Ngoạn vật thế gia
Chương 12
Chậm chạp lật lại thân thể, ban ngày thắt lưng thiếu chút nữa bị bẻ gãy giờ vẫn vô cùng đau nhức. Bây giờ trên giường bày ra tư thế nằm sấp, liên tưởng đến việc khiến kẻ khác đỏ mặt, vừa xấu hổ lại vừa nổi lên cảm giác tê dại tại thắt lưng đằng sau.
Đầu ngón tay thon dài khẽ đánh nhẹ lên tiết khố màu trắng bao bọc bên ngoài đồn biện ( mông) tròn trĩnh.
Ngứa a….
” Sư huynh, ngươi vặn vẹo thắt lưng như vậy để làm gì thế? ”
Tiếng cười cợt châm biếm từ phía sau truyền đến.
Xấu hổ làm cho hai gò má của Trương Nguyệt Lãng đỏ ửng lên,
” Không………Không………”
” Cái eo của ngươi vặn vẹo như thế, thật là dâm đãng mà. ”
Thụy Thanh cười khẽ, đầu ngón tay bởi vì khẩn trương mà vỗ mạnh lên đồn biện một cái,
” Rõ ràng vừa mới cho ngươi ăn no, ta nhớ kỹ tiểu huyệt của ngươi bị thao đến sưng đỏ cả lên. Thế nào mà nhanh như vậy đã lại đói bụng rồi? Cái chỗ này lẽ nào vĩnh viễn ăn không bao giờ đủ no ư?
Ngón giữa đảo loạn tại phần trung tâm rồi xuyên mạnh vào. Một nửa ngón tay cắm sâu vào huyệt động kín bên ngoài tiết khố màu trắng, hiện lên hình dáng đóa hoa cúc thật xinh đẹp
” Ô……….”
Cảm nhận sâu sắc khoái cảm đằng sau, Trương Nguyệt Lãng cơ hồ nức nở ngã xuống giường.
” Nằm yên! ”
Thụy Thanh thấp giọng khiển trách,
” Ai kêu ngươi lộn xộn?”
” Sư đệ, ta không………..”
Hơi nóng bỗng nhiên thổi bên cạnh tai, Thụy Thanh cơ hồ ngậm lấy tai trái của hắn, trầm thấp nở nụ cười tà ác,
” Ngươi không muốn? Sư huynh, trong lòng ngươi thực sự rất là muốn, cho rằng ta không biết sao? ”
Đầu ngón tay bắt chước khí cụ cắm vào bên trong, cách một lớp vải liên tục tiến tiến xuất xuất, đùa giỡn tại nhục huyệt một hồi lâu, Thụy Thanh mới chậm rãi hạ tiết khố xuống.
Hơi lạnh tràn tới, Trương Nguyệt Lãng run lên một cái.
Đồn biện trắng như tuyết vốn được che đậy tự dưng lộ ra, bởi vì lạnh mà co rút căng cứng lại. Nhưng bởi vì sư đệ đã ra lệnh nên không thể không giữ nguyên bộ dạng này. Nghĩ đến chính mình bày ra cái loại tư thế khiến thể diện mất hết, khoang bụng liền tràn ngập cảm giác bị sư đệ lăng nhục để rồi lại không cách nào bác bỏ đi khoái cảm đang đến.
” Vì cái chén rách nát mà mới đến nhà ta, hừ, ta hỏi ngươi, ở trong mắt ngươi, cái loại đồ vật rách nát này so với sư đệ ta thì cái nào quan trọng hơn? ”
Ba! Hung hăng đánh một chưởng trên cái mông trắng mịn màng.
” Ô……….”
” Còn dám ô? Trả lời nhanh lên! ”
” Sư đê…….Sư đệ quan trọng …….”
” Hừ, coi như ngươi thông minh. Ta hỏi ngươi lần nữa, giữa sư đệ cùng cha ngươi, người nào quan trọng? ”
” Này……..Này……….”
” Này cái gì, kia cái gì? Nói! ”
” Cha ta quan trọng……..”
Ba! Lại hung hăng đánh một cái vào đồn biện đang run run kia.
” Ô……..Đau……….”
” Lá gan ngươi rất lớn a, còn dám mạnh miệng? Cha ngươi quan trọng hơn so với ta? Muốn ta dùng nhục côn đánh thủng cái mông của ngươi phải không? Nói mau, ta mới là quan trọng nhất, cha ngươi cũng không quan trọng bằng!
” Thực sự……….Đúng là……..A a……..Ô……Bách……..Bách đức hiếu vi tiên (1)……..Đừng…….Đừng đánh ô………”
(1) Bách đức hiếu vi tiên: trong trăm điều đạo đức, hiếu thuận là điều đầu tiên.
” Cái gì bách đức hiếu vi tiên? Nhìn cái bộ dạng phóng túng của ngươi này, cái mông bị đánh sảng khoái lắm phải không? Thật muốn cho lão cha ngươi nhìn thấy hình dáng bây giờ của ngươi.
” Không, không nên! ”
” Mông không được trốn tránh! ”
Ba ba, phát vài cái lên cái mông đáng yêu,
” Hôm nay ngươi mang đến đây cái rương rách nát kia, chính là nghĩ muốn thế chấp để mượn tạm ‘huyết ngọc bôi” của ta ư? ”
” Không phải là rách nát, những thứ đó trong Thanh Dật Các chúng ta đều là loại thượng đẳng..a……….. Ngô ô……”
Trụ vật nam tính cùng với nhục nang ( cái này khó nói quá:”> mọi ng tự hiểu nha) tại hạ thể đều bị Thụy Thanh công kích không hề báo trước, khiến cho trương Nguyệt Lãng phải rên rỉ lên vì đau.
Hai cánh tay cùng với đầu gối đều phải dùng để chống đỡ thân thể đang không ngừng phát run ở trên giường.
” Trân vật thượng đẳng đúng không? Đây là một trong những thứ đấy à? ”
Trước mắt xuất hiện một cái trấn chỉ ( chặn giấy) mang hình dáng cổ xưa tao nhã.
Trương Nguyệt Lãng khó khăn thở dốc nói,
” Đúng, đó là đồ vật của Thanh Dật Các chúng ta, là Thọ……..Thọ sơn phù điêu bàn long văn trấn chỉ (1)! Sư đệ! Ngươi làm gì vậy? Ân ân….. Đừng………..”
(1): Cái chặn giấy Thọ Sơn chạm trổ Bàn Long.
” Ta vốn không thích viết chữ vẽ tranh, dùng trấn chỉ để làm gì? Đành phải lấy nó cho việc khác có ích hơn vậy. ”
Thụy Thanh vừa thong thả ung dung nói, vừa dùng ngón tay thô lỗ không do dự đem trấn chỉ nhét vào lỗ nhỏ vốn đã sưng tấy.
” Ô ô…. Ân…….Sư đệ, cầu ngươi……..Đừng…ô….Ngô……..”
Mặc dù không tính là thô to nhưng lại đúng là lúc nhục huyệt sưng tấy kia vừa bị chà đạp vẫn còn đau xót và vô cùng mẫn cảm, nên dù chỉ là một chút dị vật nhỏ cũng khiến người ta không thể chịu đựng được.
Huống chi trấn chỉ kia lại cực kỳ lạnh buốt, mặt trên điêu khắc hình bàn long ( hình con rồng uốn lượn) lả lướt ẩn chìm sinh động, dù mới tiến vào một nửa đã khiến cho hai đầu gối của Nguyệt Lãng đặt trên giường run lên,
” Không được…..Đừng………”
Không muốn sư huynh tiếp tục tư thế nằm sấp trên giường, Thụy Thanh ôm hắn đem đặt vào trong lòng mình, ra lệnh hắn ngồi trên đùi mình,
” Mặt hướng về phía ta, hai chân tách ra ngồi ở đây, không được cử động. ”
” Ô……Sư đệ……….”
” Không phải ngươi rất thích những cổ vật rách nát này sao? Giữ chúng quan trọng còn hơn cả mạng sống, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo yêu thương chúng nó. ”
Hai ngón tay cầm lấy trấn chỉ chậm rãi tại nhục huyệt nhét vào rồi lại rút ra.
” Ân ân…….Không……Không được……..”
Trên đôi mi rậm rạp kia đã thấm đẫm nước mắt, gương mặt anh tuấn của Trương Nguyệt Lãng bị giày vò hiện lên sắc hồng yêu mị, ham muốn.
Bảo vật trân quý tao nhã của Thanh Dật Các được gia gia cùng phụ thân vô cùng nâng niu, lần này phải nhẫn nhịn đem ra, nay lại đang ra vào tại chính cái mông dâm đãng của mình.
Rõ ràng phải rất là thống khổ, nhưng mỗi một động tác của Thụy Thanh lại vô cùng khéo léo đem góc cạnh của trấn chỉ ấn tới điểm mẫn cảm nhất trong huyệt.
” Hừ, sướng đến độ tiểu đệ đệ đã thẳng cả lên rồi kìa. ”
Thụy Thanh cố ý nói với giọng điệu khinh thường.
Quả nhiên sư huynh càng lúng túng hơn.
Bộ dạng chật vật nhưng lại cố trốn tránh vòng xoáy dục vọng, thật hết sức mê người.
” Cái thứ đồ rách nát này gọi là gì? ”
” Ô……..Ân ngô………”
” Sách sách, bị thao sảng khoái quá phải không? Uy. Ta đang hỏi ngươi phải nói! ”
Đột nhiên trấn chỉ gần như là hoàn toàn cắm vào trong một cái.Trương Nguyệt Lãng ngã ra, thở hổn hển nâng mình lên nói,
” A a…… Ta nói, ta nói……..Hô ô……Gọi…..Gọi là Thọ sơn…….Thọ sơn phù điêu bàn long văn……..Trấn………Trấn chỉ……..”
“Giám thưởng(2) chút đi.”
(2) giám định và thưởng thức gọi tắt là giám thưởng.
“Cái…….cái gì?”
” Ta muốn ngươi giám thưởng một chút, cái này không phải là bảo bối trong lòng của ngươi sao? Cái gì mà trấn chỉ rách nát, ghế dựa tồi tàn, cái chén vứt đi ( đoạn nì ta thay đổi từ 1 tý:”>). Ta muốn ngươi hảo hảo giám thưởng cái vật đang ở trong mông ngươi xem rốt cuộc nó có cái gì tốt. ”
” Ô……….”
” Ngươi không muốn nói? ”
Lại hung hăng đâm vào điểm sâu bên trong huyệt động, cực độ khoái cảm cùng với cảm giác nhục nhã khiến Trương Nguyệt Lãng khóc thét lên,
” Ta nói, ta nói! Ô ô…. Đây là dùng đá Thọ sơn…..Ân ân…… Dùng đá Thọ sơn làm ra……..Chất đá rắn bóng, chạm khắc bàn long………… Kỹ thuật điêu khắc, thế tĩnh mà ý động ……Ô……..Ngô ngô………………..A a a a! Đừng…….Đừng………Sư đệ, ta không dám! Ta sẽ ……..Không bao giờ để ý những thứ này nữa……….Ô…”
” Thật sự? ”
” Thật sự! Thật sự ô………”
” Không để ý tới đồ vật quý giá thì để ý tới cái gì? Không phải lại là đồ cổ chứ? ”
” Ta….Ân ân……..A………Ô ta chỉ để ý tới…… Để ý tới sư đệ ngươi……..”
Con ngươi xinh đẹp của Thụy Thanh xẹt qua một tia vui mừng nhưng sắc mặt vẫn bảo trì vẻ âm u, lạnh lùng nói,
” Không cần, ta thấy ngươi vẫn là rất thích những thứ này bên trong mông chui tới chui lui có phải không a? ”
” Không không…….Ta chỉ cần…… chỉ cần…………”
” Chỉ cần cái gì? ”
Muốn nghe được đáp án như mong muốn, Thụy Thanh xấu xa tăng mạnh thêm lực đạo cắm thật sâu vật phẩm vào bên trong mật huyệt.
Trương Nguyệt Lãng vừa cố kìm nén lại vừa không khống chế nổi phát ra thanh âm phóng đãng, vừa khóc vừa thở,
” Ta chỉ cần sư đệ……..Ân ân…….Hô a………Ô ngô……..Chỉ cần sư đệ………”
Trên đôi môi mỏng manh cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười gian giảo( gian trá, xảo quyệt),
” Chính xác là chỉ cần nhục côn a. ”
” Đúng………..Đúng……..”
” Ai, sư huynh ngươi đúng là lòng tham không đáy mà. Cả buổi chiều hôm nay ta đã rất vất vả cho ngươi ăn, không nghĩ tới vừa mới đến tối ngươi lại bóc lột sức lao động của ta rồi. Không có biện pháp, ai kêu ta lại là sư đệ của ngươi chứ? Vẫn một câu, sư huynh có lệnh, sư đệ ta đành cúc cung tận tụy, xả thân tiếp quân tử vậy.
Trấn chỉ rút ra khỏi bên trong thân thể ấm áp, huyệt khẩu sưng đỏ chưa kịp co rút lại đã bị nhục côn dữ tợn thô to hơn rất nhiều so với trấn chỉ thừa dịp ‘phốc’ một cái cắm vào chỗ sâu nhất.
” A a! ”
Cơ thể không chịu nổi kích thích mãnh liệt như thế, Trương Nguyệt Lãng thắt lưng giãy dụa liên hồi muốn trốn tránh, ngẩng cổ sâu ra đằng sau, lộ ra vẻ mặt mê ly tràn ngập khoái cảm, ham muốn.
Thụy Thanh ôn nhu ôm lấy hắn, trầm thấp cười khẽ,
” Ta mặc dù xấu xa nhưng cả đời này người ngươi thích nhất vẫn là ta, đúng không? Sư huynh? ”
Màn đêm buông xuống, một lần nữa lại bắt đầu cuồng hoan.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
105 chương
117 chương
55 chương
27 chương
144 chương
160 chương
9 chương