Lão đầu nhi liếc nhìn hắn, khép hờ cửa, nói: “Tùy ngươi, dù sao phòng trống cũng còn rất nhiều.” Nơi này, vốn là nơi ở của phú thương, nhờ Tạ Khiêm lúc đó mua lại, vốn định để cho Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi cộng thêm vài nha hoàn, nô bộc là đủ nhưng không ngờ Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi, cả hai người đều cương quyết cự tuyệt. Vì vậy, bên trong phủ đệ tráng lệ này, phần lớn các phòng vẫn đang trống. Cho dù có thêm tám hay mười người nữa ở cũng không phải là vấn đề. (Editor: mấy chương trước không đọc, hình như không phải là cự tuyệt, nhưng trong bản gốc nó viết vậy, nên t cứ dịch ra thui, sai thì nàng sửa dùm ta nhé ^0^ ..SA: ok, mấy chương trước cũng có nói đâu nàng) “Tiểu Đồng ở phòng nào?” Khương Vấn nhướng mi nhìn về phía lão đầu nhi. Nếu lão đầu nhi đã nói vậy, hắn hiển nhiên là sẽ không khách khí. Lần này rời kinh thành tìm Tiểu Đồng, hắn vốn chuẩn bị sẽ làm đến cùng. Bất luận thế nào, hắn cũng vẫn dùng toàn lực của mình để khiến Tiểu Đồng chấp nhận, dù kết quả cuối cùng có thể không hẳn như ý muốn. Nhưng mà chỉ cần hắn nỗ lực hết mình thì sau này sẽ không cảm thấy tiếc nuối nữa. Lão đầu nhi đứng ở cửa quay người lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Khương Vấn một cái, rồi nói: “Ngươi đi theo ta.” Hóa ra, tòa nhà này chia làm tiền viện cùng hậu viện. Lão đầu nhi cùng Tiểu Đồng đều ở phòng trong hậu viện. Khương Vấn đi theo lão đầu nhi, băng qua thính đường đi tới hậu viện. Lão đầu nhi dọc đường đi cũng không nói gì, chỉ dùng một ngón tay, chỉ cho Khương Vấn phòng của Tiểu Đồng. Sau đó hắn vừa lắc đầu vừa thở dài, xoay người trở về phòng mình. Dù vậy, Khương Vấn vẫn không bị tiếng thở dài của lão đầu nhi ảnh hưởng, hắn, hắn có đầy đủ tự tin với chính mình. Cứ như vậy, Khương Vấn chọn một gian phòng bên cạnh phòng Tiểu Đồng, còn Tiểu Yển thì ở gian phòng bên cạnh phòng Khương Vấn. -oOo- Tiết trời đầu xuân, ánh dương sau ngọ chiếu vào khung cửa sổ khép kín, hắt xuống một tia sáng ấm áp. Tiểu Đồng chậm rãi tỉnh lại trong cơn mơ, đôi mắt ôn nhu còn đang ngái ngủ, theo thói quen nhìn về phía cửa sổ. Nhưng mà, vừa nhìn tới, cũng đột nhiên cả kinh, chỉ thấy một nam tử mặc nguyệt sắc sắc cẩm bào đang ngồi phía trước cửa sổ. Nàng có phần không tin dụi mắt nhìn lại lần nữa, như thể chỉ vậy mới có thể nhìn rõ được. “Khương Vấn?” Tiểu Đồng ngồi dậy khỏi giường, thanh âm ngọt ngào vang lên, vừa như khẳng định lại vừa như nghi hoặc. Khương Vấn nghe tiếng, quay đầu lại, trên khuôn mặt tà mị kia tràn ra một dáng vẻ tươi cười mê hoặc lòng người, ngay cả đôi mắt cũng ngập tràn ý cười. “Thế nào? Ngạc nhiên không? ” Lời trêu trọc lại buông ra, mỗi khi thấy Tiểu Đồng, tâm tình hắn đều là phi thường tốt, chỉ là một lời nói vô cùng đơn giản, lại có thể khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướng. Hắn ngay lúc này chỉ cảm thấy bản thân mình dường như giống đứa trẻ mới biết yêu, mỗi tế bào trong cơ thể đều nhảy nhót, hoan hô. Dù rằng, bên ngoài, hắn vẫn là bộ dáng điềm tĩnh thong dong nhưng cũng chỉ có chính hắn biết, đi gần hết bốn, năm biên thành, mỗi khi hắn thất vọng quay về, cái cảm giác mờ mịt không biết làm sao này khiến bao nhiêu kẻ phải hoảng sợ. Đúng vậy, hắn vô cùng sợ, nếu mình đến đây tìm không được Tiểu Đồng thì phải làm làm sao? Nhưng mà, hắn tận lực né tránh câu hỏi vốn im lặng trong lòng mình này. Nó giống như một câu trả lời, rằng hắn giống như thực sự tìm không được nàng. Cho tới bây giờ, hắn như cũ nhớ kỹ, hôm qua lúc biết nàng chính là Tiểu Đồng, toàn bộ cảm giác mừng rỡ khi “Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công” trong nháy mắt đã quét sạch cái cảm giác sợ hãi kia. “Ngạc nhiên, tất nhiên là ngạc nhiên rồi”. Nghe thanh âm quen thuộc đó, Tiểu Đồng sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không cho rằng mình nhìn nhầm, người trước mặt, chính là Khương Vấn mới gặp ngày hôm qua. Chẳng qua là, khuôn mặt này, quả thực khiến nàng kinh ngạc không thôi. Nàng không phải không biết, Khương Vấn mà nàng nhìn thấy trước kia, mỗi ngày đều luôn đeo một bộ mặt giả, ẩn dưới bộ mặt đó hẳn là một khuôn mặt vô cùng mị hoặc người khác. Nhưng mà, bây giờ thực sự nhìn thấy, dù đã chuẩn bị tâm lý trước, Tiểu Đồng vẫn không kiềm được mà bị khuôn mặt luôn tươi cười của hắn mê hoặc đến sững sờ. Lại giống như hôm qua, khi ăn cơm, nàng chút nữa là không dám nhìn hắn, chỉ sợ mình lại lộ ra biểu tình mê gái theo dõi hắn không yên. “Sao thế? Ngươi không dám nhìn ta sao? ” Khương Vấn hỏi, vừa thấy vẻ mặt mất tự nhiên đó của nàng, liền lập tức cảm giác được nàng không dám nhìn hắn. A, đây có được tính là một hiện tượng tốt không nhỉ? Khương Vấn vừa nói chuyện, đứng lên khỏi ghế, đi tới bên giường Tiểu Đồng, đem mặt mình vào tầm nhìn của Tiểu Đồng, sau đó tiếp tục trêu chọc: “Hay là …..Ngươi sợ ngươi sẽ yêu thương ta? Hoặc là ….khuôn mặt này của ta?” Lời vừa nói ra, dù biết rõ đây là phép khích tướng, Tiểu Đồng sẽ không thể trúng kế, nhưng trong con mắt kia vẫn tràn ngập quan tâm. “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Bớt tự mãn đi. Ta chỉ ngạc nhiên ngươi thế nào lại mới sáng sớm xuất hiện trong phòng ta, thế thôi.” Tiểu Đồng mặt không biến sắc, bình tĩnh phản bác lại. Nhưng mà, bất tri bất giác, chỉ cảm thấy thoáng một cái, như đang có hỏa thiêu trên mặt. Khỏi phải nhìn nàng cũng biết, mặt mình lúc này hẳn đỏ vô cùng. Giờ đây, sự can đảm mà nàng cần để ngẩng đầu lên càng lúc càng ít, đầu càng cúi thấp, nàng chỉ cảm thấy hai lần làm người đều chưa từng mất mặt đến như thế. Chỉ trách nam nhân hảo hạng ở thời đại này quả thực nhiều, mỗi người đều là cực phẩm a. Nàng có phần lý giải được cái loại tâm tình vô cùng chờ đợi được xuyên qua này của Trương Vi Vi ở hiện đại khi đó. (SA: các nàng có nhớ TVV ko, đó là bạn thân của Đồng tỷ ở hiện đại đó ^^~) Khương Vấn vốn gặp bộ dạng thờ ơ kia của Tiểu Đồng, thoáng có chút thất vọng, nhưng tại một khắc thấy vẻ mặt đỏ bừng lúc nàng cúi đầu, trong nháy mắt tâm tình tốt đẹp hẳn lên. “A, nếu không phải xuất hiện sớm như vậy trong phòng ngươi, làm sao có thể nhìn thấy khuôn mặt của ngươi trước khi ngụy trang chứ? ” Khương Vấn hỏi, tiếu ý vẫn như cũ thản nhiên nói, lời nói chậm rãi tràn đầy thích thú. “Ngươi vì để thấy khuôn mặt này?” Tiểu Đồng nghe vậy, lại ngẩng đầu lên, “Thì ra ngươi cũng chỉ là hạng người trông mặt mà bắt hình dong thôi”. Khi nàng nói lời này, trong giọng nói tràn đầy trào phúng. Tự cổ chí kim, trông mặt mà bắt hình dong vốn là lẽ thường, nói chung người thường có ai đều không như thế? Khương Vấn trên mặt cứng đờ, hắn không phải muốn Tiểu Đồng hiểu lầm hắn chỉ coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp của Vệ Y Nhiên. “Đương nhiên không phải, thế nhưng, nếu đã có thể thấy ngươi dưới bộ dáng như vầy, cần gì phải miễn cưỡng chờ đợi tới lúc ngươi ngụy trang xong xuôi mới gặp chứ?” Khương Vấn không giải thích, chỉ là theo lẽ thường kết luận, “Dù sao, khuôn mặt sau khi ngụy trang của người quả thực….làm ta cảm thấy khó coi” Tiểu Đồng nghe vậy, hơi thở dài, “Có đôi khi, tầm thường cũng là một loại hạnh phúc”. “Tầm thường cũng là hạnh phúc? ” Khương Vấn nghe lời ấy, trong miệng lẩm bẩm nhắc lại, vẻ mặt kia, đúng là rất xúc động, “Ngươi nói phải, quả thật không sai, tầm thường cũng là một loại may mắn.” “Được rồi, ngươi vì sao lại ở Phượng Thành? Ngươi không phải hẳn là nên ở kinh thành làm thừa tướng sao?” Không muốn tiếp tục cảm giác nặng nề kia, Tiểu Đồng đem vấn đề thắc mắc còn tồn đọng trong lòng từ ngày hôm qua hỏi: “Ngươi đừng nói với ta là hoàng thượng muốn ngươi tìm ta đấy nha.” Khi nói một câu sau cùng này, thần sắc Tiểu Đồng có chút khẩn trương, vẻ mặt chờ mong Khương Vấn giải đáp. “Đương nhiên không phải” Khương Vấn lập tức phủ nhận “Là ta tự mình từ quan. Về phần vì sao gặp gỡ chỗ này, đương nhiên là vì tìm ngươi” “Tìm ta?” Tiểu Đồng không thể không hiếu kì, lẽ nào Khương Vấn thích mình? Không thể nào. “Ngươi thích ta?” Tiểu Đồng nhướng mi hỏi, giọng nói đùa cợt vui vẻ. Nàng cũng không ngờ tới, vẻ mặt của Khương Vấn đột nhiên chăm chú mà nói: “Nếu ta nói phải?” Tiểu Đồng không ngờ Khương Vấn cuối cùng bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, không còn vẻ trêu chọc trước kia, một phen kinh ngạc nhất thời không biết nói gì với hắn. Chỉ giật mình không biết làm sao. Khương Vấn thấy Tiểu Đồng không nói lời nào, tất nhiên là hiểu được không thể quá nhanh, hắn, trong khoảng thời gian dài, sẽ phải chờ, chờ nàng đón nhận hắn. “Bất quá, sư đệ quả thực có phái người tìm ngươi” Không hi vọng bầu không khí vẫn luôn trầm tĩnh như vậy thêm phần bối rối, Khương Vấn một cách tự nhiên thay đổi chủ đề. “Ta biết” Tiểu Đồng trong lòng cũng thở dài một hơi, cho dù Khương Vấn không chuyển chủ đề, nàng cũng phải làm vậy. “Ngươi biết?” Khương Vấn kinh ngạc, bất giác bĩu môi, nhướng mi hỏi. “Đúng vậy”, Tiểu Đồng gật đầu, “Ta mới ra khỏi kinh thành vài ngày thì đụng phải mấy hắc y nhân đang tìm ta. Phỏng chừng là ám vệ của hắn”. “Thật sao? Hắn quả thật không xuất cung nhưng lại sai mấy ám vệ âm thầm tìm kiếm.” “Trước khi ta xuất cung, hắn rõ ràng có ý phế hậu, vì sao bây giờ lại vẫn phái người tìm kiếm? ” Tiểu Đồng nhíu mày nói. “Ai biết được” Khương Vấn nhún nhún vai, dáng vẻ thờ ơ, “Cũng may ngươi hiểu biết, ẩn dấu bản thân, bằng không……..” Câu nói tiếp theo, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, hiển nhiên cũng không cần nói nữa. “Đó là điều đương nhiên. Muốn xuất cung, nếu không nắm chắc một trăm phần trăm thành công, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mạo muội hành sự sao?” Tiểu Đồng khẽ lườm Khương Vấn, trên mặt lộ vẻ đắc ý. “Phải, tại hạ quả thật muôn phần bội phục.” Khương Vấn thấy Tiểu Đồng như vây, hai tay vội vàng chắp lại, làm bộ dáng ngưỡng mộ. Tiểu Đồng thấy thế bật cười, nói:” Ngươi quả thật có lòng khen ngợi ta” “Có trời mới biết, tại hạ đối với Diệp Tiểu Đồng cô nương quả thật ngưỡng mộ như là nước sông cuồn cuộn không ngừng, liên miên không dứt.” Khương Vấn vẻ mặt vô tội, biểu tình thật là hài hước. Tiểu Đồng thấy hắn như thế, tự nhiên cười càng thêm rạng rỡ “Được, ngươi cứ từ từ mà ngưỡng mộ. Bản cô nương bây giờ muốn rời giường, ngươi cũng nên rời đi một lát, tránh bị hiềm nghi?” “Nga? Tránh bị hiềm nghi? Trước kia, lúc ta nửa đêm khuya khoắt đến Phượng Nghi Cung cho đến bây giờ, nếu thật muốn tránh hiềm nghi, ngươi nên sớm đuổi ta đi. Cần gì phải đợi tới hôm nay?” Khương Vấn hỏi, sao lại không biết, Tiểu Đồng nếu là để ý tới lúc mình đang mặc áo trong phòng lại gặp phải nam tử, lúc đó trong cung đã sớm nên phản ứng. ”Aizz…” Tiểu Đồng thở dài, “mà thôi, dù sao, ta cũng chỉ là tùy tiện nói vậy thôi”. Nàng vừa nói chuyện, cuối cùng quả thật đứng dậy khỏi giường, mặt thong thả đi vài bước tới bình phong phía sau, thay một thân quần áo khác, sau đó mới đi ra. “Ta nghe nói ngươi từ trong cung mang đi không ít ngân lượng. Sao lại chỉ mặc quần áo thô này?” Rõ ràng, hắn rất bất mãn với bộ dáng này của Tiểu Đồng. “Ta nguyện ý” Tiểu Đồng cũng không giải thích nhiều. Khương Vấn nghe xong, rất không thích bĩu môi. Khẩu khí Tiểu Đồng nói với hắn thực sự không tốt chút nào a. “A, được rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta cũng ở đây, cùng ngươi và sư phụ.” Khương Vấn làm bộ dáng như mới nhớ tới mà đề cập việc này với Tiểu Đồng. “Tùy ngươi. Chẳng qua ta cũng không cho ngươi bạc” Lời này rất rõ ràng, nàng đã dựa trên nhu cầu hàng ngày của mình mà nói. Khương Vấn nghe vậy, bày ra vẻ mặt đau lòng nói:”Tiểu Đồng, ngươi làm ta thất vọng quá. Dù sao cũng nên tỏ ra vui mừng một chút chứ.. “ “Hắc hắc”, Tiểu Đồng nâng môi cười, bộ dáng tươi cười đó, muốn có bao nhiêu là miễn cưỡng, rõ ràng không có nửa điểm vui sướng trong đó. “Ách…….Quên đi quên đi, vốn dĩ ta cũng không hi vọng ngươi có thể chào đón ta nhiều” Nghe xong, Tiểu Đồng liền thu ý cười, không nhiều lời, trực tiếp đi ra cửa, thẳng đến tiền sảnh. Ngủ một mạch tới trưa, nàng đã sớm cảm thấy đói. Khương Vấn rất tự nhiên theo sát phía sau, cũng hướng tiền sảnh mà đi. -oOo- Kể từ đó, Khương Vấn xem như định tâm, cùng Tiểu Đồng và lão đầu nhi ở cùng một chỗ. Mới hay, Tiểu Đồng đang theo lão đầu nhi dốc sức học y thuật. Đương nhiên, với trình độ y thuật cao của hắn, hắn đã trở thành thầy tốt bạn hiền của Tiểu Đồng. Hai người thường thảo luận cách dùng, liều lượng và cách phối hợp của một số loại dược thảo, cuộc sống có thể nói là vô cùng hạnh phúc. Khương Vấn khi mới đầu biết tiến độ học tập của Tiểu Đồng, cũng không khỏi ngạc nhiên một phen. Không nghĩ tới, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi rời khỏi cung này, Tiểu Đồng đem toàn bộ những điều mà hắn, khi còn bé mấy năm mới có thể nắm vững, thông thạo toàn bộ. Từ sau đó, hắn càng không dám khinh thị Tiểu Đồng. Hai người thường vì một chút bất đồng ý kiến trên phương diện dược lý mà tranh luận tới đỏ mặt tía tai, song, cũng chính khoảng thời gian này khiến cho cảm tình trong lúc đó của hai người càng ngày càng tốt. Tuy rằng, cảm xúc của Tiểu Đồng và tình cảm trong lòng Khương Vấn dường như có điểm khác biệt. -oOo- Trong hoàng cung, từ năm sau bắt đầu, Tư Không Diệp thường xuyên không ở trong cung. Sau khi các bản báo cáo trình báo đi lên, hắn liền bắt đầu tiến hành lấy cớ tróc nã gián điệp, đi tìm từng tòa thành một, đem tất cả những người mới đăng ký triệu tập một chỗ, dịch dung lấy danh nghĩa người hầu của Trương Duệ tự mình xác định kết quả cuối cùng. Hắn tin tưởng, chỉ cần Vệ Y Nhiên ở những nơi này, hắn chắc chắn có thể nhận ra nàng, tìm được nàng. Trương Duệ cũng rất phối hợp với hắn tìm kiếm xung quanh. Có đôi lần, khi đến một thành thị tương đối xa, Tư Không Diệp liên tiếp mười ngày không lâm triều là chuyện thường. Trong ngự thư phong, Trương Duệ cùng Cố Thanh hai người đều ở bên trong. “Sư huynh, mấy ngày gần đây ngươi đã đi nhiều nơi như vậy. Nếu là nhất vô sở hoạch (**), có lẽ, nên buông tha cho nàng đi. Vệ Yên Nhiên kia vốn cũng là tội thần chi nữ, ngươi cần gì phải cố chấp” Cố Thanh ở một bên khuyên nhủ, mấy ngày nay thấy bộ dáng khổ sở của Tư Không Diệp, vừa phê tấu chương vừa sắp xếp việc triều chính, lại còn muốn chạy khắp nơi tìm hoàng hậu bỏ trốn kia, Cố Thanh quả thật không rõ, hắn đây là vì cớ chi. Tư Không Diệp không nói nhiều, lạnh lùng liếc Cố Thanh một cái, lại vùi đầu xử lý những tấu chương nằm trên bàn. Đợi sau khi giải quyết hết, hắn muốn đi tới Phượng Thành. Lần này đi, ước chừng khoảng hai mươi ngày không thể hồi cung, hắn trước hết đem mọi chuyện hoàn hảo an bài, sau đó, hắn mới có thể yên tâm ly khai. Tất nhiên, trong khoảng thời gian hắn rời đi, sổ sách của các đại thần trong triều đều có thể đưa đến chỗ hắn.