Jaejoong đem mọi thứ lên taxi khi đồng hồ đã điểm đúng 12h trưa, cậu không quên gọi điện nhắc nhở Dong Wook ăn cơm và nghỉ ngơi, cậu yêu anh lắm và cậu biết công việc của một ca sĩ nổi tiếng thật không dễ dàng chút nào, nó không giống như những bộ phim được chiếu trên tivi, ca sĩ được thảnh thơi yêu đương, được làm những gì mình thích và người quản lý phải sợ sệt họ, không phải, Dong Wook nói, đó chỉ là trong phim thôi, thực tế, người có quyền cao nhất chính là giám đốc và người quản lý, họ sắp xếp thời gian cho ca sĩ và buộc ca sĩ phải tham gia những hoạt động đã được lên kế hoạch từ trước, ít khi ca sĩ có thể từ chối họ lắm, nghề ca sĩ rất bận rộn, có khi họ phải làm việc 20/24h hoặc hơn nữa, cậu biết vì có những lúc Dong Wook về nhà rất muộn, cả người anh mỏi nhừ và khi đó, cậu đã đấm bóp cho anh, thư giãn cho anh sau một ngày làm việc mệt nhọc và lúc nào cũng vậy, trước khi Dong Wook chìm vào giấc ngủ hay sau khi thức dậy, anh đều sang phòng cậu và tặng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cùng với cậu “anh yêu em” Jaejoongvề nhà và thấy căn nhà bừa bộn của mình, cũng phải thôi, hôm qua Dong Wook mới sơn được hai bức tường, còn tường ở phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp nữa, vẫn chưa sơn xong, cậu định gọi người làm nhưng Dong Wook đã cản lại, anh muốn ngôi nhà này phải do chính tay anh và cậu sắp xếp và bài trí, anh mua về rất nhiều màu sơn để cho cậu vẽ lên tường, mỗi một phòng, cậu đều vẽ những hình vẽ khác nhau, Jaejoong bỏ hết tất cả những gì mình vừa mua được vào tủ lạnh và bắt đầu công việc sơn phếch của mình Jaejoong không ngờ việc sơn tường lại vất vả đến thế, cậu phải leo lên leo xuống khi sơn chúng và cậu đã hiểu tại sao Dong Wook lại ca cẩm là đau lưng hôm qua rồi Sau bốn tiếng sơn tường, cậu mỉm cười và nhìn thành quả của mình, tất cả tường trong nhà đều được cậu sơn phếch cẩn thận, Dong Wook đã sử dụng nước sơn màu trắng để làm sáng ngôi nhà, và bây giờ nó thật sự sáng chói khi cậu mở cửa sổ của tất cả các phòng Jaejoong lại bắt đầu công cuộc vẽ của mình, cậu bắt đầu từ phòng ngủ của Dong Wook, cậu vẽ những ngôi sao nhỏ màu cam, mặt trăng và những nốt nhạc, cậu muốn Dong Wook ngủ ngon hơn khi nhìn thấy chúng, phòng ngủ của cậu được trang trí bằng những con cá nhỏ, cậu rất thích cá cũng như các món làm từ cá, đặt biệt là cá sông, cậu cho rằng thịt nó rất ngọt, phòng khách được trang trí bởi nhiều trái tim màu hồng và phòng bếp thì nổi bậc với những loại rau xanh như cà chua, bắp cải, cá, thịt……những món mà cậu và Dong Wook thích ăn nhất, mọi việc hoàn thành cũng là lúc cái bụng cậu biểu tình vì đói, nhìn lại đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều rồi, cậu nên nấu cái gì đó cho mình và cho cả Dong Wook nữa Trong khi đó, Dong Wook đang rất bận với công việc ca hát chuẩn bị cho album sắp phát hành của mình- Blood, anh tập luyện không ngơi nghỉ trong phòng, thu hình, tham gia hoạt động quảng cáo tuyên truyền và anh suýt quên việc ăn cơm nếu không có Jaejoong gọi điện nhắc nhở, anh rất hạnh phúc khi mỗi ngày đều được cậu quan tâm đến như thế, Jaejoong thật là mẫu người lý tưởng của những ông chồng bận rộn, họ luôn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi ở bên một người như cậu và anh là người may mắn được sỡ hữu cậu -Ai gọi vậy? Dong Wook lắc đầu mỉm cười khi quản lý mới của mình hỏi chuyện, anh muốn hét to rằng người yêu của tôi, người sắp trở thành vợ tôi sau một tháng nữa thôi cho cả phòng tập biết nhưng anh không thể, anh không muốn cuộc sống Jaejoong bị đảo lộn, anh nhất định sẽ tìm một cơ hội nào đó thông báo với giới báo chí rằng anh sắp có vợ và anh sẽ tổ chức lễ đính hôn trong nhà thờ lớn nhất Seoul này. Dong Wook nghỉ ngơi một chút rồi lao vào luyện tập, nhưng không may, cô gái nhảy đôi với anh bị sái chân, không thể cùng anh nhảy được nữa, mọi người rất đau đầu vì đây là người phối hợp duy nhất của anh, nếu lấy một người mới ra nhảy thì họ phải tập luyện ngay từ đầu, còn nếu lấy một người trong nhóm ra thì lại thiếu người ở vị trí đó, Dong Wook cảm thấy rất đau đầu nhưng người quản lý đã nói với anh rằng ông ấy đã thông báo việc này đến giám đốc Jung rồi, anh ấy sẽ sớm giải quyết, cũng chính vì thế mà Dong Wook kết thúc buổi tập sớm hơn so với dự định, anh vội vã về nhà và sẽ dành cho Jaejoong của anh một bất ngờ nho nhỏ. Hôm nay anh có gặp một fan Nhật và cô ấy tặng cho anh một con gấu rất to, Jaejoong vốn thích những con thú nhồi bông nên anh cám ơn rối rít khi nhận lấy nó, hôm nay chắc chắn Jaejoong sẽ reo lên thích thú đây. Dong Wook ôm con gấu ra khỏi phòng tập thì gặp Yunho, anh cũng đang ra về _Tập xong rồi ah?- anh mỉm cười nhìn Dong Wook _Ah! Vì việc nữ vũ công bị sái chân nên về sớm- Dong Wook mỉm cười _Tôi đã nghe quản lý của cậu báo cáo rồi, yên tâm, tôi sẽ thay một vũ công khác cho cậu _Cám ơn Yunho nhìn con gấu to gấp đôi anh đang được cõng trên lưng Dong Wook, bất chợt anh lại nhớ về Jaejoong, cậu ấy cũng thích những con vật nhồi bông hay hoạt hình lắm, điển hình là bộ đồ và đôi dép hình hamtaro của cậu _Xe tôi tới đây rồi, tạm biệt nhé! Tiếng của Dong Wook khiến Yunho hơi giật mình, anh chào Dong Wook rồi rẽ về xe mình, hôm nay bố anh gọi điện bảo anh về sớm để ăn cơm, Hanuel xuống bếp và nấu ăn cho hai cha con, nói đến nấu ăn thì Hanuel là cao thủ, ngày xưa, anh rất thích ăn món ăn mà cô nấu, đến khi Jaejoong mất tích, anh mới không còn muốn ăn những bữa cơm cho Hanuel nấu, nó luôn khiến anh nhớ đến đôi mắt long lanh đến sắp khóc của Jaejoong khi anh ăn quá nhiều mà cậu chỉ mới có một chén vào bụng ………….. _Con về rồi ạ! _Vào đi, con về đúng lúc lắm, Hanuel mới nấu xong đây, toàn là những món con thích không đấy Ông Jung hồ hởi kéo ghế ra cho Yunho ngồi, ông rất thích những món mà Hanuel nấu vì ông cảm nhận được hương vị đồng quê ở đó, với lại ông thích cái tính nhút nhát hiền lành của cô, đó đúng là mẫu người nội trợ lý tưởng cho mọi ông chồng _Ngon không? Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hanuel, Yunho mỉm cười gật đầu, quả thật anh chẳng còn thấy món nào ngon nữa từ khi Jaejoong mất tích, những cơm ngon nhất của anh là khi tranh ăn cùng với thằng nhóc bảy tuổi trong thân xác kẻ đã 17 tuổi- Kim Jaejoong _Hôm nay em không đi làm ah?- Yunho phá vỡ bầu không khí yên lặng _Dạ không, em cho lớp nghỉ một ngày vì dậy muộn Nhìn đôi má đang ửng lên của Hanuel, anh biết cô đang xấu hổ lắm, không như Jaejoong ngày xưa, cậu bé chẳng biết thế nào là xấu hổ cả, mà có, anh cũng không thấy đâu vì mặt cậu toàn là bùn không thôi, nghĩ đến đây, anh lại nhớ đến cái người tên Kim Jaejoong lúc sáng, cậu ta giống với Jaejoong của anh từng ly, từng tý, giống đến đáng sợ, tất cả, tất cả đều quá giống Kim Jaejoong! Nhất định tôi sẽ điều tra xem cậu có phải là Jaejoong của tôi hay không? Lúc đó, tôi sẽ quỳ dưới chân cậu mà cầu xin sự tha thứ từ cậu Mình không thể nói với Yunho rằng mình đã nhìn thấy một người giống với Jaejoong lúc đi siêu thị được, Yunho không thể biết chuyện này được, đó chắc chắn là sự tình cờ mà thôi, sẽ không gặp nhau lần thứ hai đâu,Sẽ không có đâu Trong khi đó, nhà của Dong Wook _Woa!- Jaejoong reo lên thích thú khi Dong Wook đưa con gấu ra trước mặt cậu- nó to hơn cả em này! Jaejoong ôm nó vào lòng và nhảy lên ghế sofa trong khi Dong Wook đang ngạc nhiên khi nhìn căn hộ mới hôm qua còn bề bộn, thế mà hôm nay lại gọn gàng đẹp đẽ đến thế này _Em….làm ah?- anh chỉ xung quanh _Yeah! Thấy em giỏi không? _Ya! Anh bảo để anh làm với mà!- Dong Wook giả vờ giận dỗi- Vậy là anh chẳng có đóng góp gì rồi, giận em _Vậy thì em đền anh nhé!- cậu tinh nghịch _Đền gì? “chụt” Dong Wook cười lớn khi Jaejoong chồn tới hôn mạnh vào má anh, cậu luôn có những cử chỉ đáng yêu đến lạ, cậu luôn khiến anh bất ngờ và cảm thấy thoải mái khi ở cùng cậu _Em định chơi với con gấu đó đến bao giờ? Định bỏ đói anh ah?- anh chu mỏ _Đi nào, ăn cơm thôi! Hôm nay em có làm món canh kim chi mà anh thích nhất này- cậu hí hửng- anh thì quan trọng hơn con gấu rồi nhưng em thích chơi với con gấu hơn, ha ha ha _Anh ghét con gấu, nó cướp mất em rồi- anh phụng phịu dọn chén đũa ra bàn _Còn em thì cướp anh- cậu nhanh nhẹn trả lời _Ừ, em cướp trái tim anh rồi, nên anh không thở được rồi nè, a…a….a…..- Dong Wook ôm ngực mình mà khụy xuống ghế _Anh mau lấy trái cây trong tủ lạnh ra đi, em chai rồi, không mắc mưu anh đâu- cậu vô tư múc canh ra tô _Em thật ác độc Tối đó, bữa cơm của họ tràn ngập tiếng cười, khác hẳn với không gian ngột ngạt của ngôi biệt thự sang trọng ở ngoại ô, không khí im lặng bao trùm cả phòng ăn End chap 11