Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 17 : Khắc vào trong tim
Bây giờ ở ngôi biệt thự màu tím, Diệp Tri Thu mới đi học về, cô vừa bước vào nhà, lễ phép chào chú Trần và dì Trần.
Cô đi thẳng lên lầu thay đồ chuẩn bị xuống nhà ăn thưởng thức bửa trưa ngon lành của dì Trần.
Mới mở cửa phòng, ngẩng đầu, Diệp Tri Thu đã thấy một người đứng ngược sáng, sau cửa sổ sát đất nơi cuối phòng.
Dáng người hơi gầy, mặc áo sơ mi kẻ ô vuông xanh trắng lộ nét trẻ trung cùng quần kaki màu trắng sữa. Toát lên thần thái thanh lịch phong độ khó ai sánh kịp của anh.
Người thanh niên nghe động tĩnh phía sau, quay đầu sang, trên tay còn cầm ly rượu vang chậm rãi thưởng thức.
Lúc mới vào phòng trông thấy, Diệp Tri Thu thừa biết là ai rồi. Nhưng khi anh quay sang thì cô phải kinh ngạc, đây là anh Lăng Khiêm của cô đây sao?
Trút bỏ vẻ lãng tử phong trần mang chút trẻ con của anh khi xưa, Sở Lăng Khiêm giờ đã ra dáng một người đàn ông lịch lãm. Với dáng vẻ hiện tại anh mặc quần áo trẻ trung này mà đã nhận ra điều đó, thì chắc hẳn khi anh diện bộ veston thì chững chạc biết bao.
Chỉ có khuôn mặt là không thay đổi bao nhiêu. Làn da vàng đặc trưng của người châu Á, cùng với khuôn mặt thon dài, cái cằm chẻ quyến rũ, mày kiếm hơi nhếch lên, mắt sáng sắc bén, ánh mắt này mỗi khi nhìn ai đều làm người ta cảm giác ‘không giận mà uy’. Mũi có sống cao, môi bạc khẽ giơ lên như ẩn chứa ý cười.
Anh Lăng Khiêm của cô giờ đã thay đổi rất nhiều. Mà cũng đúng vì Diệp Tri Thu và anh đã cách xa nhau ba năm, trong ba năm này, anh chưa một lần về nước.
Nhưng cô và anh vẫn duy trì nói chuyện qua điện thoại hoặc Chat trực tuyến trên facebook.
Dù có nhìn hình ảnh của anh qua màng hình di động, nhưng thật khó có thể hình dung người đứng trước mặt cô hiện giờ, anh Lăng Khiêm của hiện tại lại làm Diệp Tri Thu phải ngỡ ngàng.
Diệp Tri Thu như con chim nhỏ tung tăng chạy vội đến đối diện với anh, giọng hơi cao: “Anh Lăng Khiêm, anh về rồi? Về khi nào? Sao không thông báo trước?” ríu ra ríu rít hỏi anh không ngừng.
Từ lúc Diệp Tri Thu bước vào, từ cái nhìn đầu tiên ấy, ánh mắt Sở Lăng Khiêm chưa bao giờ rời khỏi thân hình bé nhỏ, ngay cả chớp mắt cũng chưa chớp lần nào. Sở Lăng Khiêm không khỏi nhớ về chuyện ngày xưa, ngày mà anh gặp cô bé nhỏ nhắn xinh xinh này.
Hôm đó, trời trong vắt một màu xanh, từng áng mây lơ lửng trôi về phía xa tít chân trời. Lúc ấy anh mới mười một tuổi theo ba sang thăm người bạn thân của ông chính là ba của bé gái này. Hai người quen nhau trong chuyện làm ăn, rồi sau đó tìm được nhiều điểm chung mà đi đến qua lại thân thiết.
Anh là người thích khám phá cái đẹp và nếu cần anh sẽ chiếm hữu nó bằng mọi cách. Từ nhỏ đã thế, anh vừa gặp cô gái nhỏ này ý nghĩ đầu tiên trong đầu là cô không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Hôm ấy, anh đến nhà bác Diệp, lúc dạo chơi trong vườn hoa thì bỗng nghe tiếng cười giòn tan ngọt ngào mà ai nghe cũng cảm thấy muốn gặp người đó ngay tức khắc.
Anh đi theo con đường lát đá hoa cương, trước mắt cảnh tượng thật làm anh muốn cười theo. Có cô gái nhỏ đùa nghịch một mình với chiếc xích đu của mình.
Chiếc xích đu nho nhỏ, chỉ đủ chỗ cho cô bé. Một tấm ván gỗ dày được treo bởi hai sợi dây thừng chắc chắn màu trắng đang đung đưa nhịp nhàng theo từng tiếng cười của cô.
Đáng yêu làm sao, bình thường các cô gái sẽ rất sợ độ cao, ngược lại cô bé này lại đưa dây đu lên rất cao, khi hạ xuống thì cô cũng cười thỏa mãn.
Anh nhìn cô bé đến xuất thần, cô bé dường như đã phát hiện có người đến. Chẳng những không sợ mà còn chủ động cười tươi với anh một cái, giọng nói trẻ con ngây thơ: "Anh~~~ai~~~ ơi, chơi ~~~dới ~~~em ~~~i...!"
Nói xong còn không đợi xích đu ngừng hẳn, cô bé đã chạy nhanh đến chỗ anh, ôm chân của anh lắc lắc, đầu ngửa lên nhìn anh với ánh mắt đen tròn lay láy làm anh rất muốn hôn lên đôi mắt thiên thần ấy.
Sở Lăng Khiêm yêu thương cười cười, bình thường anh không thích con gái lắm, họ thật thích khóc nhè. Đi học từ lúc ở nhà trẻ đến bây giờ, con gái thích đòi ngồi cùng bàn với anh. Bực mình lắm, anh thường hét lớn với bọn họ, rồi thì cô giáo phải dỗ dành mấy con mèo mướp. Anh thật khinh thường bọn con gái.
Nhưng Sở Lăng Khiêm chẳng những không phản cảm mà còn có khát vọng muốn ôm hôn cô bé này nữa. Thân hình bé mập mạp, cánh tay bắp chân tròn tròn, cái mặt phúng phính như căng sữa. Ôm vào người sẽ có mùi thơm của sữa chắc dễ chịu lắm đây!
Anh cúi người xuống ôm cô bé, hỏi cô tên gì. Cô bé dịu ngoan trả lời, giọng nói vẫn còn ngọng nghịu: "~~Bé t...iểu ~~~T...hu" vỗ vỗ ngực mình, Diệp Tri Thu lúc đó tự giới thiệu bản thân.
Sở Lăng Khiêm nhìn nhìn cái miệng nhỏ khép mở, phì phì nước miếng, chúm chím, thật tình muốn cắn một cái. Anh đặt Diệp Tri Thu lên xích đu, nhìn cô bé nói: "Tiểu Thu phải không? Anh tên Sở Lăng Khiêm, chúng ta làm bạn nhé!"
Diệp Tri Thu cười tươi đồng ý, cô bé cũng không hiểu lắm anh này nói cái gì, nhưng thấy anh cười, cũng cười theo.
Sở Lăng Khiêm trong đầu không ngừng kêu gào: phải sở hữu con búp bê xinh xắn này mới được!
Trẻ con suy nghĩ thật đơn giản, thời gian dần trôi, cả hai cũng lớn dần theo năm tháng. Anh từ một cậu bé chỉ muốn chiếm lấy con búp bê đẹp đẽ kia làm của riêng, đến ý muốn bảo vệ nâng niu, rồi nung nấu thành tình yêu kéo dài không biết rõ đã bắt đầu từ khi nào. Còn Diệp Tri Thu cũng từ một cô bé mũm mĩm thành cô gái tuổi xuân có sức quyến rũ mê người.
Hôm nay anh phải cố gắng sắp xếp cả đóng công việc rắc rối để có thể dành ra một ngày về thăm cô gái nhỏ của mình. Đúng, cô là của anh, anh thề sẽ không để ai cướp đi cô và cũng chẳng có ai có mãnh lực cướp đi cô từ tay anh đâu. Sở Lăng Khiêm tự tin với bản thân.
Sở Lăng Khiêm lấy lại tinh thần sau những giây phút đắm chìm trong kí ức tuổi thơ. Anh tiến lên trước mặt Diệp Tri Thu, đưa tay vuốt suối tóc đen tuyền của cô, nhìn thật sâu vào mắt cô, nói bằng giọng ngọt ngào: "Sao cô bé, em không thích bất ngờ à?"
Diệp Tri Thu nhăn lại cái mũi, chu môi: "Anh Lăng Khiêm này đã nói đừng gọi em cô bé, người ta không bé nha, em cao sắp bằng anh rồi này!"
- "Thật sao? Sắp bằng rồi à? Đúng vậy, thật cao rồi nha!" - Sở Lăng Khiêm sợ nhất cô gái nhỏ này giận dỗi, chỉ đành nhất nhất chiều ý thôi.
Diệp Tri Thu biết anh lúc nào cũng nhường nhịn mình, anh đúng là người anh trai cô yêu quý nhất: "Thôi đi, em biết mà, còn thấp hơn một gang tay đây này! Anh chỉ khéo dỗ em thôi."
Rất hưởng thụ sự yêu mến từ mọi người. Diệp Tri Thu thích nhất là được làm em gái anh Lăng Khiêm. Từ nhỏ cô chỉ có một mình, không anh chị em, cô đơn lắm, mà người anh trai này cho cô tất cả những gì cô muốn, còn hơn thủ túc thân tình.
Diệp Tri Thu vui vẻ dùng hai bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay trái của Sở Lăng Khiêm, nói: "Anh đi xuống lầu dợi em tí nhé, em thay quần áo rồi xuống ngay! Đói bụng chết rồi nè!"
Sở Lăng Khiêm tỏ vẻ không chịu, vùng tay ra nắm lấy hai bả vai cô: "Tiểu công chúa, không cho anh ở trong này đợi được à?" định chọc cô chơi thôi.
- "....." - Diệp Tri Thu không thèm nói, bày ra khuôn mặt tức giận.
Sở Lăng Khiêm đành thỏa hiệp: "Thôi, thôi, đùa thôi, anh đi ngay."
Nhìn theo bóng lưng anh, Diệp Tri Thu cười hì hì, mới vậy đã sợ rồi nha: anh Lăng Khiêm sau này cưới vợ chắc sợ vợ lắm đây!
Rất nhanh, Diệp Tri Thu đã đến phòng ăn, nhìn một bàn ăn bắt mắt, nước miếng không ngừng tiết ra.
Cô không đợi được nữa rồi, ngồi ngay xuống vị trí của mình đã được để trống sẵn, kế Sở Lăng Khiêm, đối diện là chú Trần và dì Trần.
Mọi người cầm đũa bắt đầu bữa ăn.
Diệp Tri Thu gắp một miếng thịt kho tàu, cắn, nhai. Không khỏi cảm thán thành tiếng: "Quoa! Tài nâu nướng của dì Trần đúng là đệ nhất thiên hạ nha, ngon quá!"
Giọng nói bởi vì có thức ăn trong miệng mà âm thanh không rõ, cô nuốt xuống, tiếp tục nói: "Bởi vậy mới nói, sau này con lấy chồng phải biết nấu món ngon cho con mới được đó!"
Dì và chú Trần liếc nhau cười, Sở Lăng Khiêm cũng không kiềm lòng được muốn véo khuôn mặt rạng ngời lúc này của Diệp Tri Thu, nhưng có người lớn ở đây...kiềm chế, kiềm chế thật hại thân nha!
Dì Trần là người quan tâm con gái yêu này nhất, dì nói: "Con có biết ai nấu bàn thức ăn này không? Nấu được đến trình độ này có chấp nhận lấy làm chồng được chưa?"
Diệp Tri Thu nhìn vào mắt dì Trần nhất thời hiểu ra: "Chẳng lẽ là anh nấu?" há mồm, ánh mắt to như quả trứng gà, cô hỏi Sở Lăng Khiêm.
Sở Lăng Khiêm gật đầu: "Chỉ là anh nghe nói, công chúa nhỏ chỉ thích ăn không thích nấu, còn tuyên bố người nào nấu ăn ngon mới lấy làm chồng, nên anh đi học nấu ăn đấy!" anh thật lòng muốn cho cô điều tốt nhất!
Diệp Tri Thu đã quen với cách nói này của anh nên cứ xem là anh đang ghẹo mình, cô không nghĩ theo hướng tình cảm nam nữ với người mà mình xem là anh trai, nên nói: "Anh Lăng Khiêm thật tuyệt, ai lấy được anh chắc hạnh phúc lắm. Hi..còn em hả? Um...em còn nhiều yêu cầu lắm đó!"
Sở Lăng Khiêm đương nhiên muốn biết: "Nói anh nghe xem nào!"
- "Hứ...! Không thèm nói anh biết! Em bận ăn đồ ăn ngon rồi." - Diệp Tri Thu bướng bỉnh.
Mọi người sủng nịch nhìn cô gái nhỏ, hai người lớn lắc đầu cười cười, tuổi trẻ thật tốt. Chàng trai thì càng thấy mình yêu cô hơn, cô gái nhỏ của anh.
Còn trái tim Diệp Tri Thu bỗng hiện lên một bóng hình. Tại sao lại là trái tim mà không là đầu óc? Bởi vì hình ảnh tồn tại trong đầu có thể sẽ quên, nhưng khắc vào trong tim là không xóa được nha! Cô cười kín đáo, đôi má hồng hồng. Mắc cỡ chết đi, lại nhớ người ta!
Truyện khác cùng thể loại
985 chương
12 chương
336 chương
77 chương
8 chương