Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 52 : Vợ ngốc

Quan Hoán Chi và Nhan Nhiễm Y cùng ngồi uống trà một lát, ngắm trăng một lát, sau đó giải tán. Diệp Linh Cẩm vẫn không nói gì với Nhan Nhiễm Y, tự động trở về phòng của mình. Trải qua một chặng đường bôn ba, bọn họ đều muốn nghỉ ngơi thật nhiều. Buổi chiều ngày thứ hai, trời trong nắng ấm. Sáng sớm Địch Tinh đã bị Quan Hoán Chi " xin" ra ngoài cùng nhau rồi. Sau khi dùng xong cơm trưa, Nhan Nhiễm Y ngồi uống trà trong sân, phơi nắng, rồi mới dẫn Diệp Linh Cẩm ra ngoài. Nhan Nhiễm Y không nghiêm túc, cố chấp giống như Quan Hoán Chi, chỉ dẫn theo Diệp Linh Cẩm chậm rãi đi dạo bên đường, nhưng Diệp Linh Cẩm đi bên cạnh lại vô cùng quẫn bách. Bởi vì, vào giờ phút này, nàng một thân váy tím cùng áo tím của Nhan Nhiễm Y có vài phần giống ‘áo đôi’, tóc miễn cưỡng bị kéo, hơi tán loạn. Diệp Linh Cẩm đối với việc mình đóng giả một thiếu phụ là vô cùng bối rối. Không sai, bọn họ đang đóng giả thành vợ chồng. Liếc nhìn Nhan Nhiễm Y đang đi bên cạnh, vẻ mặt thích ý hưởng thụ ánh mặt trời sau buổi trưa, khoé miệng mỉm cười, nhìn đã biết thích thú! Đóng giả vợ chồng với một đứa ngốc còn dương dương tự đắc như vậy, Nhan Nhiễm Y cũng có thể coi là kì nhân bậc nhất ở cổ đại. Diệp Linh Cẩm thở dài. Cảnh xuân ấm áp kèm theo sự mệt mỏi của những người trên đường, thưa thớt vài người bán hàng rong ở chợ. Không biết là vì sự ấm áp này hay vì việc luyện đan dược, ai trông cũng phờ phạc rã rượi, ánh mắt tan rã, không hề có dáng vẻ ‘làm ăn’, có người thỉnh thoảng còn ngáp. Nhưng Liễu thành đúng là một nơi rất tốt, tinh thần tốt, chủ yếu đều là người ngoài. Nếu những người truy tìm Diệp Linh Cẩm tìm đến đây, có thể sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Đi bên cạnh Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm cảm thấy những ánh mắt nhìn mình đến từ những người ở Liễu thành, dường như mang theo thương xót, hoặc giống như Thần Phật Trường sinh nhìn nhân loại trong Luân hồi. Nàng cảm thấy tư tưởng của bọn họ rất buồn cười, tuy buồn cười nhưng trong lòng lại bắt đầu thổn thức. Dường như Nhan Nhiễm Y cũng cảm thấy Liễu thành không có gì đáng xem, dẫn theo Diệp Linh Cẩm đi dạo các khu cư trú. Hai bên đường lớn rộng rãi, trạch viện mọc lên như rừng rậm, là nơi ở của những gia đình giàu có ở Liễu thành. Mái ngói xanh đỏ, những tấm biến chạm khắc tên phủ, lại tràn ngập khói toả, cùng với cửa phủ lạnh lùng, có vài phần không chân thực. Sau đó hai người đi qua khu bình dân. Nhà cửa san sát, có vài nhà đang mở cửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều bên trong. "Mẹ. . . . . . Con muốn cha. . . . . . ""Chớ quấy rầy, cha con đang luyện đan đến giai đoạn mấu chốt, mấy ngày nữa sẽ xong, đến lúc đó nói không chừng có thể trường sinh bất lão, nếu không được thì cũng có thể không mắc bệnh tật gì! Đến lúc đó một nhà chúng ta được sống vui vẻ qua ngày rồi! "Một thiếu phụ đang ngồi ở cửa sàng lọc dược liệu. Một bé trai 5,6 tuổi đang đứng cạnh nàng.