Ngoan nào, trở về nhà với anh
Chương 16 : thắng bại tại kỹ năng
- Thần Thần chị nói em nghe, em không được bướng bỉnh như vậy nữa. Em phải nghe lời của anh Yun, anh ấy là hoàn toàn muốn tốt cho em thôi, em hiểu không?
Yên Vi vừa thương thuyết vừa không ngừng đi qua đi lại phòng khách khiến cho Thần Thần không mấy tập trung vào chơi game, cô ức chế đến mức cắn chặt môi, mắt lườm lườm cô gái không biết điều nào đó đang cố tình lượn qua lượn lại trước mặt mình. Trời à, tại sao Hạng Yên Vi lại cứ hát đi hát lại bài ca con cóc này cho cô nghe vậy chứ? Muốn cô nghe lời của anh ta chi bằng cầm dao đâm vào tim cô một cái cho xong đi. Thật là...
- Yên Vi được rồi đó! Chị làm em không thể tập trung vào game rồi đây này!
Cô bực dọc lên tiếng, lập tức Hạng Yên Vi liền khựng lại quay đầu về phía của Thần Thần. WTF? Thế nãy giờ những gì cô thương thuyết công cốc à? Thần Thần, em quá đáng!
Hạng Yên Vi chau mày:
- Thần Thần, nãy giờ em có nghe lời chị nói hay không hả?
- Thắng bại tại kỹ năng!
Thần Thần hờ hững nhún vai trả lời, sau đó đứng dậy cầm lấy Ipad bỏ lên phòng của mình - mặc kệ bộ dạng đang muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong của Yên Vi. Cái quái gì vậy chứ? Con nhóc này chơi game riết đầu óc bị hỏng luôn rồi à?
Cô gào rú tên ai kia:
- Cảnh Hy Thần...
Bỗng nhiên lúc này có một cánh tay nắm lấy cổ tay cô, giật mình, cô quay đầu.
- Kyn!
Đúng vậy, anh ta đích thực chính là Cảnh Vũ Thần. Vì vậy lý do mà anh ta đến đây...
Không phải chứ? Không phải là muốn đem Cảnh Hy Thần quay về bên cạnh của anh chứ? Nha, chuyện này không thể được! Yun mà biết sẽ giết chết cô mất!
Không không!
- Anh họ à, anh...
- Anh có chút chuyện cần nói riêng với Thần Thần. Cho nên Yên Vi, anh có thể nhờ em...
- Muốn em canh gác cho hai người gặp nhau sao?
Vũ Thần như bị cô nắm được tẩy gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy Yên Vi!
Anh thú nhận, tay anh sau đó cũng buông vội cánh tay của cô ra, song, lại nhìn Hạng Yên Vi rồi tiếp lời:
- Anh từng tin tưởng Yun cho nên mới đồng ý để cho cậu ta và Thần Thần quen nhau, nhưng kết quả thì sao chứ? Cậu ta đã có tận 5 năm trời làm tổn thương em gái anh. Còn bây giờ thì sao đây? Còn bây giờ lại đột ngột quay về cướp đi nguồn sống mà anh trân trọng nhất, vậy Yên Vi anh hỏi em: Nếu như người hôm nay là rơi vào trường hợp này là em, em sẽ giải quyết chuyện này thế nào hả?
- Em...
Cô ngập ngừng, trước mắt như có hàng nghìn mũi tên đang lao thẳng về phía cô, bất luận là tiến hay lùi cũng không xong. Vũ Thần là anh họ của cô, điều này cô biết chứ, nhưng còn Kỷ Nam Thần thì sao đây? Anh cũng là anh họ của cô rồi còn gì?
Yên Vi càng nghĩ càng đau đầu, cô đích thực thấu hiểu được nội tâm muốn gặp được em gái của Vũ Thần, nhưng mặc khác cô cũng không thể làm trái sự kỳ vọng của Nam Thần. Anh là hôn phu của Thần Thần, hơn nữa còn là anh họ của cô, cô đâu thể vì Vũ Thần mà hi sinh hạnh phúc riêng của anh họ mình được chứ. Tuy nhiên Cảnh Vũ Thần cũng rất đáng thương rồi còn gì? Cô rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Thôi thì cứ quyết định để bọn họ gặp nhau một lần vậy!
Hạng Yên Vi đắn đo suy nghĩ một lúc cũng nhìn Vũ Thần gật nhẹ đầu:
- Được rồi Vũ Thần, lần này em quyết định sẽ giúp anh!
***
Ở một nơi khác...
“Lăng Vũ, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy? Sao lại lâu đến như vậy chứ?”
Tiểu Hy sốt ruột lèm bèm, trong lúc chờ đợi người nào đó xuất hiện thì đã không ngừng đi qua đi lại phòng khách rất nhiều lần. Rốt cuộc cũng không chịu được hét to lên:
- Lăng Vũ, anh chết ở đâu rồi?
Bỗng nhiên...
- Hộc hộc, Tiểu Hy cho anh xin lỗi! Hôm nay anh đột nhiên có một ca phẫu thuật quan trọng, cho nên để em đã đợi lâu. Em cho anh xin lỗi nha!
Lăng Vũ tỏ ra uẩn khúc nói, cả người đầy mồ hôi khiến cho Tiểu Hy khi nhìn thấy mà không khỏi không đau lòng. Đáng đời cái tên yêu công việc ngó lơ nó!
Nhìn anh, nó miễn cưỡng gật nhẹ đầu:
- Vậy còn chuyện em nhờ anh thì sao? Anh có biết Min và chị ta còn qua lại hay không hả?
- Qua lại? Min với Linh Lan sao?
Lăng Vũ ngạc nhiên, nhất thời quên mất việc nó nhờ anh mà hỏi Hoàng Tiểu Hy bằng giọng điệu ngây ngốc này. À mà không phải cô gái nào đó đã nói là sẽ không thèm quan tâm đến chuyện Min và Linh Lan có chia tay hay không hay sao chứ? Hoàng Tiểu Hy, em đang định qua mặt cả Lăng Vũ này à?
Hoàng Tiểu Hy nghe anh hỏi vậy liền lắc đầu, nó chối:
- Không phải như anh đã nghĩ đâu, ý em là...
- Anh và Linh Lan đích thực đã kết thúc, cho nên em không cần bận tâm đâu Tiểu Hy!
Hoàng Gia Ân vừa vào đã cướp lời, bầu không khí hoang tàn bị lời nói này của anh kéo dãn một phần tư. Hoàng Tiểu Hy nửa mừng nửa thầm mắng chửi anh.
Nó xoay lại nhìn anh cười:
- Hoàng Gia Ân, tốt nhất như những gì mà hôm nay anh đã nói, anh và chị ta đích thực đã kết thúc. Nếu không, em nhất định sẽ khiến anh cả đời này phải hối hận. Anh nghe thấy rồi chứ?
___________
P/s: Ta ngoi lên rồi đây *ôm hôn*
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
25 chương
16 chương
12 chương
54 chương
24 chương
14 chương