Ngốc tử hoàng hậu
Chương 113
Tiểu Đồng dưới sự giúp đỡ của Tư Không Diệp chậm rãi bước qua cửa tẩm điện. Tư Không Diệp trước khi tiến vào quay đầu phân phó, Tiểu Toàn Tử cùng Sơ Ảnh, Tẩm Tuyết đứng ở bên ngoài, sau đó, đóng cửa lại.
Bọn Tiểu Toàn Tử tuân mệnh đáp ứng. Hai người sai khi cảm thấy yên tâm mới xoay người bước vào.
Tiểu Đồng đợi cửa đóng lại, sau đó bước vào trong điện vài bước rồi mở miệng nói: “Ta mệt rồi, ta muốn tiếp tục ngủ thêm một lúc. Ngươi nếu có việc gì thì cứ đi làm, không cần để ý ta làm gì.”
Ngữ khí nói chuyện của nàng không lạnh cũng không nóng. Không có biện pháp, cho dù là ai, nếu trải qua chuyện vừa rồi cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Vốn, đạo lý sinh tồn ở hậu cung là luôn luôn phải biết giấu mình, vậy mà, hôm nay nàng đã nổi giận lôi đình, chỉ giờ, sau này, nàng sẽ phải chuốc lấy vô số thù hằn trong hậu cung. Nữ nhân ở đây chỉ sợ không ai không muốn nàng chết.
“Tiểu Đồng, không sao cả, buổi sáng nay ta cũng không có việc gì làm, vì vậy, ta sẽ cùng ngươi ngủ một lát.” Tư Không Diệp tất nhiên là chú ý tới ngữ khí nói chuyện của nàng lộ ra vẻ không vui bao nhiêu, hắn cũng có thể đoán ra được lý do.
“Tùy ngươi.” Tiểu Đồng vừa nói vừa tháo trâm cài đầu trên tóc xuống, cả mái tóc nhẹ nhàng rơi xuống. Sau khi nới lỏng y phục ra, nàng lên giường nằm.
Mà Tư Không Diệp cũng không nhàn hạ, hai ba bước là đã cởi ngoại bào xong, sau đó, hắn cũng trèo lên giường. Tiểu Đồng thấy hắn trèo lên liền xoay lưng về phía hắn. Hắn cũng không giận, từ sau lưng, kéo lấy Tiểu Đồng, ôm sát vào ngực.
Tiểu Đồng muốn tránh, hắn lại thầm hít một hơi, ngữ khí nói chuyện có chút mỏi mệt, lại có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Đồng, đừng lộn xộn. Ta chỉ ôm ngươi ngủ trong chốc lát thôi.”
Tiểu Đồng nghe vậy, lúc này mới tùy ý để hắn ôm. Nàng nhắm mắt, nghỉ ngơi lấy sức.
“Tiểu Đồng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ được ngươi.” Phía sau, truyền đến một tiếng thở dài, tựa như lời hứa hẹn bình thường nhưng lời nói nhỏ nhẹ khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Tiểu Đồng cũng ra vẻ đã ngủ, tiếng hít thở vững vàng từ trong mũi tràn ra. Người khác nhìn vào, tựa hồ là nàng thật sự đang ngủ. Nhưng chỉ có nàng mới biết, nàng thật sự chưa có ngủ.
Hai tay siết chặt lại một chút, Tư Không Diệp đặt cằm lên bờ vai của Tiểu Đồng, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng, nhưng đáy lòng lại đầy mâu thuẫn cùng bàng hoàng.
Trải qua việc hôm nay, phỏng chừng trên triều ngày mai, hai lão gia kia phát hoả mà làm khó dễ mình.
Tiểu Đồng trong lòng cũng cũng không an ổn. Nàng cảm giác, xúc động hôm nay của mình sẽ gây ra hoạ rất lớn sau này.
Hai người trong lòng đều có tâm sự, đều khó có thể ngủ. Nhưng rồi, cả hai đều nhắm mắt hưởng thụ giờ phút an bình này, ai cũng không muốn đánh vỡ. Cứ như vậy, bất tri bất giác, hai người đã chìm vào mộng đẹp…… oOo
Đến giờ ngọ, Tư Không Diệp phá lệ không bắt Tiểu Đồng phải đi cùng hắn đến ngự thư phòng mà để nàng ở lại tẩm điện nghỉ ngơi. Tiểu Đồng cũng vui vẻ làm theo nhưng cảm giác của buổi sáng khiến Tiểu Đồng lúc này không còn muốn ngủ nữa. Nhàm chán, nàng cầm bút, viết lên giấy những nơi mà cổ đại cần được cải thiện.
Ở hiện đại, Tiểu Đồng chưa từng tập dùng bút lông bao giờ, nàng chỉ học được khi theo sự phụ đi học y. Nhớ đến hồi đó, khi sư phụ biết được nàng không biết viết chữ thì mồm mở lớn đến bao nhiêu. Lão nhìn nàng tựa như nhìn thấy quái vật. Mà Tiểu Đồng chỉ khẽ run rẩy khóe miệng, rất không cho là đúng nói: “Sư phó, ta không phải không biết viết chữ, chỉ là không biết dùng bút lông viết chữ thôi.”
Lão đầu nhi nghiêm túc nói: “Thân là đệ tử của vi sư, làm sao có thể không biết viết chữ được? Vậy còn ra thể thống gì nữa, nếu đi ra ngoài thì chẳng phải là làm mất mặt vi sư sao.”
Vì thế, con đường tập viết chữ của Tiểu Đồng cứ như vậy mà bắt đầu. Vừa mới bắt đầu, lão đầu nhi dạy nàng nhưng sau khi Khương Vấn đến, nhiệm vụ quang vinh này được giao cho hắn. Khiến người khác buồn cười ở chỗ, Khương Vấn sau khi biết được nàng không biết dùng bút lông viết chữ, biểu tình trên mặt trông chẳng khác gì lão đầu nhi khiến Tiểu Đồng không thể không cảm thấy bội phục, không hổ là thầy trò, quả nhiên là có chỗ giống nhau.
Nghĩ đến lúc đó, ngay cả Tiểu Đồng cũng không phát hiện trên mặt mình xuất hiện ý cười.
Chưa đến một tháng nhưng nàng cảm giác mình đã lâu không được gặp sư phụ cùng Khương Vấn. Không biết, bọn họ hiện tại có tốt không? Mà ngày đó, ở trên đường, người nàng nhìn thấy rõ ràng chính là Khương Vấn, nhưng Tư Không Diệp lại không cho phép nàng gặp hắn? Theo như lão đầu nhi nói, hai người hắn từ nhỏ đã bãi lão làm vi sư, cảm tình hẳn rất sâu nặng, không nên tránh nhau mới đúng chứ.
Tiểu Đồng càng nghĩ lại càng không rõ, nên đành phải từ bỏ.
Nàng vừa viết ý kiến của mình vừa luyện chữ.
Từng chữ một xuất hiện dưới ngòi bút của nàng, tuy chữ viết rất giống nhưng chỉ có thể xem là vừa mắt. Dù vậy, nàng đã cố hết sức rồi. oOo
Giờ phút này, Khương Vấn cũng quất ngựa truy phong, không ngừng chạy về Tuyên quốc. Liên tiếp mấy ngày, trừ buổi tối phải nghỉ ngơi, ban ngày cơ hồ chưa từng dừng lại. Tiểu Yển bám gót theo sau, tuy không hiểu rõ vì sao Bạch chủ tử lại như thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ muốn đi theo Khương Vấn đồng cam cộng khổ. Nhưng, điều duy nhất hắn hiểu được đó là, trước mặt chủ tử, ngàn vạn lần không được nhắc tới tên sư muội của y. Nếu không, chủ tử một khi hồn vía lên mây sẽ liều mạng chạy cả ngày, mặc kệ chính mình có mệt mỏi hay không. Mắt thấy chủ tử phi ngựa ở phía trước nhưng bản thân lại càng chạy càng xa. Tiểu Yển vội vàng hét lớn một tiếng, hai chân kẹp chặt vào ngựa, gia tốc chạy về phía trước, đuổi theo…… oOo
Trong Chính Đức cung, Trầm Như Tuyết vừa tỉnh lại không lâu, Tiểu Quan Tử liền tiến vào bẩm báo, nói Vân phi đang ở sau tiền thính đợi.
Vì thế, để người hầu sửa sang lại một chút, Trầm Như Tuyết liền khôi phục lại thần thái như ngày xưa. Nàng bình tĩnh đi về phía chính điện.
“Tỷ tỷ tỉnh?” Thấy Trầm Như Tuyết đi ra, Hoa Tưởng Dung liền lập tức đứng dậy, khom người hành lễ, lời nói cùng hành động hoàn toàn chẳng liên quan đến nhau.
“Ừ.” Trần Như Tuyết vẻ mặt sớm đã trở nên tốt hơn nên giờ nhìn không ra hỉ giận. Nàng đã đem tất cả tâm tình của mình chôn xuống đáy lòng.
“Tỉnh là được, muội muội ta còn tưởng rằng tỷ tỷ sau khi chịu đả kích lớn, ý chí khi xưa đã bị đánh gục.” Hoa Tưởng Dung nói, không đợi Trầm Như Tuyết nói bình thân, nàng ta đã tự động đứng lên.
Trầm Như Tuyết cũng không trách tội, chỉ bình tĩnh nói: “Đa tạ muội muội quan tâm.”
“Lời này của tỷ tỷ thực khách khí, đừng nói việc chúng ta tiến cung cùng thời gian, chỉ tình nghĩa của chúng ta thôi đã không ai có thể đạt được rồi, phải không? Sự việc xảy ra hôm nay, muội muội ta đến quan tâm một chút cũng là lý thường tình thôi.” Nói tới đây, Hoa Tưởng Dung dừng một chút rồi sau đó tiếp tục nói, “Tỷ tỷ định làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa?” Trầm Như Tuyết ra vẻ bất đắc dĩ cười, “Hoàng Thượng hạ lệnh, ta phải tự tay trả lại ấn phượng cho chánh thủ.”
“Chẳng lẻ tỷ tỷ cứ như vậy mà nhận thua?” Hoa Tưởng Dung hạ mi mắt, khẽ thổi chén trà nóng trong tay, nhưng ngữ khí nói chuyện cùng ý nghĩa biểu đạt trong lời nói lại hoàn toàn đối lập.
“Tất nhiên là không”, Trầm Như Tuyết vừa nói vừa cầm chén trà từ trong tay Thu Cúc, một cổ trà hương như làn sương mù lượn lờ xoay quanh. Nàng cầm chén trà, kề sát miệng mình, nhẹ nhàng ngửi hương trà rồi thổi nhẹ mấy hơi, tiếp tục nói, “Muội muội, tỷ tỷ ta mới vừa rồi đã hiểu rõ, mọi chuyện chúng ta làm hôm nay đều thật quá lỗ mãng.”
“Vậy tỷ tỷ xem, sau này chúng ta nên làm thế nào?” Hoa Tưởng Dung vẻ mặt tò mò.
“Không bằng, cứ để mọi chuyện xảy ra tự nhiên, chúng ta sẽ đợi thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi cho nàng một kích thật mạnh, phương án như vậy là thượng sách nhất.” Trầm Như Tuyết không nhanh không chậm nói.
Sau khi tỉnh dậy, nàng đã suy nghĩ rất lâu, lúc này, mới phát giác bản thân đã thiếu suy xét trong việc hôm nay. Nhưng, điều mà nàng không thể đoán trước được, không thể tưởng được đó là, ngốc tử sau khi trở về cung chưa được ba ngày, vậy mà những quy cũ phức tạp trong cung lại có thể hiểu được rõ ràng. Xem ra, nàng ta cũng không phải là một vai diễn đơn giản. Về sau nếu muốn đối phó với nàng ta thì bản thân phải luôn cẩn thận.
Hoa Tưởng Dung nghe vậy, cũng hạ mi mắt, bộ dạng tựa như đang lo lắng suy nghĩ về lời nói của Trầm Như Tuyết.
Thật lâu sau, khi trong chén chỉ còn lại vụn trà, Hoa Tưởng Dung mới đáp lời: “Một khi tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội liền phối hợp với tỷ tỷ.”
“Muội muội tốt.” Trầm Như Tuyết buôn chén trà cầm trong tay, đi vài bước đến trước Hoa Tưởng Dung, hai tay đồng thời cầm lấy hai tay của Hoa Tưởng Dung. Đôi mắt tựa như tràn đầy chân thành mà nói, “Hoàng hậu nương nương này không đơn giản, ngươi ngàn vạn lần không được tự tiện làm việc lỗ mãng, đợi thời cơ đến mà làm. Hôm nay người đã thấy hoàng thượng sủng ái nàng ta thế nào. Mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì cũng phải đợi qua cơn bão táp này rồi mới bàn luận sau.”
Hoa Tưởng Dung nhìn bộ dạng của Trầm Như Tuyết, mặc dù biết đây chỉ là lời nói bề ngoài, nàng ta vốn chỉ muốn lợi dung nàng thôi nhưng nàng vẫn gật đầu đáp ứng. Dù sao, Trầm Như Tuyết là người có hậu đài vững chắc nhất trong hậu cung này. Trầm gia tuy không phải quyền thế ngập trời nhưng cha nàng ta là một đại tướng đã giành được nhiều chiến công trong thời loạn chiến. Vì vậy, hoàng thượng bao giờ cũng cấp cho vài phần thể diện.
Mà vị hoàng hậu kia lại hoàn toàn bất đồng. Hôm nay, Vệ vương kia đã hoàn toàn bị diệt, phía sau đã hoàn toàn không còn chỗ dựa. Cho dù là hôm nay nàng ta được hoàng thượng sủng ái, tương lai, một khi bị thất sủng thì chẳng phải như miếng cá bị người ta xâu xé hay sao ? Vì vậy, Hoa Tưởng Dung ngay lập tức quyết định, Trầm Như Tuyết lại thích hợp làm đại thụ hơn cả, nàng chỉ cần dựa vào đó mà tránh mưa bão là được.
Mặc dù, trong quá khứ, nàng và Trầm Như Tuyết đã có những bất đồng nhưng bất quá cũng chỉ là đấu võ mồm. Còn trong việc tranh sủng thì hai người chẳng có trận đấu tranh nào đáng nói cả. Hoàng thượng cũng không biết vì sao lại đối xử với hai người các nàng thập phần công bình, cơ hồ chưa có thiên vị ai cả. Vì vậy, Trầm Như Tuyết diễn dạng vai diễn nào, Hoa Tưởng Dung đều rất rõ trong lòng. Hai người tuy đấu với nhau nhưng còn chưa đến mức ngươi chết ta sống.
Hoàng hậu thì hoàn toàn khác, bây giờ nàng được sủng ái, lại ngồi ở vị trí mà Trầm Như Tuyết luôn luôn mơ ước. Chỉ sợ cho dù chính mình không động thủ, Trầm Như Tuyết cũng sẽ động thủ.
Sau khi tình toán lợi, hại trong lòng, Hoa Tưởng Dung lúc này mới đáp lại: “Một khi tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội ta đương nhiên là sẽ nghe theo lời tỷ tỷ.” Hoa Tưởng Dung nói xong rồi nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó đứng dậy, hai tay cầm lấy tay Trầm Như Tuyết, “Bây giờ đã không còn sớm, muội muội sẽ hồi cung trước. Tỷ tỷ hãy cẩn thận chăm sóc mình, tạm thời hãy nghỉ ngơi trước đi. Muội muội sẽ không quấy rầy nữa.”
“Một khi đã như vậy, tỷ tỷ cũng không giữ lại lâu nữa, muội muội nếu có rảnh thì cứ thường xuyên đến Chính Đức cung, đừng ngại. Mấy ngày tới đây, chỉ sợ là cung điện chúng ta sẽ trống trải một vài hôm đó.” Trầm Như Tuyết cũng không nói lời nào lưu nàng ta lại tiếp, nàng cần phải xem lại chuyện hôm nay và bày mưu tính kế cho tương lai.
“Dạ, vậy muội đi trước đây. Tỷ tỷ không cần tiễn.”
Dứt lời, Hoa Tưởng Dung liền xoay người, liếc mắt nhìn Phúc Ám Hương biểu lộ ý nghĩ của mình, sau đó, hai người liền một trước một sau đi về phía đại môn của chính điện, bước tới chiếc kiệu đặt ngoài Chính Đức cung… oOo
Trong ngự thư phòng, cả buổi chiều, vẻ mặt của Tư Không Diệp đều có chút đăm chiêu, bất chấp chuyện chính sự vẫn chưa xong, trong đầu chỉ xoay mòng mòng chuyện xảy ra khi sáng, dù có xua thế nào cũng không đi.
…
“Sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến người lại u sầu đến vậy?” Chính sự giải quyết xong, Cố Thanh liền hỏi ra vấn đề mà mình đã nghi hoặc từ lúc nãy. Là sư huynh đệ đã nhiều năm, hắn tương đối có thể hiểu được nhị sư huynh, y tựa hồ như có tâm sự gì đó, bất chấp trên mặt y không biểu hiện gì nhưng hắn tựa hồ vẫn cảm nhận được có chỗ không đúng.
“Không có gì.” Tư Không Diệp cũng không muốn đề cập lại chuện đó nữa, bất chấp chuyện xảy ra buổi sáng có thể có chút ảnh hưởng đến kế hoạch của chính mình nhưng hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực sắp xếp lại mọi chuyện theo đúng quỹ đạo.
Cố Thanh nghe thế cũng đành không hỏi nhiều.
Lúc này, thanh âm Tiểu Toàn Tử từ ngoài cửa truyền đến, “Hoàng thượng, Đức quý phi nương nương cho người đem Phượng ấn đến.”
“Đưa vào.” Tư Không Diệp trầm giọng nói.
“Dạ.” Chỉ trong chốc lát, Tiểu Toàn Tử đã cầm vào một chiếc hộp gỗ làm bằng tử đàn, được điêu khắc rất tinh xảo, đi đến, cung kính đặt trên bàn cho hắn. Tiểu Toàn Tử mở hộp ra, Phượng ấn liền hiện ra trước mắt.
“Cứ đặt ở trên bàn đi.” Tư Không Diệp nhấp một miếng trà nóng, ánh mắt khẽ liếc nhìn chiếc Phượng ấn dương chi bạch ngọc kia rồi mở miệng phân phó.
Tiểu Toàn Tử chiếu theo ngôn lệnh mà làm, sau đó liền rời khỏi điện.
“A, sư huynh, chuyện này là sao? Theo ta được biết, Phượng ấn này không phải ở trên tay nữ nhi của tên Trầm lão nhân sao? Làm sao lại được đưa đến tay ngươi rồi?” Trương Duệ nhìn chiếc hộp đặt trên thư án, trong mắt tràn đầy hứng thú tò mò.
Cố Thanh dù bận nhưng vẫn nhìn Tư Không Diệp. Nhìn khí thế của hai người, tựa hồ nếu Tư Không Diệp không mở miệng giải thích, hai người bọn họ sẽ mãi ở trong này không đi.
Tư Không Diệp lạnh mặt suy tư sau nửa ngày mới ngẩng đầu, nhìn về phía hai người trước mặt, “Việc này, trước mắt cũng chỉ là ta phỏng đoán, chuyện phát sinh buổi sáng hôm nay có thể sẽ có chút ảnh hưởng, nói cho các ngươi cũng vô ích, mặc dù thời điểm đã sắp đến nhưng ta vẫn chưa thể hoàn toàn xác định được. Chẳng qua, sớm xác định được đối sách, chúng ta có thể sớm phòng ngừa những chuyện sắp tới.”
Cố Thanh cùng Trương Duệ vừa nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Tư Không Diệp, trong lòng liền biết nhất định là hoàng y vệ dưới tay sư huynh lại thám thính được tình báo gì rồi. Vì vậy, hai người cùng lập tức điều chính sắc mặt, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, người thử nói nghe xem?”
Vì thế, Tư Không Diệp đem tin tức mà chính mình nắm giữ được cùng những phỏng đoán của hắn nói ra. Cả hai người Cố Thanh và Trương Duệ đều cả kinh theo từng lời hắn nói. Thẳng đến khi Tư Không Diệp đem hết kế hoạch và phỏng đoán của chính mình ra xong, hai người kia vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Không thể nào. Lại một lần nữa ư? Lão đầu họ Trầm kia muốn dẫm lên vết xe đổ của người đi trước sao?” Sau khi ngốc lăng thật lâu, Cố Thanh mới hồi thần mà hỏi.
“Có Vệ Tinh Tinh ở bên cạnh giật dây, chuyện này cũng không phải là không thể. Đầu tiên, có động cơ, tiếp theo, hành vi trên quả thật khiến người khác hoài nghi.” Trương Duệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà nói, sự tức giận khiến suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng hơn.
“Vậy sư huynh định thế nào?” Cố Thanh mang vài phân lo lắng hỏi.
“Một khi bọn họ đã không sợ dẫm lên vết xe đổ, ta đây thực thi lại kế hoạch cũ vậy. Trầm Như Tuyết trong chuyện này cũng có thể coi là một quân cờ tốt nếu biết lợi dụng thích đáng. Một lưới bắt hết cả đám nịnh thần cũng không phải là chuyện không thể.” Tư Không Diệp hạ mắt suy tư, vừa nói vừa đưa ra những phương án mình nghĩ mấy ngày hôm nay.
“Sư huynh kia cần chúng ta phối hợp cái gì không?” Trương Duệ tự biết được sự nghiêm trọng của tình hình, bè đảng họ Vệ lúc trước đã mất bốn năm thời gian của bọn họ để có thể tiêu diệt sạch, lúc này đây, không biết được sẽ mất bao nhiêu năm đây nữa?
“Các ngươi không cần làm gì cả, đến đúng thời điểm, ta nhất định sẽ thông báo cho các ngươi. Đến lúc đó các ngươi chỉ cần phối hợp với ta là được.” Tư Không Diệp khi nói như vậy, trong lòng liền hối hận lúc trước đã quá nhân từ. Sớm biết như thế, lúc trước hắn ngoan tâm một chút thì có làm sao? Đế đến hôm nay, hậu hoạn thật là vô lường.
“Được, sư huynh có gì cần phân phó thì cứ báo cho ta biết.” Trương Duệ là võ tướng, trong chuyện này, hắn quả thật có công dụng thật lớn.
“Được, ta cũng vậy, nếu có gì cần cống hiến sức lực, sư huynh nhớ đừng quên ta.” Cố Thanh cũng như thế.
“Cố Thanh, việc này ngươi đừng nhúng tay vào, đây không phải là phương diện của ngươi. Ngươi chỉ cần xử lý chuyện triều chính ổn thỏa đương là được. Chỉ cần sau lưng không có gì cần lo, ta sẽ cảm thấy yên tâm mà an bài mọi việc.” Đối với sư huynh đệ của chính mình, Tư Không Diệp rất hiểu, tất cả đồ đệ của lão đầu nhi, trừ Khương Vấn cùng hắn là văn vũ toàn tài, thì những sư huynh đệ khác, mỗi người đều là có sở trường của riêng mình. Mà hắn cũng tương đối hiểu được những sở trường của bọn họ.
Cố Thanh tuy tài học hơn người nhưng cũng chỉ trên phương diện triều chính, nếu ở những phương diện khác thì lại không có nhiều tác dụng mấy. Vì vậy, chuyện lão hồ ly trước kia, hắn cùng Khương Vấn đều nhất trí đồng ý không để Cố Thanh nhúng tay vào. Mà Cố Thanh cũng tự biết năng lực của chính mình nên chỉ lẳng lặng đứng đợi ở phía sau, chờ đến thời khắc tài năng của mình được tận dụng.
“Vi thần tuân mệnh. Vi thần sẽ tận tâm tận lực vì hoàng thượng phân ưu.” Cố Thanh nghe vậy, lời nói ra tuy cung kính những ngữ khí của hắn lại có vài phần trêu đùa.
“Lại nữa? Ta đã nói bao nhiêu lần, lúc chỉ có người trong nhà với nhau thì không cần câu nệ tiểu tiết làm gì.” Tư Không Diệp vừa nghe những lời này của Cố Thanh liền lập tức nhướng mày trách cứ.
“Nhị sư huynh, Cố Thanh cũng bất quá chỉ là đùa giỡn mà thôi. Ai bào ngài hiện tại là chân mệnh thiên tử, cửu ngũ chí tôn chứ.” Trương Duệ phản ứng cũng mau, bọn họ là sư huynh đệ, bản lĩnh hại người có thể coi là đệ nhất, tất cả tuyệt đối đều được chân truyền từ lão đầu nhi.
“Ai, kỳ thật, vị trí này cũng cũng không như các ngươi tưởng tượng đâu.” Tư Không Diệp thở dài, “Nếu không phải có các ngươi phụ tá, chỉ sợ ta hôm nay, từ lâu đã sớm không còn là sư huynh lúc trước của các ngươi nữa. Có đôi khi, ta thật sợ hãi bản thân khi ngồi ở vị trí chí cao vô thượng này sẽ mất đi chính mình.”
Tư Không Diệp vừa nói ra những lời này, Trương Duệ cùng Cố Thanh đều tỏ ra sững sờ hết nửa ngày. Nhị sư huynh tuy không phải là một người thú vị nhưng rất ít khi thấy người nói những lời sa sút tinh thần như vậy. Những lời của người hôm nay khiến bọn họ không biết phải làm sao.
Mắt thấy hai người một lúc vẫn không nói gì, Tư Không Diệp liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi ra vẻ thoải mái hít một hơi thật sâu, thay bằng giọng điệu ngã ngớn như trước mà tiếp tục nói: “Ta chẳng qua là nói nhảm mà thôi, nhìn bô dạng hai người các ngươi tựa như là có thâm cừu đại hận gì vậy. Mọi chuyện dù xấu thế nào thì các ngươi không phải đều đã ở đây cả sao?”
Hai người lúc này mới phản ứng lại, liên tục đồng ý.
“Hừ, các ngươi đi về trước đi. Ta muốn thử cân nhắc xem sao, việc này rốt cuộc nên làm thế nào mới được.” Mọi việc cũng coi như đàm luận xong, Tư Không Diệp liền hạ lệnh trục khách.
Trương Duệ cùng Cố Thanh cũng thức thời mà nói: “Vi thần cáo lui.”
Sau đó, hai người liền đứng lên ra ngoài.
…
Trong ngự thư phòng, hương Long Tiên tràn ngập khắp nơi, ánh mặt trời dần dần biến mất về phía Tây, Tư Không Diệp sau khi phê tấu chương xong liền rời đi, bước về phía tẩm điện Thanh Long cung.
Ở cửa tẩm điện, Sơ Ảnh cùng Tẩm Tuyết mỗi người đứng một bên, đại môn vẫn đóng chặt, Tư Không Diệp thấy thế liền hỏi: “Hoàng hậu nương nương vẫn ngủ trưa ở bên trong? Chưa rời đi sao?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương chưa từng rời đi. Nhưng người lúc nãy có cho nô tì lấy giấy và bút mực đến đại môn, sau đó cũng chưa thấy gọi nô tì thêm một lần nào nữa.” Tẩm Tuyết hạ thấp mi mắt trả lời, đầu cũng không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.
“Được rồi, trẫm biết rồi.” Tư Không Diệp nói xong liền đẩy cửa mà vào.
Chỉ thấy trong tẩm điện, Tiểu Đồng quả thật không nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Đảo mắt nhìn qua, hắn nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai, trên thân khoác tuỳ tiện một chiếc ngoại bào, đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Thân ảnh đó dường như đang chuyên tâm viết cái gì đó nên hoàn toàn không nhận thấy có người đang bước vào tẩm điện.
Hàng lông mày trên khuôn mặt tuấn lãng khẽ cau lại. Hắn quay đầu, đánh mắt ý bảo Tiểu Toàn Tử đóng cửa nhẹ một chít chút, sau đó bước nhẹ nhàng về phía Tiểu Đồng.
Chỉ thấy hắn đứng ở phía sau lưng Tiểu Đồng một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Chỉ đến khi vẻ mặt dãn ra một chút, hắn mới đột nhiên mở miệng nói: “Được a! Ý tưởng này rất tốt!”
Tiểu Đồng nào biết phía sau có người, thanh âm đột nhiên phát ra khiến nàng làm rớt cây bút xuống tờ giấy, chỉ trong chốc lát, mực nơi ngòi bút rơi xuống làm loang lổ cả tờ giấy trắng, những chữ cuối cùng cũng không may mắn được hoàn thành.
Nàng tràn đầy tức giận xoay người, lúc này mới phát hiện người đứng phía sau mình hoá ra là Tư Không Diệp nên chỉ đành oán trách nói: “Ngươi đến sao không nói tiếng nào? Ngươi làm ta thực giật mình. Người doạ người thì được nhưng không được doạ chết người ta.”
Tiểu Đồng vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ một bên ngực, vẻ mặt tựa như kinh hách quá độ.
Tư Không Diệp làm sao dự đoán được Tiểu Đồng lại phản ứng lớn đến như vậy khiến chính hắn trong lòng cũng thấy cả kinh nhưng ngay lập tức hắn phản ứng lại, ngữ khí mang theo nịnh nọt nói: “Là ta không tốt. Vi phu nhất định sẽ sửa đổi, cam đoan không có lần sau.”
Tiểu Đồng nghe vậy, quả nhiên bật cười: “Tới địa ngục đi, ai là nương tử của ngươi!”
Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng vui vẻ, vội vàng kéo Tiểu Đồng vào trong lồng ngực, cằm đặt trên vai Tiểu Đồng, nhẹ nhàng nói: “Nàng a, chính là nàng đó.”
“Nương tử ngươi nhiều như vậy, đâu chỉ có một mình ta đâu.” Tiểu Đồng lơ đểnh đáp lại, có trời biết, khi nói những lời này, nàng tuyệt không hề có ý gì cả. Nhưng là hiển nhiên, người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Quả nhiên, “Nghe được có người ăn dấm chua nha!” Tư Không Diệp nghe vậy, khẽ nhếch môi lên, vẻ mặt đầy ý cười, “Nương tử ăn dấm chua!”
Tiểu Đồng bất đắc dĩ ở trong lòng khinh thường một cái, bàn tay vỗ nhẹ đại thủ đang đặt trên người mình, “Ngươi ít tự tác đa tình đi. Ta ăn dấm chua ai cũng được nhưng tuyệt đối không phải là của ngươi.”
Tư Không Diệp nghe xong lời này, trong lòng tuy không thoải mái, nhưng vẫn không tức giận, chỉ im lặng, trầm mặc không nói.
Tiểu Đồng muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng hắn lại càng thêm siết chặt cánh tay, ồm nàng gắt gao trong lồng ngực, không buông.
“Diệp, ngươi buông tay ra được không. Ta thật vất vả mới viết được một chút nhưng đều bị ngươi phá huỷ hết rồi.” Dùng biện pháp cứng rắn không được, Tiểu Đồng đành phải nhẹ nhàng nói.
Tư Không Diệp lại vẫn không nói gì, khí lực trên tay càng mạnh, đôi môi gợi cảm tiến đến bên tai Tiểu Đồng nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Đồng, mặc kệ ta có ít hay nhiều nữ nhân thì trong mắt ta chỉ có nàng mới là nương tử thật sự.” Thanh âm hắn trầm thấp mà lại khàn khàn, ngữ thanh như vậy khiến ngươi khác nghe xong không tự giác sẽ muốn chìm vào trong đó, không thể tự kềm chế.
Tiểu Đồng tất nhiên cũng không ngoại lệ, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy tim mình đập như đánh trống, rồi ngay sau đó, đập một cách dồn dập. Nàng hiểu loại cảm giác này là gì. Chẳng biết từ khi nào, nàng đã bởi vì những lời nói của Tư Không Diệp mà tâm động. Đối với nàng, đây không phải là một hiện tượng tốt đẹp gì.
Bất chấp, lời nói của Tư Không Diệp quả thật khiến kẻ khác tâm động vạn phần, nhưng, Tiểu Đồng trong lòng luôn thật không ngừng nhắc nhở chính mình, đây chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt, mà hắn nói với con gái thôi, lời ngon tiếng ngọt mà thôi. Đây chẳng qua là những lời tán tỉnh mà nam nhân muốn dỗ dành nữ nhân mà thôi. Lúc trước, ở hiện đại, Lưu Thần không phải cũng từng nói những lời ngọt ngào yêu đương như thế này rồi sao? Thậm chí y còn nói nhiều hơn so với Tư Không Diệp. Nhưng, đảo mắt một cái, y không phải đã cặp kè với nữ nhân khác rồi sao? Đó là ở hiện tại, trong tình huống nam nhân chỉ có một vợ, nhưng bây giờ, hắn là hoàng đế, sau lưng có cả một hậu cung ba ngìn mỹ nữ thì sao đây? Lời nói ngọt ngào đầy tình ý như vậy chỉ sợ là đã nói cho không biết bao nhiêu cô gái nghe.
Cưỡng chế từng đợt sóng nổi lên trong lòng, Tiểu Đồng vẫn đứng đấy, gương mặt thanh lệ tuyệt trần vẫn trầm tĩnh như nước.
Tư Không Diệp đợi mãi nhưng vẫn không nghe thấy Tiểu Đồng đáp lại, đành đè xuống cảm giác thất vọng đang thoáng dần lên trong lòng. Hắn buông lòng vòng tay ra một chút, chuyển trọng tâm câu chuyện đến thành quả mà Tiểu Đồng đã tập trung viết từ nãy giờ ở trên bàn.
“Tiểu Đồng, mấy cái này đều là đề nghị của nàng sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Đồng nghe xong liền lập tức nói ra những suy nghĩ của mình sau đó trả lời những câu hỏi của Tư Không Diệp.
“Ta nghĩ mấy lời đề nghị này đều rất tốt. Quả thật đúng là vì dân tạo phúc, vì quốc mưu lợi.” Tư Không Diệp nói những lời này không hề có chút nịnh hót nào, đề nghị của Tiểu Đồng quả thật rất tốt.
Lập y quán, phổ cập tri thức văn hóa, mỗi một sự kiện đều không phải là đại sáng kiến gì trong thời đại của nàng. Nhưng ở thời đại này vẫn chưa có quốc gia nào áp dụng chế độ này.
“Thật sao?” Tiểu Đồng nghe vậy, hai mắt liền bừng sáng, quay đầu nhìn Tư Không Diệp, thao thao bất tuyệt nói, “Kỳ thật ta còn rất nhiều ý tưởng nhưng thời gian có hạn, hôm nay còn không kịp viết ra. Ngươi nếu có hứng thú, ta sẽ cố gắng viết ra hết ý tưởng của mình?”
Tư Không Diệp vừa thấy Tiểu Đồng tinh thần sáng láng như vậy, trong lòng liền bật cười nhưng trên mặt vẫn tràn đầy biểu tình cổ vũ nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi. Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Tiểu Đồng tò mò nhìn lại, thấy vẻ mặt Tư Không Diệp rất nghiêm túc liền đoán được trong đầu hắn nghĩ gì.
Nào biết Tư Không Diệp lại mỉm cười, hai tay chỉnh sửa lại ngoại bào trên người nàng, sửa sang lại thỏa đáng, sau đó mới nói: “Hiện tại trời vẫn còn lạnh, thân thể nàng lúc trước trúng độc còn chưa khỏi hẳn, về sau không được tiếp tục mặc như vậy mà đứng trước bàn nữa. Nếu nàng muốn viết tiếp thì phải mặc ít nhất hai kiện quần áo trở lên mới được.”
Tiểu Đồng nghe vậy liền sững sờ nhìn Tư Không Diệp đến nửa ngày, nói không cảm động là gạt người, đáy lòng nhộn nhạo là chân thật, nhưng người trước mắt là người nàng không thể động tâm.
Tiểu Đồng khẽ hạ mi mắt, không cho hắn nhìn ra sự đấu tranh trong mắt nàng, tận lực lấy lại bình tĩnh rồi thấp giọng đáp, “Được, ta biết rồi.”
Tư Không Diệp gật đầu, tuy là nhìn ra sự khác thường của Tiểu Đồng nhưng không để ý nhiều, chỉ nghĩ là chính mình đã đa tâm quá. Không có việc gì nữa, hắn liền chỉ xuống tờ giấy trên bàn mà nói: “Chỉ là, Tiểu Đồng, chữ của nàng quả thật viết không được tốt lắm. Ngoại trừ chữ có chút chỉnh tề, còn lại miễn cưỡng chỉ có thể xem là vừa mắt, thật sự không thể xưng là chữ đẹp được.” Hắn nói xong, ánh mắt dừng trên chữ “cập”, có chút khẽ nhíu mi, “Chữ này của nàng sao có chút giống bút tích của Khương Vấn vậy?”
“Đó là đương nhiên, chữ này của ta chính là do sư phó cùng Khương Vấn dạy, bút tích có chút giống nhau cũng là bình thường.” Tiểu Đồng thần tình không cho là đúng mà nói. Lúc trước khi Khương Vấn dạy hắn viết chữ, cơ hồ là cầm tay nàng mà nắn chữ nên rất khó khi mà trong chữ nàng viết lại không lưu lại bút tích của Khương Vấn.
Nào biết, Tư Không Diệp vừa nghe, trên mặt vốn tràn đầy nghi vấn liền đột nhiên trở nên âm trầm.
“Khương Vấn dạy?” Thanh âm nghe không ra hỉ giận, ngữ khí không có chút biến hoá nào.
“Đúng vậy, sư phó mới dạy ta hai ngày, Khương Vấn liền tới, vì vậy, thời gian sau này, đương nhiên là Khương Vấn dạy ta rồi. Chỉ tiếc, ta còn chưa có luyện thành, ngươi đã đem ta về rồi.” Tiểu Đồng còn không có ý thức được tâm tình người phía sau đang biến hóa. Nếu nàng quay đầu lại nhìn thì sẽ thấy Tư Không Diệp đang nhíu mày thể hiện tâm trạng của hắn lúc này.
“Vậy Tiểu Đồng cảm thấy tiếc vì Khương Vấn không thể tiếp tục dạy nàng hay là do chưa kịp luyện xong chữ?” Tư Không Diệp tiếp tục hỏi, thanh âm vẫn bình tĩnh như trước.
“Đương nhiên là chưa kịp luyện chữ xong rồi.” Tiểu Đồng vẫn như trước không hề phát giác, tay cầm lấy cây bút lông trên bàn, vẻ mặt tiếc hận nhìn thành quả mà nàng vất vả khổ sở bởi vì kinh hách mà bị phá hủy trong nháy mắt, nhìn thật đau lòng mà.
Tư Không Diệp sau khi nghe câu trả lời của Tiểu Đồng mới thở dài một hơi, hoàn hảo, hoàn hảo Tiểu Đồng không phải tiếc người mà là tiếc chữ.
“Một khi đã như vậy thì về sau hãy để ta luyện chữ cho nàng, được không?” Tư Không Diệp tiếp tục giả vô hại, thanh âm vẫn phảng phất như lúc trước, căn bản như là không xuất hiện chuyện gì bất thường.
Tiểu Đồng vừa nghe mới quay đầu lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc hỏi: “Ngươi có thời gian rảnh dạy ta sao?”
“Có! Ta dù có nhiều việc nhưng thời gian để làm việc đó vẫn có. Huống hồ chi, hoàng hậu nương nương của Vị quốc chúng sao lại có thể không biết viết chữ chứ? Chuyện này nếu nói ra không phải sẽ bị người khác chê cười sao?” Tư Không Diệp lấy cớ thật oai phong lẫm liệt, dù thế, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, ta không thể không sửa lại bút tích cho nàng. Cho dù không thể sửa nhưng ít nhất bút tích của nàng cũng phải mang chút dấu ấn của hắn. Hắn lúc này hoàn toàn không ý thức được hắn đang ăn dấm chua với chữ, hơn nữa còn muốn phân cao thấp với Khương Vấn.
Tiểu Đồng nghi ngờ nhìn hắn trong chốc lát, nàng không hiểu được hành động này của hắn có mục đích gì nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được rồi, về sau ngươi mỗi ngày ngươi dạy ta viết chữ một canh giờ. Thời gian thì do ngươi quyết định.” Nói tới đây, Tiểu Đồng đảo mắt sau đó lập tức nói, “Bất quá hôm nay ngươi dạy ta một canh giờ trước thử xem.”
“A? Tại sao?” Tư Không Diệp nhướng mày, khó nén khỏi tâm tình cao hứng.
“Việc này còn phải hỏi sao? Nếu không phải ngươi vừa rồi đột nhiên nhảy ra dọa người thì những gì ta viết cũng không bị huỷ, cho nên ngươi phải bồi thường cho ta.” Tiểu Đồng khi nói những lời này, nàng không có ý thức được ngữ khí nói chuyện của mình có nhiêu phần làm nũng trong đó.
Tư Không Diệp thấy bộ dáng này của nàng liền rất là hưởng thụ. Tâm tình trờ nên thư sướng, không cho đây là khổ sai.
Vì vậy, trước thời gian vãn thiện, Tư Không Diệp một người cầm bút, chăm chỉ viết lại một lần nữa những gì mà Tiểu Đồng viết lúc nãy.
Tiểu Đồng có loại cảm giác giống như mình là cô giáo đang nhìn học sinh viết bài, không ngừng di chuyển xung quanh Tư Không Diệp.
Không thể phủ nhận, Tư Không Diệp quả thật là tài hoa, bộ dạng cầm bút viết so với lão đầu nhi cùng Khương Vấn cũng không khác là bao nhiêu. Chẳng qua, điều khiến Tiểu Đồng buồn bực những gì nàng viết suốt cả một buối chiều thì đối với Tư Không Diệp chỉ là một nửa canh giờ. Nàng không thể không bội phục, quả đúng là người viết bút lông từ nhỏ, quả thật là nhanh mà! Nếu so với nàng, người chỉ mới bắt đầu tập viết thì quả thật là một trời một vựa mà.
Vì vậy, nửa canh giờ sau, khi Tư Không Diệp đưa thành quả mình viết cho Tiểu Đồng thì nhìn thấy Tiểu Đồng đang một bộ sững sờ, đột nhiên hắn cảm giác rất là thành tựu. Vẻ mặt hắn đầy đắc ý mà hỏi: “Tiểu Đồng, chữ vi phu viết thế nào?”
“Đẹp, rất đẹp.” Tiểu Đồng nhìn những chữ như phượng múa rồng bay kia, chưa kịp suy nghĩ gì cả liền mở miệng nói.
“So với sư phụ thì thế nào?” Tư Không Diệp hỏi tiếp.
“Trình độ không khác nhau là mấy.” Tiểu Đồng vẫn chuyên tâm nghiên cứu từng nét chữ kia.
So với sư phụ không khác nhau là mấy? Sư phụ tự tay viết chữ là một chuyện dù có ngàn vàng cũng khó mua, lời đánh giá này của Tiểu Đồng rất thẳng thắn, hảo, tốt lắm!
“So với Khương Vấn thì sao?” Tư Không Diệp không dấu vết tiếp tục hỏi.
“Mỗi người một vẻ.” Tiểu Đồng nói lời này chắc chắn là chưa kịp suy nghĩ gì cả.
Nhưng Tư Không Diệp hiển nhiên có chút không vui ý. Sư phụ năm đó từng khen ngợi chữ của hắn so với Khương Vấn có vài phần cuồng vọng cùng khí phách hơn. Vậy mà Tiểu Đồng hôm nay lại nói mỗi người một vẻ.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, Tư Không Diệp liền cảm thấy bình thường trở lại. Ngẫm lại mọi chuyện, hắn liền cảm thấy, bản thân Tiểu Đồng viết chữ cũng không đẹp thì làm sao phân biệt được chữ của người khác, ai đẹp hơn ai.
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn cũng không tiếp tục để ý nữa.
…
Đến lúc vãn thiện, Tư Không Diệp thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tiểu Đồng, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói như thế nào, hắn sợ Tiểu Đồng hiểu lầm hắn.
Tiểu Đồng tuy chuyên tâm dùng bữa nhưng cũng nhìn ra Tư Không Diệp có chút khác lạ. Nếu chuyện hắn nói ảnh hưởng đến sự ngon miệng của nàng thì sau bữa cơm, nàng sẽ nghe.
Vì thế, Tiểu Đồng rất nhẫn nại, từ tốn mà dùng cơm. Sau khi ăn xong, Tiểu Toàn Tử giao phó cho mấy cung nữ tiến vào dọn dẹp.
Sau khi tất cả đều rời khỏi điện, nàng mới mở miệng hỏi, “Diệp, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?” Ngữ khí Tiểu Đồng nói không có chút nào lo lắng, cho dù không có chuyện gì tốt thì cũng không phá hỏng chuyện gì cả. Trong lòng nàng đã sớm đo lường mọi chuyện nên tự động hỏi.
“Ách……” Tư Không Diệp mặc dù bình thường vẻ mặt không có biểu hiện gì nhưng trước mặt Tiểu Đồng, hắn lại không thể làm như vậy. Giờ phút này, rõ ràng, hắn bị người ta nhìn thấu nên trở nên đỏ mặt vì xấu hổ.
“Là như thế này …,” Tư Không Diệp ngẩng đầu lên xong mạnh mẽ quay đầu ra phía ngoài điện hét lớn, “Tiểu Toàn Tử!”
“Dạ, có nô tài.” Tiểu Toàn Tử vẫn chưa tiến vào cửa mà chỉ ở ngoài điện thưa lại.
“Đi lấy Phượng ấn ở ngự thư phòng đến đây cho trẫm!” Tư Không Diệp cao giọng ra lệnh.
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Ngay sau đó, ngoài điện truyền đến một loạt thanh âm tiếng bước chân chạy của Tiểu Toàn Tử.
Trong tẩm điện, một không khí trầm mặc, Tư Không Diệp không nói gì nhưng trong lòng lại tại suy tư không biết nên mở miệng thế nào.
Tiểu Đồng cũng không nói gì mà chỉ chờ xem Tư Không Diệp hôm nay sẽ diễn vở gì.
Chỉ trong chốc lát, thanh âm tiếng bước chân Tiểu Toàn Tử chạy đến ngoài cửa, không bao lâu liền đẩy cửa mà vào, trong tay còn cầm chiếc hộp gỗ được điêu khắc phượng văn làm từ tử đàn, đi đến trước mặt Tư Không Diệp, hai tay cung kính dâng lên cho hoàng thượng.
Tư Không Diệp tiếp nhận sau đó trầm giọng hạ lệnh: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Toàn Tử lại cúi người hành lễ, thối lui ra ngoài.
Tiếng đóng cửa “cọt kẹt” vang lên, Tư Không Diệp mới đưa tay qua, kéo hai tay của Tiểu Đồng, đặt chiếc hòm gỗ lên.
“Tiểu Đồng, đây là phượng ấn của lịch đại hoàng hậu Vị quốc ta, hôm nay, ta trịnh trọng giao nó đến tay nàng, từ hôm nay trở đi, cả hậu cung đều giao do nàng quản lý, hy vọng nàng sẽ không làm ta thất vọng.”
“Phượng ấn?” Tiểu Đồng hỏi lại một câu, tầm mắt chuyển đến chiếc hòm gỗ trong tay, không thể tưởng được, chính mình cũng có cơ hội tiếp xúc với vật mà chỉ cần nhìn thấy nó, tất cả nữ nhân cô đại đều sáng mắt lên.
“Đúng vậy, từ ngày mai trở đi, nàng cứ trở về Phượng Nghi cung. Ngày mai, buổi chiều, các đại quản sự, thái giám cùng ma ma ở trong cung sẽ đến Phượng Nghi cung báo cáo.” Khi Tư Không Diệp nói những lời này, hai mắt mở to, nhìn xem phản ứng của Tiểu Đồng, sợ nàng nhất thời tức giận.
Nào biết, phản ứng của Tiểu Đồng lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Tư Không Diệp, chỉ thấy Tiểu Đồng trong mắt giãy dụa không chịu nhận Phượng ấn nhưng khi nghe đến việc có thể trở về Phượng Nghi cung, hai mắt nàng liền sáng lên, vẻ mặt có vài phần hưng phấn. Ngay sau đó nàng liền quỳ xuống đất tiếp nhận phượng ấn, ngoài miệng còn không quên cam đoan: ” Được rồi, ta liền miễn cưỡng quản cho ngươi, chẳng qua, nếu ta quản không được, ngươi cũng không được trách tội ta.”
Có trời biết, Tiểu Đồng cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn khi nghe đến việc mình được trở về Phượng Nghi cung. Ít nhất, trở về Phượng Nghi cung, nàng sẽ không cần cả ngày phải đối mắt với khuôn mặt của Tư Không Diệp. Sức hấp dẫn chắc sẽ giảm xuống hơn không ít. Mỗi ngày, vào buổi tối, nếu nàng đi ngủ sớm một chút thì khả năng phải chịu đựng sự quấy nhiễu của hắn sẽ được hạn chế. Với nàng mà nói, chỉ cần một chút ưu đãi nhỏ này thôi, cớ sao nàng lại không tiếp nhận cơ chứ? Tuy việc quản lí hậu cung to lớn của hắn sẽ có chút mệt nhưng so với việc cả ngày phải ở cùng hắn thì tốt hơn nhiều. Kỳ thật, nói trắng ra, Tiểu Đồng là sợ chính mình một ngày nào đó, kiềm giữ không được chính mình sẽ động tâm với Tư Không Diệp, đến lúc đó không phải là lợi bất cập hại sao? (hại nhiều hơn lợi)
Nhưng, trong lúc Tiểu Đồng đang vui sướng, đáy lòng Tư Không Diệp lại bị tầng tầng lo lắng che phủ. Hắn chỉ cảm thấy hình như là bản thân đã quá tự tác đa tình, hắn vốn đang lo lắng nàng sẽ vì biết chuyện phải quay về Phượng Nghi cung mà mất hứng. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đã nghĩ quá nhiều.
Tiểu Đồng cao hứng không bao lâu liền chú ý đến vẻ mặt của Tư Không Diệp có chút bất bình thường. Vì vậy, nàng vội vàng thu liễm thần sắc, dù vậy, trong lòng nàng cũng không kìm được mà kinh hỉ.
“Có thể trở về Phượng Nghi cung khiến nàng cao hứng vậy sao?” Hiển nhiên, ngữ khí của hắn giờ hút này tựa như sương giá ngày đông giá rét.
“Ách, cũng tốt, nếu luận về điểm tâm cùng đồ ăn thì điểm tâm ở Thanh Long cung ngon hơn.” Chẳng biết vì sao, Tiểu Đồng trong lòng có cảm giác chột dạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, là hắn cho phép nàng trở về Phượng Nghi cung, vậy bây giờ hắn bày ra vẻ mặt đó là cho ai xem! Nghĩ như vậy, nàng tự cảm thấy mình có lý nhưng bên ngoài cũng không dám biểu hiện gì quá mức.
“Thứ Thanh Long cung có thể hấp dẫn nàng chỉ có thức ăn cùng điểm tâm thôi sao?” Tư Không Diệp càng nghe sắc mặt càng trở nên âm trầm, không thể tưởng được mị lực của mình không sánh nổi với mấy món điểm tâm.
“Ha ha, sao có thể vậy. Người có sức hấp dẫn nhất ở Thanh Long cung không phải là hoàng thượng sao.” Tiểu Đồng cười khan hai tiếng nhưng giờ phút này lại nhịn không được mà khinh bỉ chính mình, người vừa rồi mở miệng nói chính là Vệ Yên Nhiên, tuyệt không phải bản thân nàng, Tiểu Đồng.
Nhưng hiển nhiên, lời Tiểu Đồng vừa nói lại khiến cho Tư Không Diệp nguôi giận đi đôi chút, không còn cuồng phong như trước trước nữa.
“Tiểu Đồng, nàng tới đây.” Tiểu Đồng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Tư Không Diệp, vừa mới yên lòng thì đột nhiên Tư Không Diệp khoát tay, bảo nàng bước tới gần.
Tiểu Đồng nhìn bàn tay vẫy nàng của hắn, trong lòng có chút do dự, đi hay là không đi. Hai ý nghĩ này không ngừng đánh nhau trong đầu, cuối cùng, nàng vẫn là bất đắc dĩ, đặt Phượng ấn lên bàn, sau đó đi về phía Tư Không Diệp.
Tuy chỉ vài bước nhưng Tiểu Đồng quả thực đi vô cùng gian nan. Mắt thấy Tư Không Diệp vẻ mặt trầm đi vài phần, nàng mới vội vàng hai bước một chạy tới trước mặt Tư Không Diệp. Vẻ mặt lộ ra ngoài như muốn nói, “Ta đã tới”, ngươi muốn làm thế nào thì làm đi. Câu nói sau, nàng chỉ thuần tuý phát biểu trong lòng chứ không dám nói ra.
Giây tiếp theo, Tiểu Đồng liền trợn tròn mắt, chỉ thấy Tư Không Diệp mị hoặc cười, kéo nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay gắt gao giữ chặt bên hông nàng, đùa giỡn nói: “Sao? Nàng còn sợ ta ăn thịt nàng sao?”
Tiểu Đồng còn chưa kịp phục hồi sau công phu biến sắc mặt của Tư Không Diệp, nàng liền nghe thấy thanh âm thì thầm bên tai của Tư Không Diệp: “Chuyện của Hoàn nhi nàng không cần lo lắng. Bây giờ, ta đã ra lệnh cho Tiểu Toàn Tử thăng nàng ta lên làm nữ quan của hoán y cục. Như vậy, nàng có vừa lòng không?”
“Nữ quan?” Tiểu Đồng sững sờ, nàng sao lại không nghĩ ra ta, nếu Hoàn nhi làm nữ quan thì những ngày sau này ở trong cung cũng không quá khó. Đến lúc có tuổi, nàng ấy cũng không nhất thiết phải xuất cung. Như vậy không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
48 chương
1023 chương
97 chương
137 chương
315 chương