Ngôn Ngữ Thân Thể
Chương 27 : Điệu vũ vĩnh hằng
“Không … bỏ tôi ra … ”
Cuối cùng Yuichi chịu dừng lại, cười với Kanae.
“Sao vậy? Cậu nói thấy xấu hổ, trước kia cậu đâu như vậy?”
“Tôi … ”
Đó là tại vì cậu không thể giả vờ mình rành rọt chuyện chăn chiếu nữa. Nếu trước kia cậu nói mình xấu hổ thì Yuichi sẽ biết ngay cậu không sành sỏi như đã quảng cáo. Tuy nhiên, trước khi Kanae mở miệng trả lời thì Yuichi đã đáp thay cậu.
“Trong khoảng thời gian này cậu luôn thấy xấu hổ nhưng chưa bao giờ nói ra? Thật dễ thương. Kanae, những điều cậu làm đều rất đáng yêu. Tôi thật thấy thật tiếc cho cậu quen với tên xấu xa như tôi.”
“Tôi không thấy tiếc gì cả.” Kanae lắc đầu nguầy nguậy nói. “Miễn là Yuichi yêu tôi thì tôi cảm giác mình là tên con trai hạnh phúc nhất trên đời.”
“Ôi, thôi đi, cho tôi xin.” Yuichi trông có vẻ lúng túng. “Tôi phải làm sao đây? Tại sao cậu cứ nói những lời như thế?”
” … tôi chỉ nói ra những gì mình đang nghĩ!” Kanae nhìn Yuichi. “Tôi tưởng mình yêu đơn phương, tôi nghĩ chỉ có một mình tôi yêu cậu, cho nên khi biết cậu cũng yêu tôi thì tôi rất hạnh phúc.”
“Tôi vào đây.” Yuichi kéo chân Kanae ra.
Kanae trợn to mắt.
“Ế? Gì?”
“Tôi ôm cậu, tôi không thể chờ lâu hơn được nữa, tôi muốn vào trong cậu ngay.”
Yuichi bất lực nhìn Kanae, nói.
“Tôi sẽ không kiềm chế mình, có lẽ sẽ đau.”
” … Không sao.” Kanae nắm tay Yuichi, mỉm cười nói. “Không sao, cậu có thể làm những gì cậu muốn với tôi. Tôi đã quen đau đớn, lần đầu rất là đau, so sánh thì nó không là gì cả.”
Kanae ôm chặt Yuichi. Yuichi tiến sâu vào trong Kanae.
“Aaaaaa!!!”
Kanae ghì chặt Yuichi. Yuichi ấn vào trong, mở ra một con đường, có lẽ bởi vì hắn chưa làm ướt lắm nên nó khá chặt.
“Có đau không? Tôi xin lỗi.”
“Không sao, không đau.” Kanae mỉm cười nói.
“Chúng ta làm rất nhiều lần, tôi quen rồi, không sao, nhúc nhích đi.”
“Muốn chậm, hay nhanh?” Yuichi nhìn xuống, nở nụ cười.
Mặt Kanae đỏ bừng, cuối cùng cậu thì thầm.
“Bắt đầu chậm thôi, sau đó nhanh dần … ”
“Đằng sau hay chỉ phía trước?”
“Sau hết đi.”
“Tôi thích nghe cậu nói tục, Kanae. Cảm thấy tôi thế nào?”
“Cậu tuyệt vời, cơ thể cậu rất tuyệt, tôi cảm thấy sướng đến muốn chết, giống như ở thiên đường.”
Yuichi mỉm cười, dịu dàng hôn Kanae.
“Vậy, như cậu muốn, tôi tới đây, cậu hãy chuẩn bị hét đến tắt tiếng đi.”
” … ừ.”
“Tôi muốn nghe giọng quyến rũ của cậu.”
” … hiểu rồi.”
Yuichi hôn môi Kanae.
Đó dấu hiệu sắp bắt đầu.
Kanae la hét, khóc lóc.
Yuichi thật thô bạo, nhưng hắn cũng dịu dàng quan tâm cậu.
Kanae cảm thấy hạnh phúc, cậu ao ước niềm vui này là mãi mãi.
Kanae nói với Yuichi là cậu yêu hắn.
Yuichi nói hắn cũng yêu cậu.
Đây là cuộc làm tình tuyệt vời nhất của hai người.
[TV]
“Vậy là cuối cùng chúng ta không đi ra ngoài ăn tối.” Yuichi nói, Kanae mơ màng trong vòng tay hắn.
Kanae mở mắt ra.
“Xin lỗi.”
“Vì cái gì?”
“Tôi đã nói dối cậu. Tôi chỉ muốn chia tay với cậu nên cố ý không để cậu nấu ăn. Tôi đề nghị chúng ta đi ra ngoài ăn, ngay từ đầu đã không có nhà hàng mới nào cả.”
“Tôi biết.” Yuichi mỉm cười nói. “Tôi chỉ chọc cậu thôi, đừng lo lắng về nó.”
” … tôi thật sự xin lỗi.” Kanae lại xin lỗi nữa. “Tôi rất xin lỗi đã làm cậu đau lòng.”
“Kanae ngốc, cậu không hiểu gì ư? Cậu không hiểu là tôi giật mình cỡ nào khi nghe cậu nói muốn kết thúc.”
“Tôi sẽ không bao giờ nói câu đó nữa, tôi sẽ luôn bên cậu cho đến khi cậu thấy chán và nói chia tay.”
“Ý cậu là mãi mãi?”
Kanae ngạc nhiên ngước nhìn Yuichi, vẻ mặt bối rối.
“Tại sao cậu kinh ngạc? Nếu cậu định chờ tôi nói chia tay thì cậu sẽ phải chờ suốt đời. Có vấn đề gì không?” Yuichi hỏi.
“Không! Không phải thế … ” Kanae cắn môi, hốc mắt lại ướt nước.
Từ giây phút Kanae để mặc nước mắt rơi, cậu liền biết không bao giờ có thể ngăn chúng đừng rơi.
“Cậu sẽ bên tôi mãi mãi chứ?”
“Đương nhiên rồi. Chắc không phải cậu định yêu ai khác nữa đi?”
“KHÔNG! Chỉ có mình cậu!”
“Thấy chưa? Và tôi cũng chỉ muốn cậu, hãy tin tôi đi.”
” … sao tôi tin được cái tên xấu xa tồi tệ như cậu?”
“Cậu quá đáng!” Yuichi tát yêu vào má Kanae, nói. “Cậu nghĩ tại sao trong hai tháng nay tôi không kiếm bạn gái?”
“A? Tôi tưởng là bởi vì có nhiều tin đồn xấu, không ai thèm quen cậu nữa?”
“Không phải.” Yuichi cười gian.
“Mặc kệ ai nói gì thì tôi luôn được săn đón, hiểu chưa? Nhưng tôi từ chối hết, tại sao nhỉ?”
“Cậu muốn nghỉ giải lao?”
” … cậu cố ý đúng không!? Cậu biết đáp án mà!” Yuichi kêu lên.
Mặt Kanae đỏ bừng vùi vào ngực Yuichi.
“Nhưng đáp án nghe giống tự kỷ.”
“Vậy thì sao? Tôi cho phép cậu, nào, nói đi, trả lời tôi.”
” … bởi vì cậu thích tôi?”
“Đúng rồi! Người thắng sẽ nhận được tình yêu và lòng chung thủy vĩnh viễn của tôi, vui không?”
Kanae ngước lên nhìn Yuichi, đáp.
“Vui.”
“Ôi trời ạ.” Yuichi thè lưỡi. “Cậu lại làm tôi nổi hứng rồi, thêm hiệp nữa nhé?”
“Hở? Nhưng mai chúng ta phải đi học, với lại hôm nay làm năm lần rồi.”
“Cậu không muốn ư? Vậy thì thôi.”
” … ai nói tôi không muốn.”
“Vậy nói câu khác nghe coi.”
” … ôm tôi?”
“Tới ngay!”
Yuichi đẩy Kanae xuống giường, cậu hít sâu một hơi.
Hai người làm tình liên tục, Yuichi trải rộng nụ hôn lên người Kanae.
“Có muốn thử chín lần không?”
Yuichi cười ranh mãnh.
Tại sao không?__Kanae nghĩ.
Phá kỷ lục của Yuichi cũng là ý kiến hay đấy chứ?
[TV]
“Cậu thật sự đang quen Nagao hả?”
Khi cậu bước vào căn tin thì bị một đám người xa lạ bao vây, đều là sinh viên nhưng Kanae chưa từng học chung lớp với họ, có lẽ là năm khác.
“Ai nói chuyện đó với mấy cậu?”
Hai người không làm tới lần thứ chín, dừng lại ở đợt thứ tám, đủ vượt kỷ lục cũ. Kanae thấy mệt mỏi, đôi chân cậu nặng như chì lê lết cả ngày. Kanae không muốn thấy mặt Yuichi trong hôm nay.
Kanae phớt lờ câu hỏi, chỉ cười thay lời đáp. Mấy người vây quanh cậu châu đầu ghé tai xì xầm.
“Ưm, ý tôi là mọi người trong căn tin đều nói … ”
“Cảm ơn.”
Chắc chắn là Yuichi lại dựng chuyện rồi.
So với tức giận thì Kanae càng cảm động.
Khi Kanae bước vào căn tin, như thường lệ, một mảnh tĩnh lặng, mọi người trông chờ điều xảy ra kế tiếp.
“Cậu có nghe nói tin đồn thú vị gì không?”
Kanae đứng trước mặt Yuichi. Yuichi nhếch môi cười gian nhìn lại cậu.
“Ồ, thật trùng hợp, tôi mới nghe nói.”
“Cậu nghe nói cái gì?”
“Đó là tôi và cậu đang hẹn hò. Mặc dù tôi có nghe chuyện này vài lần rồi, họ nên thôi nói về nó đi nhỉ?”
Có nhiều tên con trai theo đuổi Kanae, Yuichi muốn chắc chắn để mọi người biết cậu là của hắn.
Yuichi không có tự tin.
Kanae không tự tin là Yuichi sẽ không chia tay, cho nên cậu im lặng. Kanae hiểu nỗi đau của Yuichi, sự dày vò luôn khiến người ta sợ hãi.
Cậu chỉ thích Yuichi.
Cậu là người của Yuichi,
“Ừm, họ nên thôi đi.” Kanae mỉm cười, mặt áp sát Yuichi.
“Vậy?”
“Thế này nè.”
Kanae hôn Yuichi.
Căn tin nổ tung. Kanae tách ra, mỉm cười nhìn Yuichi.
Kanae trông thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt người đàn ông cậu yêu.
End
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
120 chương
29 chương