Cung nữ kia hoảng sợ nhìn hấy lửa giận của Tư Không Diệp, lúc này liền sợ tới mức hai chân phát run, liền “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Là nô tì, nô tì có tội, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.” “Lá gan ngươi thực không nhỏ nhỉ, vậy mà cũng dám cãi lại với hoàng hậu nương nương, trẫm thấy ngươi thực là chán sống mà!” Tư Không Diệp thấy cung nữ này tự mình đứng ra nhận tội, ngữ khí nói chuyện càng thêm phần lãnh tĩnh. Hiển nhiên là muốn phát tiết một đống lửa giận lên người cung nữ này mà. Dù sao, theo cứ theo tình huống này cũng sẽ chẳng bắt tội được bất kì ai, cung nữ này rõ ràng là muốn một mình gánh vác. Hừ, Tư Không Diệp hừ lạnh một tiếng, dù sao cũng là một tên nô tài trung thành. Kỳ thật, Tư Không Diệp cũng không biết vì sao, khi hắn vừa rồi đi vào, mắt nhìn thấy cung nữ này đưa chân ra, hắn trong lòng phi thường lo lắng cho ngốc tử kia. Đương nhiên, không thể phủ nhận, hắn đích thực cố ý để nguyên vậy để coi thử xem ngốc tử này liệu có thật sự là ngốc tử hay không, vì vậy hắn mới không lên tiếng gì mà chờ sự phát triển của tình huống. Nhưng hành vi hôm nay của nàng khiến hắn không thể nghi ngờ nàng ta chắc chắn là một ngốc tử, chính mình liệu có nên cao hứng không? Vì sao từ đáy lòng lại cảm thấy thương tiếc ngốc tử này? “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!” Tiểu cung nữ bị Tư Không Diệp làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng đập đầu xuống đất. Chỉ một thoáng,”phanh, phanh, phanh” tiếng dập dầu không ngừng vang lên trên con đường hoa quế nhỏ đầy yên tĩnh. Những người đứng ở một bên không dám đứng ra vì nàng cầu tình, ngay cả chủ tử, người đã sai nàng ta làm việc đó. Mỗi người đều sợ một khi đứng ra, lửa giận của hoàng thượng sẽ trút lên người mình. Tiếng tiểu cung nữ cầu xin tha thứ kéo lại Tư Không Diệp trở về, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn cái đầu đầy máu tươi đầm đìa của cung nữ, lời nói vô tình lạnh như băng từ đôi môi xinh đẹp thoát ra: “Người đâu, người này dám cả gan hãm hại hoàng hậu nương nương, theo luật, đem nàng ta ra đánh năm mươi trượng, đánh cho tới chết.” Lời Tư Không Diệp vừa nói ra, những người ở đây đều rùng mình một cái, hoàng đế này thực lãnh khốc vô tình. “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Hai gã thị vệ theo sát long giá bước ra, đồng thời song song cùng hướng về phía tiểu cung nữ đang dập đầu kia. Tiểu cung nữ vừa nghe thấy mệnh lệnh của Tư Không Diệp, hai chân nhất thời mềm nhũn, cả người phải dựa sát vào hai tên thị vệ kia mới không có té. “Hoàng thượng tha mạng a, nô tì không dám, nô tì về sau sẽ không dám nữa.” Vốn chỉ là khiếp đảm cầu xin tha thứ thì lúc này đã là tiếng khóc gào không ngừng, “Lam chủ tử, ngài nói dùm ta đi, ngài vì nô tì mà cầu tình đi……” Hoàng y nữ tử cửa nghe nô tì kia nhắc đến mình vội vàng thanh minh quan hệ, “Tên nô tài này, tự mình làm sai, hôm nay hoàng thượng muốn xử trí ngươi, bổn cung cũng bất lực.” “Lam chủ tử, ngài không thể đối đãi với nô tì như vậy được, nô tì này đã theo ngài tận trung vài năm rồi, cầu ngài, hãy vì nô tì cầu tình đi.” Tiểu cung nữ mắt thấy chủ tử chính mình không chịu ra mặt, khóc càng thêm thê lương. Mà vào đúng lúc này, Tư Không Diệp bỗng nhiên thấy có người cầm lấy long bào của hắn. Vì thế, hắn cúi đầu nhìn lại, đã thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đầy nước mắt đang ngồi ghé vào bên chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay nàng không ngừng lắc lắc long bào hắn. “Xinh đẹp ca ca? Không đánh vị tỷ tỷ này, được không? Gậy đánh nhân thực đau a, Yên Nhiên không thích.” Tiểu Đồng thật sự không hy vọng bởi vì chính mình mà một người bị mất mạng, dù cung nữ kia cũng chẳng phải thực sự làm nên chuyện ác gì, không cần phải lấy một mạng đền một mạng như vậy. Dù có muốn phạt cũng phải phạt người đứng sau màn kịch này, một cái cung nữ nho nhỏ chỉ vì nghe lệnh làm việc mà phải mất mạng sao? Trong khi cứ để ngọn nguồn của tội lỗi tiêu diêu ngoài vòng pháp luật? Tiểu Đồng thấy tên sắc lang hoàng đế này không lên tiếng, nhưng vẫn kiên nhân lắc lắc cái long bào của hắn, dung nhan xinh đẹp mang theo vài phân đáng thương, vài phân vô tội, vài phân khờ dại, chớp chớp ánh mắt nhìn hắn, bộ dạng làm nũng nói: “Xinh đẹp ca ca, không đánh nàng được không. Vị tỷ tỷ kia vừa rồi chỉ không cẩn thận một chút, đã rất đau rồi, không cần lại đánh nàng nữa, làm vậy nàng sẽ càng đau thêm.” Tư Không Diệp thấy thế, có chút động dung, bàn tay đưa ra nhẹ nhàng lau đi vết nước mặt còn chưa khô trên khuôn mặt Tiểu Đồng.