Khuôn mặt Kiều Nhất Hoắc đầy vẻ ngượng ngùng, cười hòa hảo với Kiều Huyền Thạc: “Cháu trai, em họ con uống nhiều, say rồi. Ha ha…” Sau đó căng thẳng kéo Kiều Đông Lăng ngồi xuống. Sắc mặt ông thay đổi, nheo mắt nhìn chằm chằm Kiều Đông Lăng. Kiều Đông Lăng căm phẫn tột cùng, mở miệng nói với Kiều Huyền Thạc: “Anh ba, anh với Bộ Dực Thành là anh em thân nhất. Hai người cùng đi lính, tiến công lập nghiệp trở thành đại tướng của Tịch Quốc. Anh ấy tranh cử tổng thống. Con đường làm quan của anh cũng sáng lạn. Bây giờ Tịch Quốc đã là thiên hạ của “anh em” bọn anh. Một quốc gia còn không đủ, anh còn muốn trở về giành công ty với tụi em. Anh lớn “Đông Lăng, câm miệng!” Kiều Nhất Hoắc phẫn nộ quát. Sắc mặt ông nội nhanh chóng thay đổi. Ánh mắt biến thành sâu xa khó lường. Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế tựa, sớm đã nhìn thấy rõ hết thảy, nghiêng người mở miệng có dụng ý sâu xa: “Em họ, năng lực của anh ra sao không đến lượt em đánh giá nhưng chú ý một chút thái độ của em. Trước khi mọi chuyện còn chưa có kết luận đừng có mà đoán già đoán non.’ “Cái này không phải rất rõ ràng rồi sao? Ông nội chính là muốn giao công ty cho anh tiếp quản.” Kiều Đông Lăng tự nghĩ cái nhà này chỉ có anh mới có tư cách. Anh còn nhỏ đã tạo ra trăm vạn giá trị cho công ty, vì công ty mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Kiều Huyền Thạc ngồi thẳng lưng, dáng vẻ biến thành uy phong nghiêm nghị. Mắt sáng như đuốc, ánh mắt tự nhiên mà từ từ nhắc nhở: “Dùng đầu mà nghĩ đi. Làm trong quân đội có người nào có thể kinh doanh riêng không?” Kiều Đông Lăng nhất thời không có gì để nói. Kiêu Huyền Thạc nhao mắt thâm thúy, lại nhắc nhở: “Chuyện nước quan trọng hay là chuyện nhà quan trọng?” Kiêu Đông Lăng nuốt ngụm nước bọt, bắt đầu sợ hãi, vội vàng nhìn ông nội, rồi lại nhìn Kiều Huyền Thạc mới biết rõ mình vừa rồi quá xúc động rồi, cũng nháy mắt lộ ra dã tâm của bản thân. Cuộc họp yên tĩnh trở lại. Kiều Nhất Hoắc đỡ trán, cuối cùng cảm thấy con mình quá xúc động, nhất định sẽ làm hỏng chuyện lớn. Ông cũng bất lực giả vờ ngốc nghếch cười: “Đương nhiên là chuyện quốc gia quan trọng. Việc nước quan trọng không cần bàn cãi.” Tất cả mọi người đều im lặng. Ông lại từ từ nhìn về phía Kiều Huyền Thạc hỏi: “Vụ án của thím hai con như thế nào rồi? Mẹ kế con bị coi là tội phạm tình nghi nên bị nhốt lại. Ông nghe nói con gần đây đang điều tra, có tiến triển gì không?” Nhắc tới vụ án, Bạch Nhược Hy liên hồi thần lại, căng thẳng nhìn về phía Kiêu Huyền Thạc. Khóe mắt của Kiều Huyền Thạc liếc thấy Bạch Nhược Hy rất căng thẳng, cố ý nói: “Có chút manh mối.” “Điều tra cho rõ.” Ông thở dài nói: “Ông không muốn mất một người cháu dâu rồi, đứa cháu dâu khác lại bị oan uổng.” Kiều Tiếu Tiếu căng thẳng nhoài lên bàn: “Anh ba, em biết anh đã điều tra ra hung thủ rồi. Có phải là người đàn bà An Hiểu đó không? Bởi vì là mẹ kế của anh, cho nên anh vẫn luôn bao che có phải không?” Lông mày Kiều Huyền Thạc nhíu chặt. Bạch Nhược Hy cả kinh, cảm giác lời của Kiều Tiếu Tiếu rất quá đáng. Mọi người đều toát mồ hôi cho Kiều Tiếu Tiếu. Lời này quả thật gan to bằng trời. Kiều Tiếu Tiếu không những không sợ hãi mà còn phân tích nói: “Hai ngày trước có vài người bận đồ bình thường đến kiểm tra. Thật ra những người đó không phải là cảnh sát thông thường, mà là nhân viên điều tra tinh anh dưới trướng của anh ba, ông lớn của Tịch Quốc. Bọn họ chỉ dùng thời gian ba ngày, sau đó liền không đến nữa. Có lẽ anh đã sớm biết rõ ràng chân tướng sự việc rồi.” Kiêu Huyền Thạc cười mà không cười. Ánh mắt cao thâm khó lường. Ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống bàn. Động tác rất nhẹ nhàng nhưng cũng rơi vào trong mắt của Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy biết hành động này của Kiều Huyền Thạc đại biểu tâm tư của anh bị người khác nhìn thấu rồi. Hóa ra, anh thật sự đã biết ai là hung thủ. Vì sao còn giấu giếm làm gì? Ông cũng cảm thấy có lý, vội vàng nhìn vê phía Kiều Huyền Thạc hỏi dồn: “Huyền Thạc, rốt cuộc như thế nào?” Kiều Huyền Thạc mặt không đổi sắc, ung dung mở miệng: “Ông nội, không cần lo lắng. Sự tình con tự nhiên sẽ xử lý tốt.” Ông yên lòng nhất là anh, gật đầu đồng ý: “Ông tin con sẽ xử lý êm đẹp. “Cuộc họp gia đình hôm nay kết thúc tại đây. Các con còn có ai bổ sung gì thêm không?” Ông quét mắt nhìn mọi người một vòng, sang sảng nói. Doãn Âm từ từ giơ tay, cười cười ngại ngùng, lễ phép hỏi: “Con muốn biết chuyện đám cưới của cậu ba tháng sau còn có muốn tiếp tục hay không. “Xương cốt mẹ em còn lạnh, anh ba còn muốn tiến hành hôn lễ?” Sắc Chương 18 Thẻ bài mặt Kiều Tiếu Tiếu thay đổi. “Không có đám cưới.” Kiều Huyền Thạc hạ mắt, giọng nói rất lạnh lùng. Bạch Nhược Hy căng thẳng vặn góc áo, căn cắn môi, muốn rời khỏi. Vấn đề này cô không muốn nghe bọn họ thảo luận. Chỉ muốn mẹ bình an vô sự, cô sẽ lập tức rời khỏi đây. Ai kết hôn đều không liên quan gì đến cô. Doãn Âm gượng cười. Lúc này nói ra lời cũng là nghĩ lợi dụng uy nghiêm của ông nội mà giúp em gái cô hối hôn. “Cậu ba, em chị nói không có đám cưới cũng không sao. Hai người đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, để nó chuyển tới nhà họ Kiều. Ăn cơm như người một nhà là được rồi. Không cần quá phô trương. Kiều Huyên Phác đồng ý với cách nói của vợ, gật đầu theo: “Cậu ba, chị dâu cậu nói đúng đó. Không bằng lãnh giấy kết hôn. Đám cưới bù sau. Ông nội trước sau không lên tiếng, không muốn tạo áp lực cho Kiều Huyền Thạc. Cả nhà cậu hai cũng yên tĩnh nhìn Kiều Huyền Thạc, nhìn anh quyết định như thế nào. Lúc mọi người đều im lặng, Kiều Huyền Thạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Nhược Hy. Chương 18 Thẻ bài Cử động này của anh khiến Bạch Nhược Hy sững sờ. Hàng lông mi cong dài chớp chớp, kinh ngạc: “Anh… anh ba, tại sao lại nhìn em?” “Cô cảm thấy thế nào?” Giọng nói Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt như gió hỏi lại. Câu hỏi này khiến tất cả mọi người như lạc vào trong sương mù. Ngay cả Bạch Nhược Hy cũng rất nghi hoặc. “Em không biết.” Bạch Nhược Hy căng thẳng đến nổi đổ mồ hôi tay. Cô đương nhiên là không đồng ý, không nguyện y, không hy vọng nhưng ở đây cô là người không có quyền quyết định nhất: “Đây là chuyện đại sự cả đời của anh ba. Anh tự quyết định, không cần hỏi em.” Sắc mặt Doãn Âm thay đổi, không khách khí xen vào: “Cậu ba, cậu đem chuyện kết hôn của mình với Doãn Nhụy đi hỏi Nhược Hy, có chút quá đáng rồi phải không?” Ông nội rất không thoải mái hỏi lại: “Em của con không quá đáng sao?” Doãn Âm hiểu rõ lời của ông, lập tức câm miệng. Những người có mặt, chỉ có Doãn Âm và ông biết, mười mấy năm trước, Doãn Nhụy từng cứu Kiều Huyền Thạc một mạng, còn đem chuyện cứu mạng làm thẻ bài đánh cuộc, bắt Kiều Huyền Thạc hứa trước năm ba mươi tuổi nếu như chưa kết hôn thì cưới nó làm vợ. Kiêu Huyền Thạc đó giờ đều là người giữ chữ tín. Kỳ hạn sắp sửa đến rồi, số phận như thế nào chỉ nằm trong một ý niệm của anh. Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không để ý người khác nhìn hành động hiện tại của anh như thế nào. Ánh mắt anh nhìn chăm chú gương mặt trắng nốn của Bạch Nhược Hy, rất nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Cô cảm thấy tôi có nên cưới Doãn Nhụy về làm chị ba của cô không?” Bạch Nhược Hy cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái, cũng rất tức cười. Vấn đề khó giải này đi hỏi cô, là cố ý khiến cô khó xử sao? Ghét bỏ cô bị thương không đủ, không đủ phiền não? Tại sao lại giống như Doãn Nhụy, chỉ xát muối lên vết thương cô? Bạch Nhược Hy tự đáy lòng cưởi khẩy, tức giận hỏi lại: “Anh ba tại sao lại muốn hỏi em? Lễ nào em nói không muốn anh cưới, thì anh không cưới thật sao?” “Đúng.” Kiều Huyền Thạc nói như định đóng cột. Bạch Nhược Hy sững sờ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm. Doãn Âm đứng phắt dậy, phẫn nộ hét: “Cậu ba, cậu quá ấu trĩ rồi.” Kiêu Huyền Thạc xem lời của Doãn Âm như không khí, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Doãn Âm liền chỉ vào cô cảnh cáo: “Nhược Hy, em cẩn thận mà nói chuyện cho chị. Anh ba em đem chuyện này thành trò đùa trẻ con. Nhưng hạnh phúc cả đời của bạn thân em, em không thể nói bậy được.’