Ngoạn vật thế gia
Chương 13
Trương quản gia đã đứng ngồi không yên suốt từ sáng đến tối.
Vì để hoàn thành trọng trách nặng nề là giấu diếm lão thái gia, lão gia đã trịnh trọng phái hắn đi theo thiếu gia đến Thụy gia – vốn là kẻ địch đối đầu lớn nhất của Thanh Dật Các. Thiếu gia trên danh nghĩa tìm gặp sư đệ nhưng thực tế là mượn địch nhân Thụy Thanh ‘huyết ngọc bôi’ dùng một chút.
Nhưng mà không nghĩ tới là Thụy Thanh công tử kia vừa ra đã ngay lập tức mang thiếu gia nhà hắn đi, suốt một ngày một đêm liền không có một chút tin tức nào. Hắn đã tìm người hầu trong phủ hỏi rất nhiều lần, nhưng mỗi người đều nhất trí trả lời là ‘không biết’.
Tình huống quỷ dị như thế, chẳng lẽ……..
Thiếu gia phải chăng đã bị Thụy gia đem giam lại? Mưu hại?
Nghĩ tới khả năng có thể xảy ra, cả người Trương quản gia đã dựng hết cả tóc gáy lên, càng nghĩ càng thấy có cái gì đó không đúng.
” Các người rốt cuộc làm gì thiếu gia nhà ta rồi? Chúng ta tới mượn bảo vật, đồ trân ngoạn đặt cọc cũng đã đưa vào nội đường của các người, cửa hiệu hai nhà mở đối diện nhau, cũng coi là có giao tình, các người không được làm gì khó dễ thiếu gia nhà ta!”
” Yên tâm đi, không ai dám làm khó dễ thiếu gia nhà ngươi đâu. ”
Một thanh âm ưu nhã bình thản đột nhiên vang lên, âm lượng không lớn lắm, nhưng hàm chứa uy nghiêm không thể diễn đạt bằng lời, lập tức khiến vị Trương quản gia trung thành tận tâm đứng khựng lại.
Quay đầu lại nhìn thấy hai thân ảnh thon dài đang từ hành lang bên cạnh chậm rãi bước tới.
“Thiếu gia.”
Bọn người hầu của Thụy phủ vừa rồi chặn giữ Trương quản gia liền cung kính kêu lên một tiếng, nhận được ánh mắt ra hiệu, toàn bộ biết điều lùi ra bên ngoài.
” Thiếu gia……….Thiếu gia! ”
Tầm mắt Trương quản gia rơi trên người Trương Nguyệt Lãng đang bước vào phía sau Thụy Thanh,
” Thiếu gia, người không sao chứ? ”
Bị sư đệ “cúc cung tận tụy” cả một buổi tối, Trương Nguyệt Lãng đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hai chân phảng phất như đang đạp trên mây, hoảng hốt trông thấy Trương quản gia liền tỉnh táo lại,
” Ân? Ta rất khỏe, rất tốt…….”
Trương quản gia lúc này mới có thể đem tảng đá lớn trong ngực buông xuống.
Trương Nguyệt Lãng day nhẹ vành mắt thâm xì, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, nhỏ giọng phân phó,
” Quản gia, công việc xử lý xong rồi. Ông đi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, đi sớm một chút để cha an tâm.”
” Vâng vâng, thật tốt quá! Ta làm ngay đây.”
Nhìn bóng dáng Trương quản gia đã biến mất tại đường mòn hoa viên, Thụy Thanh mới lạnh lùng mở miệng,
” Chuyện của ngươi đã xử lý xong xuôi rồi? ”
” Đúng vậy.”
Trương Nguyệt Lãng hỏi,
” Sư đệ, ngươi cũng nên lấy ‘huyết ngọc bôi’ ra đi chứ?”
Thụy Thanh lộ ra sắc mặt xem thường,
” Ta có đáp ứng cho Trương gia ngươi mượn ‘huyết ngọc bôi’ sao? ”
“A!”
Trương Nguyệt Lãng ngây ngốc đứng ngẩn người ra, trong nháy mắt còn chưa rõ ràng.
” Ta đâu có ý định đem ‘huyết ngọc bôi’ cho ngươi mượn.”
” Cái gì? ”
Phảng phất như có ai nổ pháo bên tai, Trương Nguyệt Lãng lảo đảo, cơ hồ suýt quỵ xuống, sững người một hồi, kinh ngạc nói:
“Nhưng mà… nhưng mà tối hôm qua…”
Tiếp đó đáng lẽ phải thấy hổ thẹn khi mở lời thì Thụy thanh lại nói ra rất thoải mái.
” Tối hôm qua ta đã thao ngươi cả đêm? ”
Trương Nguyệt Lãng gật đầu.
Thụy Thanh giễu cợt,
” Đó là ngươi yêu cầu ta mà, nói cái gì cũng không để ý tới, chỉ để ý tới ta, chỉ cần nhục côn của ta. Lời này chính là ngươi tự mình nói a.”
Trương Nguyệt Lãng trừng đôi mắt đen láy lên, sửng sốt nửa ngày mới lắp bắp nói,
” Vậy ngươi tại sao lại…… Lại dùng những thứ đồ thế chấp ta mang đến……”
“Chẳng qua là thuận tay xài tạm, cũng không có làm hỏng nó. Được rồi, sư huynh hôm nay nhớ tiện đường mang những thứ đó về, ta không yêu thích mấy món phế phẩm ấy. Hơn nữa bảo vật trị giá 50vạn lượng bạc của ta, không phải chỉ dùng mấy món đồ của Thanh Dật Các nhà huynh là có thể thế chấp được. Nếu bị xước vỡ gì, sư huynh có thể trả lại ta một vật giống hệt không?”
“Ta… ta…”
Lúc giám định đồ quý thì mồm miệng lưu loát, không biết vì sao, đến trước mặt phụ thân và sư đệ, Trương Nguyệt Lãng cả ngày không nói ra được một câu, nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày,
“Sư đệ ngươi đang nói giỡn với ta phải không?”
” Buồn cười, ai nói giỡn với ngươi chứ? ”
” Ngươi thật sự không cho mượn? ”
” Không cho.”
” Nhưng mà……….”
” Không nhưng mà gì cả, nếu Thanh Dật Các thật sự muốn mượn cũng không phải là không thể…………”
Trong sát na ánh mắt Trương Nguyệt Lãng thấp thoáng hy vọng, nhưng chỉ lát sau đã bị câu nói của Thụy Thanh dập tắt hoàn toàn:
“Bảo cha huynh đích thân tới đây mượn ta đi.”
“……….”
Sau một lúc yên tĩnh,
” Sư đệ, có phải là ta có chỗ nào làm không được tốt chọc ngươi tức giận? ”
” Người đâu, tiễn khách.”
Hai người hầu của Thụy phủ lên tiếng trả lời đi vào, đến chắn ở trước mặt Trương Nguyệt Lãng.
Nhìn khuôn mặt vô tình của sư đệ, tâm tư Trương Nguyệt Lãng chợt trống trải, nặng trĩu.
Sau nửa canh giờ, Trương quản gia mặt mày rạng rỡ đang đứng chờ tại của lớn của Thụy phủ, thấy thiếu gia thất hồn lạc phách đi tới.
” Cái gì? Không cho mượn? ”
Quản gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên,
” Khả khả khả……. Thiếu gia không phải ngươi vừa mới nói đã xử lý xong xuôi rồi cơ mà? ”
“Ta… hắn… dường như quả thật hắn chưa từng đáp ứng cho mượn…”
Trương Nguyệt Lãng gằm mắt xuống, tránh né sự truy vấn của quản gia, lẩm bẩm một mình,
“Ban dầu, có lẽ là ta nhầm, hiểu nhầm rồi…”
Chính mình thật là tự đại đắc chí, dựa vào gì mà cho rằng sư đệ sẽ đem đồ vật quý trọng như thế cho mình mượn? ‘Huyết ngọc bôi’ chính là kì trân ( vật báu hiếm thấy) mà mỗi người trong ngoạn vật giới đều biết đến.
Bây giờ khác với năm đó cùng bái sư học nghệ, năm xưa sư đệ còn trẻ, bên cạnh hắn chỉ có một mình mình, còn hôm nay sư đệ mỗi ngày đều làm việc ở ngoài, từng trải xã hội càng nhiều hơn, đương nhiên cũng sẽ gặp được người tốt hơn mình, được sư đệ yêu thích hơn mình.
Giống như mình là loại người không có gì thú vị, ở bên cạnh sư đệ vừa tiêu sái vừa giàu sang, giờ đây chẳng phải chỉ là một kẻ có cũng được không có cũng được hay sao.
Sư đệ cũng nói rồi, y càng ngày càng không thể kiên nhẫn đợi đến ngoạn vật đại tái.
Đấy phải chăng là hắn đang ám chỉ không muốn gặp lại mình?
Ngực Trương Nguyệt Lãng đau nhói một hồi, túm chặt lấy góc tay áo, cắn răng nhẫn nhịn.
Quản gia tuyệt không biết được tâm sự của hắn, liên tục xoa tay lo lắng,
” Vậy vậy …….Vậy thiếu gia ngươi cố gắng năn nỉ lại một chút đi! ”
“Cầu nhiều lần rồi, sư đệ cũng phát bực lên, còn nói, muốn mượn vật này, trừ phi cha đích thân đến tận nơi xin mượn.”
“Á?! Điều này sao có thể? Không ngờ thiếu gia đó của Thụy gia lại mặt người dạ chó, tâm địa độc ác như vậy, không có chút trượng nghĩa nào. Nguy rồi nguy rồi, lần này lão gia sẽ giận chết mất.”
” Ta cũng biết.”
Quản gia lúc này mới nhận ra thiếu gia thần thái khác thường, lo lắng nhìn hắn:
“Thiếu gia, người đã tận lực rồi, chuyện khác đợi chúng ta trở về hẵng nói. Nếu như lão gia mắng chửi người, tôi sẽ ở bên cạnh nói đỡ cho người vài câu.”
Trương Nguyệt Lãng dường như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác, khóe mắt ướt đẫm, như có hơi nước phủ ở bề mặt. Quản gia gọi liền hai tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần,
“À, được, chúng ta… trở về thôi.”
Ngẩng đầu nhìn đại môn Thụy gia đang đóng chặt lần cuối.
Sư đệ, ta đi đây.
Đang lúc chủ tớ Trương gia ủ rũ, tâm tình nặng nề bước trên đường trở về, thì trong Thụy phủ lộng lẫy nguy nga lại vang lên một trận cười hể hả.
” Ha ha ha, làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Đây là tiền thưởng, cầm lấy đi. ”
” Đa tạ thiếu gia, bất quá vẫn là nhờ chủ ý cao minh của thiếu gia, bảo khố của Thanh Dật Các trông giữ nghiêm mật, muốn tiến vào cũng không dễ dàng, nhưng mà từ đường của Trương gia thì động thủ lại không hề khó. Vị lão gia của Trương gia đó bê ‘huyết ngọc bôi’ đến trước bệ thờ, vừa đặt chân lên nền nhà như thế liền ngã oạch ra! Rơi vỡ rồi!”
” Vỡ thật tốt! Vỡ thật tốt! Nếu không thì sao sư huynh có thể tới tìm ta đây? Được rồi, các ngươi rốt cuộc bôi cái gì lên trên mặt đất để ngay cả lão đầu tử vô cùng cẩn thận kia cũng không biết được? ”
“Hồi bẩm thiếu gia, đây đúng là thứ tốt,giao nhuyễn hoạt cao, mềm mịn trơn trượt, là tự chúng ta chế tạo, rất đáng tiền, dùng mười mấy bình quét một hơi khắp sàn đất từ đường, không tin Trương gia lão đầu đó không ngã phát nào.”
” Sách sách, không ngờ các ngươi rảnh rỗi vô sự lại có thể chế ra thứ đồ đặc biệt khiến người ta trượt ngã.”
” Hồi bẩm thiếu gia, giá nhuyễn hoạt cao cũng không phải làm ra với mục đích là để người ta trượt ngã đâu ạ.”
” Thứ đó dùng để làm gì? ”
” Hắc hắc, thiếu gia hồng phấn tri kỷ khắp thiên hạ sẽ không thể không đoán ra được đây là đồ gì a. Đương nhiên là cao bôi trơn phục vụ cho chuyện giao hợp rồi. ”
” Nga! Nga! Ha ha ha ha, Trương gia lão đầu không ngờ là bị…..Bị loại đồ vật này làm ngã, ha ha ha ha!”
Sau khi ôm bụng cười to, Thụy Thanh quay ra thanh âm trầm thấp nói,
” Được rồi, nhuyễn hoạt cao chắc hẳn là các ngươi còn nữa chứ, đem luôn tới cho ta.”
” Đương nhiên là có, ta quay về mang tới liền cho thiếu gia hai bình. ”
” Bên trong không có thành phần nào không tốt cho thân thể chứ? Ta….. Người kia thân thể không được khỏe, không thể dùng tới đồ vật tổn hại đến người.”
” Thiếu gia yên tâm, đây là đồ vật chúng ta tự tay chế ra, tuyệt đối chính tông không thương tổn đến thân thế….. Có điều……….Ách, có một chút thôi tình dược( thuốc kích thích) bên trong, không biết có tính là gây hại cho thân thể không?”
” Nga, không tính.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
117 chương
11 chương
12 chương
13 chương
26 chương
28 chương