Ngông cuồng

Chương 109

Dịch: LTLT Lâu lắm rồi Khấu Thầm không uống nhiều rượu như vậy, có lẽ là vì trong nhà chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật lớn như thế này cho cậu. Tuy cậu không quen biết hết tất cả họ hàng, bạn bè của ba mẹ cậu cũng không quen được mấy người nhưng tâm trạng vẫn rất tốt. “Con trai tôi hôm nay trưởng thành.” Khấu Lão Nhị nâng ly rượu, “Đã là người lớn rồi, tôi rất mừng bởi vì nó rất giống tôi… Việc này tôi cũng mới nhận ra cách đây không lâu. Nhưng tôi cũng hiểu, nó chắc chắn không thể là một tôi khác, nó sẽ là một người lớn khác khiến gia đình tự hào. Hy vọng mọi người có thể chia sẻ niềm vui này cùng tôi.” Đây là lần đầu tiên Khấu Lão Nhị mời rượu cậu, Khấu Thầm có hơi sợ vì bỗng được quan tâm, cậu cầm ly uống một hơi cạn sạch, không nói gì hết chỉ bước đến ôm Khấu Lão Nhị một cái. “Cố lên.” Khấu Lão Nhị vỗ vai cậu, “Đừng cho rằng ba nói mấy lời này thì cuối kỳ con có thể không cần được trung bình nữa.” “… Ba chỉ hơn con thành tích kiểm tra tuần thôi.” Khấu Thầm cũng vỗ lưng ông, “Đừng ngông cuồng quá sớm.” “Đương nhiên.” Khấu Lão Nhị bật cười, “Bàn về chuyện ngông cuồng thì ba còn không bằng đám nhóc tụi con, không hiểu gì hết cũng dám ngông.” “Vì không hiểu gì hết nên mới dám ngông.” Khấu Thầm lại rót hai ly rượu, cầm một ly đưa cho Khấu Lão Nhị, “Ba, ly này con kính ba.” “Muốn nói gì à?” Khấu Lão Nhị cầm ly, cười nhìn cậu. “Không nói gì hết.” Khấu Thầm cụng nhẹ vào ly rượu của ông, “Con có thể cảm nhận được, chắc ba cũng cảm nhận được.” “Ừ.” Khấu Lão Nhị ngửa đầu uống sạch rượu. Khấu Thầm cũng ngửa đầu. Buổi tối này, cậu không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉ riêng cạn ly với Khấu Lão Nhị thôi đã đếm không hết rồi. Cuối cùng về nhà, Khấu Tiêu lái xe, mẹ Khấu ngồi ở ghế phó lái, hai người họ ngồi ở ghế sau ôm lão Dương hát suốt đường. “Giọng hát này thế nào?” Khấu Lão Nhị chỉ lão Dương, “Nói!” “Rất hay.” Lão Dương giơ ngón cái. “Chắc chắn hay.” Khấu Thầm nói, “Âm thanh chân thực!” “Đúng.” Lão Dương giơ ngón cái vẫn chưa bỏ xuống, “Tuy âm thanh chân thực không ở cùng một giọng nhưng hiệu ứng âm thanh vòm* rất tốt, cháu sắp bị điếc rồi.” (*Âm thanh vòm là một kỹ thuật để làm phong phú độ trung thực và độ sâu của tái tạo âm thanh bằng cách sử dụng nhiều kênh âm thanh từ các loa bao quanh người nghe.) Khấu Tiêu ở đằng trước cười đến mức giọng sắp tắt tiếng luôn. “Con cười cái gì?” Mẹ Khấu trừng cô, “Lái xe đàng hoàng, nhìn đường đi!” “Hay là mẹ lái nhé?” Khấu Tiêu cười nói. “Thôi bỏ đi.” Mẹ Khấu nói, “Mẹ mà lái thì bọn họ chắc chắn sẽ tỉnh rượu. Hai người họ chưa bao giờ vui như thế này, cả buổi tối không có cãi nhau. Ba con rót rượu cho Thầm Thầm cũng chẳng nổi giận, say thêm một lát đi.” Giọng mẹ Khấu nói chuyện rất khẽ nhưng Khấu Thầm vẫn nghe thấy, dựa ở ghế sau cứ cười ngu mãi. Khấu Lão Nhị vậy mà rót rượu cho mình? Đây là ba ruột gì vậy nè! Với lại cũng không có ai cản lại? Mình vậy mà cũng không tức giận? Hì hì hì hì hì hì hì. Khấu Thầm lấy điện thoại ra, nhìn chữ trên màn hình hơi có bóng chồng, cậu choáng váng mở ra khung trò chuyện. – Bé Nhiên Nhiên! Hoắc Nhiên trả lời rất nhanh. - ? Khấu Thầm có hơi mất hứng. – Cậu sao vậy hả? Lạnh lùng dữ vậy! – Bởi vì mày gửi vào trong nhóm chat đó bé Thầm Thầm. Khấu Thầm nhìn chằm chằm câu này, phát hiện ảnh đại diện không phải của Hoắc Nhiên. Cậu lập tức tỉnh táo không ít, lại nhìn lần nữa, nhận ra ảnh đại diện này là của Hứa Xuyên. Ngay sau đó, cả đám xuất hiện, spam một hàng. – Bởi vì mày gửi vào trong nhóm chat đó bé Thầm Thầm. – Bởi vì mày gửi vào trong nhóm chat đó bé Thầm Thầm. – Bởi vì mày gửi vào trong nhóm chat đó bé Thầm Thầm. – Bởi vì mày gửi vào trong nhóm chat đó bé Thầm Thầm. … – Im miệng! Khấu Thầm gửi một tin. Lần này là Từ Tri Phàm dẫn đầu. – Không á. – Không á. – Không á. – Không á. … Hoắc Nhiên gửi meme thắt cổ. – Tao muốn rời khỏi nhóm. Giang Lỗi không chút suy nghĩ lập tức nhắn theo. – Tao muốn rời khỏi nhóm. – Tao muốn rời khỏi nhóm. – Tao muốn rời khỏi nhóm. … – Nhắn riêng. Hoắc Nhiên gửi. Khấu Thầm thoát khỏi nhóm chat, lúc mở khung chat của Hoắc Nhiên thì trong nhóm vẫn còn đang xếp hàng spam “nhắn riêng”. – Tôi uống say rồi… – Biết mà, hôm nay chơi vui không? – Không vui, cứ uống mãi, cảm thấy đầu óc sắp trống rỗng luôn, cho nên tìm cậu nói mấy câu trước, lỡ như ngủ rồi không gọi điện cho cậu được cậu lại không biết đã xảy ra chuyện gì. – Không sao, tôi cũng đoán được mà, không vui mà cậu còn uống mãi à? – Chơi không vui nhưng thấy vui vẻ mà. – Ba cậu cũng rất vui nhỉ? – Ừ. Khấu Thầm nhìn Khấu Lão Nhị còn đang ở bên phải lão Dương hát vào lỗ tai phải của anh ấy. – Ngoài lão Viên ra, tôi còn phải cảm ơn cậu, không có người phát ngôn thì có rất nhiều lời tôi chẳng nể nói ra được. – Vậy ngày mai để người phát ngôn ngủ cậu nhé? Khấu Thầm ngẩn người. Trong nháy mắt cảm thấy mình đã tỉnh rượu rồi, cậu nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, nhìn thoáng qua lão Dương ở bên cạnh. Cũng may lão Dương đang dựa vào cửa xe, lão Dương vì quá đau khổ, cơ thể hơi ngã về phía trước, muốn thoát khỏi âm thanh mono* ồn ào… Cậu thở phào một hơi, lại nhấn sáng màn hình. (*Âm thanh Mono là âm thanh chỉ có một kênh và phát ra từ một hướng duy nhất.) – Mẹ nó cậu là “ciu” thành tinh à? – Văn minh chút đi! – Ai không văn minh trước hả? – Cậu đó. - … – Đừng nói nữa, lát nữa để người ta nhìn thấy không tốt, tôi sợ cậu nhắn tin lên tường nhà luôn. – Không đến mức đó! – Ngày mai 10 giờ á, tôi đến tìm cậu, ăn đồ nướng xong bọn nó về trường, hai đứa mình lại đi hẹn hò. – Ừ. Sau khi để điện thoại sạc pin trên đầu giường, Hoắc Nhiên nằm trên giường, cảm thấy mình giống như một tên lưu manh, còn là tên lưu manh đã nhịn rất nhiều năm rồi. Đúng là hổ thẹn. Xấu hổ vô cùng. Nhưng lại kiên định quyết không thay đổi sai lầm. Suy nghĩ này vẫn tiếp tục vào trong mộng đẹp của cậu, cậu nằm mơ thấy không ít nội dung liên quan, nhưng càng hổ thẹn hơn là vì không có kinh nghiệm nên biểu hiện của cậu trong mơ giống một đầu bếp hơn. Xách chân với cánh tay Khấu Thầm đảo tới đảo lui. Chiên đến mức hai mặt đều vàng óng ánh thì có thể vớt ra… Hẹn tập hợp ăn đồ nướng lúc 10 giờ là mấy người bọn họ đã bàn bạc xong. Sáng sớm, Hoắc Nhiên đi gọi Khấu Thầm, những người còn lại thì đến hiện trường trước để kiểm tra bóng bay, tăng thêm ngụy trang, đồng thời diễn tập lần cuối. Tổng cộng có sáu hố, mỗi một hố đề để lại một sợi dây thừng ngắn, chỉ cần kéo một cái thì tấm ván chôn dưới đất sẽ được mở ra, bóng bay trong hố sẽ bay lên. Kéo theo thứ tự, tôi có một điều bí mật, từng chữ một sẽ xuất hiện trước mặt Khấu Thầm. Vô cùng hoàn mỹ. Không chút sai sót. Thậm chí Hoắc Nhiên còn hơi ghen tị, lúc sinh nhật cậu cũng không có lên kế hoạch bất ngờ có tâm như này. Chậc. Đến khi Hoắc Nhiên đến nhà rồi Khấu Thầm mới mặc áo ngủ chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy Hoắc Nhiên lập tức xoay người chạy lên, vừa chạy vừa nói: “Tôi tưởng ba tôi về chứ. Sao cậu lại đến sớm như vậy? Chờ tôi một lát, tôi mới dậy.” Hoắc Nhiên cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn lên theo Khấu Thầm, tiếc là bị mẹ Khấu kéo lại. “Hôm nay đi ăn đồ nướng à?” Mẹ Khấu hỏi. “Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu, ngồi lên sô pha, ôm Soái Soái mới nhảy đến, “Không xa lắm, tụi cháu nướng đồ xong thì về trường.” Câu này nói hơi chột dạ. “Chú ý an toàn đó.” Mẹ Khấu nói, “Nhưng mà có con ở đó thì dì rất yên tâm.” “Có Khấu Thầm ở đó dì cũng có thể yên tâm.” Hoắc Nhiên cười, “Thật đó.” “Con biết nói chuyện nhất.” Mẹ Khấu cười vỗ vỗ cậu, “Rất ngoan, Khấu Thầm có một nửa của con thì sẽ không đánh nhau với ba nó.” “Đi đi đi đi đi.” Khấu Thầm lại nhanh chóng chạy từ trên lầu xuống, quần áo đã thay rồi, tóc vẫn còn ướt, “Xuất phát thôi.” “Chẳng phải tối hôm qua đã gội đầu rồi sao? Nửa đêm cứ đòi gọi đầu.” Mẹ Khấu nói, “Sao sáng sớm lại gội rồi?” “Ngủ bị rối mà.” Khấu Thầm kéo Soái Soái qua, hôn một cái lên đầu nó, “Hôm nay anh không dẫn mày đi chơi, anh phải ra ngoài, mày ở nhà chơi với mẹ đi.” Soái Soái sủa một tiếng. Lúc ra ngoài cửa với Khấu Thầm, Hoắc Nhiên có một ảo giác hai người sắp đuổi theo máy bay vậy, gấp gáp vội vàng. “Cậu đạp xe đến à?” Khấu Thầm hỏi. “Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đến đó bằng gì?” “Tôi với cậu đạp xe qua đó đi.” Khấu Thầm chạy về phía nhà để xe, “Tôi còn chưa từng đạp xe với cậu nữa!” “Thi cuối kỳ xong tôi dẫn cậu đi đạp xe.” Hoắc Nhiên nói. “Cậu nói đó nha!” Khấu Thầm vừa chạy vừa quay lại chỉ cậu, “Cậu mà không dẫn tôi theo thì tôi cướp trên đường đó!” Hoắc Nhiên cười, gật đầu. “Nói thật, tôi không hài lòng với mấy cậu!” Khấu Thầm vừa đạp xe vèo vèo vừa nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên, “Không hài lòng!” “Sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi. “Sinh nhật tôi, mấy cậu không canh đúng 12 giờ!” Khấu Thầm nói. “Tôi canh mà.” Hoắc Nhiên hét. “Bọn nó không có!” Khấu Thầm cũng hét, “Lát nữa ăn xong tôi phải mắng bọn nó.” “Được!” Hoắc Nhiên gật đầu. Cậu không khóc đã ngon lắm rồi, chửi con khỉ. Vừa nghĩ đến Khấu Thầm nhìn thấy chữ trên bóng bay sẽ có dáng vẻ gì, Hoắc Nhiên đã không kìm được muốn cười. Chữ là do đích thân cậu viết, tuy mới đầu vì chữ của cậu không đẹp lắm, mọi người đều thống nhất để Hứa Xuyên viết, học lực Hứa Xuyên không giỏi nhưng từ nhỏ được người nhà ép luyện chữ nên chữ viết rất được. Nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết tâm tự viết, nhất định phải là cậu viết mới càng có ý nghĩ. Cả đám gặp nhau ở con đường nhỏ trước chỗ nướng, ba chiếc xe điện nhỏ, mỗi chiếc chở một người. Hoắc Nhiên nhìn bọn họ ra hiệu, biết bọn họ đã kiểm tra trang trí trước đó, không có vấn đề gì. “Đi thôi.” Từ Tri Phàm nói, “Chủ xị.” Khấu Thầm nhìn mấy túi thức ăn đặt trên xe điện, tỏ ra khá hài lòng: “Mang nhiều dữ vậy? Ai làm thế, chẳng phải còn ướp đồ sao?” “Mẹ của Lỗi Lỗi với Siêu Nhân.” Hứa Xuyên nói, “Bảo đảm ngon.” “Bánh kem đâu!” Khấu Thầm lại la lên, “Tao muốn ăn bánh kem!” “Đây này!” Hồ Dật chạy xe điện đến trước mặt cậu, chính giữa chân đặt một hộp bánh, “Không thiếu được, yên tâm đi, hôm nay đảm bảo để mày ăn sinh nhật vui vẻ.” Khấu Thầm cười hì hì mấy tiếng. Vì để tránh cho bóng bay xảy ra sự cố, mọi người để tiết mục thổi nến lên đầu tiên, sau đó là tặng quà, tiếp nữa là thả bất ngờ, cuối cùng thì có thể ăn rồi. Nơi nướng đồ ăn có mấy cục đá, nhìn dấu vết bên trên chắc là người trước đây đến nướng tìm đến để đặt đồ, vừa vặn làm bàn. Cả đám đặt bánh kem lên, mở hộp ra. Hồ Dật cầm theo giá ba chân, đặt điện thoại lên quay video. “Đm!” Khấu Thầm nhìn bánh kem chất đầy cánh hoa hồng có hơi ngạc nhiên, “Đây đúng là…” “Anh yêu cậu.” Hoắc Nhiên nói. “Tụi anh yêu mày!” Mọi người cùng hét lên. Khấu Thầm bật cười: “Đệt.” “Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của bé Thầm Thầm chúng ta.” Hứa Xuyên lấy nến ra, “Chúng ta mỗi người thắp một cây nến, tổng cộng bảy cây, hi vọng tình bạn của chúng ta… tình bạn…” Hứa Xuyên nhìn Từ Tri Phàm: “Nói sao nhỉ?” “Hi vọng tình bạn của chúng ta không sợ thời gian.” Từ Tri Phàm nói, “Không sợ khoảng cách.” “Không sợ thời gian, không sợ khoảng cách!” Giang Lỗi nói lại một lần, “Tri Phàm, mày đi làm thơ đi.” “Không sợ thời gian, không sợ khoảng cách!” Mọi người cùng nâng nến. Bảy cây nến được thắp lên, cắm trên bánh kem. “Cái này… cái này là pháo hoa à?” Hoắc Nhiên lấy ra một thứ giống như gậy tiên nữ bên trong đống dao nĩa dĩa, một que kẽm nhỏ bên trên có hình trái tim. “Chắc vậy?” Giang Lỗi nhìn thử, “Đốt được không?” “Đốt chỗ nào?” Hoắc Nhiên nghiên cứu, hình trái tim là một vòng màu xám hoàn chỉnh, không có ngòi đốt, cũng không có chỗ nối, “Pháo hoa sinh nhật bây giờ đều cao cấp như này sao? Có phải tụi mình già rồi không?” “Học sinh tiểu học dưới lầu nhà tao hôm qua còn kêu tao là chú đó.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tao muốn đánh nó vậy mà không rượt kịp, có thể là già thật rồi…” “Đốt chỗ này đi!” Khấu Thầm chỉ một đầu nhọn chính giữa trái tim. “Được, nghe chủ xị, đốt đầu nhọn.” Hoắc Nhiên cầm bật lửa đến, bật lên đốt đầu nhọn một hồi. Mọi người đều ngửi thấy mùi khét nhưng không có pháo hoa bắn ra. “Không phải à?” Hoắc Nhiên nhìn, “Đã đốt đen rồi cũng không có.” “Chỗ này, đốt một hồi nữa xem.” Khấu Thầm rất cố chấp. “Có thể không phải pháo hoa.” Giang Lỗi nói, “Chỉ là đồ trang trí à?” “Đốt.” Khấu Thầm nói, “Làm gì có đồ trang trí xấu như này, thẩm mỹ gì đây!” “Được.” Hoắc Nhiên gật đầu, tiếp tục đốt chỗ đó. Hai giây sau, trong ánh lửa của bật lửa chợt xẹt ra pháo hoa nhỏ màu vàng, với lại còn đốt theo hình trái tim một cách rất nhanh. “Đờ mờ!” Hoắc Nhiên hét một tiếng. “Nhanh!” Hứa Xuyên hét, “Cắm lên trên bánh kem, mau hát!” “Mau mau mau!” Cả đám lập tức hối lia lịa. Hoắc Nhiên lúng túng tay chân cắm pháo hoa vào chính giữa bánh, còn chưa cắm vững thì Ngụy Siêu Nhân đã gào lên: “Mừng ngày sinh nhật của mày, mừng ngày sinh nhật đáng yêu!*” (*Xin lấy lời bài hát tiếng Việt rồi chế lại:)))))) Những người khác cũng lập tức gào theo: “Mừng ngày sinh nhật Khấu Thầm, mừng ngày sinh nhật đáng yêu!” Bài hát chúc mừng sinh nhật gào lên vội vã, lúc pháo hoa tắt thì cũng hát xong. Mọi người vừa vỗ tay vừa hò hét giống như hoàn thành một công trình ghê gớm nào đó, Giang Lỗi còn huýt mấy tiếng sáo. “Khấu Thầm, sinh nhật vui vẻ!” “Cảm ơn!” Khấu Thầm cười đến nỗi không ngừng lại được, còn không quên chìa tay ra, “Nhanh nào, quà.” Mọi người nhao nhao lấy quà từ trong balo của mình ra. Hứa Xuyên tặng một cuộn dây thừng dắt chó dạ quang. “Mày tặng quà sinh nhật cho ai vậy?” Khấu Thầm nói, “Sinh nhật tao mày tặng quà cho Soái Soái.” “Nhanh đi, tiếp theo!” Hứa Xuyên cười nói. Từ Tri Phàm tặng một cây bút máy, Ngụy Siêu Nhân tặng một đôi bảo vệ đầu gối lúc đạp xe được đặt riêng, Giang Lỗi tặng một cây đèn bàn bảo vệ mắt, Hồ Dật tặng một cây bút ghi âm. “Lỗi Lỗi, Tri Phàm, Củ Cải.” Khấu Thầm nhìn bọn họ, “Ba đứa mày thật sự lo lắng cho sự nghiệp học hành của tao ghê.” “Nên mà.” Hồ Dật nói, “Dù sao thì thực lực của ba mày mạnh quá.” Bọn họ cười một hồi, Khấu Thầm quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Của cậu đâu!” “Quà của nó sau phần bất ngờ.” Từ Tri Phàm nói. “Bất ngờ?” Khấu Thầm ngạc nhiên, “Còn có bất ngờ à? Tao tưởng cây pháo hoa đó coi như bất ngờ rồi.” “Hành động!” Ngụy Siêu Nhân hét. Cả đám đứng bật dậy, chạy đến đằng sau mấy cái hố được ngụy trang cách đó mấy mét, đứng thành một hàng. Khấu Thầm có hơi khó hiểu, nhưng vui sướng với cảm động vẫn không đè nén, bắt đầu trào dâng từng chút một. “Làm gì thế?” Cậu cười hỏi, “Bất ngờ gì vậy?” Sáu người đều ngồi xuống làm theo diễn tập trước đó, tìm sợi dây thừng nhỏ mà mình phụ trách ở dưới đất. “Khấu Thầm, sinh nhật vui vẻ.” Hứa Xuyên nói, “Đây là bất ngờ sinh nhật mà Hoắc Nhiên chuẩn bị cho mày đó.” “Thật à?” Khấu Thầm lập tức quay lại nhìn về phía Hoắc Nhiên. Hoắc Nhiên cười không đáp. “Sinh nhật vui vẻ!” Hứa Xuyên kéo dây. Dưới đất chợt có một tấm ván nhỏ bị lật lên, ngay sau đó một trái bóng bay màu đỏ nhảy lên, bên trên viết bốn chữ “tôi” quay xung quanh. “Tôi tôi tôi tôi.” Khấu Thầm ngạc nhiên nhìn, đọc một lần. Chữ này cậu biết, đây là chữ của Hoắc Nhiên, viết không đẹp lắm, nhưng rất là tiêu sái, nói trắng ra là kiểu chữ nếu viết trong khung thì nhất định sẽ có một nét quẹt ra ngoài. “Sinh nhật vui vẻ!” Ngụy Siêu Nhân cũng kéo dây. Lại một trái bóng bay lên. “Có có có có.” Khấu Thầm tiếp tục ngạc nhiên cà lăm. “Sinh nhật vui vẻ!” Từ Tri Phàm hét. “Một một một một.” Khấu Thầm cảm thấy giống như mình đang gân cổ họng lên. Sau đó là Giang Lỗi: “Sinh nhật vui vẻ!” “Điều điều điều điều.” Khấu Thầm đứng lên, đề phòng đẻ ra một cái trứng. “Sinh nhật vui vẻ!” Hồ Dật cũng hét lên. “Bí bí bí bí bí.” Khấu Thầm phát hiện trước mắt mình có hơi mơ hồ, trong mắt nóng hổi. Hoắc Nhiên là người duy nhất không hét lên, cậu kéo sợi dây, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, Thầm Thầm.” “Mật mật mật mật…” Khấu Thầm quyết định từ bỏ thiết lập nhân vật vua giả ngầu của mình vào lúc này, vừa lau nước mắt vừa đi đến, mang theo tiếng nghẹn ngào: “Đệt, tụi mày làm gì thế?” Bọn họ đều mỉm cười không nói. Cậu đi đến trước mặt Hoắc Nhiên, nước mắt chảy ra, cậu dụi mạnh đôi mắt mấy lần: “Bí mật gì vậy?” “Nói cho cậu biết rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu cũng đã cất vào trong hộp.” “Đệt.” Khấu Thầm nói. Nước mắt ào ào chảy ra, khóc thảm thiết giống như lúc nhỏ bị Khấu Lão Nhị đuổi theo làm lạp xưởng vậy. “Tôi sẽ cất kỹ.” Khấu Thầm khịt mũi. Lúc đang định nói, bí mật giữa cậu và Hoắc Nhiên chợt nổ tung vô cùng mạnh mẽ. Bụp! … Khấu Thầm bị giật mình đến mức không kịp nhảy qua bên cạnh, hoảng sợ nhìn gương mặt Hoắc Nhiên chợt xuất hiện trước mặt mình. Những người còn lại cũng cứng ngắc. “Hả?” Hoắc Nhiên cũng giật mình rất dữ, ngẩn người mấy giây mới nhảy lùi ra sau một bước lớn, “Đờ mờ?” “Mẹ nó đây cũng là một phần của bất ngờ à?” Nước mắt của Khấu Thầm cũng bị nổ rút về, nhìn cậu. “… Khắc sâu ký ức chưa?” Hoắc Nhiên cẩn thận hỏi. “Khắc sâu.” Khấu Thầm nói. “Ờ.” Hoắc Nhiên lại bước đến, nâng mặt của Khấu Thầm lên, nghiêm túc nói, “Đó chính là bất ngờ ông trời cho cậu đó.”