Sự tình quả nhiên giống như Tiểu Đồng sở liệu, sau giờ ngọ khoảng nửa canh giờ, các đại quản sự, công công cùng ma ma thong dong đi đến, trong đó, tổng quản thái giám nội phủ, Từ công công, là đến muộn nhất. Thực hiển nhiên, bọn họ chưa hề đặt vị “ngốc tử” hoàng hậu này vào mắt. Bọn họ nghĩ rằng việc đến Phượng Nghi cung báo cáo chẳng qua chỉ là một cái hình thức. Mà vị hoàng hậu này chắc chắn không hề có khả năng cai quản hậu cung. Vì thế, ngay từ đầu bọn họ trong lòng tràn đầy vui mừng nghĩ rằng có thể dễ ràng lừa gạt vị chủ tử mới. Nhưng chỉ khi đến Phượng Nghi cung, bọn họ mới nhận ra, tựa hồ mọi chuyện xảy ra khác xa so với tưởng tượng của bọn họ. Lúc này, trong chính điện Phượng Nghi cung là một không khí nghiêm túc và trang trọng. Các cung nữ thái giám được xếp thành hai hàng, hai đại nội thị vệ với khuôn mặt không chút thay đổi như hai thiết trụ, đứng thủ mỗi một bên cửa. Mà các đại quản sự trước khi hoàng hậu nương nương chưa đến phải đứng ở ngoài. … Ước chừng nửa canh giờ sau, kiên nhẫn của các đại quản sự cũng đã hao hết. Tổng quản nội vụ phủ, Từ tổng quản đã không còn chút nhẫn nại nào nữa liền hỏi thăm Tẩm Tuyết hoàng hậu nương nương khi nào xuất hiện. Tẩm Tuyết y theo lời của Tiểu Đồng mà nói: “Hoàng hậu nương nương bệnh nặng vừa mới khỏi, lúc này người đang nghỉ trưa, thỉnh Từ tổng quản không nên nôn nóng, hoàng hậu nương nương lát nữa sẽ đến.” Từ tổng quản bất chấp tâm có oán hận nhưng cũng chỉ đành xoay người, đứng chờ ngoài điện. Trong lòng hắn lại không ngừng suy đoán dụng ý của hoàng hậu nương nương, sự tình xảy ra như vậy đến tột cùng là vô tình hay cố ý? … Tiểu Đồng lúc này đã sớm tỉnh dậy, ngồi ở trong tẩm điện, vừa uống trà vừa nghe tin tức mà Sơ Ảnh bẩm báo cho nàng. Nghe xong Sơ Ảnh tự thuật, Tiểu Đồng không nhanh không chậm đặt chén trà trong tay lên bàn rồi mở miệng nói: “Đi, đã đến lúc chúng ta lên sân khấu.” Tiểu Đồng đi đến trước mặt chiếc gương đồng để Sơ Ảnh thoáng sửa sang lại gương mặt vừa mới tỉnh ngủ rồi nhẹ nhàng nện bước ra phía ngoài điện. … “Hoàng hậu nương nương sao còn chưa đến!” “Đúng vậy, đã hơn một canh giờ rồi.” “Theo ta thấy, nếu hoàng hậu nương nương không đến, chúng ta liền trở về đi.” “Đúng đó, tốt xấu gì thì chúng ta cũng đã đến, đến lúc hoàng hậu hỏi thì chúng ta cũng có đầy đủ lý do rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy, đợi thêm một nén hương nữa, nếu hoàng hậu nương nương vẫn không đến, chúng ta liền trở về. Dù sao chúng ta cũng còn nhiều chuyện phải làm nữa.” Trong đại điện lúc này, tâm lý mọi người đã trở nên nóng nảy, mỗi người đều la hét muốn rời đi. Khẩu khí tựa hồ như không xem Tiểu Đồng là hoàng hậu. “Các ngươi ai nếu muốn đi thì hiện tại có thể đi.” Trong lúc mọi người đang nghị luận, đột nhiên, trong phòng truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, theo dấu thanh âm đó, mọi người nhìn thấy một thân ảnh mặc phượng bào, đó chính là Tiểu Đồng. Chỉ thấy, trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, thần sắc dị thường nghiêm túc, ngữ khí nói chuyện không phân biệt được hỉ giận khiến cho người ta có cảm giác không giận tự uy, hơn nữa, còn làm cho người nghe ngay lập tức câm như hến. Hai người đi theo phía sau nàng cũng không phải ai khác mà chính là là Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết. Mọi người cuối cùng cũng ý thức được, vị đại nhân trước mắt này chính là hoàng hậu “ngốc tử” trong lời đồn. Trong khoảng thời gian ngắn, các đại quản sự không hẹn mà cùng nghẹn họng nhìn trân trối. Bọn họ quả thật từng nghe nói qua, dung mạo hoàng hậu nương nương tựa như tiên thiên nhưng hôm nay tận mắt thấy vẫn không khỏi rung động tại chỗ. Đó là là một loại đẹp như thế nào, đẹp đến thanh lệ tuyệt trần khiến bất kì ai vốn khinh thị nàng sau khi tận mặt nhìn thấy cũng phải cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân. Ngay cả người tâm cao khí ngạo như Đức quý phi tựa hồ cũng đối với nàng rất kiêng kị. Khó trách hoàng hậu nương nương hồi cung còn chưa tới hai ngày thì tin tức nàng được thánh sủng đã lan truyền khắp mọi nơi. Nhưng, nhiều người như vậy chỉ duy nhất quản sự của hoán y cục, Đường ma ma là trấn định nhất. Cũng không bởi vì cái gì khác mà chỉ vì hôm qua, bà vừa mới gặp qua nên cũng không mấy kinh ngạc, tuy vậy, bà vẫn không khỏi bị khí thế tản ra quanh mình Tiểu Đồng làm cho chấn động đến nửa ngày mới hồi thần lại được. “Nô tì khấu kiến hoàng hậu nương nương!” Đường ma ma vừa hồi thần liền ngay lập tức quỳ xuống hành lễ trước tiên. “Nô tài / nô tì khấu kiến hoàng hậu nương nương.” Đường ma ma vừa lên tiếng, các quản sự khác cũng hồi thần, lập tức quỳ xuống đất hành lê. Tiểu Đồng vẫn không nói gì. Nàng chậm rãi bước lên vị trí chủ thượng, đợi đến khi ngồi xuống nàng mới cho mọi người đứng lên. “Khi bổn cung vừa mới tới, bổn cung dường như nghe được có người nào đó nói rằng muốn rời đi trước, có việc này không?” Tiểu Đồng vừa nói, vừa tiếp nhận chén trà Sơ Ảnh dâng lên, khẽ thổi mấy hơi, sau đó giữ ở trên tay, chưa uống miếng nào. “Nô tài / nô tì không dám.” Thanh âm trả lời chỉnh tề mà cung kính. “Không dám?” Tiểu Đồng lặp lại, ngữ khí nhấn mạnh, trầm giọng quát, “Bổn cung nhìn thấy các ngươi là không gì không dám!” Lời vừa nói ra, ai ai cũng quỳ xuống, bàn tay không khỏi khẽ run lên, tâm nói, hoàng hậu nương nương này làm gì có nữa điểm bộ dạng của ngốc tử, cho dù bệnh khỏi cũng không thể tốt đến mức này chứ. Ánh mắt Tiểu Đồng nhất nhất đảo qua từng người dưới điện, tạm dừng sau nửa ngày, nàng mới nhẹ nhàng nói tiếp, “Tất cả đứng lên cả đi.” Trong lòng bàn tay chúng quản sự đều tràn đầy mồ hôi lạnh. Khi bọn họ vừa nghe được Tiểu Đồng cho đứng lên, tâm mới thoáng thả lỏng, nghe theo lời nàng, đứng dậy. “Trong cung có quy củ của trong cung. Chư vị đều là lão nhân trong cung, ta nghĩ, các ngươi hẳn không cần bổn cung phải nhắc nhở nữa.” Tiểu Đồng thu hồi ánh mắt dò xét, vẻ mặt chuyên chú nhìn chén trà trong tay, làm như lơ đãng mà nói ra những lời khiến người khác phát lạnh. “Hôm nay, vốn là bảo các ngươi sau giờ ngọ tới, vậy mà, bổn cung đợi nửa canh giờ cũng không thấy một bóng người. Các ngươi biết tội không?” Tiểu Đồng mặt không đổi sắc nói nửa thật nửa giả, nhưng chỉ một câu đã đổ hết tội lỗi lên người chư vị quản sự. “Nô tì / nô tài có tội, thỉnh hoàng hậu nương nương trách phạt!” Mọi người nghe vậy, vội vàng lại quỳ xuống đất, trong miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng sợ hãi hoàng hậu nương nương thật sự trách tội, đó là tội mà bọn họ không thể gánh được. “Các ngươi đều đứng lên cả đi. Bổn cung niệm tình các ngươi mới phạm lần đầu nên sẽ không so đo. Nhưng …” Tiểu Đồng vừa nói vừa quét ánh mắt sắc bén của mình về phía mọi người, “Nếu còn có lần sau, đừng trách bổn cung không niệm tình!” “Tạ hoàng hậu nương nương ân điển.” Mọi người nghe xong liền đứng dậy. Chỉ trong một thời gian ngắn, tâm trạng của bọn họ như dây cung bị kéo căng, cả người đều đổ mồ hôi liên tục. “Tốt lắm, hiện tại bắt đầu đi. Chư vị quản sự ma ma đứng bên trái, quản sự công công đứng bên phải. Các ngươi hãy dựa vào chức vị cao thấp mà đứng theo thứ tự. Từng người một bước lên tự giới thiệu về tên, chức vị cùng sự vụ chưởng quản trong tay.” Kỳ thật mấy thứ này, Tiểu Đồng đã sớm biết, bởi vì Sơ Ảnh đã sớm vì nàng chuẩn bị một phần tư liệu về các đại quản sự cùng chức vị của họ trong cung. Sau khi ngủ trưa dậy, Tiểu Đồng cũng đã sớm cẩn thận nghiên đọc qua. Hiện tại, nàng làm vậy chẳng qua là vì hình thức, thứ hai cũng là vì muốn nhìn diện mạo của từng người. Thời gian kế tiếp, chúng quản sự đều không dám chậm trễ, từng người bước lên tỉ mỉ báo cáo tên cùng chức vụ của mình. Mà Tiểu Đồng cũng dựa vào trí nhớ của mình mà ghi nhớ từng người. Cho đến khi tất cả mười sáu người đều đã báo cáo xong, Tiểu Đồng mới nói: “Bổn cung đã nhớ kỹ. Bây giờ, tất cả mọi người đều ở đây, bổn cung muốn trước tiên nói rõ ràng, hôm nay bổn cung chưởng ấn (giữ ấn), có lẽ phương thức xử lý mọi chuyện sẽ khác với Đức quý phi nhưng chỉ cần các ngươi xử sự chú ý, có chừng có mực thì bổn cung cũng sẽ không vô cớ mà trách cứ. Đương nhiên, điều bổn cung không thể dung nhất đó chính là hành vi ăn cây táo mà sào cây sung. Nếu bổn cung không biết thì không sai nhưng nếu để bổn cung biết được ai vi phạm, hậu quả…… các ngươi hẳn đều biết!” “Nô tài / nô tì sẽ tránh.” “Được rồi, những gì bổn cung cần nói đã nói hết, những người khác lui ra trước đi, nội vụ phủ tổng quản Từ công công cùng Đường ma ma của hoán y cục lưu lại, những người khác trở về đi.” Tiểu Đồng thấy những lời cần nói đã nói hết nên hạ lệnh cho tất cả lui xuống. “Nô tài / nô tì tuân chỉ. Nô tài / nô tì cáo lui.” Mọi người vừa nghe xong, trong lòng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên, có người vui mừng, có người sầu khổ, lúc này, Từ công công cùng Đường ma ma trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm không yên, cả hai đều không rõ chính mình vì sao lại bị lưu lại. Đợi đến khi mọi người đều lui ra hết, ánh mắt Tiểu Đồng chuyển hướng về phía Đường ma ma rồi mở miệng khẽ nói một tiếng: “Đường ma ma.” “Có nô tì.” Đường ma ma tiến lên từng bước, cúi đầu đáp. “Kỳ thật bổn cung lưu ngươi lại cũng không có chuyện gì đặc biệt trọng yếu. Ta nghe hoàng thượng nói, thị nữ trước kia của bổn cung, Hoàn nhi, đã thăng chức nữ quan, có việc này không?” “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, xác thực có việc này.” Đường ma ma thấp mi liễm mục (hạ mi mắt, thu tầm nhìn), ngữ khí cung kính trả lời. “Nói vậy Đường ma ma nên biết, Hoàn nhi là nha hoàn theo bên người bổn cung lúc tiến cung, nha đầu kia tính tình khờ dại, về sau còn mong Đường ma ma chiếu cố chút điểm.” Bất chấp việc Tiểu Đồng đã biết việc Hoàn nhi thăng chức nữ quan từ Tư Không Diệp, nàng trong lòng vẫn không quá yên tâm, vì vậy nàng mới phải đích thân tự hỏi, cũng hy vọng bởi vì như thế mà Hoàn nhi có những ngày thoải mái trong cung sau này. Đường ma ma cũng là lão nhân trong cung nên tự hiểu được ý tứ của Tiểu Đồn, bà vội vàng đáp: “Hoàng hậu nương nương thỉnh yên tâm. Nô tì nhất định được sẽ chiếu ứng (phối hợp, chăm sóc).” “Được, vậy bổn cung tạ ơn Đường ma ma trước.” Tiểu Đồng nói xong liền cầm chén trà lạnh trong tay giao cho Tẩm Tuyết, ý bảo nàng ta đổi cho nàng một chén khác. Tẩm Tuyết hiểu ý tiếp nhận, trong giây lát liền đưa đến một chén trà khác. “Nô tì không dám.” Đường ma ma nói thật cẩn thận. “Nếu không còn chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi.” Tiểu Đồng bưng chén trà nóng mà Tẩm Tuyết dâng lên, khẽ nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải nên khi nàng uống, thần thái vẫn nhàn nhã đạm định (bình tĩnh) như trước. Đường ma ma theo lời lui ra, trong đại điện lúc nãy chỉ còn tổng quản nội phủ Từ công công. Hắn lúc này hạ thấp mi mắt, không dám nhiều lời. “Từ công công.” Tiểu Đồng gọi một tiếng, ngữ khí bình thản nhưng lại khiến Từ công công rùng mình một cái. “Có nô tài.” “Bổn cung lưu ngươi lại, kỳ thật cũng không có chuyện gì đặc biệt cả. Lát nữa ngươi trở về, phái người đem sổ sách của phủ nội vụ trong vòng một tháng qua đến đây.” Tiểu Đồng kỳ thật đã sớm biết, bên trong hậu cung, trong các phủ, nội vụ phủ là nơi mã thủ thị chiêm nhất (sai đâu đánh đó – nói gì làm nấy). Bất kể là nguyên nhân gì, tất cả đều chỉ vì những thứ cung cấp cho hoàng cung đều do nội vụ phủ phân phát, vì vậy các phủ khác đều ra sức lấy lòng. Mà Từ công công này, theo như tư liệu mà Sơ Ảnh chuẩn thì ông ta là người rất cẩn thận nhưng sau lưng cũng vơ vét được không ít. Tựa hồ lúc Trần Như Tuyết chưởng quản phượng ấn, nàng ta cũng không quá nghiêm cẩn với việc quản lý của nội vụ phủ, có rất nhiều con số chi tiêu được báo cáo láo lên, nói chung là đã bị ăn vụng rất nhiều. “Ách…… Hoàng hậu nương nương, như vậy không hợp quy củ.” Quả nhiên, Từ công công gian nan chối từ nhưng ánh mắt che dấu rất tốt, không có nửa điểm kinh hoảng, lại dường như cảm thấy một câu này không có chút phân lượng nào, Từ công công còn đặc ý tăng thêm một câu, “Trước kia, khi Đức quý phi quản sự, ngài ấy nữa năm mới tra sổ sách một lần…” Nhưng, một câu này còn chưa nói, Tiểu Đồng đã cắt nàng. Chỉ thấy chén trà trong tay Tiểu Đồng đặt thật mạnh lên bàn, “rầm” một tiếng, nước trà nóng nhất thời vung vãi trên bàn, trầm thanh nói: “Đức quý phi là đức quý phi, bổn cung là bổn cung. Hiện tại chưởng ấn chính là bổn cung, chẳng lẻ ngươi còn muốn y theo quy củ của Đức quý phi mà làm việc cho ta?” Từ công công sợ tới mức run run một cái, vội vàng cúi người nói, “Nô tài không dám, hoàng hậu nương nương minh giám. Nô tài tuyệt không có ý muốn mạo phạm hoàng hậu nương nương.” “Một khi đã như vậy, bổn cung cũng không nói lời không minh bạch nữa, nhưng gì chúng ta hôm nay nói coi như cho qua. Nội vụ phủ là là cái nơi gì, trong lòng ta và ngươi đều rõ. Trước kia không phải bổn cung chưởng ấn nên không nói làm gì. Hôm nay một khi chuyện này đã rơi vào người bổn cung thì ta nhất định sẽ không bỏ qua. Bổn cung cung không phải không nể tình mà nói với ngươi. Nội vụ phủ cũng có chỗ khó xử của nội vụ phủ, chỉ cần việc không phải quá mức, bổn cung coi như có thế nhắm một con mắt, mở một con mắt mà cho qua. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra mà vượt qua giới hạn của bổn cung thì ngươi cũng đừng trách bổn cung không khách khí!” Tiểu Đồng một phen nói ra, không nặng không nhẹ nhưng cũng coi như cảnh tỉnh Từ công công, ý bảo ông ta tốt nhất không nên cố gắng giở trò gian trá. “Nô tài tuân mệnh.” Từ công công nghe xong, cả người cao thấp một trận mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hoàng hậu nương nương này sợ là không thể làm náo loạn như Đức quý phi được. “Một khi đã như vậy, ngươi cũng biết nên trở về làm thế nào?” Tiểu Đồng lãnh thanh nói. “Nô tài đã biết, lát nữa, nô tài trở về sẽ cho người đem sổ sách tới.” Từ công công vội vàng khúm núm, vâng vâng dạ dạ. “Như thế là tốt nhất. Về sau, sở sách của nội vụ, cứ cách năm ngày đem đến cho bổn cung kiểm tra một lần.” Tiểu Đồng cũng cuối cùng cũng vừa lòng vì đã nói xong, “Ngươi lui ra đi.” “Dạ, nô tài cáo lui.” Từ công công như được đại xá, tuy muốn phản bác nhưng chung quy cũng không dám mở miệng. Ông vội vàng bước ra ngoài chính điện. Tiểu Đồng sau đó cũng đứng dậy, trở về tẩm điện. … Tiến vào tẩm điện, Tiểu Đồng thở dài một hơi, quay đầu về phía hai người Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết hỏi: “Biểu hiện lúc nãy của ta thế nào?” “Hoàng hậu nương nương biểu hiện tuyệt hảo!” Tẩm Tuyết cười nói trước tiên. Sơ Ảnh cũng đưa một ngón tay cái ra trước mặt Tiểu Đồng khiến Tiểu Đồng vui sướng đến tận tâm can. Kỳ thật, vừa rồi khi gặp mọi người, Tiểu Đồng trong lòng vạn phần khẩn trương, nàng phải cố gắng xốc lại một trăm phần trăm tinh thần, hồi tưởng lại lời kịch của những vị hoàng hậu trong phim hiện đại. Nàng phải nhẩm đi nhẩm lại rất nhiều lần trước khi nói ra. Giờ phút này, sau khi nhận được sự tán thưởng của Sơ Ảnh và Tâm Tuyết, nàng mới có thể thả lỏng được mình. Lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng nói rõ to của Tiểu Toàn Tử, “Hoàng thượng giá lâm!” Tiểu Đồng bất đắc dĩ thì thầm một tiếng, “Thật sự là không cho người khác được thái bình.” Nói xong, nàng vội vàng đứng dậy, bước ra ngoài tẩm điện nghênh đón. “Thần thiếp cung thỉnh hoàng thượng thánh an.” Đây là lần đầu, Tiểu Đồng gặp Tư Không Diệp liền thi hành lễ tiết. Giờ phút này, nàng cúi đầu, thần thái cung kính hành lễ. Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng như thế, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời lạnh đi vài phần. Hắn vội vàng đưa tay ra nâng nàng dậy, rồi tiện tay lôi kéo Tiểu Đồng tiến vào tẩm điện, “Tiểu Toàn Tử, các ngươi ở bên ngoài hết đi.” Thân ảnh của hai người còn chưa kịp vào tẩm điện, bên tai Tiểu Toàn Tử cùng Sơ Ảnh, Tẩm Tuyết đã truyền đến mệnh lệnh của hắn. Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết đều cười nhẹ một tiếng, lập tức yên vị ở một vị trí bên ngoài điện. … Tiểu Đồng còn chưa rõ chuyện gì đã bị Tư Không Diệp kéo vào trong điện. Cửa vừa đóng lại, nàng liền lập tức nói: “Tư Không Diệp, ngươi đang làm gì vậy? Khó có được người ta hành cái lễ cho ngươi vậy mà ngươi không thèm hô một câu đứng dậy đã lôi kéo ta đi!” Tiểu Đồng vừa mở miệng oán, vừa xoa nắn cổ tay bị hắn nắm đển sinh đau. Tư Không Diệp tựa hồ lúc này mới chú ý tới, hắn xoay người, quay đầu lại, kéo cổ tay của Tiểu Đồng qua nhìn, trên làn da trắng nõn xuất hiện một vệt vòng tay màu đỏ. Trong lòng tràn ngập hối hận, Tư Không Diệp thật có lỗi nhìn Tiểu Đồng, hai tay nhẹ nhàng mát sa nơi cổ tay lúc nãy bị hắn lôi kéo, ánh mắt tràn đầy thương tiếc. “Tiểu Đồng, là ta không tốt. Ta chẳng qua là không quen việc nàng hành lễ với ta.” Thấy Tiểu Đồng giống như sinh khí, Tư Không Diệp vội vàng mở miệng giải thích. Kỳ thật, hắn chẳng qua là cảm thấy, khi Tiểu Đồng hành lễ với hắn, khoảng cách giữa hai người tựa hồ dãn ra rất dài, vì vậy, hắn mới xúc động đến như vậy. Tiểu Đồng đột nhiên cảm thấy buồn cười mà mở miệng nói: “Ngươi nếu không muốn ta hành lễ với ngươi thì về sau đừng để Tiểu Toàn Tử thông báo trịnh trọng như vậy là được rồi.” Nàng cũng chẳng muốn hành lễ với hắn như vậy, vừa rồi chẳng qua là nàng cảm thấy Tiểu Toàn Tử thông báo quá mức trịnh trọng, cho nên nàng đã phản ứng theo bản năng, nghênh đón hắn cũng trịnh trọng như vậy. “Ừm, là ta sơ sót.” Tư Không Diệp vừa nói vừa kéo nàng ôm vào lồng ngực hắn. “Hôm nay sao kết thúc sớm vậy?” Tiểu Đồng cũng không giãy ra, tùy ý hắn ôm. “Buổi sáng không phải ta đã phê xong hết chiết tử rồi sao? Vì vậy chiều nay ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu việc mà xử lí cả.” Tư Không Diệp vừa nói, vừa di chuyển đầu của Tiểu Đồng quay lại, đối mặt với chính mình, hai tay đặt ở hai bên hông nàng, gắt gao ôm nàng trong lòng mình. Ngón tay hắn khẽ vuốt ve giữa trán nàng, nhẹ giọng thở dài, thâm tình nói: “Tiểu Đồng, chỉ mới một buổi trưa thôi mà ta đã cảm thấy nhớ nàng rồi.” Tiểu Đồng trong lòng khẽ lộp bộp một tiếng nhưng cũng không có trả lời, tuy vậy, hai cánh tay vẫn ôm lấy hắn, trong lòng không ngừng giãy dũa những mâu thuẫn. Mỗi một lời tâm tình mà hắn nói với nàng đều khiến nàng cảm thấy áy náy, tâm động, nhưng, nàng cũng biết rõ rằng, đối với hắn, nàng không thể. Nam nhân mà lúc này nàng đang ôm chính là một đế vương cổ đại, hắn nhất định sẽ không thể thuộc về một người. Nàng không ngừng tự nhủ với chính mình, nàng không thể động tâm, lại càng không thể động tình. Một khi động, nàng sẽ thua tất cả. Nhưng nàng trong lòng càng kháng cự, lại càng không thể khống chế được. Vì vậy, nàng chỉ còn cách lựa chọn trầm mặc. Đợi lâu như vậy vẫn không nhận được lời đáp lại nào từ Tiểu Đồng, Tư Không Diệp lộ vẻ thất vọng nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, ôm chặt lấy nàng. Đôi môi cương nghị khẽ chạm vào mi tâm, khóe mắt, chóp mũi, hai má của nàng, từng bước từng bước thuận thế mà hạ xuống, cuối cùng bao phủ lấy đôi môi phấn nộn anh đào. Nụ hôn của hắn cẩn thận như thế, tinh tế như thế, quan tâm như thế, tựa như đang ôm lấy trân bảo trong lòng, tràn đầy ôn như mà dịu dàng.