Ngoại tình ngọt ngào
Chương 176 : Em muốn làm gì thì tùy
Anh Toàn là người thông minh, mưu kế trước kia đều dùng để bắt gian, hoặc đấu đá ngầm với Nhạc Long, bây giờ không lo lắng về cô ta, một bụng mưu kế không biết dùng vào đâu, vừa hay giờ lấy ra giúp tôi.
Anh Toàn cười nhìn tôi: “Nói đi, có gì khó khăn.”
“Bác Điền muốn Tạ Yên Duyên chuyển về đây sống, nghĩ thôi cũng đã đau đầu.” Tôi thở dài.
Tạ Yên Duyên thấy tôi như thể gặp được kể thù truyền kiếp, tuy rằng có Cố Thanh Thiên ở đây, tôi cũng không sợ cô ta, nhưng nghĩ đến nếu như cô ta cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi mãi, cuộc sống của tôi cũng sẽ trở nên vô cùng khó chịu.
“Không muốn nhìn thấy cô ta thì nghĩ cách để cho cô ta không đến được là xong.” Toàn Hà Đăng nói rất nhẹ nhàng.
Tôi lườm anh ta một cái, “Anh nói thì dễ, mẹ của Cố tổng bảo cô ta đến, em có thể nói gì được? Nếu như em đối đầu với cô ta, anh cảm thấy Cố tổng sẽ đứng về phe ai?”
“Ngu chết thì kệ em đấy, em không thể cứng với cô ta nhưng có người có thể!” Toàn Hà Đăng lườm tôi một cái, “Em phải biết giờ bà ta có thể ở đây là vì sao. Nếu như có chính cung nương nương ở đây, bà ta có muốn vào cũng không được, còn muốn đưa cả Tạ Yên Duyên vào đây nữa à?”
Tôi gật đầu liên tục.
“Thế nên em định làm thế nào?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi nhất thời méo mặt, chuyện này khá là khó, quỷ mới biết mẹ con Sử Viên Thanh đã đi đâu? Tôi căn bản là không liên lạc được với bà ta, hơn nữa dù có được phương thức liên lạc với bà ta cũng không thể để tôi ra mặt, bằng không Điền Lam biết được sẽ hận chết tôi đấy? Cố Thanh Thiên ở giữa cũng sẽ khó xử.
“Anh Toàn.” Tôi nịnh nọt nhìn Toàn Hà Đăng, “Đầu mối trước kia anh làm thám tử tư còn không? Mất rồi thì tiếc quá.”
“Yên tâm đi, không mất được đâu, nhưng mà…” Anh ta chìa tay vẫy vẫy ba ngón trước mặt tôi, “Muốn người ta làm việc thì phải đưa tiền.”
Tôi bật cười, “Anh Toàn, ngài Cố còn bảo là anh thay đổi rồi, thực ra anh đâu có thay đổi gì.”
Anh ta vẫn là Toàn Hà Đăng trước kia, vẫn thích tiền.
“Thay đổi thì đúng là thay đổi một chút, nhưng trên đời này làm gì có chuyện mãi mãi không thay đổi, chỉ là không có tiền một bước khó đi.” Anh ta cười ha ha, gương mặt chữ điền kiên nghị tự dưng có cảm giác gian xảo.
Tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng tán thành lời anh ta nói, xã hội này chính là như thế.
“Tiền thì dễ thôi, từ sau khi đi theo ngài Cố, những cái khác không nói, tiền em không thiếu. Chuyện này nhờ anh đấy.” Tôi cười hì hì nói.
Toàn Hà Đăng gật đầu nhận lời.
Nhưng vợ và con gái của Cố Hồng Minh không dễ tìm như thế, lúc đầu điều tra số điện thoại của Điền Lam còn tốn bao nhiêu công sức, tôi lại không thể chủ động đi hỏi người trong nhà họ Cố được, bằng không đến lúc có chuyện xảy ra người đầu tiên bị nghi ngờ chính là tôi.
May mà Toàn Hà Đăng làm việc rất đáng tin cậy, nửa tháng sau tôi lấy được số điện thoại của Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết, tiện đó tôi còn lấy được một số điện thoại rác không cần đăng ký bằng thẻ căn cước, lúc làm “việc xấu” có thể dùng được, lại còn không bị người ta điều tra ra.
Sau khi tôi lấy được số điện thoại rồi không hành động thiếu suy nghĩ mà đợi Điền Lam hành động, chỉ cần bà ta không làm gì tôi cũng sẽ không cần làm gì cả.
Thời gian trôi qua nói nhanh thì cũng nhanh, mà bảo chậm thì cũng chậm, bất giác đã hơn một tháng trôi qua, trong lúc tôi đang nghĩ xem bao giờ Điền Lam đón Tạ Yên Duyên đến đây thì Cố Thanh Thiên nói với tôi một tin tức động trời.
Tạ Yên Duyên có thai thật rồi!
“Tuyệt đối không phải là con của tôi, tôi không động vào cô ta!” Cố Thanh Thiên trầm giọng nói.
“Em biết đó không phải là con anh.” tôi nhịn cười nói, “Bây giờ hình như anh không có bản lĩnh để cô ta sinh con được.”
“Em biết thế là tốt.” Cố Thanh Thiên nói với vẻ cáu kỉnh, vẻ mặt anh không vui, “Câu vừa nãy của em còn có nghĩa khác đấy, là tôi không muốn để cô ta sinh con, không phải là không có bản lĩnh đó! Hiểu không?”
Đàn ông nghe thế đều cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nhỉ?
Tôi vội vàng an ủi anh vài câu, sau đó lại thở dài đánh giá anh, “Anh nói xem nếu anh không động đến cô ta vậy thì tại sao cô ta lại dám nói mình có thai được? Cô ta không sợ anh nói ra chuyện anh không động đến cô ta ngay trước mặt mọi người à?”
Cố Thanh Thiên nghĩ nghĩ rồi cau mày nói, “Chắc là đợt bận nhất có một lần tôi uống say nhiều, không biết được ai đưa vào khách sạn ngủ một đêm. Lúc đó Tạ Yên Duyên không có mặt, nhưng sau khi tôi tỉnh dậy thì nhìn thấy cô ta ở trong phòng.”
“Nhưng tôi đảm bảo không xảy ra chuyện gì với cô ta cả! Lúc tôi tỉnh dậy quần áo vẫn còn nguyên trên người!” Anh thề thốt.
“Thế thôi mà cũng dám ỷ vào?” Tôi nghi ngờ nhìn anh, “Vậy lúc đầu khi cô ta nói mình mang thai con của anh, sao anh không nói với bố mẹ anh chưa bao giờ động đến cô ta?”
“Tại sao anh phải nói?” Cố Thánh Thần híp mắt, “Nếu như tôi nói rồi, mẹ tôi và cô ta sẽ nghĩ cách quấn lấy tôi, tôi không có thời gian rảnh để đối phó với cô ta, mệt lắm.”
Nói rồi, anh cong môi cười với tôi, vẻ mặt gian xảo, “Đấy em xem, tôi không nói gì, hơn một tháng vừa rồi thoải mái thế mà.”
Sau đó có thể mượn lý do Tạ Yên Duyên bất trinh để hoàn toàn thoát khỏi cô ta, khiến nhà họ Cố mất hẳn ý nghĩ liên hôn với nhà họ Tạ.
Người đàn ông này thật là…
“Một bụng xấu xa!” Tôi lườm anh.
Anh nhướng mày, “Chịu thôi, gần mực thì đen, tôi học của em cả đấy, là do em lây cho tôi.”
Tôi không cam lòng cấu anh một cái: “Cố Thanh Thiên, anh dễ chịu quá rồi chứ gì, hết thời hạn hai tháng rồi đấy, mẹ anh muốn đưa Tạ Yên Duyên về nhà ở đấy! Đến lúc đó em xem anh làm thế nào! Đợi đến lúc kiểm tra ADN không phải là con anh, xem anh giấu mặt đi đâu nào!”
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên đau kêu lên, “Tôi thấy em càng ngày càng to gan đấy, còn dám động tay động chân với tôi à!”
“Sao nào? Dù sao đợi đến lúc cô ta đến đây ở, em cũng chẳng được thoải mái nữa, đến lúc đó anh cũng đừng hòng được thoải mái.” Tôi cố ý nghiến răng nói.
“Em không thoải mái?” Cố Thanh Thiên cười mà như không nhìn tôi, “Đừng bảo với tôi là em định ngồi im chờ chết, mấy chuyện nhỏ lúc trước Toàn Hà Đăng làm tôi biết hết rồi, em đã sớm nghĩ ra cách rồi đúng không?”
Tôi ngẩn ra, trán toát mồ hôi lạnh, chuyện này tôi định giấu anh.
“Sợ rồi à?” vẻ mặt của Cố Thanh Thiên thản nhiên, “Yên tâm, tôi không định ngăn cản em đâu, em muốn làm gì thì tùy, tôi chỉ có một yêu cầu, em phải đảm bảo sự an toàn của em và con, đảm bảo sự an toàn của mẹ tôi, còn những việc khác tùy em.”
Dễ tính thế à? Tôi nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Vậy em mời bác gái ra khỏi Cố Trạch nhé?”
“Tùy, vốn dĩ bà ấy đã không thuộc về nơi này, tôi với mẹ… tôi chỉ cần mẹ có thể sống khỏe mạnh, tận hường cuộc sống là tốt rồi…” Cố Thanh Thiên thở dài nói.
Tôi lập tức hiểu ý anh, xem ra anh cũng rất mệt mỏi với mẹ mình.
Nhưng chung quy đó vẫn là mẹ anh, hai mẹ con thành ra thế này, trong lòng anh chắc chắn cũng rất buồn.
Tôi nắm lấy tay anh đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn tay anh, “Đừng buồn, thực ra bác gái là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, em cảm thấy dù có là mưa gió to đến đâu bác ấy cũng chống chịu được, bác ấy còn thông minh và mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào trong số chúng ta.”
“Anh biết.” Cố Thanh Thiên ôm lấy tôi, khẽ thở dài, “Chỉ là sự thông minh mạnh mẽ của bà lại dùng sai chỗ…”
Chuyện liên quan đến mẹ anh tôi cũng không nói gì nữa, chỉ lặng yên ôm lấy anh, đau lòng vì anh.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Thiên đi làm rồi thì Tạ Yên Duyên cũng đến, cô ta mặc đồ cho bà bầu, được người đỡ, dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tý một.
“Tôi đến xem xem ở phòng nào thì phù hợp.” Lúc cô ta nhìn thấy tôi, cằm chỉ hận không thể song song với bầu trời.
Tôi không nói gì cả, cách xa cô ta ra, đi đường vòng, để tránh cho cái bụng của cô ta có chuyện lại đổ lên đầu tôi.
Về đến phòng mình, tôi lấy cái điện thoại mà Toàn Hà Đăng đưa cho mình, soạn một tin nhắn gửi cho Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết, nói vơi bọn họ rằng Tạ Yên Duyên bảo rằng mình đang mang cốt nhục của Cố Thanh Thiên, với lời mời của Điền Lam, cô ta sắp đến nhà họ Cố ở, bước tiếp theo là là nhà họ Cố sẽ liên hôn với nhà họ Tạ.
Nhắn xong tin nhắn tôi bẻ gãy sim, vứt đi, để tránh để lại nhược điểm cho người khác.
Vốn dĩ tưởng rằng nghe xong tin này Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết sẽ lập tức quay về, không ngờ chỉ có một mình Sử Viên Thanh quay về, mà khéo sao lúc bà ta quay về đúng vào lúc Cố Hồng Minh đang ăn cơm với Điền Lam trong phòng ăn, mà Điền Lam đang ngồi ở vị trí của bà ta.
Sử Viên Thanh lập tức phát điên, chỉ thẳng vào mặt Điền Lam chửi bà ta tu hú chiếm tổ chim khách, lòng dạ rắn rết, lại chỉ vào Cố Hồng Minh chửi ông ta là già mà không biết xấu hổ, thứ lòng lang dạ sói.
Tôi mừng thầm là Cố Thanh Thiên không ở đây, bằng không nghe người khác mắng bố mẹ mình như vậy, không biết anh sẽ tức đến mức nào.
Điền Lam tức đến nỗi run bần bật, nhìn Cố Hồng Minh với vẻ cầu khẩn, nhưng Cố Hồng Minh cũng đang tức đến nỗi mặt mũi đỏ phừng phừng, căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến việc đứng ra che chở cho bà.
Tôi thấy vẻ thất vọng của bà ấy lại thở dài, cũng khó tránh khỏi xót xa cho bà.
Thực ra bà cũng nên biết rõ kết quả này, nếu như Cố Hồng Minh chịu đứng ra vì bà thì năm đó đã không mặc kệ bà đưa Cố Thanh Thiên rời đi.
Đợi đến khi Sử Viên Thanh mắng mệt rồi, im rồi, Điền Lam cũng không nhìn bà ta, chỉ nhìn Cố Hồng Minh nói một câu, “Tôi đi cũng được nhưng Yên Duyên thì làm thế nào? Con bé phải ở lại đây, dù sao nó cũng đang mang cốt nhục của A Thánh…”
Không đợi Cố Hồng Minh trả lời, Sử Viên Thanh đã cười lạnh nói, “Không được, vô danh vô phận, nó dựa vào cái gì mà ở lại đây? Ở đây có một Đồng Kha Kha đã đủ khiến người ta buồn nôn rồi, bà còn định cho một đứa nữa vào ở? Đừng có nẳm mơ!”
“Hồng Minh…” Điền Lam nhìn Cố Hồng Minh, thở dài nói, “Kiểu gì cũng không thể để Yên Duyên lớn bụng ở bên ngoài được? Ở lại đây tốt xấu gì còn có người chăm sóc…”
“Ai có thời gian rành mà chăm sóc nó? Nhà nó cũng đâu phải là không có người hầu, để nó về nhà họ Tạ đi, ở đây là nhà họ Cố, là nhà của tôi, người hầu của tôi!” Sử Viên Thanh lạnh lùng nói.
Cố Hồng Minh nhìn Điền Lam, rồi lại nhìn Sử Viên Thanh, “Viên Thanh, để Yên Duyên vào ở có làm sao đâu…”
“Không được! Người hầu không rảnh mà chăm sóc nó! Bọn họ còn phải chăm sóc con gái tôi!” Sử Viên Thanh hếch cằm lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều sững ra, bao gồm cả tôi.
Chẳng lẽ…
“Viên Thanh, em thực sự để Thần Tuyết làm cái việc đó à?” Cố Hồng Minh đứng bật dậy, mặt mũi đen sì hỏi.
Sử Viên Thanh cười lạnh, “Sao nào? Không được à? Một đứa con hoang sinh được hai đứa con cũng được nhét vào nhà họ Cố, con gái tôi sinh một đứa thì làm sao?”
“Viên Thanh, em thật hồ đồ, con gái vẫn còn trẻ như thế, em làm thế thì sau này làm sao nó lấy chồng được!” Cố Hồng Minh tức đến mức đập bàn bồm bộp, đũa bát trên bàn nảy hết cả lên.
“Ông yên tâm! Con gái tôi chưa bao giờ muốn lấy chồng, nó cũng không cần lấy. Dù sao trên thế giới này không có được mấy thằng đàn ông tốt, thay vì bất hạnh lấy phải thằng chồng không ra gì như tôi, không bằng ở vậy cả đời, cũng chẳng phải là không có con được! Chỉ cần nó muốn, thì sinh tám đứa mười đứa đều được. Không có lũ đàn ông khốn nạn, nó sống càng sướng!”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
10 chương
10 chương
46 chương
125 chương
30 chương
32 chương
44 chương