Ngoại Cảm
Chương 5 : Có người nhảy lầu
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Nghe thấy tiếng xôn xao dưới lầu, Tôn Ảnh mới vừa thu âm xong một bài hát, hiện đang đứng nghỉ ngơi vội vàng mở cửa sổ ra xem náo nhiệt. Thị lực của gã rất tốt, hơn nữa thi thể của người nhảy lầu kia đúng lúc ở ngay dưới ánh đèn, máu tươi đang chầm chậm rỉ ra phản chiếu lại ánh đèn, khiến vũng máu sền sệt đó chợt sáng tới mức chói mắt.
Vì vậy Tôn Ảnh vừa liếc mắt đã nhận ra, quần áo trên người người nhảy lầu kia hình như giống hệt của anh Trạch. Tào Hiểu Phong bị tiếng kêu sợ hãi của gã thu hút, cũng đi đến bên cửa sổ nhìn một chút, sau đó cuống cuồng hét lên: "Cao Nhất Trạch đang ở đâu? Cao Nhất Trạch đâu rồi?"
Trợ lý ôm mấy chai nước suối chạy vào phòng thu âm, không rõ tình hình nên nói: "Anh Trạch đang ở trên sân thượng. Mỗi khi thu âm xong đều thích lên đó đứng hóng gió một hồi."
Nghe thấy người nọ đang ở trên sân thượng, Tào Hiểu Phong thậm chí còn khủng hoảng hơn, vội vàng vọt ra ngoài chạy tới thang máy. Gã vừa bấm số gọi cho Cao Nhất Trạch vừa điên cuồng ấn nút đi lên của thang máy, mặc dù rất không muốn nghĩ nhiều, nhưng giọng điệu gã vẫn run rẩy giọng mà nói: "Tôi lên sân thượng tìm một chút, các cậu xuống dưới nhìn xem người nhảy lầu đó là ai."
"Hả, được, tôi xuống ngay!" - Trợ lý thậm chí không dùng tới thang máy, cậu ta trực tiếp chạy thẳng xuống cầu thang. Tôn Ảnh theo sau lưng cậu ta không ngừng nói: "Không phải là anh Trạch, tuyệt đối không phải! Chắc chắn là người nọ đụng hàng với anh Trạch thôi!"
Thế nhưng, khi hai người chen qua được đám đông, lúc thấy rõ mặt mũi của thi thể, đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy. Người nhảy lầu thực sự là Cao Nhất Trạch! Đầu anh ta bị vỡ nát bét, tứ chi cũng gãy lìa, đôi mắt trợn to, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng, bộ dạng cái xác trông hết sức thê thảm.
Trong đám đông chợt có người hét lên: "A! Sao người này trông quen mắt quá! Hình như là một minh tinh đó!"
Đám đông vây xem nghe nói người chết chính là một minh tinh, lòng hiếu kỳ không khỏi càng lớn hơn, họ sôi nổi lấy điện thoại ra chụp hình và quay video lại.
Trợ lý sợ choáng váng một hồi mới kịp phản ứng, vội vàng cởi áo khoác ra che trên đầu Tôn Ảnh, lôi lôi kéo kéo gã trở về cao ốc. Bây giờ, đầu óc Tôn Ảnh đã đặc quánh lại như hồ dính, căn bản không chấp nhận được hiện thực, cũng không thể suy nghĩ được điều gì, mang vẻ mặt đờ đẫn đi vào thang máy.
Tào Hiểu Phong không tìm được Cao Nhất Trạch trên sân thượng, gã ngay lập tức ý thức được tình hình không ổn, sau khi quay về phòng thu âm thì thấy cả trợ lý lẫn Tôn Ảnh đều là bộ dạng bị dọa sợ hết hồn, cho nên cũng hiểu ngay. Cái thi thể dưới lầu kia quả nhiên là Cao Nhất Trạch! Người nọ một giây trước còn sống sờ sờ, sao một giây tiếp theo lại chết rồi? Cậu ta chính là cái cây hái ra tiền đó!
Tào Hiểu Phong khó nén đau lòng, một mặt kêu người xuống dưới lầu duy trì trật tự, đuổi đám đông đi, mặt khác gọi điện thoại cho công ty và cảnh sát nhờ giúp đỡ. Sau khi đám đông vây xem biết rõ danh tính của Cao Nhất Trạch thì càng xôn xao hơn, nghĩ đến việc hiện giờ tin tức Cao Nhất Trạch nhảy lầu bỏ mạng đã bị những người "tốt" xung quanh phát tán hết lên mạng, gã áp lực không thể kiềm được, chỉ có thể vừa đi vừa xem xét tình hình.
Tào Hiểu Phong không hổ là người đại diện kim bài của Tinh Huy, cho dù đang hoảng loạn tới mức hai tay run rẩy vẫn không mất khả năng suy nghĩ, giải quyết hậu quả vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Trái lại, Tôn Ảnh thì đang run sợ như sắp phát điên, không ngừng bứt tóc thì thầm: "Sao Anh Trạch lại chết được chứ! Tại sao anh ấy phải nhảy lầu? Mới vừa nãy anh ấy còn nói thu âm xong sẽ chơi game với tôi mà! Sao anh ấy lại chết!"
Thế nhưng người cũng đã chết rồi, cho dù không muốn tin tưởng, thì hiện thực cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.
Do nghe nói người chết là một minh tinh idol rất nổi tiếng, nên xe cảnh sát và xe cứu thương tới rất nhanh. Nhân viên cấp cứu chỉ nhìn qua mấy lần thì lập tức khoát khoát tay bỏ đi, ý nói không cần cấp cứu, cảnh sát thì ở lại bảo vệ hiện trường, chụp ảnh lại làm bằng chứng, tra hỏi các nhân chứng tại đó. Tào Hiểu Phong và Tôn Ảnh liên tục phối hợp đến hai ba giờ sáng mới được phép rời đi, tất nhiên về đến nhà cũng khó mà ngủ được.
Cùng lúc đó, tin tức Cao Nhất Trạch nhảy lầu bỏ mạng đã nổ tung internet và giới giải trí. Anh ta còn rất trẻ, tiền đồ rộng lớn, ngoại hình điển trai lại vô cùng tài năng, tại sao anh ta phải tự sát chứ? Không có lý do gì nha! Không, có thể không phải anh ta tự sát, mà là bị người ta mưu sát! Giới giải trí rất xô bồ, cạnh tranh lại khốc liệt, mà Cao Nhất Trạch thì bỗng nhiên nổi tiếng, có lẽ đã ăn mất miếng bánh của ai đó...
Trong một đêm, vô vàn thuyết âm mưu ầm ầm ra đời, cư dân mạng cái gì cũng nói được, và tuyên bố của Phạn Già La trên Weibo lúc trước cũng khiến rất nhiều người khủng hoảng.
【Cái chết chỉ là sự khởi đầu của diệt vong, đừng tới những chỗ cao】, một cư dân mạng từ từ gõ ra một hàng chữ: Có phải tại tôi nghĩ nhiều không? Hay Phạn Già La thật sự đã sớm biết Cao Nhất Trạch sẽ nhảy lầu chết?
【Đúng rồi đúng rồi, status trên Weibo cậu ta chính là nói về cái chết của Cao Nhất Trạch đó!】
【Không thể nào! Nếu cậu ta thực sự nhắc tới chuyện này, vậy sao cậu ta biết trước được chứ? Là biết trước hay là **? A a a! Tôi không dám nghĩ nữa, quả thực càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!】
【Tôi cũng cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan tới Phạn Già La, nếu không cậu ta sẽ không đăng cái status đó! Chỗ cao, cái chết, tiên đoán cũng chính xác quá đi? Tôi không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy!】
【Tôi cũng không tin! Phạn Già La, sao người chết không phải là mày!】
Khủng hoảng qua đi, cơn giận dữ khổng lồ đã xâm chiếm tâm trạng của các fan hâm mộ, bọn họ bắt đầu điên cuồng công kích tài khoản Weibo của Phạn Già La, yêu cầu hắn lập tức đưa ra một lời giải thích, thậm chí còn có người liên tục bấm gọi 110, nói cảnh sát hãy điều tra kỹ càng những hành tung gần đây của hắn.
- --
Hôm sau, Tôn Ảnh vừa chợp mắt được một lát thì lại bị gọi tới đồn cảnh sát phối hợp điều tra, gã chống hai tay trên bàn, nhìn nhân viên tổ điều tra bằng cặp mắt đỏ quạch, rồi vô cùng chắc chắn mà mở miệng: "Anh Trạch không thể nào tự sát được, là Phạn Già La giết anh ấy! Các người kiểm tra camera đi, chắc chắn tối qua Phạn Già La đã xuất hiện trên sân thượng! Nó đã sớm lên kế hoạch đẩy anh Trạch xuống lầu!"
Trải qua một đêm điều tra, cảnh sát cho rằng cái chết của Cao Nhất Trạch có rất nhiều điểm khả nghi. Ở phần lưng áo khoác của Cao Nhất Trạch có một vệt xước, là do ma sát tạo thành, mà trên lan can sân thượng cũng thu được một ít sợi vải màu đen, chất liệu tương tự với áo khoác của nạn nhân, và còn trùng khớp với vị trí nạn nhân rơi xuống, hơn nữa trên mặt của cái xác lại là biểu cảm ngạc nhiên, cho nên cảnh sát có lý do hoài nghi nạn nhân bị người khác đẩy xuống, vì vậy lập tức gọi người thân và bạn bè của nạn nhân tới, hỏi bọn họ có từng có thù oán gì với Cao Nhất Trạch hay không.
Tôn Ảnh chợt nhớ đến Phạn Già La đầu tiên, tiếng gào của gã vừa dứt, một viên cảnh sát tầm 20 tuổi vội vã chạy vào, nâng tập văn kiện trong tay lên: "Sếp, đây là báo cáo của phòng pháp chứng, sợi vải dính trên lan can sân thượng quả nhiên thuộc về áo khoác của Cao Nhất Trạch; chất sơn và vết rỉ sét trên vệt xước của áo khoác cũng tương đồng với vết rỉ sét và nước sơn của lan can sân thượng; vệt xước trên áo khoác cũng trùng khớp với độ cao của lan can. Nói cách khác, Cao Nhất Trạch đích thực là quay lưng về phía lan mà ngã xuống, điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường!"
"Được, nếu là quay lưng về phía lan can mà ngã xuống, thì chúng ta có thể tạm thời xác định đây là một vụ án giết người. Dĩ nhiên, cũng có thể là do Cao Nhất Trạch trượt chân té xuống, nhưng căn cứ vào những manh mối mà chúng ta đang nắm giữ trước mắt, tôi cảm thấy loại khả năng này khá nhỏ, tại hiện trường cũng không phát hiện ra bằng chứng nào đủ để chứng minh là Cao Nhất Trạch đã trượt chân té chết, trước hết chúng ta cứ lập hồ sơ đã, cậu viết báo cáo vụ án đi." - Một người đàn ông tầm 25-26 tuổi trầm giọng mở miệng. Y là đội trưởng của tổ trọng án này, xuất thân từ bộ đội đặc chủng, năm nay vừa giải ngũ đã bị điều đến thủ đô Bắc Kinh, đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự trực thuộc Cục Cảnh Sát. Nếu không phải y rất có năng lực, thì một thằng ranh mới xuống núi như y còn lâu mới được trọng dụng như vậy.
Ngoại hình của y cũng rất đặc sắc, mỗi một đường nét và góc cạnh trên khuôn mặt đều rất sắc bén, sâu sắc hoang dã hệt như dao găm, không chút nhu hòa mềm mại, đôi mắt hẹp dài vô cùng thâm thúy, lúc nhìn vào người khác thì hệt như mắt chim ưng, lộ ra sức mạnh có thể chọc thấu lòng người. Lúc y tham gia thẩm vấn, thường thì người bị thẩm vấn người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này, y đang nhìn chằm chằm vào Tôn Ảnh, hỏi: "Tại sao lại nói Phạn Già La là hung thủ? Cậu có chứng cứ à?"
"Đương nhiên là tôi có!" - Tôn Ảnh run run tay móc một tờ giấy trong túi quần ra, giọng điệu vừa hận vừa sợ: "Các người có thấy status nó đăng trên Weibo chưa? Nó nói anh Trạch đừng tới những chỗ cao, nếu không sẽ chết! Còn bức tranh này nữa, cũng là nó vẽ đó. Sao nó có thể biết trước chuyện anh Trạch sẽ té lầu chứ? Trừ khi là nó giết anh ấy! Các người mau đi bắt nó đi, đây chính là chứng cứ! Chắc chắn nó đã lên kế hoạch giết anh Trạch từ lâu rồi!"
Bức tranh bị vò tới nhăn nhúm, các mép cũng hơi bị hư hại, không biết Tôn Ảnh lấy ở đâu ra, nhưng nội dung bức tranh vẫn rất rõ ràng, vuốt thẳng là có thể xem được.
Đội trưởng tổ trọng án chăm chú nhìn chứng cứ mới xuất hiện, ánh mắt liên tục lóe lên: "Bức tranh này vẽ hồi nào? Cậu tả lại tình huống lúc đó lần nữa đi, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào."
" Được..." - Tôn Ảnh vội vàng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó, rồi cắn răng nói: "Các người mau đi điều tra Phạn Già La đi, tôi dám lấy tính mạng ra cược, anh Trạch chắc chắn là do nó giết! Không ai khác ngoài nó!"
"Trước mắt không có bằng chứng xác thực, rốt cuộc ai là hung thủ, bất kỳ ai cũng không thể tự tiện kết luận. Có điều chúng tôi sẽ điều tra vị Phạn Già La tiên sinh này, cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối. Đây là danh thiếp của tôi, về sau chúng tôi có thể còn cần cậu phối hợp, hy vọng cậu có thể đến theo lời mời. Nếu nghĩ ra bất kỳ manh mối hữu ích nào thì cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." - Người đàn ông đưa một tấm danh thiếp đưa tới.
Tôn Ảnh cúi đầu nhìn, trên đó chỉ có một cái tên và một dãy số điện thoại: 【Trang Chân, 139XXXXXXXX】.
- --
Sau khi Tôn Ảnh rời đi, Trang Chân gõ bàn nói: "Trọng điểm chính trước mắt chính là điều tra Phạn Già La, căn cứ vào tình huống hiện tại, cậu ta là đáng nghi nhất. Ngoài ra phải điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, xem xem ngoài Phạn Già La ra, nạn nhân còn có kẻ thù nào khác không. Kêu phòng pháp chứng khẩn trương làm báo cáo giám định về những vật chứng tìm thấy tại hiện trường, xem thử có thể tìm ra manh mối nào có liên quan tới hung thủ không."
"Yes, sir!" - Các thành viên trong tổ cùng hô to đáp ứng, sau đó chia nhau hành động.
Cùng lúc đó, tin đồn Phạn Già La là hung thủ giết người đã bắt đầu lan truyền rộng rãi trên mạng. Hắn từng bị mấy fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch bao vây quanh chung cư, những người trẻ tuổi này mang tâm trạng xúc động phẫn nộ không ngừng hô to khẩu hiệu, yêu cầu hắn giết người phải đền mạng, có người còn chạy đến cục cảnh sát, ép buộc cảnh sát phải lập tức bắt giam Phạn Già La, nếu không bọn họ sẽ ngồi ở ngay cửa kháng nghị.
Cao Nhất Trạch là minh tinh lưu lượng mới nổi tiếng gần đây, cái chết của anh ta đương nhiên nhận được sự chú ý chưa từng có của giới truyền thông và dân chúng. Dưới tình huống này, tổ trọng án phải chịu áp lực cực lớn, đang chuẩn bị dốc hết toàn lực điều tra tung tích của Phạn Già La, nhưng không ngờ đối phương đã chủ động tìm tới cửa. Hắn ngồi ngược sáng trong phòng thẩm vấn, mặt mũi có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lại hết sức sáng ngời, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, hai sắc thái tương phản đến cực hạn lại vô cùng xinh đẹp, khiến ánh mắt của tất cả người khác phải đau nhói.
Một nữ cảnh sát ngơ ngác nhìn hắn, miệng cũng quên ngậm lại. Mọi người trên mạng đều luôn nói Cao Nhất Trạch visual* của STARS, trước lúc này đây, cô cũng đồng ý hai tay hai chân với bình luận đó. Nhưng hiện tại, cô chỉ muốn hét lên với cả thế giới —— Mau đến đây xem, chỗ này có thiên sứ giáng trần!
*Visual được hiểu là một nghệ sĩ sở hữu gương mặt rất nổi bật, cực kì xinh đẹp, đáng yêu mà ai nhìn vào cũng ấn tượng, phải chú ý đến và không thể nào quên được. Visual không nhất thiết phải là người giỏi nhất nhóm nhưng là người đóng vai trò quan trọng nhất. Họ chính là gương mặt đại diện của nhóm, giúp khán giả nhớ đến tên nhóm.
Cô dám lấy tính mạng ra bảo đảm, gương mặt này của Phạn Già La chắc chắn là gương mặt đẹp nhất giới giải trí! Nhất định là do hắn không ăn ảnh mà! Dù bạn biết rõ hắn đầy rẫy scandal, dù bạn biết rõ tính tình của hắn vô cùng tồi tệ, đức hạnh vô cùng thấp kém, thế nhưng, sau khi bạn tận mắt nhìn thấy hắn, bạn lập tức không thể chán ghét dù chỉ là một chút.
Bị tất cả mọi người cả ngoài sáng lẫn trong tối quan sát, soi mói, nhưng Phạn Già La hoàn toàn không có chút khẩn trương hay lúng túng nào. Hắn nhìn đồng hồ treo tường, mặt mày trầm tĩnh.
Sau khoảng mười phút, Trang Chân mới mới không nhanh không chậm bước vào phòng thẩm vấn, đi thẳng vào vấn đề: "Phạn tiên sinh, tối hôm qua lúc 9 giờ, cậu đã ở đâu?"
Phạn Già La khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, giọng điệu ôn hòa: "Từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ tối qua, tôi ở câu lạc bộ Paderson, nơi đó có camera, các anh có thể kiểm tra lại."
"Bức tranh này do cậu vẽ phải không?"
"Phải."
"Tại sao lại vẽ một bức tranh như vậy?"
"Không tại sao cả, trùng hợp thôi."
"Nhưng hình như không quá mấy ngày, Cao Nhất Trạch lại giống như bức tranh này mà nhảy lầu chết, cậu giải thích thế nào?"
"Không có gì để giải thích, trùng hợp mà thôi."
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
305 chương
30 chương
38 chương
221 chương
12 chương
82 chương