Ngoan nào, trở về nhà với anh

Chương 19 : mở miệng, tiếp nhận anh

Vũ Thần bỏ rơi cô, anh ấy vĩnh viễn buông tay cô, cô khóc đến nước mắt cũng cạn rồi! Trăm năm cũng vì một chữ tình, cô kỳ thật không cam tâm. Tâm ai đau nhiều hơn, điều này có còn quan trọng không? Cửa phòng cô mở từ lúc nào, Cảnh Hy Thần không còn mấy để ý, bây giờ, cô như một cái xác không hồn, cứ khóc rồi thiếp đi. Kỷ Nam Thần sắc mặt cũng không khá hơn mấy, lúc nãy anh vừa mới xử lý Yên Vi xong, tâm trạng không những không thoải mái mà còn nghiêm trọng hơn bình thường. Người anh coi như thân tính phản bội anh, người anh yêu nhất không yêu anh, ngay cả anh em của anh cũng vì yêu cô mà trở mặt, anh rốt cuộc phải nên vui hay buồn? Suy cho cùng tất cả là tại anh, nếu như lúc đó anh không bỏ đi có phải tốt hơn không? Thần Thần thành ra như ngày hôm nay đều là do anh hại, anh không thể để cô tổn thương nữa, anh nhất định phải có cô! Giữa khuya, Cảnh Hy Thần trở mình, theo thói quen liền vòng tay ôm chặt lấy gấu bông, thứ vừa mềm mại thường ngày đột nhiên lại trở lạ, mi tâm của cô chợt nheo lại. Không phải con panda thường ngày của cô, hôm nay nó làm sao thế? Sao cô cứ cảm giác đây không phải là thú nhồi bông vậy? Chưa kể là còn chỗ mềm chỗ cứng nữa, nhất thời mi mắt nặng trĩu, cô không thể mở ra nhìn. Kỷ Nam Thần bị Thần Thần sờ mó làm loạn, trong lòng nổi lên trận cuồng phong, mặt người nào đó nhăn nhúm lại. Thân thể ngọc ngà suốt 20 năm qua của anh, con ranh này lại không biết phép tắc đụng chạm, đúng là cần anh phải giáo huấn đàng hoàng rồi! Trong mơ hồ, tay cô vẫn suýt xoa cơ ngực vừa mềm vừa rắn chắc của anh, miệng lầm bầm mấy tiếng: - Vũ Thần, có phải là anh không? Kể cả khi ngủ cũng nhớ đến Cảnh Vũ Thần, anh không thể nương tay với cô nữa! Thừa dịp Cảnh Hy Thần còn không biết có chuyện gì xảy ra, Kỷ Nam Thần trực tiếp dở trêu lấy thịt để đè người, đóng đinh tất cả cơ hội giãy giụa của Thần Thần, buộc cô nằm gọn ghẽ dưới thân anh. Thần Thần chỉ cảm thấy bên trên của mình có gì đó rất nặng nề, sau đó liền không biết gì hết nhắm chặt mắt. Thứ anh muốn chiếm đang ở ngay trước mặt, nhưng nếu anh dùng cách này, không phải có lỗi với cô sao? Nam Thần cúi đầu xuống, môi mỏng cẩn thận mút lấy đôi môi hồng của cô, thật chặt sau đó lại dịu dàng, khiến Thần Thần cứ mơ mơ mộng mộng cho đó là Vũ Thần, môi cô cũng ngoan ngoãn hở ra để lưỡi của anh tiến sâu vào, mùi vị ngọt ngào đến tận cả xương tủy. Anh biết người cô nghĩ đến không phải anh, khả năng nhớ ra anh là ai lại rất thấp, nhưng mà, anh hoàn toàn không thể buông tay cô, nếu buông, người đó phải là Cảnh Vũ Thần.