Ngôn của anh

Chương 10 : Anh tuyên bố mấy tên người yêu cũ kia của em đều đã chết!

Buổi sáng Khê Ngôn tỉnh từ rất sớm, nơi này hơi xa trường học của cô, lúc cô dậy Cố Văn Lan vẫn chưa tỉnh. Cô đi vào toilet rửa mặt, tiện thể nhét quần áo tối qua vào trong máy giặt để chuẩn bị giặt cùng quần áo tối nay, xong xuôi bèn vào phòng bếp nấu bữa sáng. Không lâu sau Cố Văn Lan cũng tỉnh, sau khi xuống giường anh cảm thấy phòng ngủ hơi không giống trước đây, nhiều thêm vài thứ. Ví dụ như trên bàn có thêm chai chai lọ lọ, anh vừa mặc quần vừa nghĩ xem có nên mua một chiếc bàn trang điểm cho cô giáo Lý không nhỉ, con gái hình như đều cần cái này thì phải? Lúc anh vào toilet đã ngửi thấy mùi trứng rán, sau khi rửa mặt xong ngửi thêm được mùi thịt hun khói, về phòng mặc áo sơ mi rồi bắt đầu đeo cà vạt. Cô thấy anh đi ra, bưng cháo và sandwich lên bàn nói: “Hôm qua em quên mua sữa, hôm nay nấu cháo hoa.” Cà vạt trên cổ anh treo lỏng lẻo, chưa thắt cẩn thận đã chuẩn bị ngồi xuống. Khê Ngôn túm anh lại thắt cà vạt giúp, nhìn qua còn khá có nề nếp, Cố Văn Lan nhịn không được bèn trêu chọc, “Cố phu nhân đúng là hiền huệ nhỉ.” Khê Ngôn liếc anh, không thèm chú ý tới Cố Văn Lan nữa. Tâm trạng của Cố Văn Lan có vẻ khá tốt, anh nói bắt đầu lải nhải, “Sao em biết làm cái này?” Cô cố gắng nhớ lại rồi cười, “Lúc Khê Vũ tốt nghiệp đại học chụp ảnh phải mặc âu phục, cà vạt là em đeo, vì chuyện này nên em đã mất công học thử nên khá quen tay.” Anh không nóng không lạnh mà ừm một tiếng. Cô ngó anh, “Gì đấy?” “Hơi tiếc một chút, hóa ra không phải em học vì anh.” “Anh có cảm thấy mình ấu trĩ không?” Thắt cà vạt xong cô bèn sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, ngón tay cẩn thận uốn cổ áo sơ mi gập xuống. Lúc cô lại gần có mùi hương thoảng qua, anh cảm thấy hơi ngứa ngáy, vô ý thực đặt tay lên eo cô, khẽ hỏi: “Còn cái này học vì ai?” Cô sửa sang cổ áo cho anh cong, vừa lòng khẽ đẩy anh, lúc đầu định nói cổ áo của em cũng cần làm vậy. Nhưng thấy vẻ mặt cười như không cười của anh, cô đột nhiên sửa miệng: “Người yêu cũ.” Anh giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng vẻ mặt hơi nhạt nhẽo, nhìn là biết đang mất hứng. Nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề cô cảm thấy khá vui. Nhất là người này đẹp, quả thực là kiệt tác. Khê Ngôn đến ghế sô pha lấy túi xách, đứng ở cửa vừa xỏ giày vừa nhắc nhở anh: “Em tới trường, anh ăn sáng xong cứ để đồ vào bồn rửa, buổi tối em về sẽ rửa sau.” Anh khẽ hôn cô: “Ừm.” Sáng sớm nay tâm trạng của bác sĩ Cố không tốt lắm, trước khi lên bàn mổ đã mắng y tá gây tê một trận vì chậm chạp nên đến trễ hai phút, còn phê bình: “Thiếu năng lực nghiệp vụ thì cút về nhà kiểm điểm rồi hãy tới đây.” Giọng điệu cũng không hung dữ lắm, nhưng chính vì giọng điệu lạnh lùng của anh lại càng khiến người ta thêm sợ. Ai cũng biết bác sĩ Cố lúc làm việc rất nghiêm khắc, hoàn toàn khác với vẻ mặt hiền hòa lúc bình thường. Nhưng ngày hôm nay hình như quá nghiêm khắc rồi. Làm hai phụ tá bên cạnh đều nơm nớp sợ làm sai cái gì. Phòng mổ giăng đầy mây đen, hiếm khi mọi người nghiêm túc tới vậy. Lúc nghỉ trưa, Hứa Du gọi điện thoại cho Khê Ngôn: “Hôm qua tớ đang đi đường thì tình cờ gặp cái tên ông chủ Hạ kia.” Khê Ngôn vừa rót nước vừa kẹp di động vào vai, “Vậy cậu có sao không? Gần đây anh ta không đến làm phiền cậu nữa à?” “Đúng thế, cậu biết tại sao không?” Hứa Du nhẹ nhàng nói, giọng đầy ý cười. “Tại sao?” Khê Ngôn cầm chén nước ngồi vào chỗ. Hứa Du nói: “Anh ta có bạn gái, đang đi trên đường thì gặp tớ, ông chủ Hạ có vẻ rất khí thế, bạn gái anh ta còn nhìn tớ với ánh mắt thương hại nữa, cứ như kiểu tớ đã mất hai CLB vậy.” Khê Ngôn cười cười: “Cậu quả thật mất hai CLB mà.” “Thật ra tớ hơi thương hại bạn gái anh ta một tí,” Hứa Du thở dài, “Cái tên này có kiểu cảm xúc hóa vấn đề rất nghiêm trọng, rõ ràng chẳng thích tớ đến mức nào nhưng chỉ cần tớ từ chối là anh ta đã vác dao ra uy hiếp, hơi chạy xa tí đã đòi tự sát, có khiếp không cơ chứ? Chắc là có bệnh về tâm lí cần chữa rồi.” “Ừ.” Khê Ngôn tổng kết, “Cho nên cả cậu và ông chủ Hạ hiện tại đều đang thương hại lẫn nhau.” “E hèm, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” “Ôi! Cô giáo Lý!” Tiếng cô giáo Hà vang lên từ phía cửa sổ, “Đấy có phải học sinh lớp cậu không? Tụi nó đang đánh nhau kìa!” “Gì cơ?” Khê Ngôn nhanh chóng chạy ra, nhìn từ cửa kính ra sân bóng rổ. Hai nhóm người đang đẩy nhau ra, Chu Vũ lớp cô tiên phong đi đầu đánh nhau với phía đối phương, khung cảnh cực kì hỗn loạn. Khê Ngôn vội vã chạy tới sân bóng rổ, mới được nửa đường đã thấy chủ nhiệm Phương phòng giáo dục dẫn mấy thầy giáo vượt lên trước cô ngăn lại hành vi không văn minh của hai bên. Cuối cùng, Chu Vũ với một nam sinh bên kia bị đưa vào phòng giáo dục như hai nhân vật tiêu biểu trong cuộc ẩu đả này. Khê Ngôn không đi theo, về phòng học hỏi rõ mọi chuyện để tiện giải quyết, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang chơi bóng sao lại quần ẩu với lớp bên cạnh làm gì hả?” Ngô Khắc đứng lên nói: “Tại lớp bên kia khơi ra trước ạ! Bọn nó chơi trò tiểu nhân, thua lớp mình nên chơi hiểm đá Tiếu Hàn, Chu Vũ thấy nên cũng đánh lại, bọn nó còn không biết xấu hổ còn nói chúng ta chơi xỏ mới thắng!” Thế nên hai bên cứ thế lao vào đánh nhau. Khê Ngôn nghe xong bèn hỏi: “Chắc chắn là bên kia ra tay trước?” Dù sao vừa nãy loạn hết cả lên, hơn nữa lúc nam sinh chơi bóng chỉ có thể chạy tới chạy lui, ai cũng không biết đấy là lúc nào. Ngô Khắc kích động nói, “Không tin cô cứ hỏi Tiếu Hàn mà xem!” Lúc Khê Ngôn nhìn sang thì Tiếu Hàn giật mình trắng mặt, ngồi không dám hé răng, thấy vậy Khê Ngôn cũng hơi hoảng —— xong, xem ra đúng là có manh mối chưa nói. Ngô Khắc nóng nảy, “Đồ ngu Tiếu Hàn mày có nói không thì bảo! Tiếu Hàn suýt khóc, đứng lên nói: “Thật ra… là em dẫm vào giầy bên kia trước, nhưng em không cố ý! Em thề! Em căng thẳng quá nên mới vô ý… Nhưng em chỉ dẫm nhẹ thôi, căn bản không gây ra ảnh hưởng gì hết, chẳng qua bọn nó cố tình kiếm chuyện cho đỡ cay, đã vậy còn một mực khẳng định là Chu Vũ bắt nạt người khác, tất cả là do tụi nó ghen ghét!” Ngô Khắc xanh mặt, nghiến răng hồi lâu mới thốt ra một câu, “Tiếu Hàn mày ngu vcl!!” Một nam sinh giễu cợt, “Ghen ghét cái gì? Cái thằng Chu Vũ đấy trừ đẹp trai hơn người khác chút thì có gì để người khác ghen ghét à? Chẳng qua là bọn nó không thích nhìn cái kiểu kiêu ngạo như Chu Vũ thôi, chơi bóng rổ thôi mà tưởng mình chơi trên MBA không bằng.” Ngô Khắc tức tối xông tới, “Cmn mày nói gì thằng kia!!” Khê Ngôn nói to, “Được rồi, tôi biết rồi.” Một đám nhóc con ầm ĩ đến đau đầu. “Mấy anh xem xem đây là chỗ nào!!” Chủ nhiệm Phương đập bàn rầm rầm, sau đấy chỉ thẳng mặt Chu Vũ gào lên: “Anh! Lại là anh! Anh giỏi lắm! Đánh người ta đến mức đấy? Anh coi trường học là chỗ nào? Nhà anh à!” “…” Lúc Khê Ngôn tới, cô cảm giác phòng giáo vụ sắp bị đập sụp trần luôn rồi. Chu Vũ đứng im không nói lời nào, tỏ vẻ bất cần đời, thái độ thờ ơ khiến chủ nhiệm Phương điên tiết tới mức tăng huyết áp, ông cầm thước định phi thẳng đến người cậu: “Đánh nhau này! Chỉ thế là giỏi!” Khê Ngôn vừa bước vào phòng đã thấy chủ nhiệm Phương cầm thước, cô nhanh nhẹn giật Chu Vũ lại, “Chủ nhiệm Phương xin hãy bình tĩnh, đừng khiến tụi nhỏ bị thương.” Chủ nhiệm Phương chỉ thẳng Chu Vũ: “Cô xem xem thái độ của nó kìa!” Khê Ngôn kéo Chu Vũ ra sau, nói: “Chủ nhiệm, để em giải thích tình hình, ngay từ đầu là các em bên kia đá học sinh của em trước, Chu Vũ chỉ tức giận đánh trả thôi, mặc dù nói tóm lại cả hai bên đều có lỗi.” Chủ nhiệm lớp bên kéo bạn học lớp mình lại, “Cô nhìn xem thằng bé bị thương đến mức nào? Cô lại nhìn thằng Chu Vũ lớp cô xem nó có bị thương mấy không? Thằng này chẳng qua là đểu cáng quen rồi!” Khê Ngôn cau mày: “Cô Vạn, mong cô nói chuyện lịch sự một chút, chuyện này tính sao thì tính nhưng đánh người trước là không đúng, tất cả mọi người đều nhìn thấy là học sinh lớp cô ra tay trước, Chu Vũ mới… phòng vệ chính đáng thôi.” Cả hai bên đều có lý, không ai nhường ai. Chẳng qua Khê Ngôn nắm chặt điều mấu chốt “bên cô ra tay trước” khiến người ta hết cách, cô cũng không định bào chữa cho Chu Vũ, vì sự thật là cậu có đánh người, cô chỉ cố gắng làm sao cho hình phạt của Chu Vũ giảm đến mức thấp nhất thôi. Về phần dẫm nhẹ vào chân thì không tính, đi bộ còn dẫm vào chân nhau kìa. Hơn nữa đối phương cũng không nói tới chuyện Tiếu Hàn dẫm phải cậu ta, có lẽ cũng thấy chột dạ. Tận khi chủ nhiệm Phương cảm thấy sắp tắt thở tới nơi rồi bèn tìm đường sống bằng cách yêu cầu hai bên mỗi bên viết một bản kiểm điểm 2000 từ, để học sinh lớp kia xin lỗi Chu Vũ, còn cậu phụ trách tiền thuốc men của người ta. Học sinh kia bị thương không nặng, chủ yếu là bị Chu Vũ đá một cước thật mạnh, lúc ngã đập đầu xuống đất chảy máu, đơn giản vào phòng y tế xử lí vết thương rồi được tống vào bệnh viện. Trước khi đi chủ nhiệm Phương hãy còn hạ tối hậu thư, “Cô Lý, cô tranh thủ thời gian tìm cha mẹ của thằng nhóc này nói chuyện đi, nếu nó làm ra chuyện gì thì trường học cũng không chỉ phạt nhẹ vậy đâu.” Khê Ngôn dường như cũng ý thức được tầm quan trọng của vấn đề bèn cuống quýt đồng ý. Lúc ra khỏi phòng giáo vụ cô nói: “Sau khi tan học cô về với em, tìm cha mẹ em trò chuyện một chút.” Một lúc lâu sau, Chu Vũ trào phúng cười lạnh. Khê Ngôn mặc kệ thằng nhóc này trào phúng ai, cô đứng lại, lạnh mặt: “Đừng tưởng viết bản kiểm điểm 2000 từ là xong, ở chỗ cô em vẫn phải viết bản kiểm điểm, ít nhất là 200 từ, một dấu chấm câu cũng không thể thiếu.” Chu Vũ biến sắc, Khê Ngô quay đầu đi mất, tiếng Chu Vũ thở hổn hển vang lên bên tai: “Cô đúng là cái đồ dế nhũi!” Khê Ngôn mới không thèm so đo với trẻ con. Không sợ viết bản kiểm điểm 2000 chữ lại sợ 200 chữ, có lẽ có sợ bản viết kiểm điểm 2000 từ thật, chẳng qua là sĩ diện hão không muốn biểu hiện ra trước mặt chủ nhiệm Phương thôi. Không ngờ Chu Vũ vọt tới càu nhàu bên tai cô không khác gì ruồi bọ: “Dối trá, thảo mai, ngụy quân tử, làm nãy giờ tôi tưởng bà che chở tôi đều do lòng tốt, tất cả đều là giả, bà chỉ để ý đến thể diện của mình thôi! Sợ người ta biết học sinh lớp mình là một tên hay gây chuyện làm bà mất mặt đúng không!” Khê Ngôn đứng lại nhìn cậu: “Tự biết lấy mình nhỉ, biết bản thân là tên hay gây chuyện sao còn chưa sửa?” Chu Vũ vừa bướng bỉnh vừa nghẹn lời, quay đầu đi mất. Khê Ngôn: “…” Tan học Khê Ngôn không đề phòng, vừa tới phòng học Chu Vũ đã chạy mất tăm. Cô dựa lưng vào cửa ấn huyệt thái dương —— thằng nhãi không khiến người bớt lo, tức chết cô! Cô nghĩ ngợi, quyết định thứ bảy lại tới nhà Chu Vũ thăm hỏi, giờ cô phải về nấu cơm cho người nào đó đã. Lúc ngồi xe, Khê Ngôn nhắn tin hỏi Cố Văn Lan thích ăn gì. Anh nhanh chóng hồi âm. —— Tùy em. Nếu có thể hồi âm nghĩa là bây giờ đang rảnh, cô cảm thấy có lẽ anh vẫn đang dỗi vì câu “người yêu cũ” của mình sáng nay bèn lấy lòng bằng cách gọi điện cho anh. Anh nghe điện thoại, thờ ơ nói: “Có việc gì? Anh còn đang bận.” Cô nói thẳng: “Anh có ghét ăn hay thích ăn gì không? Em đều nấu được.” Cố Văn Lan thật ra cũng không bận, bắt đầu lèo nhèo, “Em nấu ăn ngon hả? Có phải trước đây hay nấu cơm cho người khác ăn không?” Cô im lặng chốc lát, “Ừ.” Anh hầm hừ hỏi: “Ai thế?” Lúc hỏi anh đã hơi hối hận, nhưng mà không quản nổi miệng mình. Quả nhiên cô đáp: “Người yêu cũ.” Cuối cùng anh cũng xù lông, mỗi câu mỗi chữ đều rất âm u, nói: “Anh tuyên bố mấy tên người yêu cũ kia của em đều đã chết! Đừng có nhắc tới ba từ đấy nữa, nếu không anh thề em tuyệt đối sẽ không xuống giường được đâu!” Khê Ngôn: “…Chà.” Người yêu cũ của em là giả, nhưng mà người yêu cũ của anh lại đều là thật. Lúc ấy cô học năm nhất. Lão tam cùng kí túc xá bị nam cặn bã đá bèn chạy về khóc lóc kể lể, lão nhị là người coi trọng chính nghĩa, biết vậy bèn lôi Khê Ngôn ra cửa đi đập nam cặn bã một trận nhừ tử, vì dân trừ hại. Hai cô lao tới chỗ XX. Khê Ngôn đã từng gặp nam cặn bã nên nhanh chóng xác định được mục tiêu, chỉ tay: “Ở chỗ này.” Lão nhị cầm chai rượu hung ác đến gần, nghe thấy ai đó đang chia sẻ cảm giác chân đạp n thuyền, nhận định là người đó bèn bẻ mặt anh ta lại, trực tiếp banh mồm đổ rượu vào. Hành động này hoàn toàn dọa mấy người xung quanh phát sợ. Cô bé ngồi ghế bên cạnh cười ra tiếng, “Chao ôi, bên kia đang làm gì đó?” Giọng điệu vui sướng muốn tham gia chuyện xấu dễ gây chú ý, hơn nữa giọng nói mềm mỏng trong trẻo, rất êm tai. Khê Ngôn nhìn thoáng qua. Bên cạnh cô ấy là một nam sinh đang không tập trung ngồi trên ghế dựa, im lìm nhìn sang, không mấy hào hứng rũ mắt, dưới ánh sáng mờ mờ càng khiến đường nét thêm đẹp đẽ. Bây giờ nghĩ lại, Khê Ngôn vẫn cảm thấy Cố Văn Lan thực ra không mấy thay đổi. Lúc ấy có lẽ hơi lạnh lùng, nhưng lại càng giống với khuôn mặt thật của anh, phong độ bây giờ lại càng giống một chiếc mặt nạ.