Ngôn của anh
Chương 11 : bỏ nhà ra đi.
Cô bé đó gác cằm lên vai nam sinh, nhìn mặt anh chằm chằm.
Nam sinh liếc nhìn cô bé, khẽ cười, “Có thấy phiền không hả?”
Cô bé đó nhõng nhẽo: “Liền phiền đó.”
Ánh đèn vàng và trắng lóe lên, đan vào nhau thành một phiến sáng ấm áp, phối hợp với nhạc nhẹ du dương như thánh đường lãng mạn của các cặp đôi yêu nhau, nhưng nếu đặt trong trường hợp đi trừng gian diệt ác mà nói, cái sự lãng mạn này có hơi quái dị.
Khê Ngôn nhìn một lúc bèn quay lại ngó lão nhị, đột nhiên cảm thấy sai sai đâu đó bèn chạy tới vỗ vai cô ấy.
Lão nhị đang hăng say làm việc tốt, không thèm quay đầu lại nói, “Chờ tí nữa, còn chưa xong đâu.”
Khê Ngôn đáp: “Bắt nhầm người rồi.”
Lão nhị sửng sốt, dứt khoát đẩy đầu người anh em kia ra, nói: “Bắt nhầm người? Quên đi, thằng nhãi này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, coi như giết nhầm còn hơn bỏ sót, thằng cặn bã real đâu?”
Khê Ngôn chỉ vào nam sinh đã bị dọa sững sờ trong góc: “Đằng kia kìa.”
Lão nhị cao to lực lưỡng, hơi to con, cô ấy vác bình rượu đi tới chỗ tên đó.
Khê Ngôn nói thêm: “Thủ hạ lưu tình.”
Tên cặn bã fake bị ngộ thương ho sù sụ, khuôn mặt đỏ lên, ướt hết từ trong ra ngoài.
Khê Ngôn lấy bịch giấy ăn ra rút một tờ.
Cặn bã fake xòe tay ra, nói: “Cảm ơn…”
Khê Ngôn bình tĩnh cầm giấy lau rượu dính trên cánh tay mình rồi vo viên ném lên bàn, sau đấy chạy biến, tên cặn bã real bị lão nhị đánh tới kêu gào thảm thiết, người bên ngoài đứng nhìn nhưng không ai dám vào khuyên can.
Thật ra nếu không phải sau này nhiều lần gặp lại anh, cô cũng sẽ không có ý gì với người này.
Có một lần cô gặp anh trong thư viện, lúc ấy anh đi một mình.
Lúc đó đã gần cuối kỳ, cô còn thiếu ít học phần nên chủ nhiệm lớp bố trí cô tới thư viện giúp một tay, một ngày ba tiếng là hai học phần, nên cô hấp tấp đi luôn.
Vốn là cô phụ trách gom sách, nhưng cô nhanh nhẹn, chỉ chạy vài chuyến đã xong việc nên bị giáo viên yêu cầu gọi lên giúp đỡ ở quầy thủ thư cùng với một cô bé.
Sau khi cô xử lí thủ túc mượn sách của mấy người bạn thì vài phút sau, anh ôm mấy quyển sách đi ra.
Cô bé bên cạnh rung động, đứng thẳng người, âm thầm dùng cùi chỏ thọc Khê Ngôn, cô tưởng cô bé đó bảo mình xử lí thủ tục bèn ngồi xuống, đang định cầm chuột thì lại bị cô bé đó ngăn lại…
Anh nhẹ nhàng ném sách lên mặt bàn, để thẻ mượn sách lên trên cùng.
Cô bé đó mỉm cười, hàng lông mi mảnh dài chớp chớp với nam sinh, nhìn khá xinh đẹp, cô nhỏ nhẹ hỏi: “Bạn học, bạn mượn mấy quyển sách này đúng không?”
Khê Ngôn: “…”
Anh nhìn điện thoại chằm chằm, không ngờ sẽ có người hỏi một câu nhảm vậy bèn giương mắt nhìn cô ấy, nhạt nhẽo đáp “Ờ” rồi cúi xuống tiếp tục nghịch điện thoại.
Khê Ngôn chống cằm, nhìn lướt qua vài cuốn sách trên mặt bàn, tất cả đều là tài liệu và lịch sử về y học.
Khoa y à?
Cô bé cầm lấy sách và thẻ mượn sách, dường như thưởng thức ảnh trên thẻ một lát rồi mới quẹt thẻ nhập vào máy tính.
Màn ảnh máy tính hiện ra thông tin của nam sinh, Khê Ngôn hơi liếc mắt ngó sang.
Cô bé lén lút bấm phím PrtSc SysRq để chụp ảnh màn hình.
Khê Ngôn: “…”
Cô quay lại nhìn màn hình máy tính thêm lần nữa để đọc thông tin của nam sinh.
Quả nhiên học khoa y, học hơn cô hai năm.
Cố Văn Lan
Phương từ sái thanh phong, tảo tư hưng văn lan. (*)
(*) “Ngôn từ tốt đẹp rải đẩy trong gió mát, suy tư hoa mĩ cuộn trào thành làn sóng văn thơ”. Một câu thơ xuất xứ từ “Lục Tử thi – Biên Thái Thường Cống.”- Hà Cảnh Minh. Đây là cách giải thích của fb Huang MiaoMiao mà mình tham khảo.
Người cũng như tên, quả thực như trăng sáng trong trẻo sâu sắc.
Khê Ngôn nhìn màn hình máy tính một lát, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hừ nhẹ từ phía trên, nụ cười khẽ khàng đến vô hình, rất có thâm ý, Khê Ngôn cũng không dám nghiên cứu xem tiếng cười này là dành cho ai.
Cô ngừng nhìn, tiện tay rút một quyển sách ra đọc đến tận khi người này đi mất.
Cô bé mở hình ảnh chụp sẵn ra, đột nhiên than thở: “Người này còn khá đẹp trai… Không, phải nói là rất đẹp mới đúng!”
Chính xác, Khê Ngôn thầm đồng ý, ngay cả ảnh thẻ cũng có thể đẹp vậy thì thử hỏi xem đường nét này ngũ quan này phải mất mấy dặm mới tìm được đây?
“Oa! Là đàn anh khoa y!” Cô bé đó bỗng dưng la lên: “Sau này mặc áo blouse đi lại trong bệnh viện chắc chắn sẽ rất mê người.”
“Điểm chính khi người ta học y là để cứu người mà?” Khê Ngôn nói.
Cô bé đó liếc cô, “Bạn thật nhàm chán.”
Khê Ngôn: “…”
——
Biết rõ là không thể nhưng vẫn cố chấp.
Hai lần cô hành động khác người như thế đều do một người, có một số việc không chờ được tới lúc chúng ta sẵn sàng, chỉ có thể to gan một chút, biết rõ có nguy hiểm nhưng vẫn đặt niềm tin nơi thần may mắn, muốn xem cuối con đường liệu có cánh cửa nào đang đợi bạn đẩy ra hay không.
Sau đó, phồn hoa như gấm.
Trước khi ngắt điện thoại, Khê Ngôn vẫn hỏi anh muốn ăn gì.
Anh vẫn nói hai chữ kia, tùy em.
Trước khi về nhà Khê Ngôn vào siêu thị mua đồ ăn, lại cố ý ghé qua tiệm hoa mua hai nhánh bách hợp và một chiếc lọ, với hai chậu hoa, một chậu hoa trà, còn chậu kia là bạc hà.
Cuối cùng cũng đón xe đi về.
Vừa về đến nhà đã bắt đầu bận bịu.
Cô cắm hoa bách hợp vào lọ, đặt lên bàn cơm, ra ban công hí hoáy với hai chậu hoa một hồi rồi vào phòng cho cá vàng ăn, căn nhà vắng ngắt được trang trí thêm trông rất ấm áp.
Khê Ngôn tắm xong bèn đi nấu cơm, cô nhanh nhẹn thái rau cắt thịt, máy khử mùi trong bếp khẽ vang lên, cô chỉ làm mấy món, một chén canh cải củ muối, sườn lợn hấp và canh sen.
Cô sợ anh đi làm về muộn không ăn được đồ nặng mùi nên chỉ nấu những món thanh đạm.
Khê Ngôn để lại cho Cố Văn Lan hơn phân nửa đồ ăn rồi ra ban công ngắt mấy lá bạc hà về ướp để anh về uống, còn chính cô qua loa ăn xong bèn về phòng soạn bài.
Cố Văn Lan về lúc nào cô cũng không rõ lắm, chỉ biết giường hơi lõm xuống, một cánh tay vắt ngang qua người cô, cô hơi tỉnh một lát lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Hôm sau lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã đi làm.
Cô ra phòng khách thấy đồ ăn tối qua cô để lại Cố Văn Lan đã ăn hết, bát đũa cũng đã rửa sạch để lên chạn, nước bạc hà trên bàn anh cũng đã ngoan ngoãn uống hết.
Bác sĩ Cố biểu hiện không tệ, tâm trạng cô giáo Lý khá tốt, thế nên hôm nay trước khi tan học cô nhắn tin cho anh, vẫn hỏi anh tối nay muốn ăn gì như hôm qua.
Tuy rằng có vẻ anh không kén ăn, nấu gì ăn đó, rất dễ nuôi.
Anh không hồi âm.
Khê Ngôn đành tiếp tục mua những loại nguyên liệu hôm qua nấu cho anh món mới.
Sườn xào, củ cải xào, xương hầm ngô.
Cô nấu xong anh mới trả lời.
—— tùy em.
Trước khi ngủ cô vẫn ướp lá bạc hà cho anh, sau đó ngơ ngẩn đứng ở sô pha hồi lâu, không biết tối qua lúc uống anh có thêm nước ấm không, đừng nói là cứ để lạnh vậy uống nhé?
Khê Ngôn về phòng lấy giấy ghi chú, nhắc anh lúc uống nhớ thêm nước ấm.
Xong xuôi mới yên tâm đi ngủ.
Cố Văn Lan về rất muộn, lúc ấy cô đã ngủ sâu nhưng vẫn bị anh đánh thức.
Anh quen về nhà tắm luôn, lúc tới gần cô vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm, dường như vẫn còn hơi ẩm, hẳn là tắm gội xong vẫn chưa sấy khô tóc.
Cô vừa sờ bèn ướt tay.
Đêm khuya, Khê Ngôn nằm trên giường cắn chặt răng nhưng vẫn không thể nhịn mà hừ vài tiếng, tiếng rên rỉ vì dục vọng khe khẽ tuôn ra từ cổ họng, “Anh có thể hay không… có thể hay không…”
Cái gì?
Không biết.
Chỉ là cảm thấy người này thật đáng ghét, phiền phức.
Anh lúc nào cũng im lìm, luôn tỏ ra thâm trầm vào những lúc thế này, tuy vậy lại càng giống với con người chân thật nhất, cô độc, kiêu ngạo, tự do, cứ trơ trơ ra đó, khiến người khác không thể hiểu thấu.
Còn tinh lực dồi dào nữa…
Xong việc anh chống tay ôm lấy cô, cánh tay sượt qua eo Khê Ngôn, nhéo nhéo tay cô.
Vừa mềm vừa nhỏ, trắng trắng mềm mại.
Người nằm trong ngực anh rất đầy đặn, da trơn trượt, thoải mái như chạm phải tơ lụa.
Anh bỗng nhiên cầm tay cô, khàn giọng, “Nên cắt móng tay, em cào anh rất đau.”
Khê Ngôn đang mơ màng sắp ngủ, nghe câu này xong bèn tỉnh táo, ngơ ngẩn một lát đột nhiên hỏi: “Anh có…”
Cố Văn Lan cúi đầu ngửi tóc cô: “Ừm? Có gì?”
Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người đằng sau mình, “Anh có người mà mình rất thích không?”
Không biết vì sao, lúc cô nói chuyện với anh luôn không quá cố tình kiêng dè bất kì đề tài nào, nghĩ gì nói nấy, muốn hỏi gì cũng hỏi thẳng.
Dẫu sao, lòng cô cũng hiểu rõ.
Anh cười khẽ, tự nhiên nói: “Có, anh rất thích em.”
Cô liếc anh, lẩm bẩm nói: “Chả ra sao cả.”
“Còn em?” Anh duỗi người, “Cứ vậy gả tới lăn ổ chăn với anh hả?”
“Em không thiếu người lăn giường.” Đại khái là quá nhập vai nên Khê Ngôn đã nói ra những lời này trước khi suy nghĩ, ý thức được bản thân vừa nói gì cô bèn hồi hộp.
Quả nhiên, người đằng sau cô lập tức yên lặng.
Khê Ngôn rất buồn ngủ, cô đợi hồi lâu không thấy anh nói gì bèn dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc cô tỉnh, Cố Văn Lan đã ra ngoài.
Mấy bữa nay anh rất bận, đi sớm về muộn, càng gần Tết lain càng nhiều người bệnh cần điều trị gấp.
Trước hôm tan học thứ sáu, cô giáo Hà hẹn Khê Ngôn đi ăn chung, Khê Ngôn hơi do dự, “Đi thôi, vị kia nhà tớ đi công tác ở tỉnh khác, tớ cũng lười nấu cơm, tụi mình đi ăn thịt nướng nhé?”
Khê Ngôn nghĩ ngợi, dù sao cũng về muộn, ăn xong rồi về nấu cơm cho anh vẫn còn kịp nên bèn đáp ứng.
Hôm nay cô chưa nhắn tin cho anh, dù sao anh cũng toàn nhắn lại tùy em.
Chỉ là lúc ăn cơm cô cỏ vẻ không tập trung.
Cô giáo Hà thấy cô cứ nhìn giờ, cười hỏi: “Sao vậy? Cậu có hẹn hả? Với bạn trai?”
Khê Ngôn sửng sốt một lát, khẽ gật đầu, “Anh ấy bận việc, đêm nay tớ mang cơm cho anh ấy.”
Cô giáo Hà than thở, “Sao cậu không nói sớm? Thế thì chúng ta ăn nhanh rồi về thôi.”
Khê Ngôn vội vàng chạy về, lúc đến nhà đã là 9 giờ.
Cô vội vội vàng vàng vào phòng bếp nấu cơm, thế nhưng nấu xong cô mới biết anh đã về một chuyến rồi lại đi, vì trên sô pha còn có áo sơ mi và cà vạt của anh để đó.
Thứ bảy, Khê Ngôn đến nhà Chu Vũ, trước khi đi còn gọi điện thoại cho cha mẹ cậu nhưng không ai nghe nên cô bèn tới thẳng đó, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy bèn hỏi người nọ.
Người nọ nói: “Ở nơi này làm gì có ai tên vậy.”
Khê Ngôn ngớ người, nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Vũ, tên nhóc này chắc cũng luyện thuật ẩn thân rồi, ngay cả điện thoại cũng không nghe.
Cả cái nhà này nghiện thuật ẩn thân à!
Lúc Khê Ngôn về đến nhà đã là 12h trưa, cô hâm nóng đồ ăn tối qua, tùy tiện ăn hai thìa rồi về phòng ngủ, ngủ xong bắt đầu soạn bài và sửa bài thi.
Tận đến khi phòng tối om khiến cô không nhìn rõ nữa mới nhận ra đã tối rồi.
Cô vặn eo, xoa cổ bò lên giường, dự định nằm nghỉ một lát.
Chỉ là nằm cô mới nằm trong chốc lát đã mơ mơ màng màng ngủ mất, cô ngủ một giấc rất sâu và dài, đến khi tỉnh lại, cô mò điện thoại nhìn giờ mới biết lúc này đã là 6 giờ sáng…
Khê Ngôn nhìn sang chỗ trống bên cạnh bèn sửng sốt một lát, chăn bông bên kia dường như chưa từng được động tới.
A…
Cậu ấm này dỗi đến mức bỏ nhà ra đi đấy à?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
41 chương
61 chương
32 chương
26 chương
76 chương
11 chương