Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!
Chương 10
Yunho vui mừng và nắm tay cậu bước ra cửa trong khi cậu cố gắn phản kháng lại và la hét ầm ĩ, mong sau có ai đó giúp mình nhưng họ chỉ biết đứng nhìn cậu mà thôi, họ biết không nên đụng vào Jung Yunho- người có quyền lực cao nhất J.Ent
_chúng ta sẽ đi về nhà, bác Kim và Hanuel sẽ vui mừng lắm nếu biết cậu còn sống, tôi thật sự rất vui Jaejoong ah
Yunho cứ thế mà lôi tuột cậu đi, anh không nhìn thấy gương mặt đang rất sợ của Jaejoong và cái rụt tay cố ý của cậu, mãi đến khi cậu giật mạnh tay anh và bỏ chạy, Yunho mới hốt hoảng đuổi theo và điên cuồng gọi tên cậu
_ JAEJOONG! CẬU ĐỪNG CHẠY! TÔI BIẾT LỖI RỒI! LÀM ƠN ĐỪNG CHẠY
Sao người này lạ quá, làm mình sợ muốn chết, aish! Hôm nay xui quá, bao nhiêu công sức luyện tập của mình đi tong hết rồi, tại cái người phiền phức đó, lại còn rượt theo nữa ah? Ha ha ha, anh không chạy lại tôi đâu, ở Nhật, tôi là vô địch đấy, Dong Wook còn không chạy lại tôi cơ mà
_JAEJOONG AH! COI CHỪNG…..HỘC HỘC COI CHỪNG
Coi chừng? coi chừng cái gì? Anh mới là người tôi cần phải coi chừng chứ AAAAAAAAAAAAAAA ………….
Jaejoong ngã người xuống sàn khi trán cậu đập mạnh vào cây cột trong đại sảnh của J.Ent
_có sao không? Cậu có sao không?
Yunho vội vã chạy lại và vén mái tóc của cậu sang một bên để có thể nhìn rõ vết thương, Jaejoong vội hất tay anh ra
_YA! SAO ANH CỨ CHẠY THEO TÔI MÃI THẾ? TÔI MẮC NỢ ANH AH?- cậu cao có nạt lại
_ Jaejoong?
_ĐỪNG CÓ GỌI TÊN TÔI, TÔI CÓ QUEN ANH ĐÂU
Jaejoong tức giận đứng lên trong khi Yunho vẫn còn trong trạng thái chết sững khi nghe Jaejoong nói như thế, người đẹp bùn non của anh ngày xưa rất thật thà và lại biết nghe lời, cậu chưa bao giờ lớn tiếng hoặc nổi giận với ai cả, vì cậu chỉ là một đứa bé 7 tuổi mà thôi, nhưng Jaejoong hôm nay hoàn toàn khác, cậu biết phản kháng, cậu biết tức giận và hơn nữa là cậu quát vào mặt anh, người mà ngày xưa, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt nhíu lại của anh cũng đã sợ đến khóc thét lên
_cậu…..không nhận ra tôi sao?- anh chậm rãi đứng lên nhìn cậu
_không! Tôi không quen anh và tôi cũng không biết anh là ai, làm ơn đừng có đi theo tôi nữa- Jaejoong nhăn nhó xoa xoa cục u trên trán mình- anh hay quá rồi, anh đã phá hỏng giấc mơ làm dancer của tôi rồi đấy, vừa ý anh chưa?
Jaejoong hậm hực nói rồi dợm bước đi nhưng tay cậu đã bị anh nắm lại
_chuyện gì?- cậu nhăn mặt
_cậu……- anh mỉm cười yếu ớt- đừng có giả vờ như thế chứ? Cậu giận tôi vì tôi đã lừa cậu phải không? Cậu đóng kịch dở lắm, sao lại quên rằng trên người mình có mùi sữa chứ? Và sao cậu không nhớ rằng da của cậu rất đặt biệt sao? CẬU ĐỊNH NHƯ THẾ TỚI BAO GIỜ CHỨ?
Yunho nhấn giọng ở câu cuối khiến Jaejoong hơi giật mình nhưng cậu vội rụt tay lại và nhìn anh
_anh khùng rồi! tự nhiên nói tôi cái này cái kia, tôi không quen với anh
Nghe từng lời Jaejoong thốt ra, Yunho thật sự không tin vào tai mình, anh biết Jaejoong vẫn còn giận anh chuyện đó nhưng anh đã thay đổi, cậu không thấy sao? Anh đã thay đổi rất nhiều, anh không còn quậy phá nữa, bây giờ anh là một người đàn ông biết suy nghĩ, và anh đã thật sự hối lỗi trước mặt cậu, cậu muốn anh quỳ dưới chân cậu mới vừa lòng hả dạ sao?
_tôi nhắc lại, tôi không có biết anh, thế nên đừng làm phiền tôi
Jaejoong nhìn anh rồi vội quay đi, Yunho không thể nào chạy theo cậu được nữa, anh đứng đó, nhìn cái dáng nhỏ bé ấy đang nhỏ dần, không phải cậu, thật sự không phải cậu, lúc đầu anh không tin, nhưng sau câu nói cuối cùng của cậu, nhìn vào đôi mắt ráo hoảnh của cậu, anh biết, người đang đứng trước mặt anh không phải là Jaejoong dễ thương của sáu năm trước, không phải là một Jaejoong với bùn đất lấm lem đầy mặt, không phải một Jaejoong cười một cách khờ khạo, luôn lót tót chạy theo anh mỗi khi anh bày trò chọc người khác, không phải cậu đau quá, biết ăn nói sao với Dong Wook bây giờ chứ? Người gì mà kỳ lạ hết sức, cứ gọi tên mình hoài, nhưng sao anh ta biết tên mình nhỉ? Sao lại biết toàn bộ về mình, từ mùi hương đến da? Sao lại biết vậy? lạ thật
Jaejoong vừa xoa xoa cục u trên trán mình và lầm bầm, cậu rất sợ để cho Dong Wook nhìn thấy vết thương trên người mình, vì sao ư? Dong Wook sẽ rất lo lắng và anh ấy sẽ giận cậu nếu cậu không nghe lời anh .
Đang đi trên đường, tiếng tivi khiến cho Jaejoong chú ý, cậu nhìn lên toàn nhà cao tầng phía sau mình và nhìn thấy Dong Wook đang mỉm cười nhìn mình, anh đang trong buổi họp báo về album mới với cái tên rất ấn tượng Blood. Jaejoong mỉm cười và theo dõi, từng cái chớp mắt của anh, nụ cười của anh dường như đều hướng về cậu, Dong Wook là thế, anh rất yêu cậu, cậu biết, và cậu cũng rất yêu anh, anh biết, sẽ chẳng có ai có thể phá vỡ tình cảm của họ, vì họ tin nhau và đến với nhau, tự nguyện
Cố lên nhé Dong Wook! – Jaejoong mỉm cười nhìn lên màn hình ròi quay đầu đi, chỉ cần có anh, cậu chẳng cần phải sợ bất cứ thứ gì
Nói về Yunho, anh thẩn thờ đi vào phòng thi trước những con mắt ngạc nhiên của các vị giám khảo lẫn các thí sinh trong phòng, ngồi xuống một cách mệt mỏi, anh yêu cầu đưa hồ sơ của Kim Jaejoong và suốt buổi chỉ nghiền ngẫm vào đơn xin việc của cậu, anh không khỏi bất ngờ khi lý lịch của cậu hoàn toàn khác với người đẹp bùn non của anh. Cậu là cô nhi, ba mẹ đều mất trong một tai nạn giao thông và sống bên Nhật từ nhỏ. Hoàn toàn không phải là Jaejoong của anh, nhưng tại sao hai người đó lại giống nhau đến như vậy chứ? Từ đôi mắt đến mùi hương trên người, nước da trắng mịn một cách đặc biệt, quá giống và anh cần phải hiểu thêm về con người tên Jaejoong này nhiều hơn
Rốt cuộc cậu là Jaejoong hay Jaejoong của tôi?
Và ngày hôm đó, hầu hết thí sinh bị loại đều do anh chấm, người duy nhất anh cho đậu không ai khác chính là Kim Jaejoong
………..
Hôm nay Hanuel ngủ dậy muộn nên không kịp đến lớp dạy vẽ, cô đã điện đến lớp cho học sinh nghĩ hôm nay còn bản thân thì đi vào siêu thị mua một ít thức ăn về làm cho ông Jung và Yunho, đã lâu rồi cô không nấu ăn cho hai người đó
Hanuel vui vẻ đẩy xe đến hàng thực phẩm đông lạnh, cô lấy một ít thịt bò cobe và một ít cá, Yunho rất thích ăn thịt bò và cá, đặt biệt là những con cá nước ngọt, vừa đi, cô vừa tưởng tượng đến gương mặt ngạc nhiên của anh khi nhìn thấy những món ăn của cô, bấc giác cô mỉm cười
_ah! Nhà hết gạo rồi!
Hanuel cầm một bịt gạo to lên và nhìn hạn dùng của chúng, Yunho rất thích ăn loại gạo thơm và dẻo nên cô luôn tìm những loại ngon nhất, mắc nhất để mua, nhưng đôi khi, cô nhận thấy Yunho ăn cũng không ngon miệng lắm
_mua gì đây ta? Sao mà nhiều gại đến thế này? Mình đâu có biết đọc chữ Hàn đâu
Nhận ra giọng nói mà sáu năm nay Hanuel không nghe thấy, cô ngẩn đầu lên và…..
Bịt gạo rơi xuống đất
Hạt gạo văng tung tóe khắp nơi
Đôi mắt cô không thể nào rời khỏi con người đang đứng đối diện mình
Đôi mắt to đen tinh nghịch
Sống mũi cao
Đôi môi đỏ tươi
Và làn da trắng và mịn màn một cách đặt biệt
Cách chu mỏ khi suy nghĩ
_chị ơi? Chị không sao chứ?
Mùi sữa…..
_ Jaejoong?- Hanuel lắp bắp
_chị biết tên em ah?
_em là….. Jaejoong?
_vâng, em là Kim Jaejoong!- chị là….chúng ta gặp nhau chưa?
Không phải….không phải là Jaejoong, chắc chắn không phải, Jaejoong đã chết rồi, là người giống người thôi, là người giống người
_chị ơi! Mặt chị xanh quá hà, chị không khỏe ah?
_không….không sao…..không sao……tôi…không quen cậu….không sao….
Hanuel mỉm cười gượng gạo rồi vội đẩy xe đi, cậu ta không phải là Jaejoong , chắc chắn không phải
_kỳ lạ, hôm nay có hai người gọi mình là Jaejoong, mà mình có quen họ đâu nhỉ? Chắc là nhận lầm người
Nghĩ vậy, Jaejoong lại mỉm cười và lựa gạo, cậu không biết, ở một góc khuất khác, Hanuel đang nhìn cậu với hai hàng nước mắt
Không phải Jaejoong, Jaejoong đã chết rồi, là người giống người, người giống người thôi
End chap 10
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
6 chương
23 chương
233 chương