Ngông cuồng

Chương 110

Dịch: LTLT Tuy chữ trên bong bóng biến thành “tôi có một điều bí” nhưng bầu không khí cũng không vì điều này mà thay đổi, vì Khấu Thầm khóc rất hạnh phúc. Nói tóm lại, khóc không còn hình tượng, thiết lập nhân vật bị sụp đổ. Cả nhóm bảy người chơi với nhau cũng đã lâu rồi nhưng thật sự chưa ai từng nhìn thấy Khấu Thầm như thế này, mọi người đều im lặng đứng bên cạnh nhìn. Ngụy Siêu Nhân thậm chí còn lau nước mắt theo. “Mày làm gì thế?” Giang Lỗi hỏi cậu ta. “Liên quan khỉ gì đến mày.” Ngụy Siêu Nhân trả lời bằng giọng mũi. “Không phải chứ.” Giang Lỗi nhìn cậu ta, “Hai đứa nó khóc thì có lý do, mày khóc theo thì có ý gì?” “Tao bị tụi mình làm cảm động không được à?” Ngụy Siêu Nhân bị cậu ta nói đến nỗi không còn giọng mũi nữa, trừng mắt, “Mày không nhạy hay là bị ngốc vậy?” “Được được được.” Giang Lỗi vỗ cậu ta, “Thực ra tao cũng rất cảm động, chỉ là tao không khóc.” Hồ Dật vẫn rất chuyên nghiệp, cậu ta là người duy nhất còn đang đi vòng vòng, giơ điện thoại lên, không ngừng quay phim lại. “Có quay cận cảnh không?” Hứa Xuyên hỏi cậu ta. “Ừ.” Hồ Dật gật đầu, “Tiếc là không hôn một cái.” “Cả đám chúng ta cũng phải quay một chút.” Từ Tri Phàm nói, “Có ý nghĩa hơn.” “Chắc chắn rồi.” Hồ Dật quay về phía mặt của Từ Tri Phàm nhấn nút chụp mấy lần, “Sau này tốt nghiệp, cũng chỉ có dịp lễ tết mới có thể tụ tập, bây giờ chụp nhiều một chút có thể làm thành một album gì đó, rồi cắt video.” “Mày biết không?” Hứa Xuyên hỏi. “Tao không biết.” Hồ Dật trả lời rất dứt khoát, “Tao cảm thấy Tri Phàm biết.” “Hả?” Từ Tri Phàm giật mình. “Cũng đúng, nó không biết thì còn học được.” Hứa Xuyên đồng ý, “Chỗ lợi của học bá vào lúc này được thể hiện rất rõ, chuyện này giao cho Tri Phàm đi.” “Hả?” Từ Tri Phàm nhìn bọn họ. Mọi người đều gật đầu. “Quả của tôi đâu?” Cuối cùng Khấu Thầm cũng khóc xong, nhận lấy khăn giấy ướt Hoắc Nhiên đưa cho, “Tôi muốn khăn khô, khăn ướt lau xong mặt vẫn ướt.” “Khăn giấy không lau sạch vết nước mắt đâu.” Hoắc Nhiên nói. “Có à?” Khấu Thầm hỏi. “Cậu khóc nãy giờ rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Chắc chắn có chỗ đã khô.” “Ờ.” Khấu Thầm dùng khăn ướt lau lung tung lên mặt, “Quà tôi đâu?” “Có.” Hoắc Nhiên đi đến balo của mình, “Hối mãi.” “Ba thứ đó!” Khấu Thầm hét với theo, “Quà tự làm! Thiệp chúc mừng! Thư tình!” “Đờ….. Mờ!” Một đám người đằng sau cùng phát ra tiếng hét. Hoắc Nhiên cười thở dài, ngồi xuống mở balo của mình, lấy một bức thư từ trong đó ra trước, là một bức thư màu đen, bên trên dán một bông hồng màu đỏ. Trên bức thư dùng bút màu bạc viết chữ. Quà sinh nhật của Khấu Thầm -2. “Tôi thua cậu luôn.” Khấu Thầm cầm lấy bức thư, “Tôi còn tưởng bên trên viết gì nữa chứ? Thế mà lại là đánh số thứ tự. Hai cái còn lại là số 1 với số 3 à?” “Thông minh ghê, lát nữa không có ai rồi cậu hẵng xem.” Hoắc Nhiên lại lấy ra một bì thư màu đen, giống hệt cái trước đó, chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút. Quà sinh nhật của Khấu Thầm -3. “Thiệp chúc mừng có thể xem bây giờ không?” Khấu Thầm hỏi. “Ừ.” Hoắc Nhiên cười. Khấu Thầm mở bì thư nhỏ ra, lấy ra một tấm thiệp màu xanh mực từ trong ra: “Đây là thiệp cậu tự làm à? Mua thiệp?” “Không, mua trong tiệm văn phòng phẩm dưới lầu.” Hoắc Nhiên nói. Khấu Thầm không nói gì, nhìn chằm chằm tấm thiệp một lúc, “Cậu vẽ tranh chẳng ra sao hết.” “Sao hả?” Hoắc Nhiên nói, “Tôi chỉ biết vẽ sao năm góc với hình trái tim.” Thực ra nội dung của thiệp chúc mừng rất đơn giản, giống tấm thiệp mà Khấu Thầm tặng cậu, chỉ có bốn chữ sinh nhật vui vẻ nhưng cũng đều tốn rất nhiều thời gian trang trí. Hoắc Nhiên dùng bút màu bạc với màu vàng vẽ đầy ngôi sao và trái tim lên thiệp, còn vẽ một con Xoắn Xoắn nhỏ xíu ở góc, sợ sẽ hù dọa Khấu Thầm, nhưng mà lại cảm thấy rất thú vị cho nên cậu vẽ rất nhỏ, cũng khá trừu tượng. “Đây là hình trái tim à? Rõ ràng là hình tam giác.” Khấu Thầm nói, sau đó khựng lại, “Dưới góc phải là lò xo hả?” “… Cậu bị cận thị rồi à?” Hoắc Nhiên cạn lời. “Là Xoắn Xoắn hả?” Khấu Thầm nhanh chóng nhận ra. “Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu. “Dễ thương…” Khấu Thầm nói nhỏ. “Lát nữa rồi dễ thương sau.” Hứa Xuyên cắt ngang hai người họ, “Tặng xong đồ hết đi, nướng đồ ăn nữa!” “Tụi mày bắt đầu nướng đi.” Khấu Thầm nói rất dứt khoát, “Lát nữa tụi tao ăn luôn, tao là chủ xị, không có chút đãi ngộ đặc biệt nào à?” Bọn họ vô cùng ăn ý cùng giơ ngón tay cái về phía hai người các cậu: “Được, tụi mày ngon.” Nếu là bình thường lúc mọi người đã bắt đầu vội vàng dựng lò nhóm lửa thì Hoắc Nhiên chắc chắn sẽ đến giúp đỡ, động tác của đứa nào cũng không thành thục, cậu nhìn thấy mà muốn rối loạn ám ảnh cưỡng chế luôn. Nhưng mà hôm nay không giống, cậu không thèm quan tâm. Món quà cuối cùng cậu không nắm chắc lắm, bình thường Khấu Thầm cũng không dùng trang sức gì, không nhìn ra Khấu Thầm thích phong cách thế nào, dù thứ mình đích thân làm có xấu giống như bình giữ nhiệt thì Khấu Thầm chắc chắn cũng sẽ thích… Cậu lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ ở trong balo. “Cậu lợi hại ghê.” Khấu Thầm vừa nhìn đã mở to mắt, “Cậu tự làm hộp luôn à?” “… Cảm ơn kỳ vọng của cậu đối với tôi cao như thế.” Hoắc Nhiên thở dài, “Hộp này đựng cờ lê, tôi sửa một chút, tô màu lên mà thôi.” “Tôi mở ra nhé?” Khấu Thầm giành lấy cái hộp. “Mở ra đi.” Hoắc Nhiên nói, “Trước đây tôi chưa từng làm mấy thứ này, không biết cậu có thích…” “Đệt.” Khấu Thầm vừa mở hộp vừa hét lên một tiếng, “Mẹ nó đây là cậu làm à? Đây là cái gì? Đây là dây xích mô-tô hả?” “Xe đạp.” Hoắc Nhiên cười. “Thật à?” Khấu Thầm lấy vòng tay từ trong hộp ra, “Hai sợi?” “Một cái của tôi.” Hoắc Nhiên nói. “Đồ đôi hả?” Khấu Thầm lập tức bật cười, nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên. “Phải, dù sao dây xích cũng dài. Nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể cắt dây quần thành hai sợi cho cậu.” Hoắc Nhiên nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong biểu cảm của Khấu Thầm, cảm thấy trong lòng giống như hóa thành một đống socola, vừa ngọt vừa mềm. Khấu Thầm đặt vòng tay vào trong hộp lại, lấy điện thoại ra chụp vòng tay với thư tình mấy tấm. Hộp bị sửa rất xấu, xem ra trình độ làm thủ công của Hoắc Nhiên không kém cậu là bao, một cái hộp gỗ dài, bên trong có lẽ dán một miếng gỗ, chia hộp thành hai phần, bên trên dán một miếng vải nhung dày, chạm vào rất thích. “Vải nhung này mua à?” Cậu hỏi. “Không phải, cắt từ miếng vải phủ trên sô pha cũ của nhà tôi.” Hoắc Nhiên nói. Khấu Thầm phì cười, lấy hai vòng tay ra, tỉ mỉ nhìn một lúc lâu, lúc này mới đặt lên tay mình: “Đeo giúp tôi đi.” Hoắc Nhiên móc lại giùm cậu, vòng tay màu đen ở trên tay Khấu Thầm vô cùng ngầu. “Cậu thích phong cách này sao? Trước đó tôi cũng chưa từng hỏi cậu.” Hoắc Nhiên hỏi. “Thích, tôi thích thứ ngầu thế này.” Khấu Thầm cầm một cái khác đeo vào giùm Hoắc Nhiên, “Sao cậu nghĩ được vậy? Sợi dây xích này là dây cũ đúng không? Tôi thấy trên đó có dấu cắt, có ý nghĩa gì không?” “Sợi dây xích này là tôi tháo từ chiếc xe đạp cũ của tôi.” Hoắc Nhiên nhìn vòng tay, có hơi xấu hổ, “Ừm, nó đã đi cùng tôi đến rất nhiều nơi… Tôi nói như vậy cậu có hiểu không?” “Hiểu rồi.” Khấu Thầm sờ vòng tay, “Hiểu.” Không biết có phải vì tiệc nướng lần này là cả đám bọn họ cùng nướng hay không, mà những người ngày nào cũng ăn được đồ nướng lại giành hết mấy túi thịt xiên lớn còn vượt qua lượng ăn, nướng cháy mấy xiên còn đau lòng một lúc lâu, định cắt lớp da ra nhìn xem có ăn được không. Bánh kem cũng ăn không còn miếng lại. “Hầy, vị của bánh kem này cũng được, bơ không ngán.” Giang Lỗi cầm dĩa bánh, lấy dao cạo từng chút bơ dính bên trên để ăn. “Ăn no chưa?” Khấu Thầm nhìn bộ dạng của bọn họ có hơi lo lắng, “Sao tao cảm thấy… Hay là lát nữa ra ngoài ăn gì đó đi?” “Không cần đâu.” Từ Tri Phàm nói, “Đây chỉ là thay đổi môi trường, với lại chẳng phải hôm nay ý nghĩa khác biệt sao? Ăn quá dữ rồi, bình thường tụi mình cũng không ăn nhiều đến thế.” “Hoắc Nhiên, tao cũng mua một sợi dây xích.” Ngụy Siêu Nhân cứ nhìn vòng tay của hai người họ, “Không cùng kiểu với tụi mày, tao tìm kiểu khác. Mày cũng cắt cho tao một cái đi.” “Có đồ làm sẵn.” Khấu Thầm lập tức nói, “Mua luôn cho đỡ việc đi.” “Có hả?” Ngụy Siêu Nhân lấy điện thoại ra, bấm mấy cái, “Đệt, có thật này… Nhưng mà sao tao cảm thấy không giống lắm nhỉ? Những cái này chắc đều là dây xích giả, không phải dùng dây xích xe làm, mày…” Ngụy Siêu Nhân ngẩng đầu, sau khi nhìn chằm chằm vào mắt Khấu Thầm một giây thì vội vàng xua tay: “Được rồi, được rồi, được rồi, tao tự mua, tao tự mua.” Buổi chiều bọn họ phải về trường, thu dọn tàn cuộc xong thì phải lên đường về. Khấu Thầm có hơi không nỡ đứng ở trước sáu cái hố hình tròn nhỏ, nhìn bóng bay “tôi có một điều bí”: “Mấy cái này làm sao đây?” “Thả xì đi rồi mày đem về.” Từ Tri Phàm nói, “Hố phải lấp lại, nếu không người khác đạp sẽ ngã.” “Lấp đá đi.” Khấu Thầm nói, “Như này thì hố vẫn còn, còn nhanh hơn lấp đất.” Cả đám tìm đá đến lấp sáu cái hố lại. Lúc này mọi người đều đã lên xe chuẩn bị về. “Hai đứa mày đạp xe…” Giang Lỗi nhìn hai người họ, “Tụi tao chạy từ từ?” “Mày cứ đạp bình thường đi, không cần chờ.” Từ Tri Phàm nói, “Hai đứa nó còn chưa đón sinh nhật xong đâu.” “Ồ.” Giang Lỗi hiểu ra, “Ồ ồ ồ ồ!” Ba chiếc xe điện giống như chạy trốn, vèo vèo một cái đã mất tiêu. “Đi đâu đây?” Khấu Thầm đạp xe. “Thuê phòng.” Hoắc Nhiên nói. Xe Khấu Thầm chợt lung lay, suýt nữa ngã xe. Cậu quay đầu lại: “Nói lại lần nữa?” “Chuyện này chắc không cần tôi nhắc lại nhỉ?” Hoắc Nhiên nói, “Thuê phòng ngủ cậu.” Khấu Thầm nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên một hồi, chợt bật cười: “Cậu nghĩ hay quá đó Hoắc Nhiên, cậu quên rồi hả? Trước đó đã nói, lúc sinh nhật tôi…” “Hôm qua sinh nhật cậu đã trôi qua rồi.” Hoắc Nhiên nhướng mày, đạp xe đến phía trước. Khấu Thầm đứng yên tại chỗ sửng sốt gần năm giây mới gào lên: “Đờ… mờ!” Hoắc Nhiên ở phía trước nghe thấy cười suýt nữa bị sặc. “Tôi mặc kệ!” Khấu Thầm đạp xe đuổi theo, bám theo Hoắc Nhiên vừa đạp vừa gào, “Tôi mặc kệ! Mặc kệ!” Hoắc Nhiên cứ cười mãi, không để ý đến Khấu Thầm. Trên đường, hai người các cậu cũng không thảo luận về vấn đề này nữa, nhưng mà chắc là trong lòng cũng đã nhịn lại. Mỗi lần Hoắc Nhiên quay sang nhìn Khấu Thầm đều có thể nhìn thấy ánh mắt dữ dội của Khấu Thầm. Đạp xe đến nội thành, lúc đến khách sạn có tiếng là sang trọng nhất thành phố, Khấu Thầm bóp thắng lại. “Sao thế?” Hoắc Nhiên cũng bóp thắng theo, “Chỗ này?” “Lão Dương nói phòng tổng thống trên cùng của bọn họ có vườn hoa nhỏ.” Khấu Thầm nói. “Cậu còn muốn chơi trong vườn hoa à?” Hoắc Nhiên hỏi. Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên không lên tiếng. “Sinh nhật của cậu có phải nhận được không ít tiền không?” Hoắc Nhiên hỏi. “Ừ.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng, “Tôi vào thuê phòng, một lát sau cậu hẵng vào, nếu không thì rõ ràng quá.” “Ừ.” Hoắc Nhiên đáp. Khấu Thầm đẩy xe vào trong cổng khách sạn: “Ai trả tiền người đó…” “Không có nói thế.” Hoắc Nhiên ngắt lời Khấu Thầm. “Vậy thì không thể nghe theo cậu rồi.” Khấu Thầm lạnh lùng quay đầu lại, “Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng chuyện đánh nhau cậu ở trước mặt tôi chỉ là tên gà mờ.” Hoắc Nhiên xua tay với cậu: “Vào trong đi.” Nhân viên trông cửa thấy Khấu Thầm đẩy xe đạp vào thì ngẩn người: “Thưa quý khách…” “Tìm nơi đậu xe giùm ạ.” Khấu Thầm nghiêng xe về phía nhân viên, “Sáng ngày mai tôi đi.” “Vâng, thưa quý khách.” Nhân viên trông cửa nhận xe. Khấu Thầm nói với lễ tân thuê một căn phòng tổng thống, đi vào thang máy với nhân viên phục vụ, sau khi vào phòng cậu lập tức nhìn thấy vườn hoa: “Có muỗi không?” “Tầng khá cao, hầu như không có muỗi.” Nhân viên trả lời. Khấu Thầm đi vòng vòng trong phòng, sau khi nhân viên rời khỏi, cậu lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoắc Nhiên: “Lên đi, có vườn hoa thật này, còn rất đẹp, có dù nữa. Buổi tối chúng ta có thể gọi thức ăn đến phòng ăn.” “Ừ.” Bên phía Hoắc Nhiên truyền đến tiếng thang máy đến tầng. Đinh. “Nhanh vậy à?” Khấu Thầm nói, “Cậu đưa xe cho nhân viên trông cửa chưa?” “Không. Tôi đậu xe ở trong cửa hàng bên cạnh, đưa một trăm tệ.” Hoắc Nhiên nói. “Vì sao?” Khấu Thầm hỏi. “Chia nhau đi lên chẳng phải là vì không thể hiện rõ ràng sao? Lúc này đẩy xe đạp vào…” Hoắc Nhiên nói, “Sợ người khác không nhìn ra được chúng ta đi cùng à?” “Cũng phải.” Khấu Thầm tặc lưỡi, đứng ở trước cái bàn trong phòng ngủ nhìn thử, “Bao cao su ở đây là durex, cũng được.” “Đừng nói giống như bao nhiêu nhãn hiệu cậu cũng đều dùng rồi.” Hoắc Nhiên nói. “Còn có… mẹ nó đây là cái…” Khấu Thầm cầm một thứ giống như kem bôi tay ở bên cạnh lên nhìn thử, ngạc nhiên đè thấp giọng nói, “Mẹ nó đây là khách sạn tình thú à?” “Sao thế? Có đuôi thỏ hả?” Hoắc Nhiên lập tức hỏi. “… Tôi thật sự không nhìn ra đó, Hoắc Nhiên cậu được đấy.” Khấu Thầm cảm thán. “Đó là thứ gì?” Trong giọng nói của Hoắc Nhiên không có chút xấu hổ nào, khiến Khấu Thầm nhìn với cặp mắt khác xưa. “Thuốc bôi gì đó.” Khấu Thầm nói. “À.” Hoắc Nhiên đáp. Tầng này rất yên tĩnh, nhân viên phục vụ gọi điện đến phòng xác nhận với Khấu Thầm có khách đến mới để Hoắc Nhiên vào, như thế này thì chuẩn bị trước đó đều công cốc.” Lúc nhấn chuông cửa, Hoắc Nhiên chợt bắt đầu thấy ngại ngùng. Chuông cửa vang lên, tay Khấu Thầm để trần mở cửa ra. Hoắc Nhiên giật mình đứng ở cửa: “Cậu…” “Mau vào trong!” Khấu Thầm gằn giọng. Hoắc Nhiên lách vào trong phòng, lúc nghe thấy tiếng đóng cửa ở sau lưng, cậu lập tức giơ tay cởi áo mình ra. Chuyện này chú trọng tranh giành từng giây phút, rõ ràng Khấu Thầm vì để nhanh hơn cậu mới cởi trước. Sau đó cậu xoay người ôm lấy Khấu Thầm. Nói ra thì bọn họ yêu đương cũng rất ngây thơ, ngày ngày ở ký túc, lớp học, căn tin, ngay cả sờ một cái cũng phải sờ giống như anh em. Có đôi khi Khấu Thầm sờ xong, cậu còn thuận tay sờ anh Xuyên với Siêu Nhân mấy cái luôn, bày tỏ trong sạch. Lúc này khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng, hai người giống như xa cách lâu ngày gặp lại. Khi hôn môi còn không có chính xác, Hoắc Nhiên gặm cái mũi, Khấu Thầm thuận thế cũng cắn lên mặt cậu một cái. Cho nên mới nói chuyện thân mật không thể bắt đầu bằng cách tàn bạo. Sau khi hôn nồng nhiệt chưa đến một phút, hai người giống như sát thủ làm nhiệm vụ chợt lộ ra thân phận, biết được ông chủ của đối phương là đối thủ một mất một còn của ông chủ mình. Khấu Thầm giành cơ hội trước, nắm lấy cánh tay kéo đến giường. Lúc Hoắc Nhiên ngã lên giường thì có cùng thắc mắc với Khấu Thầm, mẹ nó đây thực sự là khách sạn tình thú à? “Giường nước hả?” Cậu nói. “Hửm? Vậy à?” Khấu Thầm lập tức bước đến, nhấn nhấn giường. Hoắc Nhiên ở bên cạnh nhấp nhô lên xuống: “Thấy chưa?” “Thú vị, mẹ tôi vẫn luôn muốn mua một cái giường nước. Khấu Lão Nhị nói ngủ say sóng không cho mua.” Khấu Thầm đè giường lại. Hoắc Nhiên cũng trở mình bật nhảy trên giường. Hai người chơi chừng ba mươi giây mới chợt nhớ ra mình có trọng trách. Khấu Thầm bổ nhào về phía Hoắc Nhiên. Hoắc Nhiên nhào người đến cái bàn, cầm lấy hộp durex với cái chai. “Đưa tôi!” Khấu Thầm ôm cậu đè lên giường. “Nằm mơ đi.” Hoắc Nhiên nói xong đè hộp với chai xuống dưới bụng mình. “Nhiên Nhiên ngoan.” Khấu Thầm cũng không cố giành nữa, nằm sấp lên người Hoắc Nhiên, hôn gáy cậu, hô hấp đều phà lên bên gáy Hoắc Nhiên, âm thanh có hơi thở dốc, cũng không biết là hưng phấn hay là vừa rồi nhào tới nhào lui nên mệt. “Hửm?” Hoắc Nhiên đáp. “Một người một lần, thay phiên nhau được rồi chứ?” Khấu Thầm dùng mũi cọ lên bả vai cậu. “Đừng làm nũng!” Hoắc Nhiên quát. “Cậu nói được hay không đi?” Khấu Thầm cũng quát, “Không được thì mẹ nó tôi đánh!” “Ai trước?” Hoắc Nhiên hỏi. “Tôi.” Khấu Thầm nói. “Tại sao?” Hoắc Nhiên hỏi. “Tôi sợ đau.” Khấu Thầm nói. “Đm?” Hoắc Nhiên có hơi ngạc nhiên, “Cậu cũng không ngại à?” “Có chuyện gì mà ngại chứ.” Khấu Thầm nói, “Cậu sao không ngại từ chối?” “Chuyện này có gì mà ngại chứ?” Hoắc Nhiên nói. “Cậu tiêu rồi.” Khấu Thầm buông Hoắc Nhiên ra, nhảy lên trên giường, vừa cởi quần vừa chỉ cậu, “Hoắc Nhiên, cậu tiêu rồi.” Hoắc Nhiên trở mình, nằm trên giường cười đến mức sắp hết hơi: “Tôi cũng không phải không nói lý lẽ. Chủ xị, tốt nhất cậu cẩn thận một chút, tính tình tôi không tốt, lúc nào cũng sẽ đánh người.” Khấu Thầm không đáp, nhào lên.