Ngộ Phật

Chương 110 : Rời vỏ

TUI MUỐN BÁO CÔNG AN! Thù Vọng không nán lại Dung Trần quá lâu, cậu chỉ ở chơi nửa ngày, Hạch Đào Nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu chừng ấy thời gian. Thường Hạch Đào Nhỏ không thơm thảo thế đâu, Giang Trừng mà bế thì luôn phải ứng phó với các kiểu chíu khọ chả biết do đâu của bé, loi nhoi không yên khắc nào. Nhưng khi được Thù Vọng bế, con nhóc này lại chẳng quấy đến vậy, mà dẫu có rục rịch mảy may, người ta chỉ cần xoa đầu vỗ lưng là nó xuôi ngay. Giang Trừng chồm hổm ngồi kế đăm chiêu mãi vẫn không hiểu, sau rốt đành phải lý giải cái sự thân thiết lạ kỳ này là do khí chất của Thù Vọng quá sạch sẽ, vô thức khiến người ta muốn tiếp cận. Hạch Đào Nhỏ ưa nước, Thù Vọng chẳng chính là dòng suối mát lành giữa non cao đấy thôi. Thuở ấy Thù Vọng mới mấy tuổi đầu cũng đã dỗ ngọt được Giang Trừng tỷ tỷ nhà này kia mà. Giang Trừng thở than, bế Hạch Đào Nhỏ đang giãy giụa đòi Thù Vọng, chào tạm biệt cậu. Hạch Đào Nhỏ đang níu chặt một tay Thù Vọng, cậu không dám giằng ra, dây dưa không dứt. Giang Trừng mỉm cười hiền hậu, nhanh tay thọc lét bé con. Nhóc này cực kỳ sợ nhột, Giang Trừng thường xài chiêu này ghẹo nó, lần này vẫn thế, Giang Trừng vừa sờ vào, Hạch Đào Nhỏ nãy không chịu buông đã giật phắt tay lại, cuộn thành sâu róm trong lòng cô. Hạch Đào Nhỏ bị nhột, phá lên cười vài tiếng rồi lại sực tỉnh, bắt đầu ê a giận dỗi, thấy nó sắp ra chiêu khóc to tất sát, Giang Trừng tức thời ném bổng con lên, khiến nó hoảng hồn kêu réo. Giày vò nhau một lúc, Hạch Đào Nhỏ đáng thương không chống nổi bà mẹ quỷ quái nhà mình, im ắng hẳn. Tuy không nhìn thấy nhưng Thù Vọng cảm nhận được, nghe tiếng thét của Hạch Đào Nhỏ, cậu không khỏi ngờ vực: “Giang Trừng tỷ tỷ, làm thế… không sao ạ?” Giang Trừng bình thản vê cánh môi đang bĩu ra của bé con, “Đương nhiên là không, Hạch Đào Nhỏ thích được tung lên cao lắm.” Thù Vọng: “Sắp tới đệ phải đến vùng tử giới xuất hiện rối ma ở miệt tây, chốc lát không thể sang thăm, Giang Trừng tỷ tỷ bảo trọng.” Giang Trừng: “Đi đi, chị cũng phải ở lại Dung Trần chăm Hạch Đào Nhỏ một thời gian, lần tới gặp có khi Hạch Đào Nhỏ đã biết gọi em là anh rồi cũng nên. Em ngoài kia nhớ cẩn thận, có gì cứ gửi thư báo chị.” “Vâng.” Thù Vọng lần lữa hồi lâu, lấy một chuỗi vòng đen thẫm có tua đỏ từ tay áo ra, “Đây là vòng đệ đeo lúc nhỏ, tặng Hạch Đào Nhỏ ạ.” Tuy hù Vọng chỉ nói sơ qua về chiếc vòng, song Giang Trừng vừa nhận lấy đã thấy khoan khoái hẳn ra, biết ngay đây không phải vật tầm thường. Bởi ma chủng dị hoá có thể sẽ ảnh hưởng đến Hạch Đào Nhỏ, chuỗi vòng này rất hợp với bé. Thù Vọng hẳn không biết rằng Hạch Đào Nhỏ bị ma chủng bám vào, chắc thấy bé thích mới tặng cho thôi. Dõi theo bóng lưng xa dần của Thù Vọng, lại trông sang cặp mắt đỏ hoe ầng ậng nước của con, sao Giang Trừng cứ thấy mình như Vương Mẫu Nương Nương vậy chèn? Sai quá sai hà! Ngoài hạt hạch đào đeo cổ và quả trứng rồng thì chuỗi vòng tay ấy là món mà Hạch Đào Nhỏ thích nhất, vòng phải quấn đôi mới vừa tay, thường “được” bé bỏ vào mồm gặm. Quãng thời gian chăm con ở phái Dung Trần sơn yên bình những chuyện lông gà vỏ tỏi, như đá sỏi dưới đáy sông trong veo, đưa tay xuống vớt mới thấy lấp lánh muôn màu. Đương nhiên không thiếu mấy bận khổ cực mệt mỏi dỗi hờn, song cũng nhiều lắm những khi mừng vui cảm động. Giang Trừng ngày ngày dõi theo Hạch Đào Nhỏ biết bò, đứng vững, rồi gọi mẹ. Nơi đây gọi mẹ là “nương”, “a mẫu”, vân vân… song Giang Trừng lại dạy Hạch Đào Nhỏ hai chữ cha và mẹ*, bé gọi cô bằng cả cha lẫn mẹ, hẳn đã đinh ninh hai danh xưng ấy chỉ mỗi cô thôi. Hạch Đào Nhỏ cũng biết gọi cậu, Giang Trừng dạy riêng bé đấy, đến khi bé tròn vành rõ chữ, cô đã vui vẻ ghi âm lại gửi cho Hạc Kinh Hàn. *Baba mama đó, gọi theo kiểu hiện đại Thành thử sau đấy một hôm, Hạc Kinh Hàn tắm máu sang thăm chị và cháu gái. Ngoài kia lắm rối ren, hắn đôn đáo khắp nơi, bận tới mức không kịp thay đồ, đến nơi bị Giang Trừng ép ăn thật nhiều đồ bổ, thoả thuê bồng bế cô cháu gái hiếu động, rồi lại vội vã rời đi. Từ lúc Hạch Đào Nhỏ biết nói, đỉnh Bạch Tín của Giang Trừng đón càng nhiều khách hơn. Trò lớn Phong Hữu Chỉ vốn ngụ nơi đây không muốn chung đụng với Hạch Đào Nhỏ, nghe đâu là do chẳng trị nổi bọn trẻ con, bà cô Giang Trừng ưa chơi học trò bèn thẳng thừng đem bé con ra ghẹo hắn, sau rốt khiến Phong Hữu Chỉ phất áo chạy đi nương náu đám “bạn đánh bạc” cùng dãy Bạch Linh. Trò út Giang Nguyệt thì khác hẳn Phong Hữu Chỉ, nó thương Hạch Đào Nhỏ hơn cả Giang Trừng, là kiểu yêu đến hư người ý. Một người nhu nhược như nó đã thay da đổi thịt sau phen “dạy dỗ” của sư huynh, song vẫn cam lòng nuông chìu Hạch Đào Nhỏ, chả bao giờ phật ý, là tấm gương bà chị nhị thập tứ hiếu điển hình. Thế nên ngoài “cha”, “mẹ” và “cậu”, danh xưng thứ tư mà Hạch Đào Nhỏ biết gọi là “chị”. Sư phụ Bạch Nhiễm Đông và đại sư huynh Bạch Linh cũng thường tới thăm Hạch Đào Nhỏ, dạy bé gọi mình mãi, Trịnh Dao thích trẻ con, thỉnh thoảng Giang Trừng bận sẽ nhờ Trịnh Dao dắt bé đi chơi. Yến Phù Tô càng năng đến hơn, mười lần hết chín đem quà cho bé con. Đệ tử của đại nhị sư bá tu luyện xong cũng hay sang với bé. Trong số này thì chị em sinh bà nhà họ Chân tới lui nhiều nhất, mấy bộ váy xinh xắn của Hạch Đào Nhỏ đều là thành phẩm họ tặng. Tạ nhị sư bá chơi trội hơn cả, ông vừa hay tin Hạch Đào Nhỏ biết nói đã cố công chạy đến dạy bé đọc thơ, đứa trẻ mới biết gọi cha mẹ cậu thì thơ thẩn nỗi gì. Bác hai Tạ dào dạt gió xuân hướng dẫn hồi lâu, bé con nghêu ngao lung tung một thoáng mà ông lại còn cảm thấy êm tai, nghe rồi xoa đầu bé khen lấy khen để, ngày ngày giảng đủ loại thi từ ca phú. Cặp thầy giáo học sinh này chả ai hiểu người nọ đang huyên thuyên điều chi thế mà lên lớp đến là vui vẻ, Giang Trừng hết biết nói gì luôn. Hạch Đào Nhỏ một tuổi được mọi người yêu thương chăm sóc đã biết đi, bảo để mẹ bế thì bé con lại thích đi lạch bạch như vịt hơn. Đụng ngang chạm dọc sôi nổi hoạt bát, Giang Trừng và tất cả những đồng môn từng gặp Hạch Đào Nhỏ đều cảm thấy con nhóc này y như dây pháo vậy. Mới đầu Giang Trừng còn thon thót kẹp sát đỡ con, sau quen rồi dứt khoát lấy dây vải chắc buộc Hạch Đào Nhỏ lại, mặc bé chạy nhảy khắp chốn, cô đi theo sau, chờ bé ngã thì khéo léo kéo nhẹ sợi dây. Thi thoảng mệt rồi lại nghỉ, Giang Trừng cầm dây ngồi vắt vẻo trên đôn đá, Hạch Đào Nhỏ lăn lộn giữa bụi cỏ bên cạnh. Ngày nào đệ tử dãy Bạch Linh và nhóm hàng xóm cũng thấy Giang Trừng dắt con đi chơi, trông vui cực, không khỏi phì cười. Đi phía trước là đứa trẻ mũm mĩm chớp cặp mắt to thám hiểm thế giới mênh mông bến bờ, bước đàng sau là mẹ ruột biếng nhác cầm dây mỉm cười dõi theo, thi thoảng còn ghẹo bé một phen. Ví như phất tay ra chiêu hoá linh khí núi rừng thành bướm, khiến bướm ta vỗ cánh chập chờn trước mặt Hạch Đào Nhỏ, tới lúc bé thích thú muốn tóm thì bướm tan biến mất rồi. Cái trò ghẹo trẻ con này bách phát bách trúng, thậm chí Giang Trừng còn không bột gột nên hồ, biến tấu thành các chiêu khác nhau. Chưa thấy ai làm mẹ kiểu này bao giờ, kha khá tu sĩ bắt gặp cặp mẹ con kỳ lạ này đều vô thức nhủ thầm thế đấy. Cơ mà thực ra Giang Trừng chăm Hạch Đào Nhỏ rất ổn, bé con khoẻ mạnh, lòng đầy tò mò, đi được chạy tốt, ngày ngày bị mẹ chọc cười hỉ hả, hiếu động không thôi. Ngoài bản mặt hơi chíu khọ ra thì vẫn là một đứa trẻ lễ phép, trời sinh có tính bao che người nhà nữa chứ. Hôm nọ Giang Trừng đưa Hạch Đào Nhỏ ra ngoài chơi, khéo thay gặp phải một đệ tử ngoại môn cấp thấp của dãy Bạch Linh đang bị một đệ tử hệ khác làm khó, Giang Trừng chưa kịp làm gì, bé đã xông thẳng sang nhả đụn lửa tý teo, đốt thủng cả áo tên đệ tử khi dễ người ta kia. Bởi có lần Giang Trừng dắt bé đi dạo, chõ các đệ tử mặc đồng phục trắng bảo đấy là người nhà mình, không xơi được. Các đệ tử nọ cũng thương Hạch Đào Nhỏ lắm, thường ngày bé chẳng ừ hử gì, Giang Trừng tưởng bé không hiểu, sau mới biết bé vẫn luôn nhớ rõ trong lòng. Cô chưa dạy mà Hạch Đào Nhỏ đã tự dùng được linh lực hệ hoả, tư chất cao đến nỗi sư phụ sư bá phải tấm tắc thấy lạ cả một thời gian, Bạch Nhiễm Đông yêu thích vô cùng, bồng bé dự hội cùng các sơn chủ khác của Dung Trần, huênh hoang rằng đồ tôn ta đấy, cái điệu đắc ý gợi đòn lắm thay. Song được ra mắt các sơn chủ khác như thế thì Hạch Đào Nhỏ càng an toàn hơn. Bạch Nhiễm Đông giới thiệu bé với mọi người không chỉ vì khoe khoang mà còn muốn thông báo với họ rằng đây là đệ tử trực hệ mà dãy Bạch Linh vô cùng xem trọng. Dẫu sao cũng cùng tông tôn, tuy có ngầm đấu đá thì vẫn phải chừng mực trong một vài chuyện. Sau hôm ấy, những nơi Hạch Đào Nhỏ có thể đặt chân đến càng nhiều thêm, Giang Trừng đưa bé sang thăm các dãy núi khác. Bởi dành gần hết thời gian cho Hạch Đào Nhỏ, tu vi Giang Trừng không tăng tiến là bao, chỉ rì rì tích luỹ. Có điều cả Giang Trừng và bọn Bạch Nhiễm Đông đều cho rằng thế mới tốt, chính tại muôn trùng lý do mà tốc độ tu luyện trước kia của cô quá nhanh, để lại vài bệnh ẩn, nay cứ thong dong chậm rãi thì hơn. Dẫu không có con thì cô cũng nên thư thư đôi chút, hiện thời khéo sao vừa dịp. Tu vi không đổi song vẻ ngoài thì khác nhiều lắm, y như suy đoán, cô ngày càng kiều diễm như hoa. May mà đẹp kiểu tuyệt trần thanh thoát chứ không yêu quái hồ ly. Nói thật thì Giang Trừng không nỡ xa lìa cái mã tuấn tú rạng ngời trước đấy, dẫu sao bản mặt tốt lành ấy mới dễ vờ vô tội, lừa gạt, hãm hại người ta, chứ mang dáng điệu người xấu thì họ đề phòng ngay từ đầu, sao mà thừa nước đục thả câu được nữa. Có điều với vẻ ngoài dịu dàng yếu ớt hiện thời, cũng hợp trò giả heo ăn thịt hổ lắm. Thỉnh thoảng hơi phiền vì không ít nữ đệ tử sang hỏi cách dưỡng da thôi, mỗi dịp như thế cô đành dời sự chú ý của họ bằng cách dốc sức quảng cáo thuốc của nhị sư huynh, bởi vậy dạo ấy ngay cả đỉnh Bạch Luyện hiếm ai dám đến quấy rầy cũng rộn rã hơn nhiều. Vào buổi chiều nào đó lúc Hạch Đào Nhỏ vừa hơn một tuổi, Giang Trừng và con đang ngủ trưa. Cô chỉ vừa dậy đi lấy buổi xế cho bé ăn, về đến nơi đã thấy Hạch Đào Nhỏ ngồi trên giường gặm một con gì đấy. Thứ nọ nước da bạc trắng, dầy tầm ngón tay, dài cỡ cánh tay, đầu nó đang nằm trong mồm Hạch Đào Nhỏ, người vắt vẻo như chết rồi bên mép bé, bé thì đang nắm đuôi nó bằng cả cặp vuốt của mình, Giang Trừng nhìn mà giật nảy. “Ấy trời Hạch Đào Nhỏ đang nhai gì đó?! Không được ăn bậy chứ con, nhả ra mau lên!” Giang Trừng vội bước tới kéo ra, kiểm tra xem bé có bị thương không, bấy mới an tâm xem chừng con thú lạ. Vừa nhìn đã rõ con vật xui xẻo bị Hạch Đào Nhỏ bỏ mồm này chính là linh thú mãi mới rời vỏ kia. Trên giường, chỗ Hạch Đào Nhỏ đặt quả trứng rồng nay chỉ còn vài mảnh vỏ, chất dịch lóng lánh sót lại bên trong minh chứng rằng sinh vật này vừa chào đời chưa lâu. Giang Trừng nhặt con linh thú đáng thương hẳn đang chất ngất lên nhìn kỹ, xét ra chắc là rồng trắng đấy. Một chú rồng trắng tý hon, vảy trên thân cũng bé tẻo teo, trắng xoá như tuyết, râu rồng mà không quắn cả vào nhau thì chắc uy nghi hơn chút. Rồng ta vừa rời vỏ đã bị chủ nhân nhí đang đói bụng xếp vào hàng ‘râu mực ăn được’ rồi nhét vào mồm nhúng nước miếng, quả thực trông rất tội.