Ngôn Linh Sư Giới Giải Trí
Chương 12 : Nhất định có thể hot!
Editor: Cà ri
"Đoán mệnh thì có quan hệ gì tới việc tôi làm nghệ sĩ sao?" Tô An Ninh nhìn mặt Tần Vũ, hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là có liên quan, sau khi làm nghệ sĩ thì sẽ không còn thời gian riêng tư, nếu mà cô vẫn muốn tiếp tục đoán mệnh mà nói thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị fans hâm mộ vây xem đi."
"Ý của anh là sau khi tôi làm minh tinh thì sẽ không thể tiếp tục làm ăn nữa?" Tô An Ninh không khỏi nhíu mày, trước kia tính mệnh là vì linh lực và tiền, bây giờ có nơi phát ra linh lực càng tốt hơn, tính mệnh có thể ngừng thì ngừng, nhưng mà chỗ ông Từ....
"Làm ăn? Cô đem đoán mệnh trở thành việc làm ăn?" Nghe cô nói vậy, ý cười trong mắt Tần Vũ càng đậm: "Cho nên, mấy cái cô tính kia đều là giả? Bao gồm cả tôi?"
"Ngày càng gần, giữa mi tâm của anh đen càng đậm." Tô An Ninh liếc nhìn mặt Tần Vũ nói, hàm ý muốn nói cô tính cực kỳ chính xác.
"Lần trước cô nói khoảng mười ngày, hôm này đã là ngày thứ mười!" Tần Vũ có chút không để ý, gần đây thì hắn có thể phải tai họa cái gì chứ?
Sắc mặt Tô An Ninh bình tĩnh, không nói một câu, cô đã tính mệnh cho rồi còn có tin hay không là chuyện của người ta.
"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cô, vì sao cô lại muốn làm nghệ sĩ?" Tần Vũ hưng trí bừng bừng hỏi.
"Nổi tiếng."
Nghe vậy, nụ cười trên khóe môi Tần Vũ càng sâu: "Vì nổi tiếng? Cô nghĩ rằng mình có thể nổi tiếng sao?"
"Không phải có thể, mà nhất định phải." Tô An Ninh khẳng định nói, cô vào giới giải trí vì nổi tiếng, nếu không thể nổi tiếng, cô lãng phí sức lực làm cái gì?
"Cô thật ra cũng thật mạnh miệng, công ty nhất định thích người mới như cô vậy." Tần Vũ đánh giá Tô An Ninh từ trên xuống dưới, sau đó nói tiếp: "Nhưng mà, muốn nổi tiếng cũng không dễ như vậy, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật diễn xuất! Nếu không có kỹ thuật diễn, tuy cô có thể dựa vào vẻ bề ngoài mà nổi, nhưng muốn lâu dài thì rất khó, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt."
"Trường hợp đặc biệt gì?" Tô An Ninh nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ bước đến gần Tô An Ninh một chút, cách mặt cô không xa, thấp giọng nói: "Ví dụ, tìm kim chủ." Nói xong, nâng tay lên muốn sờ mặt Tô An Ninh.
Kim chủ? Nghe được hai chữ này, trong đầu Tô An Ninh không khỏi nhớ đến tin tức bát quái của mấy ông già nhà giàu bụng bia mà mình từng thấy, Tần Vũ muốn cô bán đứng thân thể? Đáy mắt Tô An Ninh xoẹt qua một tia sát khí.
Ngay sau đó lại thấy Tần Vũ đưa tay ra muốn vút ve mình, không nói hai lời, túm lấy tay, dẫm châm, cong người, quẳng ngã.
Chỉ bốn động tác đơn giản, Tô An Ninh đã đem Tần Vũ quẳng thật mạnh xuống đất. Một chân dẫm lên bụng Tần Vũ, Tô An Ninh lạnh lùng nhìn Tần Vũ nói: "Anh, lặp lại lần nữa?"
Mà Tần Vũ bị ném xuống đất, xương cốt cả người dường như muốn rụng rời, hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh toát ra từ lòng bàn chân, nhìn gương mặt lạnh lùng của Tô An Ninh: "Tô tiểu thư, tôi chỉ đang ví dụ thôi."
Tần Vũ nghĩ tới Tô An Ninh vừa rồi dễ như trở bàn tay đem mình quẳng ngã, mắt tối sầm lại, cô gái này, thật sự giống con gái sao?
Nhìn ánh mắt của Tần Vũ, đột nhiên Tô An Ninh từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, từ bên trong đổ ra một viên thuốc nhỏ, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng Tần Vũ.
"Ngô, cô cho tôi ăn cái gì?"
"Độc dược." Liếc nhìn qua Tần Vũ, Tô An Ninh buồn bã nói, cô đem người ta quăng ngã xem như đã triệt để đắc tội đối phương, Tần Vũ đối với cô "Tiền khoa bất lương", nếu không nghĩ biện pháp khống chế Tần Vũ, cô muốn tiến vào giới giải trí sẽ rất khó khăn.
Cho nên dứt khoát không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng, dứt khoát đem hắn khống chế, may mắn lúc trước khi vì em trai tiện nghi chuẩn bị thuốc tắm, bởi vì trước kia hành tẩu giang hồ có thói quen chuẩn bị một ít độc dược phòng khi cần tới, vốn nghĩ rằng ở thế giới này không cần dùng tới không nghĩ tới lại phát huy tác dụng sớm thế này.
"Khụ, khụ.... cô nói cái gì?" Tần Vũ không thể tin nhìn Tô An Ninh, đầu năm này còn có độc dược sao?
Tô An Ninh biết Tần Vũ nghi ngờ, lấy chân của mình lại, tiếp tục nói: "Anh nhìn thử cổ tay của anh xem, có phải có một đường màu đen hay không?"
Nghe được lời này, Tần Vũ lập tức nâng tay của mình nên nhìn thử, quả thật nhìn thấy một đường màu đen lan rộng ra, mấy cái thứ chỉ có ở phim truyền hình thế mà hôm nay lại xuất hiện trên người của hắn?
"Đây là độc gì? Cô muốn cái gì?"
"Đây chính là độc kiến trên người anh mọc đầy mủ cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết! Còn điều tôi muốn chính là nổi tiếng." Tô An Ninh chậm rãi nói, vốn ban đầu cô cũng không muốn ra tay như vậy, chẳng qua cũng chỉ là bắt lấy thời cơ mà thôi, linh lực đối với cô rất quan trọng.
Tần Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô An Ninh, vốn tưởng rằng là một con thỏ nhỏ đi lạc, hóa ra lại là một con sói lớn khoác da cừu.
"Cô đi về trước, tôi xác định xong sẽ liên lạc với cô!" Tần Vũ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, đợi đến khi hắn xác định xong lại nói tiếp, cũng không thể để Tô AN Ninh tay không bắt sói trắng được.
Nghe vậy, Tô An Ninh cũng không nhiều lời nữa, liếc mắt nhìn Tần Vũ một cái xoay người rời đi, đi được mấy bước, dừng lại quay người nhìn thoáng qua mi tâm của Tần Vũ lại rời đi.
Nhìn bóng lưng Tô An Ninh, tâm tình vốn đang tốt của Tần Vũ lập tức mất hết! Nhìn cái thứ màu đen trên cổ tay mình, lại nhớ đến hậu quả mà Tô An Ninh nói, nhíu mày thật chặt, hắn thật sự trúng độc sao?
Vẫn là đến cho Cận Sầm xem trước đi!
Tần Vũ lập tức đi tới văn phòng của Cận Sầm.
"Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như vậy?" Cần Sầm nhìn vẻ mặt giống như sắp nghẹn chết của Tần Vũ, mày hơi nhướn nói.
"Bị người ta uy hiếp." Tần Vũ lạnh lẽo nói, cả người có vẻ uể oải.
"Uy hiếp? Ai dám uy hiếp cậu?" Đôi mắt Cận Sầm khẽ nhúc nhích, ai có thể kiến Tần Vũ chịu thiệt?
"Tô An Ninh!" Tần Vũ nói, cả người mỏi mệt ngã xuống sô pha.
"Tô An Ninh?" Ánh mắt Cận Sầm lộ vẻ nghi hoặc.
"Là người được chọn vào vai Thánh Nữ Vu Tộc của cuộc hải tuyển ngày hôm nay."
"Cô ấy uy hiếp cậu như thế nào?" Sóng mắt Cận Sầm hơi lưu chuyển, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã nhìn Tần Vũ.
"Cậu xem..." Tần Vũ đem đường màu đen trên cổ tay đến trước mặt Cận Sầm, sau đó kể lại mọi chuyện rõ ràng cho Cận Sầm nghe.
Khi Tần Vũ giải thích ngày càng nhiều, ánh mắt Cận Sần càng trở nên sâu thẳm.
"Mọi chuyện là như vậy, cậu nói xem, chuyện này có đáng tin hay không? Tôi cũng không tin, nhưng cái đường màu đen trên cổ tay này thì giải thích thế nào?" Tần Vũ hậm hực nói.
"Tôi đưa cậu đi tìm bác sĩ trước, sau đó lại tính tiếp." Cận Sầm nhìn đường màu đen trên cổ tay Tần Vũ lập tức nói.
Một lát sau, Cận Sầm đưa Tần Vũ tới bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra xong hoàn toàn không có vấn đề gì, Cận Sầm lại đưa Tần Vũ tới nhà ông lão trung y ở một ngõ nhỏ trong thành phố.
"Như thế nào?" Tần Vũ nhìn ông lão trung từ khi bắt mạch xong cho hắn vẫn không nói gì, nhịn không được hỏi một tiếng.
Lại nhìn nửa ngày trời, ông lão trung y dùng một cây châm bạc đâm xuống đường màu đên trên cổ tay Tần Vũ một cái rồi rút ra, nhìn cây châm đen một nửa, cẩn thẩn nói: "Thật sự là trúng độc."
"Ông có thể giải sao?"
Ông lão trung y lắc đầu: "Nếu ông nội của tôi còn sống khả năng có thể có biện pháp, đến thế hệ này của tôi đối với việc nghiên cứu độc thuật đã hoàn toàn thất truyền, hơn nữa loại độc dược này không làm hỏng chứ năng cơ thể cậu nhưng lại thật sự trúng đọc, đây nhất định là do cao thủ chế tạo ra, tôi càng không có cách nào khác."
Nghe nói như vậy, Tần Vũ đã hết hi vọng, ông lão trung y này được công nhận là trung y tốt nhất Thủ Đô, nếu ông ấy cũng không có biện pháp vậy những người khác còn có biện pháp sao?
"Đã làm phiền rồi." Đối với ông lão trung y nói một cậu như vậy xong, Tần Vũ và Cần Sầm đi về phía xe bên ngoài ngõ nhỏ.
"Cận Sầm, cậu nói thử xem có phải thôi xui xẻo tám đời không?"
"Cậu nên cảm thấy may mắn vì người ta không trực tiếp độc chết cậu." Cận Sầm lạnh lùng nói, trong lòng cũng cân nhắc, cô gái này có năng lực đoán mệnh, lại biết độc thuật, đúng là không đơn giản, nhưng mà tại sao cô ấy lại muốn vào giới giải trí đây?
"Tôi chỉ muốn đùa cô ấy một chút, ai có thể nghĩ đến..." Tần Vũ cũng không có ý gì, chẳng qua là hắn thấy Tô An Ninh đoán mệnh sư thú vị nên muốn trêu đùa một chút, ai có thể nghĩ tới sẽ là một người "Cứng tra" đây.
"A, ban đầu vốn là cô ấy cũng không muốn làm gì cậu, nhưng mà sau khi đánh cậu xong lại sợ cậu về sau động tay động chân không cho cô ấy tiến vào giới giải trí, mới quyết định dùng cách như vậy khống chế cậu, chẳng qua là cô ấy cũng có chuyện cần cậu giúp, nên sẽ không để cho cậu có chuyện, trước chúng ta cứ nâng đỡ cô ấy ba tháng, đến khi đó xem xem giải dược là như thế nào, để cho người của chúng ta nghiên cứu một chút." Cận Sầm nói xong, môi mỏng nhẹ mím.
Cô gái này, có tâm kế, còn có năng lực!
"Bây giờ cũng chỉ còn cách như vậy." Tần Vũ trầm giọng nói, tầm mắt nhìn xuống đường màu đen rõ ràng trên cổ tay, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Tô An Ninh thôi.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
61 chương
261 chương
104 chương
44 chương
124 chương