Ngôi Sao May Mắn Của Ta
Chương 11
Ba! Ba! Hai âm thanh thanh thúy vang lên, Quảng Vĩ Đông hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn hai cổ tay mình bị vòng da trói chặt cố định trên giường. Loại tình huống này y đã từng gặp qua, lúc này y còn có thể thoát sao?
“Uy… Có g ì hảo hảo nói chuyện…” Quảng Vĩ Đông nằm trên giường lòng bàn chân bắt đầu phát lạnh.
“Cậu không cần lo lắng, đây là lần đầu tiên của cậu, tôi sẽ không làm chuyện quá mức.” Lý Dục Phong quơ quơ cây roi da.”Mấy lần trước đều để cậu trốn được, lần này tôi sẽ tận lực làm cho cậu thoải mái.”
Cổ áo hắn mở rộng áp sát trên người Quảng Vĩ Đông, dùng roi da kích thích ***g ngực của y.
“Ai bảo anh chứ!” Quảng Vĩ Đông xoay tay giẫm chân phản kháng: “Tôi cùng Lư Hiểu Văn chỉ bằng hữu bình thường, chúng tôi đã hai năm chưa gặp mặt đó!”
“Cho nên vừa thấy mặt liền yêu?” Lý Dục Phong ngậm đầu nhũ của y khẽ cắn.
“Cô ấy… Cô ấy nói không thích đối tượng kia, bảo tôi… Bảo tôi giả dạng làm bạn trai cô ấy… Làm cho… Làm cho đối phương hết hy vọng mà thôi!” Quảng Vĩ Đông ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng đành nói ra chân tướng.
”Vậy sao…” Lý Dục Phong cầm roi da nhiễu loạn nơi hạ thân lỏa lồ của y: “Thuận tiện diễn giả làm thật?”
“Không phải mà!” Quảng Vĩ Đông dùng hết khí lực quát.
“Kia cùng Ngô Hạo là cái gì…?” Lý Dục Phong cho y một cái hôn nóng bỏng, lúc y không thể thở nổi mới buông ra.
“Hô… Hô… Tôi… Tôi đâu có!” Quảng Vĩ Đông ủy khuất kêu lên.
“Vậy cậu cùng hắn cười cái gì?” Lý Dục Phong ăn dấm chua.
“Người ta cười với tôi, tôi không thể cười lại với người ta sao?”
“Ai quy định cậu phải cười với người ta?” Lý Dục Phong chuyên tâm tấn công địa phương mẫn cảm của y, vành tai, cổ, xương quai xanh, một chỗ cũng không buông tha.
“Ân… Ô…”
Khi bị áp đảo, hậu đình vừa nóng vừa căng, còn liên tục bị lay động. Hậu đình bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, khoái cảm cuồn cuộn nổi lên, y kìm lòng không được nắm lấy phân thân của mình vuốt ve, mông lại kẹp chặt hơn.
Lý Dục Phong đột nhiên gia tốc, nhiều lần chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể của Quảng Vĩ Đông, tay đối phương nắm lấy tính khí của mình cũng đội nhiên tăng lực.
“A…” Quảng Vĩ Đông vặn vẹo mông một chút, lên tới đỉnh, đem dịch thể nóng bỏng bắn lên bụng của Lý Dục Phong. Người sau liền đem mầm móng của hắn bắn vào cơ thể y.
Quảng Vĩ Đông mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, trừng mắt nhìn, hình ảnh mơ hồ càng ngày lại càng rõ hơn. Là Lý Dục Phong, đối phương đang đưa lưng về phía y mặc quần áo. Trong phòng một mảnh sáng chói, xem ra đã sáng rồi.
“Ân…” Đầu óc y hỗn độn, Lý Dục Phong đi đến bên giường, hôn nhẹ lên trán y.
“Em hôm nay không cần đi làm, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Lý Dục Phong đem y ấn trở lại gối, chỉnh chăn lại cho y.
Quảng Vĩ Đông quả thật cảm thấy rất không thoải mái. Toàn thân đều nóng lên, nửa người dưới đau nhức không thôi, ánh mắt của hắn rất nhanh không giữ được, không lâu sau liền ngủ.
Không biết qua bao lâu, lúc Quảng Vĩ Đông đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại đánh thức y —— đô đô… Đô đô đô…
“Ngô…” Quảng Vĩ Đông xoay thân, kéo chăn che lỗ tai lại.
Đô đô đô… Đô đô đô… Tiếng chuông kia vang lên khoảng mười cái, hoàn toàn không dừng lại, Quảng Vĩ Đông chịu không nổi, một tay cầm lấy ống nghe trên đầu giường.
“Uy…” Quảng Vĩ Đông thần trí không rõ mà phát ra âm thanh khàn khàn.
“Cưng ơi, nguyên lai là anh ở nhà a, tại sao lâu như thế mới nghe.” Trong ống nghe truyền đến một giọng nữ nhu mì, Quảng Vĩ Đông đang nghĩ suy nghĩ mình đã từng nghe âm thanh bao giờ chưa, đối phương liền như chim sẻ hót vang: “Ngày mai em sẽ mua vé máy bay, cùng về với mẹ, anh phải tới sân bay đón em nha, bằng không en sẽ không buông tha anh “
Là vị hôn thê của Lý Dục Phong, Ngô Khởi Đình! Quảng Vĩ Đông trong óc xẹt một tiếng, nhát mặt liền tỉnh táo lại. Ngô Khởi Đình vừa nói xong mới phát hiện không thích hợp.
“Uy? Dục Phong? Tại sao không nói chuyện?”
Quảng Vĩ Đông khẩn trương tới đầu đầy mồ hôi, đối phương tiếp tục hỏi: “Dục Phong? Là anh sao?”
Quảng Vĩ Đông cái khó ló cái khôn, nắm cái mũi dùng âm thanh giả nói: “Xin lỗi, cô gọi lộn số rồi, tạm biệt!” Sau đó liền vội vàng cúp máy.
Thình thịch thình thịch… Quảng Vĩ Đông để tay ngay chỗ ngực đang nhảy lên, y còn chưa có hồi thần thì điện thoại lại vang lên.
“Má ơi còn ” Quảng Vĩ Đông nhìn nhìn biểu hiện điện báo, quả nhiên vẫn là Ngô Khởi Đình gọi tới. Lúc này y thông minh, vô luận như thế nào cũng không bắt máy.
Sau khi tiếng chương vang lên mười cái, đối phương rốt cục không nhẫn n ại nữa mà tắt máy.
Thảm … Mình ở trong nhà Lý Dục Phong nghe vị hôn thê của hắn gọi điện thoại tới, không biết sẽ gặp phiền toái gì nữa đây. Quảng Vĩ Đông nhìn nhìn điện thoại, đã là mười giờ sáng, Lý Dục Phong hiện tại hẳn là chưa họp.
Y lấy điện thoại di động của mình ra, bấm số điện thoại của Lý Dục Phong.
Đối phương rất nhanh liền bắt máy: “Vĩ Đông?”
“Uy, anh còn chưa có họp đi?” Quảng Vĩ Đông sợ sệt hạ thấp giọng.
“Chưa có, thân thể em như thế nào? Có khó chịu không?”
“Không có, tôi cho anh biết…” Quảng Vĩ Đông đem chuyện Ngô Khởi Đình gọi điện thoại tới nói cho hắn biết, đương nhiên ngay cả nội dung cuộc nói chuyện điện thoại cũng không bỏ sót một chữ.
Lý Dục Phong sau khi nghe xong, thực bình tĩnh nói: “Không có việc gì, en không cần để ý.”
“Cô ấy có biết là tôi ở nhà anh không?” Quảng Vĩ Đông cũng không cách nào yên tâm.
“Biết thì cũng như vậy, không cần để ý cô ta.”
”Vậy sao…” Đương sự còn không khẩn trương, mình để ý cái rắm a… Quảng Vĩ Đông rốt cục nhẹ nhõm. Như vậy xem ra, địa vị của Ngô Khởi Đình ở trong lòng Lý Dục Phong cũng chả tốt là bao … Có điểm đồng tình với cô, bất quá cũng có chút thích thú…
“Còn em? Ngủ thế nào? Thân thể còn đau không?” Lý Dục Phong ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
“Ngủ rất tốt, thân thể không sao…”
“Cơm trưa của em thì sao? Nếu không tôi trở về cùng em ăn nha?”
“Không cần, buổi chiều anh không phải còn phải họp sao?” Quảng Vĩ Đông đối với công việc của Lý Dục Phong rất rõ ràng.”Tự tôi sắp xếp là được, anh không cần trở về.”
“Kia em tự nấu ăn đi, trong tủ lạnh hẳn là còn chút đồ ăn…”
“Nga, được…” Quảng Vĩ Đông đánh ngáp.
“Em còn muốn ngủ sao?”
“Ân… Dù sao không có chuyện gì…”
“Vậy em ngủ đi, tôi không làm ồn em nữa!”
“Nga…”
“Cơm chiều muốn ăn ở nơi nào? Trong nhà hay là bên ngoài?”
“Tùy tiện đi…” Quảng Vĩ Đông dừng một chút, nói:
“Hay là ra ngoài ăn đi, tôi không biết nấu ăn.”
“Đừng lo, tôi đến làm là được.”
“Gì? Anh làm?”
“Ân, tôi sẽ thuận tiện mua thức ăn trở về.”
“Gì? Anh đi mua thức ăn?” Âm thanh của Quảng Vĩ Đông cao hơn.
“Ách… Tôi có thể bảo người khác đi mua.” Lý Dục Phong chần chờ một chút, nói.
“Nga… Tùy anh …”
“Vậy em ngủ đi, bye.”
“Bye…” Quảng Vĩ Đông thất thần cúp điện thoại, ngã xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp.
Năm giờ rưỡi chiều, Lý Dục Phong cùng bí thư và bảo tiêu rời khỏi văn phòng chủ tịch, vội vàng bước nhanh về phía thang máy, Ngô Hạo từ phòng tiếp khách bên cạnh đi ra.
“Dục Phong.” Ngô Hạo cười.
“Cậu đến đây khi nào?” Lý Dục Phong có chút ngạc nhiên.
“Vừa nãy, nghe nói cậu đang vội, cho nên không muốn đi quấy rầy cậu.”
“Có chuyện gì sao?” Lý Dục Phong thầm nghĩ mau đuổi hắn đi, hảo hảo trở về bồi Quảng Vĩ Đông.
“Không có gì, muốn mời cậu cùng đi ăn cơm chiều mà thôi.” Ngô Hạo quay đầu nhìn nhìn.”Đúng rồi, Quảng tiên sinh hôm nay không đi làm sao? Như thế nào không thấy y?”
“Chuyện này có liên quan gì tới cậu à?” Lý Dục Phong nguy hiểm nheo mắt lại, không thích hắn quá chú ý vào Quảng Vĩ Đông.
“Không có… Tôi cũng thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, cậu không cần để ý.” Ngô Hạo cười cười: “Ngày hôm qua cậu mời tôi, hôm nay đến phiên tôi mời, đi đâu thì tốt?”
“Thật có lỗi, tôi hôm nay không muốn ăn cơm ở bên ngoài, không thể bồi cậu được.” Lý Dục Phong nói thẳng.
“Ách? Vậy à…” Ngô Hạo có điểm thất vọng.
“Thực xin lỗi, tôi còn có chút việc, phải đi về, xin lỗi không tiếp được.” Lý Dục Phong đối bí thư nói: “Cô tiễn Ngô tiên sinh giùm tôi.”
” Vâng…” Bí thư chính đáp ứng, Ngô Hạo nói: “Không cần, đều là người quen, khách khí cái gì? Vậy cùng đi đi.” Hắn theo Lý Dục Phong tiến vào thang máy.
Lý Dục Phong không nói một tiếng, nhìn chằm chằm dãy số biến hóa trên màn hình. Ngô Hạo lưu ý thần sắc của hắn.
“Cậu vội vả về nhà như vậy, là muốn gặp người nào sao?” Hắn thử hỏi.
Lý Dục Phong nhìn hắn một cái, không trả lời.
“Tôi đoán thử? Là muốn bồi Quảng tiên sinh đi?” Ngô Hạo tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Dục Phong cũng không che giấu.
Ngô Hạo hai tay cắm vào túi quần, xuyên thấu qua cánh cửa thép phản xạ lại gương mặt của Lý Dục Phong.” Cậu hình như rất thích y.”
Lý Dục Phong không hé răng, thái độ của hắn làm cho Ngô Hạo có điểm động khí. Hắn lấy giọng điều khiển trách nói:
“Tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cậu, nhưng tương lai tôi phải làm anh rể cậu, có một số việc không thể không nhắc nhở cậu một chút. Sara miệng nói không ngại cậu có bao nhiêu tình nhân, nhưng tôi biết trong lòng nó rất là để ý, đặc biệt là vị Quảng tiên sinh kia, nhiều năm trước tôi đã nghe Sara nói qua chuyện của y, y đối với cậu mà nói là rất đặc biệt so với những kẻ khác đi? Nhưng mặc kệ cậu thích hắn thế nào, cũng không nên thời điểm Sara sắp về nước biểu hiện ra ngoài, thời điểm này ít nhất cậu nên làm chút việc gì đó đi?” ( chém >.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
80 chương
83 chương
10 chương
32 chương