Ngoại tình ngọt ngào
Chương 192 : Ác mộng nối tiếp nhau
Nhưng tôi thương xót anh thì ai sẽ thương xót tôi đây?
Từng ngày từng ngày trôi qua, Toàn Hà Đăng đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, mang Niếp Niếp đến đón tôi.
Lúc đi là ba giờ chiều, trời còn nắng lắm, Niếp Niếp vừa gặp được tôi là quấn lấy không rời, tôi ôm con bé đứng dưới ánh mặt trời, tận hưởng không khí của tự do.
“Lên xe mau.” Toàn Hà Đăng mở cửa xe, thúc giục, “Chỗ này không có camera nhưng ở lâu sẽ bị người ta nhìn thấy.”
Tôi lập tức đưa Niếp Niếp vào xe.
“Anh đưa Niếp Niếp đi thế này không sao chứ?” Tôi vẫn lo lắm.
Toàn Hà Đăng nổ máy xe rồi nói, “Không sao, mấy ngày nay tôi đều đưa con bé ra ngoài chơi mà, con bé ở nhà cứ khóc đòi tìm mẹ mãi, ông Cố và bà Điền cũng thấy phiền.”
“Trạch Khôn thì sao? Thằng bé có khỏe không?” Tôi hỏi, nhắc tới Trạch Khôn tôi lại thấy đau lòng.
“Có chị Linh chăm sóc Trạch Khôn rồi, cô còn lo gì nữa? Thôi đừng khóc, sau này có cơ hội thì đến gặp nó.” Toàn Hà Đăng an ủi tôi.
Tôi gật đầu, vuốt tóc Niếp Niếp và không nói thêm gì nữa.
Chúng tôi không đi tàu cũng không đi máy bay, Toàn Hà Đăng lái xe đưa chúng tôi đi liên tục, mấy ngày sau mới dừng lại bên bờ sông, anh ta múc nước rửa xe sạch sẽ.
Tôi mang Niếp Niếp ra ngoài chơi, mấy ngày nay bé chắc đã chán ngán lắm rồi, vừa được dẫn đi chơi bèn chạy khắp cánh đồng, hái hoa về cho tôi.
“Tặng mẹ.”
Con gái ngoan của tôi biết tặng quà cho tôi nữa, tôi thấy cảm động quá, bèn bện hoa Niếp Niếp mang về thành vòng hoa rồi đội lên đầu con bé.
“Niếp Niếp của mẹ xinh quá đi!” Tôi hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của con gái.
Niếp Niếp đưa những bông hoa còn sót lại trong tay cho tôi, “Mẹ cũng bện vòng hoa cho em trai đi, để em trai cũng xinh như con.”
Tôi sửng sốt khi Niếp Niếp nhắc đến Trạch Khôn, vội kiềm lại nước mắt, cài những bông hoa bé đưa lên vòng hoa.
“Niếp Niếp của mẹ ngoan, em là con trai, không đội vòng hoa được đâu con.”
“Dạ… Vậy bao giờ em đến chơi với con? Bố có tới không ạ? Ông nội nữa?” Bé cầm vòng hoa và hỏi tôi.
Tôi không biết phải đáp thế nào, may là con bé còn nhỏ, tôi gật bừa rồi dẫn sự chú ý của bé sang Toàn Hà Đăng.
“Niếp Niếp, con thấy chú Toàn rửa xe vất vả không kìa, Niếp Niếp qua giúp chú được không nào?”
Niếp Niếp đáp giòn tan, “Vâng ạ!”, rồi đội vòng hoa chạy từng bước nhỏ đến chỗ Toàn Hà Đăng.
Tôi nhìn con gái làm dáng xoay một vòng trước mặt Toàn Hà Đăng, Toàn Hà Đăng cười sờ vòng hoa của bé, rồi bé bắt đầu nghịch nước, còn giúp Toàn Hà Đăng lau xe nữa.
Bầu trời xanh trong, mây trắng, những bông hoa nở rộ.
Nếu Cố Thanh Thiên và Trạch Khôn cũng ở đây thì tốt biết chừng nào.
Nhưng chỉ cần là nơi có Cố Thanh Thiên thì sẽ có Ôn Nhã Gia, vậy thì còn gì tốt đẹp chứ? Tôi cười giễu.
Toàn Hà Đăng lau sạch xe xong thì lấy một chiếc biển số xe khác ra thay.
“Biển số xe này thuộc tỉnh này, đi trên đường sẽ không bị ai để ý.” Anh ta giải thích.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta gắn xong biển số rồi đưa Niếp Niếp lên xe.
Đi thêm một ngày nữa, khi trời đã khuya, xe mới dừng lại trước thị trấn.
Toàn Hà Đăng nói là đã đến nơi rồi.
Anh ta dẫn tôi và Niếp Niếp vào, để tôi tự dọn dẹp trước, anh ta thì đi xử lý chiếc xe.
Tôi bật đèn lên, dẫn Niếp Niếp xem nhà, hai tầng, một sân nhỏ, rất sạch sẽ.
“Niếp Niếp, sau này chúng ta sẽ ở đây nhé.” Tôi vừa chỉ vào phòng ở tầng hai vừa cười.
Niếp Niếp của tôi tỏ ra thắc mắc lắm, “Mẹ ơi, chỗ này bé tẹo, sao chúng ta không về nhà ạ?”
“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của chúng ta, Niếp Niếp không thích sao?” Tôi ngồi xổm xuống, hỏi con gái.
Bé do dự đáp, “Ở đây không đẹp như nhà mình, còn không có bố, không có em, cũng không có ông nội nữa… Niếp Niếp ứ thích đâu.”
“Nhưng ở đây có mẹ mà, Niếp Niếp không muốn sống với mẹ à?” Tôi cười gượng.
Con gái tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Hay mẹ cũng theo con về nhà đi.”
“Vậy nếu mẹ không thể về thì sao? Mẹ chỉ có thể ở đây thôi, Niếp Niếp sẽ làm thế nào?” Tôi hỏi.
Niếp Niếp của tôi đột nhiên mếu máo, ôm chặt lấy tôi, “Con muốn mẹ cơ, Niếp Niếp muốn ở với mẹ mãi cơ.”
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi ôm bé khóc một lúc lâu.
Toàn Hà Đăng trở về đúng lúc tôi vừa sắp xếp mọi thứ xong xuôi, cũng vừa quét tước sơ qua nhà cửa.
Toàn Hà Đăng nói anh ta đã xử lý xong chiếc xe kia rồi, bảo chúng tôi yên tâm mà nghỉ ngơi đi, ngày mai thức dậy sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi ru Niếp Niếp ngủ xong thì nằm xuống cạnh con bé, tôi không cảm thấy buồn ngủ, trong đầu tôi chỉ có Trạch Khôn và Cố Thanh Thiên, không biết hai người họ đang làm gì.
Tôi biết, tôi vẫn luôn nhớ tới họ, từ khi trốn khỏi biệt thự tôi đã nhớ nhung họ rồi.
Vừa nhớ nhung vừa tự khuyên ngăn bản thân mình.
Có thể sống cuộc sống bình thường với Niếp Niếp đã là tốt lắm rồi, tôi phải trân trọng mới phải, chờ sóng gió qua đi, khi Cố Thanh Thiên và Ôn Nhã Gia thành vợ chồng cũng là lúc tôi hoàn toàn được tự do.
Nghĩ ngợi mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay, Cố Thanh Thiên xuất hiện cả đêm trong giấc mơ của tôi, tôi thấy khuôn mặt lo lắng của anh, nhìn anh chạy khắp nơi như bị mất phương hướng.
Khi tỉnh dậy còn thấy bùi ngùi, nhưng lúc sau cũng quên thôi.
Theo yêu cầu của Toàn Hà Đăng, tôi và Niếp Niếp ở trong nhà vài ngày mới dần dần hoạt động trong thị trấn.
Thị trấn này rất nhiều người sống bằng nghề trồng hoa, nơi có hoa có nước non ắt sẽ là nơi du lịch lý tưởng, có rất nhiều du khách đến tham quan, vậy nên chúng tôi đột nhiên xuất hiện cũng không khiến người ta lấy làm lạ.
Một thời gian sau, tôi đưa Niếp Niếp đi mẫu giáo, kết bạn là một việc mới toanh với con gái tôi, may là con bé vui lắm. Tôi thì tìm được một công việc tạp vụ ở quán cafe gần nhà, còn Toàn Hà Đăng, anh ta bận rộn cả ngày không thấy đâu, tôi cũng không tiện hỏi.
Ngày ngày trôi qua, Niếp Niếp rất ít khi nhắc tới bố, em trai và ông nội, còn tôi, đêm nào tôi cũng nằm mơ, đôi lúc tôi mơ thấy Cố Thanh Thiên, có lúc lại mơ thấy Trạch Khôn, có lúc còn mơ thấy bốn người chúng tôi về chung một nhà.
Đôi khi tôi nói chuyện với Toàn Hà Đăng, tôi hỏi tình hình của cha mẹ và em trai tôi, nghe nói họ vẫn bình an thì tôi an tâm hơn nhiều, còn Cố Thanh Thiên hiện giờ ra sao, anh có đi tìm tôi hay không, tôi không hỏi, Toàn Hà Đăng cũng không chủ động nhắc tới.
Đêm ấy, tôi lại mơ, Cố Thanh Thiên vẫn vội vã và nóng nảy như vậy, nhưng trên mặt anh hiện lên sự tàn bạo, tôi đứng từ xa nhìn anh, khi quay người lại thì hoảng sợ vì khuôn mặt đầy máu của Trạch Khôn.
Tôi bừng tỉnh giấc, trái tim đập như trống nổi, người toát hết mồ hôi lạnh.
Sao lại có giấc mơ như thế chứ?
Tôi đứng dậy và đến bên cửa sổ, vừa thở gấp vừa mở ra một khe nhỏ, mãi sau nhịp tim mới bình ổn trở lại, nhưng sự trống vắng khiến tôi nhũn cả người.
Cũng không ngủ lại được, tôi thức đến sáng, làm bữa sáng xong mới gọi Niếp Niếp dậy, ăn sáng xong thì đưa bé đến nhà trẻ, sau đó về nhà dọn dẹp, chờ giữa trưa thì tới quán cafe làm việc…
Một ngày bình thường như bao ngày khác, không xảy ra chuyện gì bất hạnh cả.
Trước khi ngủ, tôi thầm nói với bản thân, một cơn ác mộng thôi mà cũng sốt sắng cả ngày.
Nhưng đêm ấy, tôi vẫn mơ thấy ác mộng, nửa đêm lại choàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh khắp người.
Tôi hốt hoảng quá, bèn xuống bếp rót nước nóng uống, đúng lúc đó Toàn Hà Đăng trở về, tôi giật mình nên hét toáng lên.
Toàn Hà Đăng cũng giật mình, bật đèn lên xong mới dở khóc dở cười, “Tiểu Đồng, nửa đêm không ngủ đi, còn đi dạo gì nữa?”
“Tôi mơ thấy ác mộng nên không ngủ được, sao giờ anh mới về? Ăn gì chưa?” Tôi cố bình tĩnh lại và hỏi.
Toàn Hà Đăng cười, “Thôi, tôi lớn bằng ngần này rồi còn không tự lo cho mình được ấy?”
Tôi vào phòng bếp rót thêm một cốc nước nóng nữa rồi đưa cho Toàn Hà Đăng, tôi chần chừ một lúc rồi hỏi, “Anh Toàn này, gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Toàn Hà Đăng khó hiểu nhìn tôi.
Thật ra tôi cũng không hiểu mình định hỏi cái gì nữa, chỉ nói một cách rất mơ hồ, “Hai ngày nay tôi cứ mơ thấy ác mộng mãi thôi, tôi cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó…”
“Mơ ác mộng nên sợ chứ có gì đâu. Thôi, nghĩ nhiều làm gì, không có gì xảy ra đâu.” Toàn Hà Đăng an ủi tôi.
Trò chuyện vài ba câu, tôi cảm thấy thư thái hơn nhiều, bèn tạm biệt Toàn Hà Đăng rồi về phòng.
Sáng hôm sau, tôi không gọi Toàn Hà Đăng dậy sớm vì biết đêm qua anh ta về muộn, tôi để lại bữa sáng cho anh ta rồi đưa Niếp Niếp đi nhà trẻ, dạo chợ mua ít thức ăn rồi về, nhưng không biết vì sao tôi lại cứ cảm thấy bất an.
Tôi về đến nhà, Toàn Hà Đăng đang xem TV trong phòng khách, thấy tôi về thì có vẻ không vui, đúng lúc này, tôi nghe thấy tên Cố Thanh Thiên từ TV phát ra.
Đồ ăn trong tay tôi rơi xuống đất, tôi ngơ ngẩn nhìn màn hình TV, hai tai ù đi.
“Tiểu Đồng! Cô bình tĩnh chút đi, còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà, cô cứ bình tĩnh đã.”
Toàn Hà Đăng lo lắng chạy đến trước mặt tôi, miệng anh ta cứ mấp máy gì đó, anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai tôi thì biến thành những âm thanh chát chúa.
Tôi đẩy anh ta ra, chạy thẳng đến trước TV.
“Sáng nay, Cố Thanh Thiên của tập đoàn Thiên Hoa báo cảnh sát…”
“Nghe nói người bị bắt cóc là con trai một của Cố Thanh Thiên…”
“Chưa rõ sống chết thế nào…”
“Nghe nói, số tiền chuộc mà bọn bắt cóc yêu cầu lên tới một nghìn sáu trăm tỷ, số tiền chuộc lớn nhất tính đến nay…”
“Cảnh sát cho biết đã bủa vây khắp nơi… bọn bắt cóc… quay đầu là bờ…”
Càng nghe càng thấy mơ hồ, tôi đập mạnh lên đầu mình rồi lại gắng nghe xem TV đang nói gì, màn hình chiếu đến hình ảnh Cố Thanh Thiên đi ra từ cục cảnh sát, mắt tôi tối sầm lại.
Lại một cơn ác mộng nữa ư?
Nhất định là vậy rồi!
Tôi mơ thấy Trạch Khôn bị bắt cóc!
“Trạch Khôn!” Tôi hét thất thanh một tiếng rồi bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế salon.
“Tiểu Đồng, cô bình tĩnh lại đã.” Toàn Hà Đăng đè lại vai tôi, khuôn mặt của anh ta nghiêm túc đến mức đáng sợ.
Tôi run bần bật nắm lấy tay anh ta, “Anh Toàn ơi, tôi lại vừa mơ thấy ác mộng, tôi mơ Trạch Khôn bị bắt cóc, tôi…”
“Tiểu Đồng…” Toàn Hà Đăng nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt anh ta là điều gì đó mà tôi không hiểu, tôi rùng mình, không thể tin được mà nhìn anh ta.
“Không thể nào! Cố Thanh Thiên sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu!”
Tôi lắc đầu, từ chối tiếp nhận sự thật này.
Trong mắt tôi, Cố Thanh Thiên là người không gì không làm được, sao anh ấy có thể để người ta bắt cóc Trạch Khôn được chứ?
Không! Không thể như thế được! Tôi không tin!
“Tiểu Đồng, cô bình tĩnh lại đi, chuyện cũng đã rồi, cô tin tưởng Cố tổng cơ mà, anh ta sẽ giải quyết tốt mọi việc!”
Toàn Hà Đăng quát lên với tôi, đầu tôi đau như sắp nứt đến nơi, tôi đẩy anh ta ra, “Anh Toàn, anh nói cho tôi biết đi, mọi việc chỉ là giả thôi đúng không? Có đúng hay không?”
Toàn Hà Đăng nhìn tôi với ánh mắt thương hại, tôi sững người rồi khóc òa lên.
Tại sao lại như vậy chứ? Đó không phải một cơ ác mộng thôi sao? Tại sao lại trở thành sự thật thế này?
Trạch Khôn của tôi, nó còn nhỏ như thế, sao họ lại để nó gặp phải chuyện này cơ chứ? Giờ nó còn sống hay không? Chắc hẳn nó đang sợ lắm? Có khóc đòi mẹ không?
Toàn Hà Đăng đưa khăn cho tôi, “Tiểu Đồng, giờ khóc cũng không giải quyết được gì, cô tỉnh táo lại rồi nghĩ xem nên làm gì bây giờ.”
Đúng vậy, tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi cầm khăn lau sạch nước mắt nước mũi, rồi đứng phắt dậy, “Tôi phải quay lại đó, anh Toàn, tôi phải quay lại Phùng Thị!”
Trạch Khôn đang cần tôi, tôi phải về tìm nó!
Toàn Hà Đăng nhìn tôi, “Cô nghĩ kỹ chưa đấy?”
“Tôi phải quay về đó.” Tôi nghẹn lời.
“Tiểu Đồng, cô quyết định như vậy, nhưng cô phải biết rằng, cô sẽ không thể chạy trốn khỏi tay Cố Thanh Thiên lần nữa đâu. Tôi giúp cô là vì tôi cảm thấy tôi nợ cô, nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp cô một lần mà thôi, Cố tổng sẽ không cho chúng ta cơ hội thứ hai đâu. Lần này quay lại, có lẽ cô sẽ có cơ hội chạy trốn lần nữa, nhưng sẽ không còn cơ hội nào để cô đưa Niếp Niếp đi cùng đâu. Vậy nên cô phải suy nghĩ thật kỹ, có cần phải quay lại đó hay không.”
Toàn Hà Đăng nghiêm túc hỏi tôi, tôi biết anh ta đã nói hết những gì muốn nói rồi, những vấn đề ấy đều thực tế, nhưng giờ trong đầu tôi chỉ có con trai tôi thôi, tôi không thể suy nghĩ nhiều đến vậy.
Tôi chỉ biết là tôi phải quay về!
Toàn Hà Đăng thấy tôi đã quyết tâm cũng không nói thêm lời nào mà đi thu dọn đồ đạc, còn đón Niếp Niếp về cho tôi.
“Tôi giữ lại chỗ này cho cô, nếu ngày nào đó cô có thể trở về đây thì nó coi như là nhà của cô, nếu không thể về… Tiểu Đồng, vì hai đứa con của cô, cô phải cố gắng lên.” Tiễn tôi lên tàu, Toàn Hà Đăng khuyên tôi như vậy.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh Toàn, anh không về cùng chúng tôi sao?”
“Không, tôi còn có chuyện khác phải làm.” Toàn Hà Đăng mỉm cười tạm biệt tôi, “Tiểu Đồng, những việc tôi có thể giúp thì đều giúp cô rồi, coi như tôi trả món nợ tấm hình năm ấy cho cô, còn những việc khác, Cố tổng có khả năng giúp cô hơn cả tôi, cô thử tin anh ta đi.”
“Bao giờ đến Bắc Thành thì gọi cho tôi, tôi sẽ tiếp đãi cô chu đáo.”
Tôi không hiểu vì sao Toàn Hà Đăng lại rời đi vào khi ấy, nhưng đồng thời cũng có vẻ như đã hiểu…
Tôi không quen thân với anh ta, anh ta giúp tôi đến mức này đã là tốt lắm rồi, tôi không nên ép buộc anh ta làm thêm gì nữa.
“Anh Toàn, cảm ơn anh!” Tôi mím môi rồi mỉm cười.
Toàn Hà Đăng lắc đầu, “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn được an lòng thôi, hy vọng nếu sau này có ai đó mang tin tức kia chửi bới cô, cô cũng đừng trách tôi nữa.”
“Tôi không trách gì đâu…” Tôi mỉm cười.
Tin tức đã đăng tải như bát nước đã đổ đi, tuy mọi chuyện đã qua rồi, khó nói sau này sẽ còn ai đó có ý xấu mà tìm đến tôi, nhưng tôi để ý những kẻ như vậy nữa sao?
Huống hồ chuyện đã qua lâu rồi, nếu không phải Toàn Hà Đăng nhắc tới thì tôi cũng đã quên mất.
Giờ Trạch Khôn là quan trọng nhất!
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
10 chương
10 chương
46 chương
125 chương
30 chương
32 chương
44 chương