Người đàn ông ngã xuống đất bất động. Người đầy mùi rượi, vô cùng chật vật. Mặc dù đang ngủ nhưng anh vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng chửi rủa của ai đó. “Anh bị mù à? Con ma men đáng chết, xuống địa ngục đi.” Người đàn ông nguyền rủa đá vào eo của Doãn Đạo, anh ta cảm thấy đau đớn, nhưng anh ta vẫn không phản ứng gì cả, trái tim anh ta đang đau đớn hơn. Thật khó để nói nó cảm thấy khó chịu như thế nào. Doãn Đạo lần đầu tiên thử mùi vị của tình yêu, lần đầu tiên rung động trước một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại là em gái ruột của anh ta, điều này thật nực cười và đáng buồn. Còn chưa nếm thử mùi vị tình yêu thì đã thất tình mất rồi. Ông trời như đang trêu đùa với anh, để anh làm bao nhiêu chuyện có lỗi với người phụ nữ đó, rồi nói với anh rằng anh không hề làm tổn thương ai khác, mà là chính em gái của anh. Nghe nói tình yêu, mười phần thì chín phần bi thương. Anh cũng đã được nếm rồi. Ngay khi Doãn Đạo đang đau lòng, anh cảm thấy cơ thể mình bị sờ loạn khắp nơi bằng bốn tay. “Rất nhiều tiền mặt.” “Oa nếu chiếc đồng hồ này là thật, nó trị giá hàng trăm nghìn.” “Thắt lưng, thắt lưng đều là hàng vạn.” “Giày da, đừng boe qua giày da, đều là nhãn hiệu hớn.” “…” Hai người nãy giờ đều nghĩ về phía Doãn Đạo, lúc này cũng cởi đồ của hắn. Giọng nói say xỉn của hắn lẩm bẩm: “Cút cho ta.” “Đánh, đánh chết con ma men này đi.” Người đàn ông hét lên và đá vào bụng của Doãn Đạo: “Hù chết tôi.” Doãn Đạo nhíu mày, sau đó xoay người chậm rãi đứng dậy. Hai người đụng vào và cướp đồ của anh, lùi lại một bước, nhìn nhau nói: “Mình phải làm sao? Đánh hắn…” “Có thể…..” Hai giọng nói vừa phát ra. Doãn Đạo đột nhiên nắm đấm tới, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Anh trút hết tức giận lên hai người. Cảnh tượng đẫm máu và tàn bào ngoài tầm kiểm soát. Mười phút sau. Có hai người sắp chết nằm trên mặt đất, Doãn Đạo từ trên người bọn họ thu lại đồ đạc, lắc lư ôm lấy vách tường, lẩm bẩm một mình: “Cho các người biết tay, Chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ.” Doãn Đạo loạng choạng bước ra khỏi ngõ, vô định bước đi trên con phố đông đúc quận Điềm Xuân Lí. Bạch Nhược Hy vừa bước ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc ướt và đi đến phòng khách trong bộ đồ ngủ. Đột nhiên, cô thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, lưng của người đàn ông đó hướng về phía cô, chỉ cần nhìn thấy bờ vai rộng và cái gáy của anh, cô đã biết anh là ai. Bạch Nhược Hy không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt, đi tới sau ghế sofa, cúi thấp người, vươn tay ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Anh lên khi nào?” “Lúc em đi tắm.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi chạm vào tay cô, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô. Hít hà mùi thơm thoang thoảng trên người cô, hơi ấm từ vòi hoa sen vẫn tràn vào người cô, ấm, thơm, rất thích. Bạch Nhược Hy áp má mình vào gò má hơi thô ráp của người đàn ông và xoa nhẹ. Cảm nhận hơi thở nam tính của anh ấy và cảm nhận làn da ấm áp. “Anh uống thuốc đúng giờ không?” Cô lo lắng hỏi. Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười nhạt, thật sự quên uống thuốc, nhưng để trấn an Bạch Nhược Hy, anh không thể không nói dối: “Nhớ lời dặn của em và uống thuốc đúng giờ.” “Tốt, anh ba.” Bạch Nhược Hy không nhịn được quay mặt lại, khẽ hôn lên má anh một cái. “Gọi lại đi.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ra lệnh. Bạch Nhược Hy cau mày: “Hả? Gọi là gì?” Kiều Huyền Thạc cười chân thành, nhẹ nhàng nói: “Gọi là cái gì, còn cần anh dạy em sao?” Bạch Nhược Hy không khỏi ngượng ngùng, giọng điệu trở nên rất mỏng, bên mép lỗ tai anh thầm thì thầm: “Chồng.” Bởi vì cô chưa bao giờ gọi anh như vậy nên cô thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng khi thốt lên. Kiều Huyền Thạc nhướng mày đầy hạnh phúc, anh kéo tay cô ôm lấy ghế sô pha: “Em ngồi đây đi, anh mang bánh ngọt ngon cho em.” Nói đến chuyện ăn uống, Bạch Nhược Hy hai mắt sáng lên, anh nhanh chóng đi vòng qua ghế sô pha đến chỗ Kiều Huyền Thạc. Có một túi thức ăn ngon trên bàn cà phê. Bạch Nhược Hy đang muốn mở nó ra, Kiều Huyền Thạc đã nắm lấy cổ tay cô, nói: “Bây giờ đừng ăn. Anh có chuyện muốn nói với em. Đến đây ngồi đi.” Bạch Nhược Hy nhìn thức ăn trên mặt bàn, tự hỏi bên trong có thứ gì. Nhưng cô còn tò mò hơn về những gì Kiều Huyền Thạc muốn nói với cô. Bạch Nhược Hy đi tới trước mặt Kiều Huyền Thạc, dùng hai tay ôm lấy vai anh, quỳ gối trên ghế sô pha, rồi đột nhiên duỗi chân ngồi lên đùi Kiều Huyền Thạc. Tư thế ngồi của cô ấy rất gợi tình, và chiếc váy ngủ của cô ấy bị đẩy lên trên đùi vì cô ấy ngồi trên đùi anh. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210616/ngon-song-tinh-yeu-374-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=1281285560 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Cơ thể Kiều Huyền Thạc hơi cứng lại, hơi thở trở nên dồn dập, khàn giọng thì thầm, “Anh muốn em ngồi xuống. Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Bạch Nhược Hy hai tay ôm lấy cổ anh, nhếch mép cười tinh quái: “Anh ba, từ trước đến nay em ngồi đều là như thế này.” Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười gượng gạo khi cô ấy đột nói chuyện như vậy. Có phải anh thường lưu manh, khiến cô học theo? “Ngoan, ngồi xuống trước đi. Em như vậy anh không có tâm trạng nói chuyện quan trọng.” Kiều Huyền Thạc dỗ dành. Bạch Nhược Hy cảm thấy Kiều Huyền Thạc của ngày hôm nay rất khác, lúc bình thường nhất định phải vồ lấy cô như một con sói, chén sạch sẽ. “Anh ba, anh muốn nói với em chuyện gì?” Bạch Nhược Hy từ trên đùi xuống rất ngoan ngoãn, ngồi ở bên cạnh anh như một đứa trẻ ngoan. Kiều Huyền Thạc nuốt nước bọt, chống khuỷu tay lên lưng ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: “Nhược Hy, anh nghĩ đã đến lúc phải nói với em.” “Ừm, có chuyện gì vậy?” “Về thân phận của em.” Bạch Nhược Hy khẽ cau mày, rất khó hiểu: “Không phải em và anh đã khẳng định không phải là quan hệ anh em sao? Tại sao anh còn nói đến thân phận em? Anh ba, đừng làm em sợ.” “Đừng lo lắng, không phải là chuyện chúng ta là anh em.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi sờ sờ tay bên kia, nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay: “Thật ra, em không phải là con của An Hiểu và Bạch Liễu Hoa, cha mẹ ruột của em là người khác. ” Vẻ mặt Bạch Nhược Hy chợt chìm xuống, cô lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc, và lẩm bẩm một cách khó tin: “Anh đang nói cái gì vậy?”.