Chỉ thấy anh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh như băng. "Anh tới làm gì?" Tôi nhất thời không nể mặt, nếu so với người nào lạnh lùng, ngươi hạ băng tuyết, tôi liền hạ mưa đá! Xem ai lợi hại. "Tôi quấy rầy đến các người ôn chuyện sao? Thật là rất xin lỗi." Sắc mặt anh càng ngày càng âm trầm, giọng nói quái dị. "Tôi nghe không hiểu điều kỳ quái anh nói, xin lỗi không tiếp được." Tôi xoay người đi trở về. Có lẽ Nhiễm Ngạo hiểu lầm động tác mới vừa rồi của Cung Viêm an ủi tôi, nhưng bây giờ tôi không có tâm tư, cũng không có cần thiết cùng anh giải thích. Nhưng Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi. Tôi quay đầu nhìn về phía anh, nhìn đến tột cùng muốn làm gì tôi. Nhiễm Ngạo nhìn tôi , dần dần bình tĩnh trở lại, anh cúi đầu, thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi." Sắc mặt của anh thật không tốt, trên cằm có một mảnh hồ[1] xanh dài ra, có thể thấy được tối hôm qua căn bản là không ngủ. Tôi đột nhiên có chút đau lòng. "Tịnh Nhã, chúng ta trở về được không?" Anh đem tay của tôi nắm đến khóe miệng, càng không ngừng hôn hít, giọng nói giống như đứa nhỏ làm sai chuyện. Tôi nhìn ánh mắt khẩn cầu của anh, lắc đầu, vô lực nói: "Nhiễm Ngạo, tôi lớn hơn anh 4 tuổi, tôi đôi lúc bất chợt có loại cảm giác tự ti phức tạp, nhớ tới chuyện này dạ dày của tôi giống như là bị ngăn chặn, rất khó chịu. Thật." Quan trọng hơn, Nhiễm Ngạo không còn là Nhiễm Ngạo, anh giống như thời gian quay ngược thu nhỏ lại 6 tuổi, đột nhiên xa lạ, tôi thật không thể tin tưởng một người 18 tuổi có thể gánh chịu vai của phụ thân và trượng phu. Cảm giác không an toàn mãnh liệt ở trong lòng tôi, hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, lan tràn tới chật ních. "Trước kia anh khiến em có cảm giác như vậy sao?" Anh cầm thật chặt tay của tôi, không buông ra. "Trước kia không giống! Tôi nhắm mắt lại, liều mạng lắc đầu. Trước kia không giống, trước kia khi anh làm việc tôi uốn trong lòng ngực của anh tận tình làm nũng, bởi vì tôi chết cũng không nghĩ tới anh chỉ có 18 tuổi. Trước kia không giống, thật không giống. Nhiễm Ngạo nâng mặt của tôi lên, lo lắng hỏi: "Tịnh Nhã, em nhìn anh, nhìn kỹ! Anh vẫn là anh, anh không có thay đổi, kinh nghiệm của một đàn ông 24 tuổi anh cũng đã trải qua: đi học, công việc, yêu thương, anh cùng bọn họ cũng giống nhau. Tịnh Nhã, không nên bởi vì tuổi của anh liền phủ nhận hết thảy của anh! Tôi không cách nào suy tư, trong đầu xoắn thành một đoàn, chỉ có thể vô ý thức lắc đầu, đẩy anh ra, kêu to: "Nhiễm Ngạo, thật không giống với lúc trước! Chúng ta trở về không được! Anh nhìn tôi, trong mắt hiện ra thần sắc thống khổ: "Không giống, không giống, bởi vì người đàn ông em thật sự yêu xuất hiện! Anh ta trở lại! Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói gì? Cái gì là... Người đàn ông tôi thật sự yêu?" "Cung Viêm." Anh nói từng chữ từng câu "Em vẫn yêu anh ta, em một mực chờ đợi anh ta." Lửa giận trong lồng ngực đột nhiên dâng lên, tôi hướng anh hô to: "Anh không nên cố tình gây sự! Tôi cùng Cung Viêm căn bản không có gì cả! Cho dù tôi từng thầm mến Cung Viêm, cũng là chuyện nhiều năm trước. Còn có cái gì tôi đang đợi Cung Viêm..., hoàn toàn là nói hưu nói vượn. Anh cười lạnh một tiếng: "Nếu như không có gì cả, tại sao ngày đó không dám quang minh chánh đại nói cho tôi biết là anh ta đưa em về nhà? Tại sao em mới đến nhà Thịnh Hạ ở, anh ta liền tìm tới tận cửa rồi hỏi han ân cần? Tại sao anh ta lại thân thiết vơi em như vậy, em còn rất vui vẻ?" Khi người tức giận tới trình độ nhất định, trong lòng ngược lại sẽ dị thường bình tĩnh, giống như bây giờ tôi --- ngẩng đầu lên, nghênh thị anh: "Thì ra là anh cố ý ở tại chỗ này, chính là vì tìm sai lầm của tôi, sau đó để cho tôi phải tha thứ anh. Nhiễm Ngạo, anh thật hèn hạ." Anh đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt sắc bén có đau đớn không dễ dàng phát giác: "Ở trong lòng em, tôi chính là người như vậy? ! Em cứ không tin tưởng tôi như vậy?! Tôi nhìn thẳng anh: "Một tên lường gạt 18 tuổi, còn có tư cách nói tin tưởng sao?" Vừa dứt lời, anh chợt nắm vai của tôi, đem tôi cố định ở trên tường, liều lĩnh cúi người hôn tôi. Môi của anh thẳng tắp đụng vào của tôi, tôi cảm nhận được nó bởi vì tức giận mà khẽ run . Mãnh liệt va chạm khiến cho sự tê dài lan tràn ở trên môi của tôi, từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, tôi bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng lại không thể rung chuyển anh chút nào, tôi quay đầu đi, để cho đôi môi tạm thời thoát khỏi khống chế của anh, kêu to: "Nhiễm Ngạo! Buông, buông, anh có nghe thấy không! Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại dùng tay bưng lấy gương mặt của tôi, để cho tôi không cách nào nhúc nhích, nhìn anh từ từ nhích tới gần, tôi chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cắn chặt môi, trong lòng vừa hận vừa tức. "Buông cô ấy ra! Đang vào lúc này, một tiếng rống giận truyền đến. Ngay sau đó, Nhiễm Ngạo buông lỏng tôi ra. Mở mắt, chỉ thấy Lâm Dã lửa giận ngút trời đứng trước mặt. Anh gắt gao ngó chừng Nhiễm Ngạo, trong mắt tràn đầy phẫn hận. "Lâm Dã." Nhìn thấy cứu tinh, tôi vội vàng hướng anh chạy đi. Nhiễm Ngạo vừa thấy, sắc mặt xanh mét, làm bộ muốn đem tôi kéo về. Nhưng Lâm Dã chuyển người ngăn chặn ở trước mặt tôi, thuận thế đẩy Nhiễm Ngạo một phen: "Anh tới làm gì?" "Tìm đến vị hôn thê của tôi, còn cần sự chấp thuận của anh sao?" khóe miệng Nhiễm Ngạo dắt theo nụ cười lạnh lùng. Lâm Dã bị chọc giận, đột nhiên bắt lấy cổ áo Nhiễm Ngạo, cắn răng nói: "Anh cho rằng Tịnh Nhã còn có thể cùng anh trở về sao? Anh cho rằng anh là ai?" "Vậy các hạ cho mình là ai? Tại sao phải tham dự chuyện của chúng tôi?" Nhiễm Ngạo vung lên lông mày. "Chỉ bằng cái này! Lâm Dã nói xong liền ra một quyền, đánh vào trên má trái Nhiễm Ngạo. Tôi kinh ngạc đến ngây người, không nhịn được kinh hãi kêu ra tiếng: "Nhiễm Ngạo! Khóe miệng Nhiễm Ngạo bị đánh phá, đang rướm máu ra bên ngoài, tôi nhìn thấy thật vô cùng kinh sợ. Chỉ thấy anh dùng tay lau đi vết máu, cười lạnh một tiếng, chợt trả Lâm Dã một quyền. Sau đó, hai người ngươi tới ta đi, đánh nhau. Sợ quyền cước không có mắt, thương tổn con, tôi cũng không dám đi khuyên can, chỉ có thể trốn ở bên cạnh lo lắng suông. "Đừng đánh! Hai người các anh dừng tay! Tôi lớn tiếng gào thét, nhưng trong lúc kích chiến bọn họ căn bản là không nghe được lời của tôi. Mắt xem bọn anh càng đánh càng lợi hại, lòng tôi như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là vội vàng vào trong nhà gọi Thịnh Hạ ra. Thịnh Hạ vừa thấy, nhíu mày, không nói hai lời, lập tức mang thau nước lạnh, giội vào Nhiễm Ngạo cùng Lâm Dã. Hai người đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên bị nước lạnh từ trên trời giáng xuống, ngu ngơ tại nguyên chỗ. Cuối cùng dừng tay. "Đánh rồi cùng tôi trở về cục cảnh sát, chỗ bên trong đủ rộng rãi." Thịnh Hạ nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng, thật là xinh đẹp. Hai người bọn họ hậm hực nhìn đối phương, từ từ tỉnh táo lại. Sợ bọn họ động thủ lần nữa, tôi vội vàng đứng ở giữa bọn họ, hết sức tách ra hai người. "Tịnh Nhã, theo tôi trở về." Nhiễm Ngạo đột nhiên cầm tay của tôi. "Tại sao phải vậy?" Lâm Dã kéo một cái tay khác của tôi. "Bằng trong bụng cô ấy có con của tôi." Nhiễm Ngạo nheo mắt lại. Lâm Dã cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhiễm Ngạo, không buông lỏng chút nào. Không khí ngưng trệ một trận, tình thế kiếm bạt nỗ trương, chiến tranh hết sức căng thẳng, hai người nhìn chằm chằm đối phương, trong lúc vô tình tăng thêm lực lượng ở trên tay của tôi. Tôi đau đớn kêu to: "Toàn bộ buông tay cho tôi! Đau! Nghe vậy, hai người lập tức buông tay, tôi vội vàng xoa bóp hai tay đau đớn, không cần phải nói, ngày mai nhất định là có vết bầm. Không thể để cho bọn họ dông dài như vậy nữa. Tôi xoay người nhìn Nhiễm Ngạo, bình tĩnh nói: "Nhiễm Ngạo, anh đi đi." Màu da trắng nõn của Nhiễm Ngạo khiến cho mấy chỗ xanh tím trên mặt anh càng thêm rõ ràng, càng thêm dọa người. Anh nhìn tôi, cứ như vậy nhìn tôi, trong mắt hiện lên phẫn uất, u hận, nhưng ngay sau đó biến mất. Anh mím chặt đôi môi, động tác này khiến cho vết thương của anh lại hé ra, máu tươi chậm rãi chảy xuống. Anh gật đầu với tôi, sau đó đột nhiên xoay người rời đi. "Xử lý xong mấy người không biết sống chết, cho là Cung Viêm còn đang ở chỗ các em, nên trở lại, vừa lúc giúp em dạy anh ta." Lâm Dã ngồi ở trên ghế sa lon, tùy ý tôi giúp anh xử lý vết thương. "Sau này không cho phép các anh đánh nhau nữa." Tôi nhíu mày. "Đau lòng cho anh ta hay là đau lòng cho tôi." Lâm Dã nhìn tôi, cười như không cười. Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Các anh bất luận ai tanhg ai thua, tôi cũng không dễ chịu." Cách thật lâu, Lâm Dã thở dài: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với anh ta. Chỉ cần... Anh không quá kiêu ngạo." Tôi lập tức nở nụ cười: "Cám ơn." "Vậy thì vui vẻ lên chút." Anh cười xoa tóc của tôi. "Có anh, Thịnh Hạ, còn có Cung Viêm, tôi rất vui vẻ." Đây là nói thật, đời người được một người bạn thân, cả đời này của tôi có 3 , đời sau, kiếp sau sau nữa cũng thỏa mãn, còn có đòi hỏi gì. Anh nằm vật xuống ở trên ghế sa lon, thở dài : "Còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi, kết quả em còn cộng thêm hai tên phía sau, thật là làm cho tôi thương tâm a." "Được được, có tôi và anh thì rất vui vẻ. Được rồi chứ." Tôi lập tức đổi lời nói. Anh mở mắt, nghiêm túc nhìn tôi : "Thật?" "Thật." Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã có khi thật giống như con nít. "Tốt lắm, cần phải trở về, ngày mai trở lại thăm em." Anh vỗ vỗ tay của tôi, đứng dậy. Tôi đưa anh ra cửa, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn cồn i-ốt và thuốc mỡ trên bàn. "Đang lo lắng cho Nhiễm Ngạo?" Thịnh Hạ đột nhiên hỏi. Bị nó đoán trúng. "Đi xem một chút đi." Cô nói: "Nhiễm Ngạo bị thương cũng không nhẹ a." Hồi tưởng mới vừa rồi đúng là quá tuyệt tình với anh, nhớ đến thương thế của anh, trong lòng mơ hồ đau đớn, do dự một chút, quyết định trở về một chút. Thịnh Hạ lái xe đưa tôi đến cửa nhà, để tôi tự mình đi vào, cô ở bên ngoài chờ tôi. Tôi nhìn phòng ốc trong nhà, nhìn xích đu trong sân, đột nhiên một trận buồn bã, bất quá là rời đi một ngày, sao lại cảm giác dài như vậy. Nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong lòng nhất thời căng thẳng -- nơi để giày rõ ràng có đôi giày cao gót! Không phải giày cao gót của tôi! Đi nhanh vào nhà, chỉ thấy trên bàn có đến mấy vỏ chai rượu, trên mặt đất còn có miểng thủy tinh, cả phòng khách tràn ngập một cổ mùi rượu dày đặc. Đột nhiên, trong phòng ngủ trên lầu truyền tới thanh âm của một cô gái. Tôi thoáng mông lung, trong óc kêu ong ong. Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo anh... Đem những người phụ nữ khác về nhà, mang vào phòng ngủ của chúng tôi, ngủ ở trên giường của chúng tôi! Tôi thả nhẹ bước chân, từ từ lên lầu. Trái tim của tôi kịch liệt nhúc nhích, đôi môi không kiềm chế được phát run. Tôi biết tôi đang sợ hãi. Cửa phòng ngủ khép hờ, tôi ngừng thở, núp ở cạnh cửa nhìn vào bên trong nhìn. Chỉ một cái, chỉ nhìn thoáng qua, tôi liền thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất đi. Người đàn bà kia, lại là Hồ Nghi Dĩ! Mà Nhiễm Ngạo, anh lại, lại ôm cô ta thật chặt! Cho dù không nhìn thấy, tôi cũng biết mặt mình xám như tro tàn. Xong, Nhiễm Ngạo, chúng ta xong. Trong đầu không ngừng vọng lại cái ý niệm này. "Nhiễm Ngạo, anh uống say." Hồ Nghi Dĩ đang cười, cười đến rất đẹp, trong tiếng cười có vô hạn mừng rỡ. "... Không có, say hay không chỉ có tôi tự mình biết." Nhiễm Ngạo ôm chặt lấy cô ta, giống như sợ cô ta đột nhiên biến mất. "Anh thật say, Nhiễm Ngạo, em đi rót ly trà cho anh, có được hay không." "Không cần đi! Nhiễm Ngạo kêu to: "Tịnh Nhã, không cần đi! Nghe vậy, tôi giống như là phạm nhân tử hình vào giây cuối cùng trước bị tử hình được tuyên bố vô tội thả ra, máu toàn thân có thể tự do lưu động . Thì ra, đều là lỗi của rượu cồn, hại tôi chết bao nhiêu bạch cầu. Lại nhìn sang, mắt Hồ Nghi Dĩ cứng đờ một chút, cô ta dùng sức đẩy Nhiễm Ngạo ra, hổn hển nói: "Em là Hồ Nghi Dĩ! Không phải là Vệ Tịnh Nhã! Anh nhìn rõ ràng! Nhiễm Ngạo lắc đầu, dùng sức mở mắt, rốt cục thấy rõ người trước mặt cũng không phải là tôi, cho nên lạnh giọng hỏi: "Sao cô ở chỗ này?" "Nhiễm Ngạo! Tại sao? Anh không phải nói anh sẽ không yêu phụ nữ lớn hơn anh sao? Nhưng anh lại cùng Vệ Tịnh Nhã ở chung một chỗ, tại sao không phải là tôi? ! Tại sao tôi lại không thể? ! Hồ Nghi Dĩ đứng lên, hướng về phía Nhiễm Ngạo rống to. Nhiễm Ngạo vô lực nằm ngã xuống giường, từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì... Cô không phải là Tịnh Nhã." Nói xong, lực rượu lại đi lên, Nhiễm Ngạo từ từ ngủ mê man. Nước mắt từ từ lan ra, cảm động, vui mừng tràn đầy ở trong lòng. Hồ Nghi Dĩ vuốt tóc Nhiễm Ngạo, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, nhẹ nói: "Vệ Tịnh Nhã. Anh chỉ cần cô ta đúng không? Nhưng... Nếu như cô ta thấy chúng ta ngủ ở chung một chỗ... Cũng sẽ không cần anh. Nói xong, cô ta chậm rãi đứng lên, cầm lấy điện thoại di động của Nhiễm Ngạo, bắt đầu gọi điện thoại. Xem ra cô ta muốn báo cho tôi tới quan sát một cuộc tự biên tự diễn. Quả nhiên, điện thoại di động trong túi áo của tôi bắt đầu rung lên. Dù sao chuyện đã tiến hành đến nước này, tôi liền để cho cô đem trò bịp bợm này đùa giỡn xong vậy. Vội vàng bước nhẹ tới gian phòng bên cảnh, đóng cửa lại, hít sâu một cái, xác định thanh âm trấn định không việc gì, tôi nhận điện thoại: "Uy." "Vệ Tịnh Nhã sao?" Cô hỏi. "Đúng, cô là ai." Diễn trò tôi cũng được vậy. "Ngay cả thanh âm của tôi cũng nghe không rõ rồi? Mấy ngày hôm trước tôi mới nói cho cô bí mật của Nhiễm Ngạo a." "Hồ Nghi Dĩ? Đây không phải là điện thoại di động của Nhiễm Ngạo sao? Tại sao ở chỗ cô?" "Bởi vì anh ấy bây giờ đang nằm ngủ bên cạnh tôi, phải nói, là tôi cùng anh đang ngủ ở... Trên giường của các người." Cô ta cười một tiếng, nhưng nghe ra không có chút nụ cười nào: "Nói thật, cái giường này quả thật rất thoải mái." "Vậy thì thế nào?" Tôi bình tĩnh hỏi. Cô ta sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ trấn định như vậy, nhưng ngay sau đó kích động nói: "Cô nghe rõ chưa, Nhiễm Ngạo bây giờ đang ngủ bên cạnh tôi. Anh ấy nói anh ấy mệt chết đi, anh nói là cô lấy việc có thai, buộc anh cưới cô. Anh ấy nói nếu như không phải là cô đã hoài thai, anh ấy căn bản là sẽ không để ý cô! Làm phụ nữ như cô thật đáng buồn..." Cô ta nói không được nữa, bởi vì tôi cũng nghe không nổi nữa: tôi một chưởng đẩy ra cửa phòng ngủ, đi vào. "Thật đáng buồn chính là cô đó." Tôi nhìn cô ta đang khiếp sợ nói. Hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ từ trên trời giáng xuống, cô ta sững sờ tại nguyên chỗ, nhẹ buông tay, điện thoại di động rơi trên mặt đất. "Muốn cho tôi hổn hển chạy tới, nhìn thấy cô cùng Nhiễm Ngạo cởi hết quần áo ngủ ở trên giường, để cho tôi tức giận không ức chế dc, sau đó trốn đi, vĩnh rời rời xa Nhiễm Ngạo? Cô có phải xem phim truyền hình nhiều quá hay không! Cô cho rằng sau đó cô có thể ở cùng một chỗ với Nhiễm Ngạo sao? Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ làm anh ấy hận cô tận xương sao?" Tôi nổi giận nói. Hồ Nghi Dĩ từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Tôi tình nguyện anh ấy hận tôi! Như vậy ít nhất anh có thể nhớ được tôi! Tôi lẳng lặng nhìn cô: "Thật là lạ, bị người mình yêu hận mới là sống không bằng chết." Nghe vậy, cô ta giống như là bị sét đánh, sau đó thoáng cái khóc lên: "Tôi thương anh ấy như vậy, căn bản là không ngại tuổi của anh ấy. Mà còn cô, chiêm tiền cố hậu, lồng lộng lui lui, tôi so với cô có tư cách thương anh ấy hơn! Nhưng vì cái gì anh ấy chọn cô? Tại sao! Hồ Nghi Dĩ chạy về phía cửa phòng. Tôi ngạo mạn đi thong thả đến bên giường, ngồi xuống, thay Nhiễm Ngạo làm rõ cái đám tóc rối bời trên trán, trên mặt của anh có những vết bầm, nhưng không làm giảm bớt một chút tuấn tú của anh, khó trách có phụ nữ cứ mê như thế. Đột nhiên, anh bắt được tay của tôi, tôi lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn kỹ, hai mắt anh vẫn nhắm như cũ, chân mày nhẹ chau lại, chẳng qua là lẩm bẩm thì thầm: "Tịnh Nhã, chớ... Tịnh Nhã...". Tôi nắm tay của anh, Nhiễm Ngạo, tôi cũng không muốn đi, tôi thật không thể rời bỏ ngươi. Nhưng tôi bây giờ thật rất loạn, tôi không có cách nào thoáng cái tiếp nhận ngươi, bây giờ tôi còn nghĩ chưa ra, ngộ chưa ra. "Không có sao chứ." Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Thịnh Hạ, cô đi tới: "Mới vừa nhìn thấy một cô gái khóc xông ra ngoài, còn nghĩ đến các người đã xảy ra chuyện gì." "Đó là Hồ Nghi Dĩ." "Cô ta muốn thừa dịp trống trãi mà vào, kết quả thất bại." Thịnh Hạ đoán ra chuyện xảy ra. "Cô ta nói, cô ta có tư cách yêu Nhiễm Ngạo hơn tôi." Ngửi mùi rượu nồng đậm trên người Nhiễm Ngạo, tôi nhẹ nói: "Cô ta nói đúng." "Chỉ tiếc tình yêu không thể bình đẳng trao đổi, nếu không người người đều sẽ vui vẻ." Thịnh Hạ nhìn ngoài cửa sổ, thở dài, sau đó hỏi: "Tối nay bồ ở nơi này sao?" Lắc đầu, tôi còn chưa có cách nào đối mặt Nhiễm Ngạo. Lấy ra hòm y dược, xử lý tốt vết thương trên mặt Nhiễm Ngạo, giúp anh đổi lại áo ngủ, tôi liền cùng Thịnh Hạ rời đi. Chẳng qua là, trong nháy mắt đóng cửa lại, lòng thoáng cái liền vô ích . Một trận cuồng phong lớn sau cơn mưa, ánh mặt trời không còn càn rỡ như thường ngày mà biến thành nhu hòa. Gió nhẹ đem sự mát mẻ ẩm ướt trong không khí phẩy vào mặt, khiến tôi thích ý vô cùng. Tôi ngồi trên ghế dài ở công viên, nhìn giọt nước trên mặt đất, ở trong đó phản xạ cả bầu trời. "Đang ngẩn người?" Đỉnh đầu bị vỗ nhẹ nhàng, tuyệt đối là thủ pháp của Lâm Dã. "Này, nước có ga." Anh đem nước có ga đưa tới trên tay của tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa thuận tay vỗ nhẹ đầu của tôi. Không biết tại sao, cho tới bây giờ anh đều thích làm như vậy. Trước kia tôi không phục, điểm mũi chân trả thù lại, làm cho tay chân đều đau. Sau đó dần dần thành thói quen, cũng tùy ý anh đem đầu của tôi làm mõ gõ. "Gõ đầu phụ nữ có thai, sẽ khiến họ dễ sanh non." Tôi nghiêm túc nhìn anh. Mặt Lâm Dã "Chà" một chút biến trắng, vội vàng hỏi: "Có thật không?" "Đương nhiên là..." Tôi thu hồi vẻ mặt đứng đắn , xấu xa cười: "Giả a! Anh hít sâu một cái, nheo mắt lại, nguy hiểm ngó chừng tôi, ánh mắt lạnh đến làm cho người phát dò xét. Thấy hình dáng này, những người không quen anh nhất định sẽ bị làm cho sợ đến gần chết. Bất quá, tôi dĩ nhiên rõ ràng anh là con cọp giấy, ít nhất ở trước mặt tôi là phải. "Tốt lắm, tốt lắm, đừng tức giận a." Tôi cười xoa tóc của anh. Khóe miệng Lâm Dã cong lên, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Thật không có biện pháp với em." Tôi thắng lợi nháy mắt mấy cái, sau đó hỏi: "Ôi chao, sao anh biết tôi ở chỗ này?" "Mới vừa rồi cùng Cung Viêm đến nhà Thịnh Hạ, mới biết được em đi ra ngoài tản bộ . Thấy em lâu như vậy còn chưa trở về, sợ em gặp chuyện không may, nên thuận đường tới tìm em." Anh mở hai cánh tay ra, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng ánh mặt trời, vết thương trên mặt càng tăng thêm mùi vị chán chường cuồng dã. Hai thiếu nữ từ bên cạnh đi qua, len lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh. "Tịnh Nhã." Anh như cũ nhắm mắt lại: "Em có cùng tiểu tử kia hòa hảo không?" Tôi yên lặng. Tôi không biết. "Là lo lắng con không có ba ba sao?" Anh mở mắt, trong mắt có chút gì đo không biết tên lưu chuyển lên. Tôi cắn môi, như cũ không nói gì. Quả thật đơn giản như vậy thì tốt. Lâm Dã thẳng tắp nhìn tôi , trên mặt loang loáng kiên định: "Tịnh Nhã, chúng ta kết hôn đi! Miệng tôi mở rộng, ngây người như phỗng, kết hôn? Tôi cùng Lâm Dã? Không để ý tới tôi dại ra, anh cầm tay của tôi, tiếp tục nói: "Chúng ta có thể rời đi bây giờ, đến những quốc gia khác mà sống, quên hết thảy ở nơi này." Thấy tôi không phản ứng chút nào, anh lo lắng chứng nhận: "E, yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ yêu thương em, chiếu cố em, xem con em là của anh ra... Em không tin?" Đối mặt vẻ mặt thành khẩn và chân thật như thế, tôi có thể nào không tin. Tôi ôm cổ của anh, tựa đầu trên bả vai anh, Lâm Dã sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó ôm lấy tôi. Ánh mắt có chút ướt át: "Lâm Dã, cám ơn anh. Bắt đầu từ trước, anh vẫn chiếu cố tôi... Dĩ nhiên, cũng thường xuyên không có đả kích cái gì tôi, đem đầu của tôi làm mõ mà gõ, cùng tôi đoạt đồ ăn... Nhưng thật rất cám ơn ngươi." "Em đồng ý? ! Anh bắt được hai cánh tay của tôi, đem tôi kéo ra ngực của anh, khó có thể tin nhìn tôi, trong thanh âm tràn đầy vui mừng rõ ràng: "Em đáp ứng cùng tôi kết hôn?! Sức lực trên cánh tay nhất thời buông lỏng, trong mắt Lâm Dã, thứ vừa dâng lên lúc nãy rơi xuống, tan mất. "Lâm Dã, tôi biết anh đủ nghĩa khí, bạn chí cốt. Nhưng chuyện này, anh không giúp được tôi." Tôi cầm tay của anh, nói: "Sau này anh sẽ gặp được cô gái anh yêu, nếu như anh và tôi kết hôn, lúc cô ấy xuất hiện, anh sẽ không diễn ." Lời tuy như thế, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm than thở, thật là hảo huynh đệ, vì tình bạn, ngay cả tôi cũng dám cưới. Lâm Dã thẳng ngó chừng tôi, tựa hồ muốn nhìn xuyên thân thể của tôi, mà trên tay truyền đến một trận run rẩy không thuộc về tôi cho thấy sự khẩn trương cùng bối rối hiếm khi xảy ra của anh. Tôi mơ hồ dự cảm được một tia không ổn. "Tịnh Nhã, anh..." Lúc này, tầm mắt Lâm Dã bỗng nhiên chuyển, chuyển qua phía sau thân thể của tôi. Loại ánh mắt run sợ lợi hại mà bất đắc dĩ này --- thật sự quá quen thuộc --- xuất hiện vào mỗi lần có Nhiễm Ngạo. Chẳng lẽ là... Chậm rãi quay đầu vừa nhìn, quả nhiên, người nên xuất hiện đã xuất hiện. Chỉ thấy Nhiễm Ngạo vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt không sợ hãi nhẹ nhàng bao trùm ở nơi tôi cầm chặt cánh tay phải của Lâm Dã. Trong lòng hoảng hốt, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ở chung một chỗ nữa, nếu không ngôn ngữ bất hòa : không chừng lại muốn động thủ. "Lâm Dã, anh đi về trước, tôi cùng anh ấy nói chuyện một chút." Tôi vội vàng nói với Lâm Dã. Phương pháp hữu hiệu nhất để ránh khỏi bọn họ tiếp tục phát sinh xung đột chính là tách hai người ra. Nhưng Lâm Dã vẫn không nhúc nhích, chân mày nhíu chặt cùng thần sắc lo lắng biểu lộ anh không tán thành. "Lâm Dã, tôi một hồi sẽ trở về." Tôi tựa như cầu xin nhìn anh. Rốt cục, Lâm Dã bất đắc dĩ, cho Nhiễm Ngạo một vẻ mặt cảnh cáo, nhưng ngay sau đó đứng dậy rời đi. Yên lòng thở ra khí, tôi xoay người nhìn về phía Nhiễm Ngạo. Anh đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, lẳng lặng nhìn tôi, không nói được lời nào. "Có chuyện gì không?" Tôi hỏi. Anh vươn tay đem những cọng tóc trên trán tôi vuốt ra sau tai, dịu dàng hỏi: "Thật ra thì ngày hôm qua anh tới, là muốn hỏi thân thể em khá hơn chút nào không?" Tôi rũ ánh mắt xuống: "Khá." "Tối hôm qua là em tới trị thương cho anh?" Anh hỏi. Tôi gật đầu, cũng không muốn nhắc tới chuyện của Hồ Nghi Dĩ với anh, không có cần thiết. Nhiễm Ngạo khẽ thở dài, sâu kín nói: "Buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy vết thương trên mặt đã xử lý tốt, nghĩ em còn trong phòng, vội vàng đứng dậy tìm em khắp nơi. Sau đó, lại nghĩ đến em đi ra ngoài mua đồ, vẫn đợi đến buổi trưa, lúc này mới tin tưởng em sẽ không trở về ." Cô đơn và buồn bã trong giọng nói khiến cho trái tim của tôi đột nhiên có một trận đau đớn. "Sau này không nên uống rượu." Tôi xoay đầu sang chỗ khác nói với anh. "Đừng nóng giận, sau này anh không uống là được." Hai tay Nhiễm Ngạo nhẹ vòng qua eo của tôi, lỗ tai dán chặt lên bụng của tôi: "Để cho anh nghe động tĩnh của con một chút." Đứa ngốc, đã sớm nói, sau khi mang thai bốn tháng mới có thể cảm thấy thai đạp, nhưng anh chính là không tin, còn khăng khăng nói mình có thể nghe thấy. Cúi đầu nhìn mái tóc nhẹ nhàng khoan khoái của anh, ngửi mùi thơm của dầu gội đầu quen thuộc, tôi không khỏi vươn tay, muốn vuốt ve anh một phát như trước đây. "Tịnh Nhã, chúng ta trở về đi." Thanh âm rầu rĩ của anh đột nhiên truyền đến, trái tim chợt ngừng lại, tay đang vươn ra dừng lại ở giữa không trung. Tôi bị thức tỉnh, chợt thu tay về, nhẹ giọng hỏi: "Trở về, trở về nơi nào? Về nhà, hay là trở lại... Lúc tôi chưa biết chân tướng? Tay của anh nhẹ nhàng vòng quanh bụng của tôi: "Em để ý tuổi của anh như vậy?" "Đúng." Tôi thành thật trả lời: "Tôi để ý anh chỉ có 18 tuổi, tôi để ý anh lừa tôi, tôi để ý chuyện lại phát triển cho tới trình độ hôm nay. Nhiễm Ngạo, tôi không có cách nào đối với hết thảy việc này xem như không thấy." Anh ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy bi thương, thử dò xét hỏi: "Em có phải hy vọng... Hy vọng chưa từng gặp anh hay không." Tôi hoảng hốt gật đầu, nếu như không có gặp anh, cũng sẽ không yêu anh, cũng sẽ không như do dự, hỗn loạn như hiện tại. Nghe vậy, ánh mắt Nhiễm Ngạo đột nhiên co rụt lại, giống như bị lời nói của tôi đâm bị thương. Thấy hình dáng này, tôi bắt đầu có chút hối hận, vội vàng dời ánh mắt đi, trong lòng thấp thỏm bất an. Yên tĩnh đột nhiên xuất hiện, giống như là kéo dài một thế kỷ. Rốt cục, thanh âm kiên định của anh vang lên bên tôii: "Bất kể em muốn thế nào, tóm lại, anh tuyệt sẽ không buông tay em." Tôi cúi đầu, nhìn thấy dưới chân có một vũng nước, bên trong là bầu trời bao la, đột nhiên một mảnh lo lắng. Thật vất vả đuổi đi Nhiễm Ngạo, tôi buồn bực không vui trở về nhà Thịnh Hạ. Mới vừa muốn đẩy cửa ra, liền nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Lâm Dã cùng Cung Viêm. Cho là bọn họ cần bàn về chuyện tình bang phái, liền quyết định tránh. Đang vào thời khắc này, tên của tôi lại hiện ra trong cuộc nói chuyện của bọn họ, lòng hiếu kỳ khiến tôi trụ lại. "Cung Viêm, mày thật quyết định?" "Thật ra thì bốn năm trước vào ngày sinh nhật của Thịnh Hạ tao liền quyết định muốn cô ấy, nhưng tao thất ước. Bởi vì trận ngoài ý muốn kia, tao bị trọng thương, phải đi Mỹ quốc chạy chữa." Cung Viêm quyết đoán trả lời khiến cho tôi buồn bực, rốt cuộc muốn nói cho tôi biết cái gì? Còn có, Cung Viêm không phải nói đi Mỹ quốc là vì du học sao? Chẳng lẽ bên trong có nội tình khác? "Nhưng, cô ấy đã có bạn trai." Thanh âm Lâm Dã có chút do dự. "Tao hiểu." Cung Viêm nhẹ nói: "Nhưng tao không khống chế được mình, tao yêu cô ấy." Hô hấp bỗng nhiên dừng lại, tôi không thể tin được tôi sở nghe thấy -- Cung Viêm yêu tôi? ! "Nghe tới cô ấy thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, tao hận không thể đem những người đó bầm thây vạn mảnh." Thanh âm Cung Viêm lạnh lùng, tràn đầy thô bạo, làm cho người tôi không khỏi rùng mình. "Yên tâm, Lý Côn đã là thế suy sức yếu, đã sớm phái ra toàn bộ huynh đệ đi tìm hắn, không quá ba ngày, nhất định có thể tìm đến, sau đó khiến tên khốn kia sống không bằng chết." Lâm Dã cắn răng nói. "Lâm Dã, mày biết bốn năm nay tao ở trong bệnh viện làm sao vượt qua không." Cung Viêm bình tĩnh nói: "Khi bác sĩ tuyên bố tao có mười phần trăm tỉ lệ đứng lên, tao thật cao hứng. Bởi vì ... việc này ý nghĩa tao có mười phần trăm cơ hội tới bên người cô ấy. Vì tỷ lệ nhỏ bé này, tao trải qua hơn mười lần giải phẫu đau nhức khó nhịn; mỗi ngày hơn phân nửa thời gian cũng dùng để luyện tập bước đi, càng không ngừng ngã xuống, lại không ngừng bò dậy. Thường xuyên té bể đầu chảy máu, trên người luôn hiện đầy những vết bầm lớn nhỏ. Nhưng tao không cảm thấy khổ cùng mệt. Tao chỉ hy vọng có thể đứng lên một lần nữa, có tư cách ở bên người cô ấy bảo vệ cô ấy. Lâm Dã, tao đã đợi bốn năm, không có cách nào chờ đợi thêm nữa." Thanh âm thâm tình của Cung Viêm quay về ở bên tôii tôi, dần dần bay xa. Tôi bối rối nắm cổ áo: hết thảy việc này là thật? Cung Viêm yêu tôi? ! Yêu tôi bốn năm?! Tại sao có thể như vậy đây? Thì ra, nụ hôn kia là của anh. Thì ra, ánh mắt kia là thật. Thì ra, anh yêu tôi. "Tịnh Nhã? Đứng ở cạnh cửa làm gì, sao lại không vào đi?" Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Thịnh Hạ. "Nga, tôi... Dạ dày có chút không thoải mái." Tôi vội vàng che dấu: "Cho nên đứng ở ngoài cửa." Thịnh Hạ vừa mở cửa, vừa quay đầu lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện hay không?" "Không phải, có thể là... Đói bụng rồi sao, lúc nào ăn cơm a?" Tôi chuyển qua đề tài khác, đi theo cô vào cửa, Lâm Dã cùng Cung Viêm lập tức im miệng. "Chúng tôi đi ăn lẩu đi." Lâm Dã đề nghị. "Quên đi, các anh đi ra ngoài ăn đi. Tôi hơi mệt chút , ở nhà tùy tiện ăn chút gì cũng được." Nghĩ đến cùng Cung Viêm ở chung một chỗ, tôi vẫn khẩn trương lên. "Chuyện gì xảy ra, có phải tên khốn kia vừa khi dễ em hay không? Anh đã nói em không nên ở lại một mình." Lâm Dã nhíu mày. "Không có, anh nghĩ đến đâu vậy." Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận. "Mới vừa rồi em cũng thật tốt, tại sao cùng hắn nói chuyện rồi trở lại liền không được bình thường? Tên tiểu tử thúi này, lần sau đừng cho anh gặp nó! Lâm Dã vẻ mặt tức giận. "Tôi nói giỡn, chuyện ăn cơm này tôi làm sao có thể bỏ qua đây? Đi thôi đi thôi." Không có biện pháp, không muốn làm cho chuyện lớn lên, tôi chỉ có thể kiên trì cùng bọn họ đi tới quán ăn. Chẳng qua là, có lẽ là trong lòng có quỷ, vốn cảm giác hôm nay không khí có chút là lạ: tôi thì không cần phải nói, bởi vì không dám cùng Cung Viêm bên cạnh nhìn nhau, chỉ đành phải chúi vào chén đĩa trước mặt; Lâm Dã thì càng không ngừng rót rượu cho mình, lộ ra bộ dạng u sầu, còn bất chợt cho tôi ánh mắt cổ quái; Thịnh Hạ cùng Cung Viêm thì không nói được lời nào, lẳng lặng dùng cơm. Cả gian phòng chỉ nghe thấy tiếng chạm vào nhau của bát đũa thỉnh thoảng phát ra. "Tịnh Nhã, em không sao chớ, sao lại không ăn món ăn?" Cung Viêm quan tâm hỏi thăm đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Đột nhiên bị anh hỏi, tôi có chút không biết làm sao, đã quên có một thành ngữ gọi là giấu đầu hở đuôi, vội vàng gắp thức ăn cãi chày cãi cối: "Không có a, tôi đang ăn." "Sao mặt em hồng như vậy? Có phải phát sốt hay không?" Một bên Lâm Dã đưa tay che trên trán của tôi, cau mày hỏi. "Có sao? ... Mặt anh mới hồng, uống rượu nhiều như vậy." Tôi ấp úng che dấu, cuống quít muốn phủ đi tay của anh, không để ý khiến tay quơ phải ly trà, toàn bộ nước trà nóng hổi theo khăn trải bàn chảy tới trên váy. "A, thật nóng! Tôi đột nhiên cảm giác đau đớn, bị kích thích đứng lên, trong lúc bối rối chân đạp phải cái đệm ngồi, bên tôii lập tức đầy dẫy tiếng gào thét vội vàng mà sợ hãi của Lâm Dã cùng Thịnh Hạ: "Cẩn thận! . Nhưng, thân thể của tôi đã mất đi thăng bằng, thẳng tắp ngã về phía sau. Trong lúc cấp bách này, trong đầu chỉ có một ý niệm: lần này xong rồi. Trong lúc nguy cấp, một đôi cánh tay nhanh chóng ôm tôi, tôi thuận thế té ở trong lòng ngực vừa an toàn lại rộng rãi của người đó. "Đừng sợ, không có chuyện gì." Lời nói dịu dàng của Cung Viêm mang theo mùi đàn hương nhạt đến sắp không thể ngửi nổi trên người anh, khiến cho tim của tôi bởi vì chấn kinh mà kịch liệt nhảy lên dần dần bình tĩnh trở lại. "Tao chỉ hy vọng có thể đứng lên một lần nữa, có tư cách đợi ở bên người cô ấy bảo vệ cô ấy." Lời nói thâm tình chân thành của anh vẫn còn ở bên tai. Ngẩng đầu, nhìn nụ cười bình tĩnh mà dịu dàng trên mặt Cung Viêm, trong chớp mắt, tôi giống như gặp lại được mình bốn năm trước --- cái người mỗi sáng sớm đều cố gắng rời giường, nắm chặt thời gian thay trang phục (sửa soạn lâu), chỉ vì lúc vào phòng học mình có thể thật xinh đẹp đi bên cạnh anh; cái người sau giờ học bỏ chạy đi cùng đám nữ sinh lớn tiếng đàm tiếu sau lưng anh, dùng điều này hấp dẫn anh chú ý mình; cái người cho dù là một ánh mắt lơ đãng của anh, cũng khiến cho trái tim đập bịch bịch. Con người đã mất tích thật lâu của mình. "Tịnh Nhã, không có sao chứ? ! Thịnh Hạ lập tức đi tới bên cạnh tôi, đem tôi kéo ra đám hỗn loạn. "Có bị phỏng hay không? ! Lâm Dã cầm qua khăn ăn muốn lau cho tôi. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi đi rửa." Bỏ qua bọn họ, tôi bước nhanh tới phòng rửa tay. Mở vòi nước ra, dùng sức lau rửa vết bẩn trên váy. Nhưng vô luận tôi cố gắng như thế nào, trên chiếc váy màu vàng nhạt, một mảnh vết trà kia vẫn tồn tại rõ ràng như cũ -- giống như là những thứ đi xa trí nhớ kia. Tôi buông tha cho cố gắng, nhìn mình mê mang trong kính, trong lòng ngơ ngẩn không dứt, nếu lúc ban đầu, chúng tôi có thể khiến cho đối phương hiểu tâm ý của mình sớm một chút, sẽ có cơ hội ở một chỗ chú? Trong lòng có sợi tơ giao kết, không muốn lâm vào tình cảnh mê loạn nặng hơn nữa, tôi dùng sức vẫy vẫy đầu. Vệ Tịnh Nhã, không nên muốn nữa, không còn muốn nữa, thử nghĩ về Nhiễm Ngạo... Ai, tính, nghĩ anh còn nhức đầu hơn. Phòng rửa tay không phải chỗ trốn cả đời, sửa sang lại quyết tâm, tôi chuẩn bị trở về gian phòng làm một cuộc đối mặt tiêu cực. Ai ngờ vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Cung Viêm đứng ở trước cửa. Trong lòng căng thẳng, tôi không tự chủ siết chặt bàn tay -- anh muốn làm gì? "Tịnh Nhã, anh có lời muốn nói với em." Cung Viêm tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn tôi. Tôi ngây người tại chỗ, chân tay luống cuống -- không phải là muốn nói về những lời tôi mới nghe thấy chứ. "Tịnh Nhã?" Thấy tôi không có phản ứng, Cung Viêm bắt đầu nghi ngờ. "Có chuyện gì trở về rồi hãy nói." Tôi bỏ chạy, nói là tiêu cực đối mặt sẽ phải tiêu cực đối mặt. "Tịnh Nhã, chờ một chút." Anh ngăn cản tôi, trong ánh mắt ấm áp tràn đầy khẩn cầu: "Anh biết ở ngoài cửa em nghe thấy được lời của anh cùng Lâm Dã." Tôi nhất thời tay chân luống cuống, giống như là trộm bị bắt được tại chỗ. Ở một khắc đó, tôi hy vọng có người có thể tới ngăn cản anh nói tiếp, cho dù dùng 10 năm tuổi thọ để đổi cũng cam nguyện. Phụ nữ quả nhiên cần phải có một đồng đảng. Ở trong lúc nguy cấp này, Thịnh Hạ nghe thấy thanh âm, vội vội vàng vàng vọt về phía chúng tôi. "Tại sao?" Cung Viêm đưa tay ngăn cản cô. "Tôi nhìn thấy Lý Côn ở bên ngoài, lần này nhất định không thể để cho hắn chạy trốn! Thịnh Hạ đẩy ra Cung Viêm, chạy về phía trước. "Tịnh Nhã, em đưa Lâm Dã trở về nhà Thịnh Hạ trước, anh sẽ tới đón nó sau." Dặn dò xong hết, Cung Viêm nhanh chóng đuổi theo Thịnh Hạ. Nhìn anh rời đi khỏi tầm mắt, tôi thật to thở ra. Hoàn hảo, tránh được một kiếp. Bất quá, trở lại trong phòng, nhìn Lâm Dã say đến rối tinh rối mù , tôi lại không nghĩ như vậy . Chịu đựng mùi rượu, cuối cùng tôi đem Lâm Dã đỡ đến cửa. Nặng thật a! Một thân da thịt toàn bộ đặt ở trên người của tôi, thật không khi dễ tôi bây giờ là hai người a. Đem Lâm Dạ bất tỉnh nhân sự tựa vào bên tường, chuẩn bị móc ra cái chìa khóa mở cửa. Vừa mới buông tay, Chân Lâm Dã liền mềm nhũn, "Đông" một tiếng, đầu đụng phải hòm thư bên cạnh, sau đó té trên mặt đất, dựa vào tường mà ngồi, đầu buông xuống , mặt ẩn tàng trong bóng đêm. Chết! Khẳng định rơi không nhẹ. Tôi vội vàng ngồi xổm người xuống, xoa vết thương trên đầu của anh: "Lâm Dã, không có sao chứ? ! Tôi không phải cố ý, ngàn vạn lần đừng trách tôi a! Giây lát sau, anh cố hết sức mở mắt ra, mơ hồ nhìn tôi, thấp giọng hỏi: "Em... Em là ai?" "Tịnh Nhã a! Lâm Dã, tôi nhát gan, anh không nên làm tôi sợ." Tôi thấp thỏm bất an đỡ anh dậy. Hỏng bét, không phải là đầu bị té hư chứ? "Tịnh Nhã, em là Tịnh Nhã! Thanh âm của anh đột nhiên kích động lên, giống như là một loại xuyên phá sương mù, hai mắt nhìn tôi cũng rõ ràng. Rốt cục yên lòng, tôi liền nói người này cả ngày đi trong đao, thương ,súng, chỉ một cú ngã nhẹ sao lại có chuyện được? Nhìn anh đã có thể thanh tỉnh đứng lên, tôi xoay người chuẩn bị mở cửa. Đột nhiên, anh từ phía sau đem tôi hung hăng ôm lấy, nặng nề thở dốc chưa mùi rượu nồng nặc, phun lên chiếc cổ trần trụi của tôi, tôi không khỏi rùng mình một cái. Chỉ nghe anh tinh tường nói bên tôii tôi: "Tịnh Nhã, thật, chúng ta kết hôn đi." "Lâm Dã, anh say, mau buông, để cho tôi mở cửa." Tôi cố gắng giãy dụa, cử động của anh khiến cho tôi tự dưng thấy khủng hoảng. "Anh không có say! Lâm Dã đột nhiên hét lớn một tiếng, giống như là rống ra ẩn nhẫn nhiều năm qua. Sau đó xoay người tôi lại, bức bách tôi nhìn thẳng hai mắt của anh, ở nơi này, có loại điên cuồng vứt bỏ tất cả: "Anh yêu em! Cô gái em nói anh yêu, anh đã sớm gặp được, đó chính là em! Vệ Tịnh Nhã! Từ lúc mới bắt đầu, anh liền yêu em, em có biết hay không! Trái tim nhanh chóng nhúc nhích, máu bắt đầu ở trong thân thể tôi di chuyển lung tung. Ánh đèn hồng mông lung rơi xuống, để cho hết thảy ở đây cũng biến thành không quá chân thật. Tôi bắt đầu hoài nghi, có lẽ người say là tôi, cho nên mới xuất hiện những thứ ảo giác này. Cái chìa khóa rơi trên mặt đất, một trận tiếng va chạm thanh thúy xuyên qua hư ảo thức tỉnh tôi. Lúc này mới phát hiện môi của Lâm Dã đang dán chặt lấy cổ của tôi, nặng nề hôn hít lấy, mút vào . Nụ hôn nóng bỏng mà làm càn như vậy, vừa tuyệt vọng vừa bất đắc dĩ mút vào. Tôi ra sức tránh thoát, nhưng không làm được chuyện gì: hai tay của tôi đã bị tay anh giam cầm, giơ cao lên đỉnh đầu. Môi của anh từ từ di động xuống dưới, bắt đầu tiến công trước ngực của tôi, tiếng thở dốc nặng nề cùng với sự kích thích đụng chạm trên da thịt, dẫn phát tôi trận trận nổi da gà. "Lâm Dã! Không nên như vậy! Tôi kêu khóc, giãy dụa. "Tịnh Nhã, chúng ta đến những địa phương khác sinh con ra. Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ đối đãi với hai người thật tốt, yêu quý bảo hộ hai người như trân bảo! Anh nhẹ nhàng hôn vào những giọt nước mắt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào của tôi, dùng môi ngăn ngừa cơn khóc của tôi, cạy mở môi của tôi, hướng vào bên trong thăm dò. Người anh đầy mùi rượu, nhiệt độ đốt người, da thịt cứng rắn, động tác cuồng bạo mang tôi vào vực sâu hít thở không thông. Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì. Tôi không biết tất cả chuyện này phát sinh như thế nào, tôi không có cách nào hô hấp, chỉ cảm giác mình sắp hỏng mất. Đột nhiên, Lâm Dã bị kéo ra sau. Hô hấp đột nhiên buông lỏng, tôi phủ bộ ngực, chậm rãi hít thở, dựa lưng vào vách tường trợt xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khóc nức nở nữa. Khi định thần nhìn lại, nhất thời lòng nguội lại: chỉ thấy Nhiễm Ngạo sắc mặt âm trầm đáng sợ, níu lấy cổ áo Lâm Dã , giơ quyền hung hăng phất qua trên mặt anh. Lâm Dã té trên mặt đất, thở hồng hộc, khóe miệng chảy ra vết máu, giãy dụa muốn đứng lên. Lại bởi vì men say hoặc là Nhiễm Ngạo không hề báo động trước giống như dùng hết khí lực toàn thân ra một quyền thậy mạnh, cố gắng cũng phí công -- anh nặng té ngã trên đất. Anh nhìn tôi, trong mắt có hy vọng cuối cùng, lẩm bẩm nói: "Tịnh Nhã, không nên đi cùng hắn. Cầu xin em... đưng." Một người đàn ông cao hơn tôi cả cái đầu, một người đàn ông cho dù phải gãy xương cũng liều chết không hừ một tiếng, một người đàn ông tình nguyện bị đánh đến chết cũng không chịu hướng đối thủ cầu xin tha thứ, lại đối với tôi toát ra cái loại khẩu cầu làm cho người tôi thương xót này. Tôi cũng nhịn không được nữa, quên mất sợ hãi lúc nãy, đưa tay muốn đi đỡ Lâm Dã dậy, lại bị Nhiễm Ngạo kéo về. "Không cho phép gặp mặt anh ta! Nhiễm Ngạo cầm chặt tay của tôi, lôi kéo tôi rời đi. Phản kháng của tôi trong lúc anh phát ra thần sắn nguy hiểm đều tự động tan rả, chỉ có thể bị anh lôi kéo đi tới đầu hẻm, sau đó bị cưỡng chế nhét vào trong xe. "Không được, Lâm Dã say quá mức, không thể để cho anh ấy ở bên ngoài một mình, quá nguy hiểm! Tôi cố gắng mở cửa xe, lại bị Nhiễm Ngạo đè lại. "Khiến hai ngươi ở chung một chỗ mới nguy hiểm." Nhiễm Ngạo không để ý tôi phản đối, đột nhiên phát động xe. "Anh có ý gì? Không tin tôi?" "Tin tưởng người đàn ông cưỡng hôn người lại là người được em xem là bạn bè tốt sao?" Anh nhìn chăm chú vào phía trước, cười lạnh một tiếng. "Là hiểu lầm! Lâm Dã say! Tôi vô lực giải thích , ý đồ đem hết thảy ngoài ý muốn quy kết cho rượu. "Chính là say mới có thể hiện ra nguyên hình! Ai nấy đều thấy được anh ta đối với em không tầm thường, chỉ có tên ngu ngốc như em còn mơ mơ màng màng ! Nhiễm Ngạo hổn hển quở trách tôi. Có lẽ là do hormone quấy phá, nghĩ tới tất cả phát sinh hôm nay, tính khí của tôi liền trào lên, thuận tay cầm hộp khăn giấy trước mặt lên ném về phía anh, rống to: "Uh, tôi thật ngu ngốc! Cho nên mới phải ngây ngốc bị anh lừa gạt! Nhưng anh có tư cách gì nói anh ấy, anh là đại lừa gạt! Hộp khăn giấy bất thiên bất ý ném vào mặt anh, lưu lại một vết màu đỏ (tàn bạo quá vậy chị =.=), sau đó rơi xuống trên mặt đất, hẳn lặng yên không một tiếng động, nhưng nặng nề đập vào lòng tôi. Phát tiết xong lửa giận, thở lại bình thường, tôi bất an liếc trộm Nhiễm Ngạo thủy chung vẫn bất động thanh sắc. Anh vững vàng lái xe, bình tĩnh nhìn phía trước, trong xe vang lên anh thanh âm thê lương và đau thương của anh: "Vậy làm sao bây giờ? Em nói cho tôi biết, tôi phải làm sao làm em mới có thể tha thứ tôi? Làm sao làm em mới sẽ không để ý tuổi của tôi? Tôi nên làm cái gì bây giờ?" Tôi không cách nào trả lời anh, cũng không cách nào trả lời chính mình. Chỉ có thể mặc cho trầm mặc ngăn cách giữa chúng tôi. Quay đầu đi, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, những ngọn đèn đường màu vàng nhạt mờ mờ từ từ lui về phía sau, giống như là một bộ phim điện ảnh bị ngắt quãng. Đột nhiên, tôi phát hiện điều khác thường từ kính chiếu hậu -- một chiếc xe màu đen vẫn đi theo chúng tôi, đuổi không tha. Mà Nhiễm Ngạo tựa hồ cũng phát hiện tình huống này, chỉ thấy anh cau mày, mười ngón tay nắm chặt tay lái trắng bệch, cũng nhìn về phía kính chiếu hậu. Lúc này, xe chạy nhanh đến đường nhỏ hẹp, mà chiếc xe vẫn theo dõi chúng tôi lại gia tăng tốc độ, trực tiếp hướng chúng tôi đánh tới! "Tịnh Nhã! Ngồi vững! Nhiễm Ngạo hô to một tiếng, lập tức chuyển động tay lái, né tránh một kích kia. Nhưng chiếc xe phía sau vẫn đối với chúng tôi đuổi tận không buông, cũng tùy thời tiếp tục đụng chúng tôi. Lòng nhất thời nhảy lên, sợ hãi thẩm thấu đến mỗi một lỗ chân lông trên da. "Nhiễm Ngạo..." Bọn họ là ai, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Trong lòng có rất nhiều nghi vấn đáng sợ, nhưng bởi vì tim đập nhanh mà không cách nào nói ra. "Anh ở nơi này." Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi, nhẹ nói: "Đừng sợ." Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng lúc tay của anh bao lấy tay tôi thật chặt, một dòng nước ấm truyền vào bên trong cơ thể của tôi, hòa hoãn lại ý lạnh mà sự sợ hãi mang đến, cho tôi cảm giác an toàn vô cùng nặng. Nhưng... "Không được, Nhiễm Ngạo, tôi còn sợ. Bọn họ không phải muốn giết chúng ta chứ?" Loại tiết mục dịu dàng tình cảm này đối với loại người tiếc mạng sống như vàng như tôi hoàn toàn vô dụng, vừa nghĩ tới chiếc phía sau xe kia, sự sợ hãi của tôi lại nổi dậy. "Qua con đường này, phía trước chính là khu náo nhiệt, bọn họ sẽ không dám làm gì." Nhiễm Ngạo mãnh liệt nhấn ga, trên màn hình tốc độ, cây kim dạ quang màu đỏ đã xoay tròn đến hạn độ lớn nhất, ánh sáng sâu kín nổi lên, tiết lộ ra tần số nguy hiểm. Cỗ xe đoạt mệnh phía sau tựa hồ cũng cảm thấy được điều này, lại càng điên cuồng gia tốc, từ phía sau đuổi theo, nhưng không có đụng chúng tôi nữa, chẳng qua là dần dần song song cùng chúng tôi. Hoài nghi dụng ý của bọn anh, tôi nín hơi nhìn ra ngoài cửa sổ: chỉ thấy kính thuỷ tinh của chiếc xe kia từ từ chiếu xuống, đối diện tôi lại là họng súng đen sâu kín! Máu trong cơ thể lập tức bị sợ đình công, dừng lại việc chuyển khí đến não bộ, cho nên, ở trong đó trống rỗng. Tôi chỉ có thể cững ngắc duy trì động tác, ngay cả ánh mắt cũng không cách nào dời đi. "Tịnh Nhã, mau gục xuống! Nhiễm Ngạo chợt đem tôi kéo vào trong ngực. Đầu của tôi chôn ở lồng ngực của anh, trước mắt một mảnh hắc ám, chỉ nghe thấy thanh âm nhảy lên thật nhanh của trái tim, phân không rõ là thuộc về ai. "Phanh! Một tiếng súng trầm thấp cùng tiếng thanh thuý của thuỷ tinh bị vỡ vang lên bên tôii. Tôi cảm giác được xe mãnh liệt chuyển về phía bên trái , ngay sau đó một đạo tiếng tanhg chói tôii phá vỡ không gian chung quanh. Còn chưa kịp phản ứng, va chạm mãnh liệt lại đến. Trước lúc mất đi tri thức, tôi cảm giác mình bị ôm thật chặc, mà không biết nước từ đâu đến đang không ngừng rơi trên mặt tôi, một giọt một giọt, mùi tanh ngọt lan tràn...