Editor: Hân Hân Châu Châu nghe được trong thời điểm thực tế Diệp Thành Mậu là bị Hoàng hậu giết hại, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Nhưng…… Nhưng vì sao bà ấy lại đối cử tốt với ta như vậy?” Lý Bảo Chương trầm mặc một cái chớp mắt mới nói: “Muội còn nhớ Diệp Thành Mậu được thế nhân ca tụng là thần đồng, theo ca ta nói, ông ấy thật sự rất thông minh, hơn nữa còn biết thuật bói toán, ông ấy trước khi chết đã tính qua một quẻ. “ “Một quẻ tượng kia có liên quan tới muội?” Châu Châu hỏi. “Đúng vậy, quẻ tượng kia không chỉ có quan hệ tới muội, còn có quan hệ với Hoàng hậu, năm đó Hoàng Hậu ra lệnh sát thủ, tự mình xuất cung dùng thân binh (binh lính riêng của Hoàng hậu) giết Diệp Thành Mậu, lại cho người phóng hỏa thiêu trạch, tạo ra dấu hiệu giả là ông ấy tự thiêu, cũng truyền ra lời đồn, nói diệp thành mậu tính được vận mệnh của chính mình mới tự thiêu. Kỳ thật trước hai ngày Hoàng Hậu giết diệp thành mậu, diệp thành mậu ẩn ẩn cảm giác được, hơn nữa một quẻ bói toán nhân sinh cuối cùng của ông ấy, đã tính ra ngày chết bản thân, còn tính ra vận mệnh Diệp gia, hắn đem nội dung quẻ tượng viết thành tin gửi cho ca ta, nhưng vào lúc ca ta nhận được tin muốn đi cứu Diệp Thành Mậu, hắn đã bị Hoàng Hậu giết hại. Tin kia nói muội là người có thể sẽ xoay chuyển vận mệnh Diệp gia, Diệp Thành Mậu hơn phân nửa nói cho Hoàng Hậu, cho nên vào lúc bà ta nhìn thấy ngươi, nên mới phá lệ đối xử tốt với muội như vậy.” Thời điểm đó khi Lý Bảo Chương nói lời này, trong lòng cũng nhịn không được nghĩ, quả nhiên Châu Châu là người xoay chuyển vận mệnh Diệp gia, nhưng Hoàng Hậu không nghĩ tới thực ra, cái biến số này ở trên người hắn. Hắn trọng sinh, làm cho mệnh số mọi người đều thay đổi, Châu Châu gặp ngọc thịnh công chúa, làm cho ngọc thịnh công chúa nhìn thấy Châu Châu, liền nhớ tới Diệp Thành Mậu đã chết mười năm trước, không muốn tái giá đi Man Quốc. Hoàng Hậu bí bách vì muốn bảo toàn nữ nhi, ép buộc Lương Quang Vũ xuất chinh. Lương Quang Vũ tâm sinh oán hận với Hoàng hậu, ở tiểu thành tại biên cương sau đó kết giao với Văn Hạc, hai người kết thành hợp minh. “Châu Châu, gương mặt này của ta là dựa trên khuôn mặt của phụ thân muội - Diệp Thành Mậu dịch dung thành, cho nên dễ như trở bàn tay mà hấp dẫn được Ngọc Thịnh, Hoàng Hậu lệnh muội tới ám sát ta, hơn phân nửa là nhớ tới một quẻ cuối cùng đó của Diệp Thành Mậu.” Hoàng Hậu hoài nghi Lý Bảo Chương giả thành Huyền Tịch kỳ thật chính là Diệp Thành Mậu, cho nên ngày ấy sau khi nhìn thấy hắn, trở về liền nằm trên giường không dậy nổi, kỳ thật chính là trong lòng có quỷ. Nàng sợ Diệp Thành Mậu trở về lấy mạng, lo lắng hãi hùng, càng là động sát ý, nàng lệnh Châu Châu tới giết Lý Bảo Chương, đó là muốn, nếu Huyền Tịch là Diệp Thành Mậu, hắn ta nhất định sẽ không bố trí phòng vệ với con gái của mình, nếu Huyền Tịch không phải Diệp Thành Mậu, Châu Châu đi ám sát, nếu thành công, Hoàng Hậu cũng không có tổn thất, ngược lại chặt đứt mộng tưởng trường sinh bất lão của Lương đế, nếu không thành…… “Ngoài Bồ đề điện chỉ sợ đã có người của Hoàng hậu mai phục, nếu muội đi ra ngoài, Hoàng Hậu liền giết người diệt khẩu, đến lúc đó nói muội có ý tốt đưa bánh lá sen cho ta, ta lại nổi lên sắc tâm với muội, muội vì phòng vệ mà vô ý giết ta, sau đó chính mình bởi vì không chịu nổi việc trong sạch đã bị hủy, rạch cổ tự sát.” Lý Bảo Chương kéo xuống túi thơm bên hông Châu Châu, nhướng mày cười, “Túi thơm này của muội nhưng là vật không sạch sẽ.” Mới vừa rồi Châu Châu tiến vào không bao lâu, hắn liền cảm thấy ngửi được mùi hương quái lạ, đại môn chính điện này bị đóng chặt, không khí không lưu thông, không thể so vị trí trống trải ngoài điện. Thời điểm hắn ôm lấy Châu Châu, phát hiện chóp mũi ngửi được mùi hương càng đậm, thậm chí dưới bụng ba tấc ẩn ẩn có phản ứng, liền đoán được tám chín phần mười. Tính toán nếu Châu Châu không thành công ám sát hắn, lại bị hắn mạnh mẽ lôi kéo xảy ra quan hệ, như vậy Hoàng Hậu tự nhiên có thể trị hắn tội danh dâm loạn hậu cung, huống chi hắn còn hạ tay làm vậy với quận chúa đương triều, đến lúc đó, lương đế không thể không đuổi hắn ra khỏi cung. Châu Châu nghe xong lời nói của Lý Bảo Chương, trầm mặc xuống. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc Hoàng Hậu đối tốt với nàng như vậy tất cả đều là giả. Nàng nhịn không được cúi đầu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng. Lý Bảo Chương nhìn ra Châu Châu khác thường, nhịn không được đem người kéo vào trong lòng ngực, hắn đem túi thơm ném ra thật xa. “Châu Châu, không sao, chờ sau khi sự tình chấm dứt ta liền mang muội rời khỏi nơi này, đến lúc đó muội muốn đi, chúng ta liền đi, được không?” Tay Châu Châu bắt lấy quần áo sau eo Lý Bảo Chương, nhỏ giọng mà nói: “Huynh muốn làm việc gì?” “Báo thù.” Lý Bảo Chương bình tĩnh nhưng kiên định dị thường mà nói. Báo thù giệt môn của Phương gia, cũng báo thù của Diệp Thành Mậu. “Huynh muốn báo thù như thế nào?” Châu Châu ngẩng đầu, nàng có chút lo lắng mà nhìn Lý Bảo Chương. Nàng sợ Lý Bảo Chương không màng tánh mạng mà lấy trứng chọi đá. Lý Bảo Chương nghe được lời này, thần sắc trên mặt liền lạnh xuống, “Châu Châu, ngươi biết cái thuốc trường sinh bất lão kia không? Cái thuốc đó là Diệp Thành Mậu và ca ta cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra, chỉ là thuốc đó cũng coi như không phải thuốc trường sinh bất lão gì cả, nó chỉ có thể làm dung mạo người ta cải lão hoàn đồng, nhưng lục phủ ngũ tạng trong thân thể lại gia tốc mà già đi. Diệp Thành Mậu năm đó để lại phương thuốc, chẳng qua ông ấy chỉ nhất thời hứng thú mà nghiên cứu chế tạo, sau khi ông ấy qua đời, mười sáu năm qua ca ta đều nghiên cứu thuốc này, sử dụng thân thể của mình để thử thuốc.” Châu Châu nghe đến đó hít hà một hơi. Lý Bảo Chương nhấp môi dưới, ca hắn trên thực tế đã hơn ba mươi tuổi, hắn và ca hắn cách mười ba tuổi, mười sáu năm này, hắn mỗi ngày dùng chính mình thử thuốc, thân thể sớm đã tàn bại bất kham, tuy rằng thoạt nhìn dung mạo chỉ hơn hai mươi, nhưng lục phủ ngũ tạng đã là của lão nhân bảy mươi tuổi. “Cho nên, thù này, ta không thể không báo.” Châu Châu nghe được lời này, chỉ yên lặng mà nắm lấy ngón tay Lý Bảo Chương. Nàng đã ra quyết định, nàng muốn đứng bên Lý Bảo Chương. Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lúc sau, Châu Châu mắt nhìn đầu trụi lủi của Lý Bảo Chương, “Tóc huynh sau này chắc có thể mọc lại được chứ?” Lý Bảo Chương ừm một tiếng, hắn giơ tay sờ soạng, “Chắc là sẽ được.” Châu Châu chớp hạ mắt, nếu sau này tóc Lý Bảo Chương không dài ra, người ta có thể cho rằng nàng câu dẫn hòa thượng hay không a? Vẫn nên là sớm mọc dài ra thì tốt hơn. Bằng không, đến lúc đó đi ở trên đường, chắc chắn mọi người đều nhìn hai người bọn họ chằm chằm. “Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Châu Châu kỳ thật thực lo lắng, hiện tại nàng không giết Lý Bảo Chương, Hoàng Hậu sẽ xử lý hai bọn họ thế nào đây? Lý Bảo Chương giữ hai bên mặt Châu Châu, ở ấn đường rơi xuống một cái hôn khẽ, môi đỏ hắn khẽ nhúc nhích, phun ra một câu, “Đừng lo lắng.” Hắn buông lỏng Châu Châu ra, tới bên chỗ hộp đồ ăn đựng bánh lá sen, hắn cầm một khối bánh lá sen còn sạch sẽ, đưa xuống một chút, Châu Châu nhìn chằm chằm động tác hắn, đột nhiên phản ứng ngay, nàng trực tiếp vọt qua, bắt được cánh tay Lý Bảo Chương, “Huynh muốn ăn? Nó có độc mà.” Lý Bảo Chương cười cười, “Ta biết, hiện tại ta cũng miễn cưỡng coi như tinh thông dược lý, làm sao cái này cũng không biết, nhưng cái bánh lá sen này ăn một chút cũng không chết người được.” Nói xong, hắn liền đem một chút bánh lá sen trong tay kia nhét vào trong miệng. Ăn xong lúc sau, hắn liền ngã lên mặt đất, còn chớp chớp mắt với Châu Châu, “Đi, chạy nhanh gọi người tới.” Hân Hân: Môt lần 4 chương luôn, tại hấp dẫn quá *^O^*