Ngốc Tử Hoàng Hậu
Chương 45
Lấy tài trí thông minh của hắn, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra, người này chính là hoàng hậu nương nương mà mấy ngày trước mới cùng Tư Không Diệp kết hôn.
Nhưng hắn lại không ngờ được, một ngốc tử như vậy mà lại được trời ban cho hình dáng như thế.
“Hoàn nhi tỷ tỷ, nơi này thơm quá a!”
Thanh âm phát ra từ nữ tử một thân phượng bào màu đỏ tươi hoàn toàn không vương chút khí tức nào của trần gian. Hai tay nàng mở ra, nhắm hai mắt lại, tận tình cảm nhận mùi hương quế lan tràn xung quanh.
Thật trùng hợp, một cơn gió thổi qua làm vài sợi tóc của nàng bay tán loạn, khiến cho hình ảnh trước mắt nên đẹp không thể tả hết.
Trong lúc nhất thời, Khương Vấn có chút ngây ngốc, hắn tự giễu, lắc lắc đầu, trong lòng thầm than, tiểu tử Tư Không Diệp này thật sự là phúc khí, có thể cưới được một ngốc tử trời sinh khuynh quốc khuynh thành đến như vậy.
Cưỡng ép chính mình ly khai tầm mắt, Khương Vấn rất nhanh rời khỏi nơi này. Trong nháy mắt lúc nãy, hắn tựa hồ cảm giác được trong lòng chính mình có chút rung động. Tuy nhiên hắn lại không hiểu vì sao lại có loại cảm giác này, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây không phải là chuyện tốt. Cho nên hắn đành cất bước, nhanh chóng rời đi.
“Hoàng hậu nương nương, ngài nhìn kìa, phía trước có một hồ nước.”
Bị làm ầm bởi thanh âm của Hoàn nhi, Tiểu Đồng mở to hai mắt, nhìn hướng Hoàn nhi chỉ, quả nhiên, đập vào mắt là một mặt hồ màu xanh biếc, từng cơn gió thổi khiến mặt hồ lăn tăn gợn nước. Một vài con chim bay lướt phía trên mặt nước, chốc chốc lại nhảy xuống mặt nước đớp mồi, chốc chốc lại chao liệng về phía cuối chân trời.
Tiểu Đồng nhìn những cánh chim tự do kia, trong lòng không khỏi cảm thán, chẳng biết đến bao giờ mình mới có thể tự do tiêu sái đến như vậy?
Ánh mắt hướng về lương đình phía cuối con đường, nàng bất đắc dĩ thu hồi cảm xúc của mình, hôm nay, nàng còn một trân phải đánh nữa?
Ngay lập tức, Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi, hai người vừa cảm thụ hương hoa quế hai bên đường, vừa dọc theo con đường nhỏ đi sâu vào trong.
Thẳng đến khi hai người vừa muốn bước vào lương đình thì Thẩm Như Tuyết đang ngồi trong đình lúc này mới buông chén trà, không nhanh không chậm mở miệng: “Chư vị tỷ muội, ‘ngốc tử’ hoàng hậu của Vị quốc chúng ta đã tới, mọi người cần phải mở mang kiến thức một chút.” Hai chữ “ngốc tử” này được nàng ta lên giọng nhấn mạnh, ý tứ là gì, không cần nói cũng biết.
“Nga?” Vân phi Hoa Tưởng Dung vừa nghe, tinh thần tỉnh táo lại, lập tức hướng ngoài nhìn lại. Những nữ tử xung quanh tự nhiên cũng tò mò mà ngoảnh đầu hướng ra ngoài mà nhìn.
——————————————————————————-
Cùng thời gian này, ở hành lang dài đối diện hồ, Tư Không Diệp đang cùng Khương Vấn nâng chén rượu nói chuyện, “Sư đệ, không thể tưởng được tiểu tử ngươi lại có diễm phúc đến như vậy, kết hôn với ngốc tử cư nhiên lại là một mỹ nữ.”
Tư Không Diệp lạnh lùng nhìn thoáng qua Khương Vấn, “Ngươi đã gặp qua nàng?” Ngôn từ ngắn gọn nhưng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo.
Khương Vấn gật đầu, vừa rót đầy chén rượu của mình vừa nói: “Vừa mới gặp. Nếu ta không nhầm.” Hắn vừa nói vừa thưởng thức một ngụm rượu ngon thượng phẩm. Ánh mắt không kìm được, hướng về phía mình vừa đi tới. Lại vừa đúng lúc nhìn thấy có rất nhiều người trong lương đình. Hắn có chút khẽ nhíu mi, nếu chính mình nhớ không nhầm thì cái lương đình kia nằm ở phía cuối con đường nhỏ.
“Ở đâu?” Tư Không Diệp cũng hớp một ngụm rượu, hỏi. Hắn cảm thấy nghi hoặc, theo lý mà nói, ngốc tử kia mỗi ngày đều ở trong Phượng Nghi cung nội mới đúng, Khương Vấn làm sao có cơ hội nhìn thấy nàng được? Đương nhiên, hắn là tự đáy lòng chán ghét thảo luận về vị hoàng hậu này, không chỉ bởi vì nàng ta là ngốc tử, mà còn bởi vì sự đãi ngộ mà mình phải nhận hôm qua ở Phượng Nghi cung.
Khương Vấn đang nhìn chăm chú về phía lương đình đối diện, không ngờ Tư Không Diệp vừa hỏi, hắn giật mình trong chốc lát liền lập tức hiểu ra, sau đó đáp: “Chính là con đường nhỏ đối diện hồ nước này với hai hàng quế hai bên đó.” Khương Vấn nói xong, thấy Tư Không Diệp dường như còn muốn đặt câu hỏi, hắn lập tức bổ sung: “Ngay lúc nãy.”
Với hiểu biết của hắn với sư đệ, hắn không cần phải nói nhiều. Tư Không Diệp nhíu mi, hắn sao biết được chính mình muốn hỏi gì tiếp theo chứ. Khương Vấn không đợi hắn hỏi liền lập tức thẳng thắn nói ra.
“Chẳng qua……” Khương Vấn nhìn những người trong lương đình đối diện bộ dạng giả như bất an, có chút vui trên tai họa của người khác, nói: “Xem ra hoàng hậu của ngươi trong chốc lát có thể sẽ gặp phiền toái đó.”
Tư Không Diệp chỉ lo chuyên chú cùng Khương Vấn uống rượu nói chuyện phiếm nên đến giờ vẫn chưa chú ý đến tình huống ở đối diện hồ.
“Nói thử xem?”
“Ai……” Khương Vấn đưa tay lên trước môi, bảo Tư Không Diệp nhìn về phía đối diện hồ, “Lương đình kia hôm nay hình như có rất nhiều người của hậu cung.”
“Thì sao? Có quan hệ gì tới ngốc tử kia đâu chứ?” Trình độ nhận thức của Tư Không Diệp quả thực khiến Khương Vấn không thể nói được gì, bởi vì hắn cư nhiên đến bây giờ vẫn chưa có phát hiện ra con đường mà lúc này chính mình đi thông tới lương đình phía đối diện.
“Sư đệ, ta vừa rồi dường như có nói qua cái con đường nhỏ mà ta nhìn thấy hoàng hậu của ngươi, nó thông với lương đình kia nga.” Khương Vấn nhíu mi, đưa rượu hướng về phía Tư Không Diệp mời, rồi sau đó đưa lên môi, vừa nói hết lời liền uống hết chỗ rượu còn lại trong ly.
Tư Không Diệp thấy Khương Vấn thấy mời rượu, hắn cũng làm tương tự. Bất qua, vừa uống xong rượu, Tư Không Diệp mới phản ứng lại lời của Khương Vấn nói.
Chỉ thấy hắn trong giây lát cầm chén rượu trong tay, đặt mạnh lên bàn, nhanh chóng đứng dậy nói: “Đáng chết, ta qua bên kia xem một chút.”
Lời vừa nói xong, hắn liền bay nhanh về hướng Khương Vấn lúc tiến vào.
Mà Khương Vấn lúc này thần tình ngạc nhiên nhìn về phía Tư Không Diệp rời đi, không rõ sư đệ vì sao lại kích động tới như thế? Hắn vốn tưởng rằng Tư Không Diệp sẽ ngồi chờ xem kịch hay, nhưng rõ ràng phản ứng của Tu Không Diệp nằm ngoài dự kiến của hắn.
Khương Vấn lại rót đầy chén rượu, uống một ngụm nhỏ, tầm mắt nhìn về phía lương đình, khóe miệng có chút khẽ gợi lên, xuất ra một nụ cười đầy thâm ý…….
————————
Trong lương đình, rất nhiều phi tân đang nhìn thân ảnh toàn màu đỏ đang trái nhảy phải lắc lư tiến lại càng ngày càng gần đình. Đức quý phi đứng dậy đầu tiên, hướng phía ngoài lương đình đi đến. Vân phi tự nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, vội đuổi theo, các phi tần khác thấy hai người này đứng dậy, cũng liền đứng dậy theo nghênh đón.
Tiểu Đồng tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này trong mắt, chẳng qua, nàng cố ý giả trang không nhìn thấy, vẫn như trước, vừa nhìn ngang nó dọc ven đường vừa đi tới. Hoàn nhi cùng nhiều thái giám, cung nữ đi theo phía sau, hơn nữa còn có sáu đại nội thị vệ của Phượng Nghi cung.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương!”
Đương lúc Tiểu Đồng xém chút nữa là đụng phải đám phi tần trước mặt thì Đức phi là người đầu tiên vẫy khăn thỉnh an. Tự nhiên các tần phi khác cũng làm như thế. Nhưng cái lễ này rõ ràng không phải là lễ mà phi tần thinh an hoàng hậu, bọn họ chỉ hơi khụy gối, hơn nữa cũng không đợi Tiểu Đồng cho phép các nàng đứng dậy, các nàng đã tự tiện đứng. Rõ ràng là bất kính.
“Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Ngay sau đó chính là các thái giám cùng cung nữ hành lễ, cùng chủ tử của bọn họ bất đồng chính là bọn họ hành đúng lễ tiết, quỳ gối cúi đầu.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
50 chương
155 chương
27 chương