìm thấy?” Hoàng Quang Nghị hỏi. Dĩ nhiên là bọn họ cũng đã có “đáp án mẫu” cho câu hỏi này. Người tìm đến bọn họ đã liệt kê tất cả các vấn đề có thể sẽ bị hỏi và mọi chuyện có thể gặp phải cho bọn họ biết, bọn họ chỉ cần trả lời theo những gì người kia nói là được. “Cũng nhờ đứa con gái thứ hai của tôi vô tình xem được buổi biểu diễn của Tam Nha, sau đó nói với chúng tôi rằng cô gái đó trông rất giống em út. Quả thật con bé có nét giống đứa con gái út của tôi, nên chúng tôi bèn nghĩ không biết có phải đó là Tam Nha của chúng tôi hay không, vì vậy bây giờ mới tìm đến.” “Đã vậy thì hai người thật ra cũng không chắc chắn rằng Hi Lan có phải con gái của hai người hay không, vậy tại sao vừa đến đã khẳng định chính là nó?” Hoàng Hi Lan cau mày, rõ ràng là không ngờ tới hai vợ chồng này lại nhận con một cách qua loa như thế. “Chúng tôi vốn không chắc chắn, ban đầu chúng tôi cũng chỉ muốn tới đây để xem thử. Nhưng vừa nhìn thấy con bé, tôi đã có thể chắc chắn. Con bé là miếng thịt chín tháng mười ngày tôi đẻ ra, sao tôi lại có thể không nhận ra con gái của mình được chứ?” Điền Thúy Phương chân thật giải thích, ánh mắt nhìn Hoàng Hi Lan chan chứa yêu thương. “Hai người đã chắc chắn Hi Lan là con gái của mình, vậy thì cũng nên đến bệnh viện làm xét nghiệm chứ? Nếu như có kết quả rằng Hi Lan thật sự là con gái của hai người thì hai người có thể hỏi xem nó có đồng ý trở về với hai người hay không. Còn nếu như nó không muốn thì hai người cũng không thể ép buộc nó, như vậy được không?” Hoàng lão gia nói. Hai vợ chồng Lý Đại Đầu đã sớm biết bọn họ sẽ yêu cầu xét nghiệm ADN, hoàn toàn không lo sợ. Người đến tìm bọn họ đã nói Hoàng Hi Lan thật sự là con gái của bọn bọ, có xét nghiệm một trăm lần thì kết quả cũng như nhau mà thôi, nếu đã vậy thì bọn họ có gì phải sợ? “Được được, mọi người muốn chúng tôi phải làm gì?” Lý Đại Đầu đồng ý ngay, chỉ lo nhà họ Hoàng sẽ đột nhiên đổi ý, không cho bọn họ nhận lại con gái. “Đừng, cháu không muốn làm giám định huyết thống gì cả, cháu cũng sẽ không theo bọn họ về đâu. Bọn họ không phải là ba mẹ cháu, bọn họ không phải.” Hoàng Hi Lan thét lên, ôm lấy cánh tay Vũ Ân Nguyệt, chực khóc: “Mẹ, con không phải là con gái của bọn bọ, con là con của mẹ, mẹ đừng bỏ con.”.