“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, hoàng hậu nương nương tắm rửa cho trẫm, trẫm cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Tư Không Diệp đáng thương, nguyên là vì một câu của Tiểu Đồng mà mừng rỡ không thôi. Nhưng ngay sau đó, hắn liền biết được hàm nghĩa chân chính của chữ ‘tắm’ này. … Bên trong bể tắm rộng lớn, Tiểu Đồng đang ra sức kỳ cọ cho Tư Không Diệp, trên kiện thân thể cường tráng, rắn chắc không ngờ lại xuất hiện vài vết thâm đỏ do ‘tắm rửa’. Bởi vậy có thể thấy được, Tiểu Đồng rốt cuộc đã dùng không biết bao nhiêu lực. Nàng vừa kỳ cọ vừa thầm nhủ: Tên hoàng đế chết tiệt, tên sắc lang hoàng đế, ngươi đi đến chỗ nữ nhân khác trong cung thì ta phải kỳ cọ cho đến khi sạch sẽ, dù cho phải tróc cả lớp da này đi, rồi sau đó mới có thể lên giường ta. Nhưng bất chấp như thế, Tư Không Diệp vẫn rất kiên nhẫn, khuôn mặt lộ ra vẻ dường như không để ý đến hành động này của nàng nhưng trong lòng lại thầm đoán vì sao nàng lại làm như vậy? Suy nghĩ không ngừng cuối cùng đưa ra kết luận, chỉ có thể là chuyện của Hoàn nhi. Chẳng lẽ, nàng bởi vì lúc vãn thiện, hắn không đồng ý sắc phong cho Hoàn nhi nên canh cánh trong lòng? Nếu thật sự là như thế thì không sao cả, hắn biết trong lòng nàng có hỏa, không dám trực tiếp phát hoả với hắn, cho nên mới dùng cách này. Nếu làm vậy có thể khiến nàng cao hứng thì hắn cảm thấy việc này đáng giá. Tiểu Đồng thấy Tư Không Diệp một tiếng cũng không kêu , cảm giác thành tựu lúc đầu liền giảm hơn phân nửa, nàng giả bộ hảo ý hỏi: “Tư Không Diệp, ngươi có đau hay không? Nếu đau thì nói một tiếng để ta giảm lực nhẹ đi một chút.” “Đau.” Khi nghe nàng gọi tên hắn, Tư Không Diệp cơ hồ không nhận ra là mình đang nhíu mày, dù vậy, ngoài miệng hắn vẫn nói, “Chẳng qua da ta dày, thịt béo, chút đau ấy vẫn chịu được.” Tiểu Đồng vừa nghe, động tác liền có chút khẽ bị kiềm hãm, a, chẳng lẽ hắn có khuynh hướng thích bị ngược? Nghĩ như vậy, nàng lại tăng thêm lực đạo dưới tay. Tư Không Diệp bị chà xát đến có chút đau nhưng khóe miệng thủy chung vẫn khẽ nhếch lên, bộ dạng biểu hiện như là tâm tình đang rất tốt. Tiểu Đồng thấy hắn như thế càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng. Thẳng đến khi, Tư Không Diệp thật sự chịu không nổi loại tắm rửa tra tấn như vậy, mà Tiểu Đồng dường như vẫn không có ý muốn dừng lại, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải đột nhiên xoay người lại, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười có lực sát thương hơn lúc bình thường gấp ngàn vạn lần. “Tiểu Đồng, ta thấy ta tắm vậy được rồi, chúng ta trở về đi.” Tiểu Đồng quả thực trúng chiêu, lập tức hoá thạch. Giống như…… mỗi lần hắn cười như vậy, nàng đều không có lực hoàn trả. Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng như thế liền lập tức chớp lấy thời cơ, động tác nhanh chóng ôm Tiểu Đồng vào người, bước vào phía trong bình phong…… Đến khi hai người trở về tẩm điện, đến khi rất nhiều nụ hôn chi chít hạ xuống người, Tiểu Đồng mới hồi tỉnh lại, trong lòng hô to, không ngờ hắn lại sử dụng chiêu mỹ nam kế! Nhưng đến lúc này thì đã quá muộn. … Ban đêm, Tư Không Diệp bị cấm dục hơn hai mươi ngày lúc này hoàn toàn hóa thân thành lang. Suốt một đêm, hắn không dừng, cũng không nguyện ý dừng. Hắn khi thì ôn nhu chăm sóc, khi thì cường hãn bá đạo, thẳng đến khi ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu qua khe cửa, hắn mới vừa dừng lại, gắt gao ôm Tiểu Đồng trong lồng ngực. Mà lúc này, Tiểu Đồng sớm đã mệt đến ngất đi. Ánh mắt ôn nhu của Tư Không Diệp nhìn người trong lồng ngực, khóe miệng vẫn giữ mãi một độ cong. Ngón tay trắng nõn thon nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Tiểu Đồng, theo hàng lông mày tiêm tế đến đôi mi đang nhắm chặt, cái mũi tuấn đĩnh (thẳng, xinh), đôi môi anh đào phấn nộn, một lần rồi lại một lần, cứ như vậy nhẹ nhàng ma sát, quyến luyến. Lúc này, đường nét trên gương mặt lãnh ngạnh, cương nghị vốn có đã hoàn toàn hóa thành một trì xuân thủy, đáy mắt mi sao (đáy mắt, chân mày) đều tràn đầy một tình cảm nồng nàn, chân thành. Trong lúc ngủ, Tiểu Đồng không hay biết gì, vẫn chìm vào giấc ngủ, cùng chu công đánh cờ, không muốn tỉnh lại. oOo “Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều.” Thanh âm Tiểu Toàn Tử vang lên ở ngoài điện. Âm lượng giọng nói của hắn chỉ ở mức trung bình nhưng hắn có thể cam đoan Tư Không Diệp chắc chắn nghe rõ nhưng sẽ không đánh thức người đang ngủ bên cạnh. “Tiến vào đi, nói nhỏ thôi, không được làm phiền hoàng hậu.” Tư Không Diệp mở cửa, thấp giọng phân phó. “Nô tài hiểu.” Tiểu Toàn Tử nhận được ánh mắt ra hiệu nên liền nhỏ giọng lại. Hắn dẫn hai cung nữ tiến vào trong điện thay quần áo cho Tư Không Diệp. … Trước khi đi phía trước, Tư Không Diệp không quên quay lại liếc nhìn Tiểu Đồng đang nằm trên giường. Trong cái liếc mắt kia, mặc dù vẻ mặt của hắn đã khôi phục lại như bình thường nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy nhu tình mật ý. oOo Buổi lâm triều sáng ngày hôm đó, tất cả triều thần đều là cảm thấy thập phần thoải mái. Hiển nhiên vị đế vương trẻ tuổi của bọn họ hôm nay tâm tình rất tốt. Kể từ lúc hắn thân chính đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cơ hồ không che dấu tâm tình của mình, khoé môi thuỷ chung vẫn tràn đầy tiếu ý. Mấy vị đại thần mới được thăng tấn vì có lực miễn dịch kém nên trực tiếp ở trên đại điện mà ngây ngốc. Duy chỉ có Thạc Thanh (cái này hình như tác giả nhầm, phải là Cố Thanh mới đúng) cùng Trương Duệ, hai người liếc nhau, không cần nói nhưng trên mặt lộ ra tiếu ý đều hiểu rõ. oOo Trong Chính Đức cung, vẫn như thường lệ, tất cả các cung phi trong cung đều tụ tập đầy đủ để thỉnh an Đức quý phi. Dù cho hoàng hậu đã hồi cung nhưng hiện nay người chân chính chấp chưởng phượng ấn lại là Đức quý phi. Vì vậy, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không vui, mấy tần phi ở hậu cung đều phải ngoan ngoãn đến thỉnh an Trần Như Tuyết. Mọi người ở đây nên khách khí thì khách khí, nên hàn huyên thì hàn huyên,chỉ đến khi Trần Như Tuyết hạ lệnh thì mới có thể rời đi. Tiểu Quan Tử đột nhiên một mình từ ngoại điện vội vàng chạy vào, đến bên tai Trần Như Tuyết nói mấy câu. Trần Như Tuyết nghe xong, ánh mắt khẽ liếc Tiểu Quan Tử, cố ý phóng đại thanh âm hỏi: “Tin tức là thật? Đều rút lui hết?” Tiểu Quan Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Là thật, là thật, tất cả đều rút lui hết.” “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Trần Như Tuyết bình tĩnh ra lệnh. “Dạ, nô tài cáo lui.” Tiểu Quan Tử lập tức khom người thối lui đi xuống. “Tỷ tỷ, có chuyện gì mà phải thì thầm to nhỏ vậy, có thể nói cho nhóm bọn muội nghe không?” Nếu luận về thân phận địa vị, Hoa Tưởng Dung tất nhiên là có tư cách nói những lời này. “Cũng không đại sự gì. Chỉ là nghe nói, thủ vệ ở Thanh Long cung đã được cho rút lui hết. Việc này các vị muội muội hẳn là biết hết rồi chứ.” Trần Như Tuyết không nhanh không chậm vừa nói vừa thổi trà, vẻ mặt rất là thích ý. Kỳ thật, người sáng suốt đều thấy chuyện thủ vệ Thanh Long cung đã được triệt lui hết, chỉ cần là người trong cung, có người nào là không biết đâu. Nhưng Trần Như Tuyết hôm nay an bài chuyện nói ra như vậy hẳn là có hành động mới. Chúng phi tần nghe vậy tất nhiên là cầu còn không được. Hoàng hậu hồi cung hai ngày, hoàng thượng cơ hồ liền không rời nàng nửa bước. Trừ thời điểm lâm triều, thời gian còn lại, chỉ cần rảnh rỗi là hắn liền như hình với bóng với hoàng hậu. Những hành vi như vậy đương nhiên đã sớm không còn là bí mật gì với mọi người nữa. Các nàng mặc dù tâm không thoả mãn nhưng cũng chỉ có thể oán hận trong lòng, cái gì cũng không thể nói. Dù sao, trừ hai người Đức quý phi cùng Vân phi, những người khác, thế lực gia tộc của họ căn bản không đáng giá nhắc tới. Ngay cả Đức quý phi và Vân phi có thân phận như vậy cũng không dám công nhiên oán giận hoàng thượng, chỉ có thể để cho phụ thân trong triều gây áp lực để đổi lấy mấy ngày ân sủng. Hôm nay Trần Như Tuyết một khi đã nói như vậy hẳn là đã có đối sách, các nàng chỉ cần đi theo phương hướng của nàng thì chắc chắn sẽ không mắc sai lầm. Cho dù không thể nhận được ân sủng của hoàng thượng nhưng ít nhất có thể bảo đảm an toàn của chính mình trong cung. “Dạ.” Mọi người đồng thanh, trả lời rất rõ ràng. Dù sao ở trong cung, chút chuyện này sao lại không biết, không bức tường nào là không lọt gió cả. Mọi người trong lòng rất rõ ràng nên không cần phải che dấu gì cả. “Một khi đã như vậy, bổn cung nghĩ thế này, mấy vị muội muội chúng ta nên đến Thanh Long cung, thăm bệnh hoàng hậu nương nương chúng ta một chút. Các vị muội muội thấy như vậy có được không?” Trần Như Tuyết tuy là hỏi nhưng là hiển nhiên, ngữ khí không có ý gì là trưng cầu ý kiến mọi người cả. “Tỷ tỷ ý muốn nói là, hoàng hậu nương nương hồi cung, dựa theo lễ chế, chúng ta phải đi thỉnh an, ân cần hỏi thăm một cái a?” Hoa Tưởng Dung vẻ mặt tươi cười, là người phụ hoạ đầu tiên. “Đúng rồi, đúng rồi……” Các phi tần khác tựa như cuối cùng cũng tìm được phương hướng, liền cùng nhau phụ hoạ theo. “Một khi đã như vậy, chúng tỷ muội hãy cùng tỷ tỷ đến gặp vị hoàng hậu ‘tiền ngốc tử’ này đi.” Trần Như Tuyết nói lời này là đại bất kính nhưng nàng không sợ. Vệ gia sớm đã bị diệt, hiện trong triều, trừ những viên quan tuổi trẻ thì chỉ có phụ thân nàng cùng phụ thân Hoa Tưởng Dung là lời nói có giá trị. Hơn nữa, những phi tần trước mặt này cũng không có can đảm để đem lời của nàng truyền ra ngoài, mà Hoa Tưởng Dung thì lại càng không. Sau khi Trần Như Tuyết nói xong lời này liền không đợi mọi người trong điện đáp ứng đã đứng lên, đi ra phía ngoài điện. Các phi tần khác trong điện tất nhiên không cam lòng lạc hậu liền gắt gao đi theo phía sau. Mỗi người trong lòng đều cảm thấy vui vẻ vì hôm nay sẽ có kịch hay để diễn. oOo Bởi vì hoàng thượng đang lâm triều nên lúc này, trong Thanh Long cung, không khí trở nên yên tĩnh, các cung nữ, thái giám đều an phận thực hiện hết ti chức của mình, mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng xem tâm, đứng tựa như pho tượng ở ngoài điện, chờ hầu hạ. Tiểu Đồng vẫn đang ngủ chưa dậy. Từ đằng xa, chỉ nhìn thấy hàng ngàn cung phi đang thước tha bước về phía Thanh Long cung. Thủ vệ ở cửa cung thấy vậy, trong lòng biết chính mình ứng phó không nổi liền để một người rời đi, thông tri đại nội thị vệ thống lĩnh Lí Minh Hổ. Những người còn lại nháy mắt với nhau ra hiệu – có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Chỉ trong chốc lát công phu, Đức quý phi cùng một hàng người đã tiến đến cửa Thanh Long cung. Hai thủ vệ kịp thời đưa tay ra ngăn cản nhóm người oanh oanh yến yến này ngoài cửa. Trần Như Tuyết thấy thế liền tối sầm sắc mặt, trầm giọng quát: “Nô tài lớn mật, các ngươi làm gì vậy hả?” “Khởi bẩm Đức phi nương nương, hoàng thượng còn đang lâm triều, nếu Đức phi nương nương có việc, thỉnh đợi sau khi lâm triều hãy đến.” Dù sao cũng là đại nội thị vệ ở trong cung, bất chấp quan giai không cao, hơn nữa lại đối mặt với vị quý phi Trần Như Tuyết, bọn họ vẫn có thể hoàn toàn không cần nhìn cơn tức giận của Trần Như Tuyết mà mặt không đổi sắc khuyên các nàng ly khai. Trần Như Tuyết cảm thấy rất hài lòng. Nàng chính là vì biết hoàng thượng không có ở đây nên mới muốn ra uy. Nếu bảo nàng bây giờ trở về, đúng là người si nói mộng. “Bổn cung là dựa theo quy củ trong cung dẫn theo các phi tần đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, các ngươi tránh ra!” Trần Như Tuyết lần này là quyết tâm, dù sao nàng cũng có quy củ trong cung để dựa vào, vậy nàng sợ cái gì? Cho dù là hoàng thượng tới, người cũng phải tự cảm thấy hữu lý. “Hoàng thượng phân phó, thân thể hoàng hậu nương nương không tốt, lệnh cho ta chờ, không được phép quấy rầy hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi.” Tên thị vệ kia tất nhiên sẽ không tuân theo, một bên là hoàng thượng, một bên là quý phi, hiển nhiên hắn phải đứng về phía bên kia rồi. “Đó là ngươi chờ, bổn cung sao có thể đánh đồng cùng các ngươi được?” Trần Như Tuyết xảo ngôn (đổi trắng thay đen) hiển nhiên đã đến lô hỏa thuần thanh (thuần phục). “Việc này……” Tên thị vệ nhất thời cũng không biết đáp trả như thế nào. Nếu khẳng định lời nói của Trần Như Tuyết thì hắn phải để cho các nàng vào, kết quả, hoàng thượng sau khi biết rõ nhất định sẽ tự mình đến vấn tội. Nếu là phủ định, vậy hắn sẽ phạm tội đại bất kính. Vô luận hắn làm cách nào cũng đều gây bất lợi cho chính mình. Lúc tên thị vệ đang không biết làm sao thì Lí Minh Hổ sau khi nhận được tin đã vội vàng tới. “Đại nội thị vệ thống lĩnh Lí Minh Hổ khấu kiến các vị nương nương.” Lí Minh Hổ vừa đến liền quỳ xuống đất, hai tay ôm quyền, cung kính hành lễ. “Ai da, đây không phải là Lí thống lĩnh sao?” Người phát ra tiếng chính là Hoa Tưởng Dung, nghĩ đến việc Trầm Nhu Tuyết vẫn còn phải ứng phó với tên thị vệ, nàng liền ra tay giúp một phen. “Đúng là thuộc hạ.” Lí Minh Hổ vẫn quỳ ở chỗ cũ, Trần Như Tuyết cũng không có ý bảo hắn đứng dậy. Nàng cố ý không bảo hắn đứng dậy cũng là để có thể đến gần đại môn của Thanh Long cung hơn. “Bổn cung tuân theo lễ chế, dẫn theo các vị phi tần đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, các ngươi mau vào thông báo một tiếng.” Trần Như Tuyết lạnh mặt ra lệnh. “Việc này…… hoàng thượng có lệnh, không được phép quầy rấy hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi.” Người lần này trả lời là Lí Minh Hổ. Trần Như Tuyết vừa nghe lời này liền phát giận, “Lí thống lĩnh đây là lấy hoàng thượng ra áp bổn cung hay sao?” “Thuộc hạ không dám.” “Vậy để chúng ta đi vào!” Người lên tiếng là Hoa Tưởng Dung. “Đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, thỉnh chúng nương nương đừng làm thuộc hạ khó xử.” Lí thống lĩnh tuy quỳ xuống đất nhưng mặt vẫn như trước, không đổi sắc, nói. … Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Đồng chỉ cảm thấy bên ngoài tựa hồ có chút ồn ào. Nàng cưỡng ép chính mình phải mở mắt ra, cả người đau nhức nhắc nhở cuộc hoan du đêm qua không phải là mộng cảnh. “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Người nào bên ngoài gây ồn ào thế?” Tiểu Đồng cao giọng nói, ngữ khí có chút nghi vấn cũng có chút tức giận. Rất nhanh, hai tiểu cung nữ hôm qua liền từ ngoài cửa vội vàng tiến vào, quỳ xuống đất cúi đầu, “Nô tì khấu kiến hoàng hậu nương nương.” “Đứng lên đi, ai có thể nói cho bổn cung biết, bên ngoài xảy ra chuyện gì không? Làm sao mà lại ồn ào đến như vậy?” Tiểu Đồng hỏi. Sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt vẫn còn vài phần ủ rũ, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ. Hai cung nữ tuân lệnh đứng dậy, một người trong đó nhu thuận trả lời: “Hoàng hậu nương nương, là Đức quý phi, Vân phi cùng các vị nương nương tiến đến thỉnh an hoàng hậu nương nương. Nhưng hoàng thượng đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy người nghỉ ngơi, cho nên hiện tại, Lí thống lĩnh cùng thị vệ đang ở ở ngoài cửa Thanh Long cung ngăn cản. Nhưng Đức quý phi nương nương dường như hôm nay quyết tâm hơn bình thường, muốn tiến vào cho bằng được. Hiện tại, nàng ta đang ở bên ngoài điện chính giằng co.” Tiểu Đồng nghe vậy, cảm thấy có chút khẽ suy tư. Nàng tính toán một lúc rồi ngẩng đầu lên ôn hoà hỏi: “Các ngươi tên là gì?” “Nô tì tên là Sơ Ảnh.” “Nô tì tên là Tẩm Tuyết.” Hai người đều hạ tầm mắt, biểu tình cung kính trả lời. “Tẩm Tuyết phải không, ngươi đi ra ngoài cửa Thanh Long cung thông truyền một tiếng, nói bổn cung thân thể không khoẻ, bảo các nàng về trước, ngày hôm sau lại đến.” Tiểu Đồng phân phó rõ tàng, vừa nói vừa ngáp một cái rồi tiếp tục nằm xuống ngủ. “Dạ, nô tì đi làm ngay.” Tẩm Tuyết nói xong liền cúi người hành lễ, sau đó xuất điện. Sau khi nàng rời khi đây, Tiểu Đồng không ngờ lại không ngủ tiếp mà nói với Sơ Ảnh: “Sơ Ảnh, ngươi tới, hầu hạ bổn cung đứng dậy.” “Dạ, nô tì tuân mệnh.” Động tác Sơ Ảnh rất là nhanh nhẹn, hơn nữa cũng là một người rất là thông minh. Chỉ mới trải qua ngày hôm qua, nàng đã biết được các thói quen cùng sở thích của Tiểu Đồng. Đợi Tiểu Đồng sau khi mặc phượng bào xong, động tác Sơ Ảnh linh xảo giúp nàng bới một kiểu tóc lưu vân trang nhã. Tiểu Đồng nhìn trái nhìn phải, thập phần vừa lòng gật đầu. “Nô tì có chuyện muốn hỏi hoàng hậu nương nương, thỉnh hoàng hậu nương nương tha thứ cho nô tì tội mạo phạm.” “A?” Tiểu Đồng kinh ngạc, Sơ Ảnh này, khuôn mặt trầm ổn, xử sự đoan trang, sao lại tự nhiên có chuyện muốn hỏi chứ? Chẳng lẽ nàng ta là do ai phái đến sao? Thu hồi suy nghĩ của chính mình, đôi con ngươi của Tiểu Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, trong ánh mắt, có chút tự hỏi, có chút hoài nghi, “Có chuyện gì? Ngươi cứ hỏi đi, bổn cung tha ngươi vô tội.” “Nô tì không rõ, hoàng hậu nương nương rõ ràng đã phái Tẩm Tuyết truyền lệnh, vì sao người lại không tiếp tục nghỉ ngơi, mà ngược lại, muốn nô tì hầu hạ người dậy?” Vấn đề này, kỳ thật đối với Tiểu Đồng mà nói là cực kỳ đơn giản. Nhưng, đối với Sơ Ảnh mà nói lại có ý nghĩa rất nhiều. Hoàng thượng một khi đã phái nàng cùng Tẩm Tuyết đến bảo hộ nương nương, như vậy, nàng cũng muốn xác định xem người này có đáng để nàng nguyện trung thành không? Dù sao, hoàng y vệ mỗi người đều phải guyện trung thành với hoàng thượng nhưng hoàng thượng lại vì vị hoàng hậu nương nương này mà phá lệ, sai nàng cùng Tẩm Tuyết giả mạo cung nữ, tiến vào cung hầu hạ hoàng hậu, chuyện này tất nhiên đã làm nàng không phục. Tiểu Đồng cũng cũng không biết được suy nghĩ trong lòng nàng nên chỉ hỏi: “Ngươi nghĩ để nha đầu Tẩm Tuyết kia truyền lệnh thì có thể ngăn cản được đám sài lang hổ báo đang ở ngoài cửa cung sao?” Chỉ một câu này thôi, Sơ Ảnh đã xác định vị hoàng hậu này đích xác không đơn giản, khó trách hoàng thượng lại có tâm đối với nàng như vậy. Thấy Sơ Ảnh đột ngột trầm tư, Tiểu Đồng cũng không phá, chỉ đứng dậy nói: “Đi thôi, dẫn bổn cung đến đại môn nhìn xem, nãy giờ đã được một lúc, hẳn Tẩm Tuyết đã truyền lời của ta xong rồi.” Nói xong, nàng bước ra ngoài tẩm điện. Sơ Ảnh nhìn theo hướng nàng rời đi một lúc mới hồi phục trở lại, tiếp bước theo sau. “Hoàng hậu nương nương, người không cần lo lắng, nô tì cùng Tẩm Tuyết, chúng ta đều là người hoàng thượng phái đến bảo hộ người.” Một câu này, Sơ Ảnh nói cực kỳ nhẹ nhưng lại vừa đủ để truyền vào tai Tiểu Đồng. Bước chân của Tiểu Đồng khẽ khựng lại nhưng không quay đầu, sau đó nàng lại tiếp tục bước về phía trước, phảng phất như không hề nghe thấy lời Sơ Ảnh nói. Nhưng trong lòng nàng lại không ngừng so sánh, nàng nên tin hay không tin đây, hay nàng nên khảo nghiệm nàng ta để cho chắc chắn hơn? Sơ Ảnh cũng không nói thêm gì nữa, dưới chân một trận gió nhẹ đuổi theo Tiểu Đồng, bước đến phía trước, vì nàng mở đại môn tẩm điện, đợi Tiểu Đồng bước ra mới đi theo phía sau nàng ra ngoài, đi về phía đại môn Thanh Long cung.