Kiều Huyền Thạc nhướng mày nhìn về phía A Lương, ngẩn ra mấy giây, rồi mỉm cười nói: “Ý kiến này của cậu không tệ đâu” Sao lại thành ý của anh ta rồi? A Lương cười rất bất đắc dĩ, xem ra trong lòng cấp trên của anh †a không u ám như: anh ta Trên con đường của thị trấn vô cùng yên Tĩnh như có cơn bão sắp kéo đến. Mà trong căn nhà trệt che canh kĩ càng, tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống Đèn bật lên. Hai nam hai nữ ngồi trong căn phòng sáng. Hai bác sĩ nam đang thảo luận phương án chỉnh mặt và quá trình giải phẫu cần làm với Doãn Âm. Quá trình thảo luận phương án rất nhàm chán. Doãn Nhụy không có việc gì đứng lên, cô ta ra khỏi phòng, đi vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên lật xem Lúc này, cô ta nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền đến, tút tút… Cô ta thấy lạ nhìn quanh, phát hiện trên ghế sa lon có để một chiếc túi xách màu hồng, túi xách là của chị. Không biết có phải là cuộc gọi khẩn cấp hay không, cô ta tò mò mở túi xách ra. Cô ta lấy một thứ nhìn như đồng hồ ra từ trong túi xách, màn hình trong suốt màu đen, ở giữa có một điểm sáng lóa lên ánh sáng xanh, cô ta tò mò chạm tay lên màn hình. Bỗng dưng, màn hình đồng hồ sáng lên. Cô ta khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nhìn màn hình. Trên màn hình xuất hiện một câu ‘Bây giờ cô đang gặp nguy hiểm, nghĩ cách rút về tổng bộ, không rút lui được thì tự kết thúc đĩ. Doãn Nhụy nhìn câu nói đó trên màn hình, ngón tay run rẩy, trái tim cũng luống cuống. Lúc này cô ta mới ý thức được Doãn Âm cũng không phải là người đơn giản như vậy, cô ta còn có tổng bộ sao? Cô ta sợ hãi đứng lên, đi đến bên rèm cửa thở phì phò, hít sâu để mình bình tĩnh trở lại. Hít sâu, rồi lại hít sâu, cô ta cẩn thận đưa †ay vén một khe rèm cửa nhỏ ra, ngó đầu nhìn ra ngoài đường. Cô ta đột nhiên phát hiện, ngoài đường rất lạ, yên tĩnh đến nỗi không ai tưởng tượng được. Bên ngoài không có một người đi đường nào, tình huống không giống với mấy lần trước cô ta qua bên này tìm gặp bác sĩ. Dù cho trấn này có vắng vẻ, cũng không có khả năng không một bóng người. Doãn Nhụy lập tức buông rèm cửa sổ xuống, lại cúi đầu nhìn câu trên màn hình đồng hồ đeo tay. Cô ta càng nghĩ càng sợ, cảm thấy càng lúc càng không xong Doãn Âm là tội phạm truy nã, nếu như quả thật nguy hiểm như trên tin tức, vậy một khi Doãn Âm bị bắt, cô ta cũng nhất định bị gán tội danh chứa chấp tội phạm truy nã. Chứa chấp tội phạm truy nã không phải tội nhỏ, tội đó phải ngồi tù. Nghĩ tới đây, Doãn Nhụy căng thẳng đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh, hốt hoảng đi đi lại lại trong phòng khách. Cô ta đi tới đi lui trong phòng, nghĩ ngợi, lại đi đến khe hở rèm cửa quan sát. Một lát sau, cô ta lại quay về phòng. Trong phòng, hai người bác sĩ và Doãn Âm còn đang thảo luận chỉ tiết chính hình. Doãn Nhụy bất an đi trong phòng khách, bỏ đồng hồ vào túi xách của chị gái cô ta, lúc. này cô ta đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Đấu tranh tư tưởng thật lâu, Doãn Nhụy quyết định đánh cược một lần. Cược thắng, cô ta không cần mang tội chứa chấp tội phạm ngồi tù, nếu thua, cô ta chỉ mất đi một người chị mà thôi, đối với cô †a mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210525/ngon-song-tinh-yeu-321-0.jpg" title="Chương 321" data-pagespeed-url-hash=2106949105 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lúc này cô ta vô cùng chột dạ, cầm điện thoại di động đi đến ghế sô pha, lập tức cầm lấy túi xách, bối rối đi vào phòng trong, nói với Doãn Âm: “Chị, em phải về đây” “Em muốn đi đâu?” Doãn Âm quay đầu lại, trong ánh mắt sắc sảo của cô ta đầy nghi hoặc, nhìn chäm chäm vào mất Doãn Nhụy. Doãn Nhụy chột dạ cụp mắt xuống, ngón tay nám chặt túi xách đang run rẩy, cụp mắt né tránh ánh nhìn chăm chú của Doãn Âm, dè dặt mở miệng: “Em có chút việc đi trước.” Nói xong cô ta lập tức quay người muốn đi gấp. Doãn Âm nhìn ra sự chột dạ của cô ta, cảm thấy phản ứng của cô ta khác hẳn lúc bình thường, cảnh giác đứng lên, đuổi theo. Doãn Âm một phát bắt được cánh tay Doãn Nhụy, kéo cô ta quay người: “Vì sao không chờ chị làm phẫu thuật xong hãng rời đi?” Doãn Nhụy chột dạ cố nặn ra nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười. “Nơi này có hai bác sĩ rồi, chị đừng lo lắng quá nhiều, em đã thu xếp xong tất cả rồi, em cũng chỉ có thể giúp chị được đến đây thôi, sau này mong chị hãy cẩn thận hơn.” Bàn tay Doãn Âm nắm tay cô ta thoáng dùng sức, gắn từng chữ: “Nhìn vào mắt chị nói chuyện” Doãn Nhụy nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn về phía cô ta, cố cười thản nhiên, vờ tỏ ra bình tĩnh: “Em cảm thấy em ở lại đây cũng không có tác dụng gì, em, em đi trước đây” Khuôn mặt Doãn Âm lạnh lẽo, đôi mắt càng thêm nguy hiểm, kéo Doãn Nhụy đi vào phòng, khi đi qua ghế sô pha, cô ta cầm túi xách trên ghế sô pha lên. Doãn Nhụy bị kéo vào phòng, cửa bị đóng lại, mà cô ta cũng bị ném vào góc trên ghế. “Ngồi ở đây không được phép nhúc nhích” Ra lệnh xong, Doãn Âm quay lại chỗ ngồi, tiếp tục thảo luận với hai bác sĩ, thỉnh thoảng khóe mắt cô ta nhìn liếc qua Doãn Nhụy trong góc. Ánh mắt của Doãn Nhụy đang bán đứng chính cô ta, biểu hiện của cô ta quá chột dạ khiến Doãn Âm cứ cảm thấy bất an Chưa đến năm phút, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi to của xe cảnh sát. Doãn Nhụy sững sờ, cơ thể cứng ngắc, căng thẳng đến nỗi nuốt nước miếng nhìn về phía Doãn Âm. Doãn Âm bỗng nhiên đứng lên, chăm chú nghe âm thanh bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần. Cô ta kinh ngạc mà phẫn nộ nhìn về phía hai tên bác sĩ. Bác sĩ cũng ngẩn mặt ra, biểu cảm bối rối. Cô ta lại quay đầu, ánh mắt sắc bén bản về phía Doãn Nhụy, tràn ngập sát khí, quanh người tỏa ra vẻ ngang ngược, bước từng bước về phía Doãn Nhụy. Hai bác sĩ cũng lập tức luống cuống, v vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, bọn họ biết người phụ nữ muốn làm phẫu thuật bây giờ là tội phạm truy nã. Vì tiền, cho nên mạo hiểm, một khi nghe thấy cảnh sát đến, hai người không lo được nhiều như vậy, không nói hai lời thu dọn đồ đạc, vội vàng chạy ra ngoài. Doãn Nhụy bị dọa đến nỗi tay chân phát run, chậm rãi lui về sau. Doãn Âm bước từng bước đến gần cô ta, như khát máu nói: “Vì sao lại có cảnh sát tới?” Doãn Nhụy căng thẳng ấp úng: “Chị, em không biết, em thật sự không biết” “Có phải là em báo cảnh sát không?” “Không đâu, em không hề, thật sự không phải em, em không biết gì cả” Doãn Âm giật túi xách của mình, lấy máy truyền tin như đồng hồ từ trong ra, cô ta ấn màn hình chuẩn bị gọi điện thoại thì nhìn thấy tin tổng bộ gửi tới, nhưng tin đã được đọc. Ánh mắt cô ta lạnh như ma quỷ đầy khát máu bắn về phía Doãn Nhụy, cắn răng: “Em xem tin nhân của chị à?” “Không, em không có.” Doãn Nhụy tiếp tục giả vờ không biết, chết cũng không thừa nhận.