Ngộ Phật

Chương 109 : Sở thích của Hạch Đào Nhỏ

YÊU TỪ THUỞ ẤU THƠ. Ở thế giới cũ, Giang Trừng bắt đầu sống cùng em trai khi cậu đã đủ hiểu chuyện, không cần cô dạy bảo tận tay, cậu ngoan ngoãn vâng lời, tự lo việc mình, thậm chí thi thoảng lại còn đỡ đần cho chị, nên Giang Trừng chả biết phải chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh như nào hết. Thế là nhân vật vừa lên chức mẹ kia cuống tay cóng chân cả một thời gian. Vấn đề cần phải lao tâm mỗi ngày hoá thành “Sao Hạch Đào Nhỏ bỏ ăn rồi?” “Sao Hạch Đào Nhỏ khóc vậy?” “Hạch Đào Nhỏ lại dỗi à?” “Hạch Đào Nhỏ bệnh hả?” “Sao Hạch Đào Nhỏ cứ chăm chăm nhìn một hướng vậy?” “Hạch Đào Nhỏ có hiểu mẹ nói gì không?” các loại. Hạch Đào Nhỏ xứng danh sinh vật khó hiểu nhất đời, gần bằng Thanh Đăng đại sư trong lòng Giang Trừng rồi. May còn nhị sư huynh Yến Phù Tô làm chỗ dựa, bảo mẫu Tạ nhị sư bá giúp cho, Hạch Đào Nhỏ lại khá ngoan (?), sau cơn đầu tắt mặt tối, Giang Trừng dần nắm bắt được cách dạy trẻ, tròn vai làm mẹ, bé con cũng trải qua giai đoạn trẻ sơ sinh yếu ớt nhất một cách an toàn. Giữa lúc bộn bề, Giang Trừng ngày ngày dốc lòng chăm con, chẳng màng đến bản thân, ăn mặc qua loa, nào đâu vẻ chải chuốt làm đỏm hồi còn độc thân. Đến một hôm nọ, Yến Phù Tô sang đưa linh dịch mới pha cho Hạch Đào Nhỏ, chợt nhìn Giang Trừng, bảo: “Dạo này cứ thấy muội thay đổi thế nào ấy.” Giang Trừng: “?” Ba tháng sau ngày Hạch Đào Nhỏ chào đời, lần đầu tiên Giang Trừng đứng trước kính nước xem thử dáng điệu của mình. Cô gầy hơn thuở có mang, thậm chí gầy hơn cả lúc độc thân, nếu không nhầm thì eo nhỏ lại, ngực to ra. Ngực ấy à, lúc vừa nhập vào thì cơ thể này đồi núi phẳng phiu tầm A là hết mức, thua xa cúp C vốn có, song cô cũng chẳng lấy đó làm điều, dẫu sao gương mặt này mà phối với bộ nhũ cỡ đại thì hơi kỳ. Giờ chắc do đã có con nên nảy nở hẳn, không quá lố dưng cũng trập trùng hơn trước. Tuy cõi này ít mẹ trẻ cho con bú, cơ mà sinh xong ngực vẫn to ra. Có điều thứ khác nhất trong gương không phải ngực mà là gương mặt của cô. Cô vốn đẹp kiểu trung tính thiên nam tính, cơ mà nay chẳng ai dám nghĩ đây là gương mặt của đàn ông cả, dẫu không đổi thay quá mức, song chỉ khang khác thôi đã đủ khiến cô trông dịu dàng nữ tính hơn, khó mà phân nổi là trai hay gái. Mỉm cười thật khẽ, người trong gương không rạng ngời tuấn tú mà lại quyến rũ lạ kỳ, đuôi mắt xếch nhẹ, mày mỏng môi đào, thần thái giữa mi đâu chỉ hơn một chút. Chẳng rõ do sinh con hay tự dưng biến tướng nữa. Như hoa đã nở, kiều diễm động lòng. Giang Trừng đăm chiêu vuốt mặt, trước kia cô đã cho rằng cơ thể này có vấn đề, vẻ ngoài nào phải chào đời đã vậy, hẳn đã bị ai đấy nhúng tay vào. Buổi đầu đến đây, cô từng gặp một tu sĩ già ẩn cư nơi thành trấn trần gian, ông tinh thông y thuật, phán rằng cơ thể này vốn thuần âm, theo lẽ phải đẹp xinh mềm mại, thẳng thừng mà nói thì phải trông như hồ ly tinh kia, song cô chẳng những không thế mà còn y hệt đàn ông, lạ lùng quá lắm. Tu sĩ già bảo, hẳn cơ thể này đã bị đổi thay thứ gì. Do ai? Mục đích? Giang Trừng khi ấy không đắn đo nhiều, dẫu sao mù mờ mọi thứ, có tra cũng chẳng ra, cần chi tự chuốc lấy phiền. Nhưng giờ đây, sau khi biết thêm đôi điều về thân thế của Giang Nguyệt, Giang Trừng lại càng cảm thấy có ẩn tình. Hôm gã cha giả gửi Giang Nguyệt cho cô, đã từng viết rằng gã tỏ tường vài chuyện, song bấy vẫn chưa phải lúc tiết lộ. Do đó Giang Trừng mới nhận Giang Nguyệt làm đệ tử ngay khi ấy. Việc cô sinh con như đã phá đi cái thế cân bằng của thân xác này, vẻ ngoài bắt đầu thay đổi từng chút một, mới ba tháng đã vậy, sau đấy thì sao? Cứ thấy chả tốt lành gì. “Ú oà! Bạch bạch bạch!” Nghe tiếng Hạch Đào Nhỏ nghịch nước bì bõm kế bên, Giang Trừng bừng tỉnh, phất tay hoà tan kính nước, ngồi xuống bên con. Cô vừa ghé vào, Hạch Đào Nhỏ ngồi trong bể tắm đã tí tởn đập tay, hắt ướt cả vạt áo cô. Giang Trừng không ngại, nghịch nước cùng bé. Hạch Đào Nhỏ đã ba tháng tuổi, khoẻ mạnh lắm thay, thông minh hơn con trẻ bình thường, đến nỗi thi thoảng Giang Trừng lại ngờ con mình xuyên không, bên trong thân xác ấy là một linh hồn ngoại lai như cô. Song qua vài lần thử thì cô vỡ lẽ mình hơi đa nghi, Hạch Đào Nhỏ chỉ đơn giản là quá lanh lợi thôi, hẳn là do ăn khá nhiều đồ bổ. Mà cũng có thể là vì căn cốt tốt sẵn, hưởng gen di truyền. Chả hiểu sao con bé này ưa nước cực kỳ, mỗi bận được thả xuống nước thì nó thôi không cau có, lại còn vui mừng hiếm thấy, thích thú nghịch nước như mấy đứa trẻ đồng trang lứa. Rành rành linh căn đơn hoả mà lại khoái nước nhường này, không lầm đấy chứ? Với cả em trai gần đây ngày càng cưng cháu, nghe bảo bé thích nghịch nước là sai người đến tặng một cái… bể tắm bằng ngọc mài nhẵn bóng ngay. Bể to chừng năm sáu mét vuông, cá chép khắc như ẩn như hiện bên thành có chức năng xả nước, độ ấm của nước thay đổi tuỳ vào môi trường xung quanh, ngâm mãi sẽ hấp thụ được linh khí. Nước này cũng lạ, đắm mình vào không ngạt thở, càng không tồn tại chứng vặt như nhăn da do tắm quá lâu. Bởi thế Giang Trừng mới an tâm cho Hạch Đào Nhỏ xuống đấy nghịch một mình. Cô cũng thi thoảng vào bể chơi cùng con, đây đúng là món quà giết thời gian tuyệt vời. Hạch Đào Nhỏ vỗ nước bì bõm, gọi mẹ đến vui chung, thấy mẹ không xuống bèn đưa mông ủn quả trứng dưới đáy bể lên chơi. Quả trứng rồng màu trắng to cỡ nắm tay này là linh thú đại sư ngứa đòn nhận chủ hộ cô, vẫn chưa rời vỏ, cũng chả biết khi nào mới ra đời. Chỉ chừng Giang Trừng nhỏ máu vào thì nó mới hơi rục rịch chứ thường thì chả mấy khi, nào đâu hành động như hồi còn ở tử giới dưới đáy biển, yên lặng đến nỗi thỉnh thoảng lại bị Giang Trừng bỏ quên. Vài hôm trước, Giang Trừng lục tìm đồ trong túi trữ vật, tiện tay đặt trứng sang bên, đến lúc cô tìm được thứ mình cần, ngoảnh lại mới thấy Hạch Đào Nhỏ đã chộp lấy nó mà gặm tự khi nào. Trứng rồng cứng cực kỳ, Hạch Đào Nhỏ chưa mọc răng hẳn chẳng vỡ nổi, bé chỉ bôi đầy dãi nhớt lên vỏ, đoạn hai tay ôm trứng, trợn đôi mắt to lúng liếng nhìn mẹ mình. Giang Trừng muốn cất trứng đi nhưng Hạch Đào Nhỏ không cho, cứ giữ rịt lấy, ê ê a a chả rõ nói gì. Song điệu bộ ôm trứng không rời đáng yêu quá lắm, Giang Trừng không chống cự nổi. Thế là từ đó, quả trứng rồng này trở thành đồ chơi của Hạch Đào Nhỏ, hằng ngày ăn ngủ đều quấn lấy nó, nghịch nước phải cùng nghịch cơ. May thay vỏ trứng cứng vô cùng, hôm nào cũng bị bé lăn tới lộn lui, gặm này cắn nọ, đè trái ấn phải mà chả thấy nát ra rồi rỉ lòng trắng lòng vàng như Giang Trừng tưởng. Xoay trứng dưới nước, Hạch Đào Nhỏ chơi vui lắm, cười đến là ngây ngô, Giang Trừng nghe mà yên lòng, con gái chẳng mấy khi cười. Rồi cô bèn lấy đá thu hình ghi âm cái điệu nghịch trứng khờ khạo của con lại, chờ sau này bé lớn có cái mà nhớ (giễu thì đúng hơn). Nghịch nước hồi lâu, Giang Trừng vớt cả Hạch Đào Nhỏ và trứng rồng lên, thay cho áo mềm, chải gọn tóc tơ mượt dày của bé, thơm mặt, bế ra ngoài. Bởi Hạch Đào Nhỏ khoẻ mạnh lắm nên cô không giữ rịt trong phòng, trái lại đưa con ra ngoài hằng ngày. Bế bé sang thăm sư phụ sư bá sư huynh sư tỷ, cho bé tận mắt tham quan tông môn, cảnh quen cảnh lạ, đệ tử quen đệ tử lạ nhà mình. Tuy là đệ tử thân truyền nhỏ nhất của sơn chủ Bạch Linh, hiếm khi nán lại trong phái nhưng cô vẫn được khá nhiều người thầm mến, chính tại tốc độ tu luyện cực nhanh mà ai nấy ngưỡng mộ, cũng vì nổi danh trên bảng tu sĩ giết yêu trừ ma ngoài kia, lại bởi vẻ ngoài và thần thái thong dong cố hữu của thanh niên chính phái, ừ đấy, do quá thần bí mà một số người thậm chí còn không rõ giới tính thực của Giang Trừng, thành ra số nam đệ tử và nữ đệ tử yêu thích cô mới nửa này nửa nọ. Chuyến này cô lại tạo nét dữ dội, tậm tịt phịch ra con. Qua đấy Giang Trừng mất khá nhiều fan, song Hạch Đào Nhỏ lại có thêm vô số người hâm mộ. Ai bảo bé xinh xắn nhường này, lại còn cau có mặt mày như kia. Điệu bộ như đang bảo “Tới đây ghẹo con đi”, ngay cả bác hai Tạ cũng xem chuyện đùa sao cho Hạch Đào Nhỏ biến sắc làm vui thì nói chi những người khác, mỗi bận Giang Trừng đưa con đến thăm sư phụ, Hạch Đào Nhỏ luôn bị bà cô chuyên đổ hoạ cho trò ấy chọc thành bão tố. Nhóc con nóng tính cực kỳ, cũng chỉ hiền và chịu đựng mẹ mình hơn chút, còn lại thì luôn bày vẻ người lạ chớ gần. Giang Trừng không khỏi tò mò, con bé gặp ai cũng chán, chả biết sau này ai mới trị được cái vẻ trông đến là ê răng của nó. Rồi lại nhanh chóng có câu trả lời. Cô bế Hạch Đào Nhỏ thong dong dạo bước tông môn, giới thiệu nào là ‘cỏ ăn được’, ‘hoa ăn được’, ‘cá ăn được’, ‘chú bác anh chị không ăn được’ cho bé, chưa hết một vòng đỉnh núi đã được báo tin có khách đến thăm. Trông thấy người nọ, Giang Trừng sáng bừng ánh mắt, vui vẻ vô cùng, bế Hạch Đào Nhỏ hứng khởi lao sang. “Tiểu Thù Vọng! Em đang lịch luyện ở phương bắc cơ mà? Sao lại đến đây thế này!” Người nọ đúng là Thù Vọng, thanh niên gió bụi dặm trường có khí chất khác hẳn sư phụ mình, ngọt lành tựa suối mát. Cậu đáp: “Vừa rời mật cảnh đã nhận được thư của Giang Trừng tỷ tỷ, cứ mãi nhớ nhung bèn quấy quả sang viếng… Đây là Hạch Đào Nhỏ ạ?” Thù Vọng nghe tiếng con trẻ bi bô thì dịu dàng sắc mặt, đưa tay sờ thử, lại được Giang Trừng nhét bé vào lòng. “Nè, đừng khách sáo, em bồng đi.” Thường Hạch Đào Nhỏ đổi vòng tay bế sẽ dựng mày lên cơn, song lần này bé không giận dỗi. Trong lòng Thù Vọng, bé to tròn đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt vô thần kia, bỗng chầm chậm níu vạt áo ai, lảo đảo định đứng lên. Thù Vọng vội lần theo siết chặt cái ôm, ngạc nhiên hỏi: “Hạch Đào Nhỏ sao thế ạ? Không ưng đệ bế ư? Đệ thực chẳng thạo việc này, Giang Trừng tỷ tỷ mau dỗ bé đi thôi…” Giang Trừng cũng bất ngờ lắm, Hạch Đào Nhỏ hiếm khi “đón nhận” ai khác đến mức này, điều càng khiến cô không tin nổi đã xảy ra ngay sau đó, nhóc con thế mà bi bô chủ động thơm má Thù Vọng. Giang Trừng: “…” Rành rành con gái vừa ra đời, lạ lùng thay lại đau lòng như thể sắp bị ai cuỗm đi mất. Ngay cả cô đây cũng chỉ được bé bực dọc chủ động hôn hai cái cả thảy, ôi thôi cái ngai mẹ đẻ đang bị đe doạ một cách nghiêm trọng! Thù Vọng tuy không trông thấy nhưng cảm giác mềm mại nơi gò má cũng đủ khiến cậu hiểu điều vừa xảy ra, cậu ngẩn ngơ một chốc, sau lại chầm chậm mỉm cười. Bế đứa trẻ liên tục ngọ nguậy, cậu cười bảo, “Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu thật.” Giang Trừng: “…” Đến cả mẹ ruột như chị đây cũng chẳng thể dối lòng đồng ý với em đâu Thù Vọng à! Thù Vọng chỉnh tay bế để Hạch Đào Nhỏ được thoải mái hơn, rồi cậu tỉ mẩn vuốt ve gương mặt của bé. Hàng mi dài lướt qua ngón tay, nhồn nhột. Sau cùng Hạch Đào Nhỏ còn khéo tay cậu vào mồm mà nhai. Thù Vọng dịu dàng rút tay ra, lau thật sạch mới đặt trước mặt Hạch Đào Nhỏ, quả nhiên lại bị bé bỏ vào miệng gặm ngay. Thù Vọng xoa đầu Hạch Đào Nhỏ bằng tay kia, nhẹ nhàng bảo: “Hạch Đào Nhỏ ngoan lắm.” Giang Trừng dòm con gái mình hiền huệ nằm trong lòng Thù Vọng, trông vui như thể đang nghịch nước, chỉ thấy lạ lùng.Kéo: Bắt rể đi mấy đứa (っ˘ω˘ς)