Lục Tông cảm thấy chuyện Tiết Vanh kết hôn, xác thực cùng hắn không có quan hệ gì. Hắn đi tới trước mặt thê tử, nhìn bên trong giỏ thêu của nàng đặt một cái đai lưng màu mực chưa làm xong, hiểu được là nàng làm cho hắn, nhất thời khóe miệng khẽ cong lên, ngồi xuống hỏi nàng: “Vào lúc nào?” Khương Lệnh Uyển liếc nhìn ngày tháng viết trêи thiệp mời, tiếp theo giương mắt nhìn Lục Tông, nói: “Hai mươi sáu tháng tám. Nghĩ đến chắc là ngày lành tháng tốt để kết hôn.” Cách hiện tại còn có trêи dưới nửa tháng. Mới chớp mắt đó thôi, nàng gả cho Lục Tông cũng đã hơn nửa năm. Trung thu năm nay, nàng sẽ đón đoàn viên ở Vinh Vương phủ. Lục Tông đối với việc Tiết Vanh kết hôn cũng không quá để ý, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Có điều đến ngày hôn lễ, hắn cùng thê tử khẳng định là phải đi dự mới hợp lễ. Dù sao Tiết Vanh cũng là biểu ca của nàng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Chỉ là Tiết Vanh từ nhỏ đã luôn thích bám dính lấy Khương Lệnh Uyển, Lục Tông xưa nay có chút không thích hắn, nhưng phần tình cảm thanh mai trúc mã này, muốn xóa bỏ cũng không được. Nói đến chuyện này, hắn cùng thê tử cũng có thể coi như là thanh mai trúc mã, có điều hắn phần lớn thời gian đều loanh quanh vào nam ra bắc, số lần trở về Tấn thành đã ít lại càng ít hơn, danh xưng thanh mai trúc mã này, tất nhiên không thể quy đến tên của hai người bọn họ. Lúc trước hắn vẫn luôn không cảm thấy gì khác thường, nhưng từ lúc nhận ra tình cảm của mình với nàng phát sinh biến hóa, mỗi lần nhìn thấy Tiết Vanh, trong ngực sẽ không có lý do mà nảy lên một cơn lửa giận. Đặc biệt khi thấy việc Tiết Vanh dính chặt lấy nàng, hắn thật rất muốn động thủ, đem hắn (Tiết Vanh) túm lên ném ra ngoài. Khương Lệnh Uyển ăn hoa quế cao, nhàn nhã nhìn vẻ mặt biến hóa của Lục Tông, thấy chân mày hắn bình tĩnh, trở lại vẻ mặt lạnh thường ngày, liền giơ tay nặn nặn gò má của hắn, lầm bầm tả oán nói: “Ở quân doanh nghiêm mặt cũng thôi đi, hồi phủ rồi chàng vẫn bày sắc mặt này cho ta xem bằng được?” Lục Tông cười cười, thuận thế bắt lấy tay nhỏ của nàng, sắc mặt lập tức nhu hòa lên: “Ta nào dám?” Khương Lệnh Uyển biết hắn đương nhiên không dám, chỉ nhướng mày hỏi: “Vậy chàng nói ta biết, vừa nãy chàng là đang suy nghĩ gì?” Nếu nói cho nàng, hình như có vẻ hắn quá nhỏ mọn không? Lục Tông mỉm cười, chỉ nói: “Đang nghĩ đến lúc đó đưa lễ vật gì thì thích hợp.” Khương Lệnh Uyển cong môi, rõ là coi trọng mặt mũi, chắc chắn đối với Tiết vanh vẫn còn có chút tính toán, dù sao Tiết Vanh từ nhỏ đã cùng nàng thân cận như vậy. Nàng cũng không vạch trần hắn, thậm chí trong lòng còn có chút tiểu đắc ý vui mừng, liền tươi cười mở hai tay ra, làm nũng nói: “Ta buồn ngủ.” Lục Tông hiểu ý, hơi cúi người đem nàng ôm ngang lên, bế thẳng vào phòng. Long Ngọc viện giống như một mái nhà nho nhỏ ấm cúng, ở chỗ này nàng không cần gò bó, muốn thân cận cùng Lục Tông như thế nào, liền cùng Lục Tông thân cận như thế đó. Mà hạ nhân trong Long Ngọc viện cũng rất có nhãn lực, thời điểm như thế này đều thức thời cúi thấp đầu, trong lòng cảm thán: tiểu phu thê cưới nhau nửa năm có thể ân ái được như Thế tử cùng Thế tử phu nhân, thật sự là hiếm thấy! Lục Tông trực tiếp ôm thê tử trở về phòng ngủ, đặt nàng lên giường gỗ tử đàn khắc miêu phượng, còn tự mình khom lưng tháo giày thêu trêи chân nàng xuống, theo thói quen bày ra chỉnh tề. Khương Lệnh Uyển hưởng thụ Lục Tông hầu hạ, cũng không để hắn phải làm không công, liền ôm lấy cổ hắn đem môi xẹt tới, khen thưởng hôn một cái lên môi mỏng của hắn. Kỳ thật kiểu nam nhân như Lục Tông rất dễ dụ, hắn thương ngươi yêu ngươi, vì ngươi che mưa chắn gió, còn nỗ lực kiếm bạc cho ngươi tiêu, ngươi ngoại trừ cố gắng hưởng thụ, cũng phải quan tâm hắn nhiều hơn, chăm sóc hắn nhiều hơn. Như vậy, cả hai người cùng nhau trả giá, mới sẽ không có quá nhiều cách biệt. Lục Tông vừa mới tắm rửa xong, trêи người là mùi vị mà nàng thích nhất, nàng cuộn ở trong khuỷu tay của hắn, cả người lười biếng. Lục Tông thuận theo cũng một đạo nằm xuống, vỗ về gò má của nàng, nói: “Ngủ đi. Sau nửa canh giờ ta sẽ gọi nàng. Nếu ngủ nhiều hơn, buổi tối sẽ không ngủ được.” “…Ân.” Lục Tông tuy rằng thương nàng, nhưng sẽ không tùy ý dung túng nàng hết tất cả mọi việc. Thí dụ như việc ngủ trưa này, trong ngày thường đều đã định trước, nhiều nhất là để nàng ngủ nửa canh giờ, sau đó cho dù hắn không ở đây, cũng sẽ căn dặn Kim Kết đánh thức nàng. Lúc mới đầu Khương Lệnh Uyển có chút không quen, nhưng nhõng nhẽo làm nũng mè nheo đủ đường cũng không thấy Lục Tông thay đổi chủ ý, về sau cũng dần dần quen thuộc. Coi như Lục Tông không gọi nàng thì kém nửa canh giờ một chút, nàng cũng sẽ tự tỉnh dậy. Lục Tông yên lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, nhịn không được muốn sờ sờ, hôn nhẹ nàng một chút, nghĩ đến mấy câu hôm nay Thừa Đức đế nói với hắn, tâm trạng lại bắt đầu do dự. Nên sớm một chút nói cho nàng biết, hay… Thôi! Vẫn là để qua Trung thu rồi nói đi. Lục Tông cúi người, nhẹ nhàng mổ một hồi lên môi nàng, sau đó mới nhắm mắt, ôm tức phụ cùng nhau ngủ trưa. Lục Bảo Yên trêи tay bưng một đĩa phù dung cao, hai gò má nhiễm ý cười, thong thả đi đến Cẩm Hoa cư thăm Vinh Vương. Mấy ngày nay, Lục Bảo Yên cùng người cha Vinh Vương này thân cận hơn rất nhiều. Vinh Vương thấy nữ nhi ngoan ngoãn thông tuệ, tự nhiên cũng không ngăn cấm nàng mỗi ngày đến thăm mình. Hiện tại Lục Bảo Yên cùng nha hoàn bên người vừa đi vừa cười cười nói nói, quá nửa đường lại vừa vặn đụng mặt Lục Bảo Thiền, mới đột nhiên thu liễm nụ cười, căng thẳng gọi: “Tỷ tỷ.” Lục Bảo Thiền thần sắc nhàn nhạt, biết Lục Bảo Yên mấy ngày nay mỗi ngày đều đến thăm cha, trong lòng không khỏi có cảm giác khó chịu. Nàng trước nay không thích Lục Bảo Yên, tuy nhiên cũng chỉ là hận ốc cùng ô với Phan trắc phi mà thôi. Nhưng hôm nay nhìn nàng ta một lòng một dạ lấy lòng cha, tất nhiên là càng ngày càng thấy không vừa mắt. Nàng liếc nhìn phù dung cao Lục Bảo Yên bưng trong tay, lúc này mới chậm rãi đi tới, cầm lên một khối. Lục Bảo Yên nhát gan, trong ngày thường cũng không dám trêu chọc vị tỷ tỷ này, bây giờ thấy cử chỉ của nàng, trêи mặt nặn ra nụ cười, hết sức lấy lòng nói: “Đây là muội cố tình học ở chỗ nữ đầu bếp, có điều muội quá ngốc, học vài ngày mới có thể miễn cưỡng ăn được. Hôm nay phần này làm ra tốt nhất, muội nghĩ muốn đem cho cha nếm thử. Nếu tỷ tỷ thích ăn, lát nữa muội sẽ làm cho tỷ một phần…” Nàng dừng một chút, cảm thấy như vậy hình như không được tốt, thấp giọng nói: “Muội dù sao cũng không sánh được với nữ trù, chỉ cần tỷ tỷ không chê là được.” Lục Bảo Thiền liếc mắt nhìn phù dung cao trong tay, làm được đúng là có hình có dáng, xác thực đã bỏ ra một phen tâm tư. Lại nhìn bộ dáng khúm núm của Lục Bảo Yên, giống như nàng đang bắt nạt nàng ta cũng không bằng. Nàng đúng là nhìn nàng ta thấy không hợp mắt, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng thật sự chân chính bắt nạt nàng, chỉ là lười để ý đến nàng mà thôi. Lục Bảo Thiền nói: “Đúng là hữu tâm, chẳng trách cha lại yêu thích ngươi như vậy.– –“ “Tỷ tỷ…” Lục Bảo Yên vội nói:” Cha thích tỷ tỷ nhất, đây là chuyện toàn bộ Vinh Vương phủ đều biết.” Nàng chưa bao giờ muốn được hơn tỷ tỷ, chỉ muốn cố gắng hiếu thuận với cha của chính mình, chỉ đến thế mà thôi. Lục Bảo Thiền không muốn nói thêm nữa, muốn trả khối phù dung cao cầm trong tay về, vậy mà không cẩn thận đụng vào mép đĩa Lục Bảo Yên nâng trong tay một cái, lập tức đĩa phù dung cao tinh xảo liền rơi hết trêи đất. Nhìn phù dung cao lăn tới dưới chân mình. Lục Bảo Thiền sững sờ, theo bản năng muốn nói xin lỗi, có điều nghĩ đến người trước mặt là Lục Bảo Yên, chỉ hấp hấp môi, sau đó miệng giống như bị dính sáp, làm sao cũng không mở lời được. Lục Bảo Yên tất nhiên là đau lòng phù dung cao, có điều đối diện với Lục Bảo Thiền trước nay là e sợ, hiện tại cũng không dám nhiều lời, chỉ có hai mắt hiện ra lệ quang. Đúng lúc này, thϊế͙p͙ thân nha hoàn phía sau Lục Bảo Yên rốt cục không kiềm chế nổi. Nha hoàn này tên gọi là Tiểu Đào, hầu hạ Lục Bảo Yên cũng đã hơn 5, 6 năm, biết được Lục Bảo Thiền đối với cô nương mình xưa nay không thích, vừa rồi chắc chắn là cố ý! Nàng hiểu tiểu chủ tử là người tính tình mềm yếu, chỉ có thể bị bắt nạt mà không nói được tiếng nào, có điều Tiểu Đào tính tình lỗ mãng, nhất thời ở đâu quản được nhiều như vậy, nhìn Lục Bảo Thiền cắn răng nói: “Hành động của Quận chúa vừa rồi, có hơi quá đáng không phải sao?” Lục Bảo Thiền nhìn nha hoàn này, tâm trạng không vui, loan môi nói: “Ngươi đang dạy ta?” Lục Bảo Yên hoảng sợ, vội vàng ngăn Tiểu Đào, nói: “Không được vô lễ với tỷ tỷ.” Tiểu Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chủ tử của mình, nói:”Nhị cô nương, phù dung cao này người vất vả ròng rã hai canh giờ, khó khăn lắm mới làm được một đĩa đầy đủ ra hình ra dáng, vậy mà giờ…” Lục Bảo Yên lại nói: “Không sao hết, ta làm tiếp là được.” Ngược lại nàng mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, có rất nhiều thời gian. Nàng nhấc mắt nhìn Lục Bảo Thiền, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, Tiểu Đào tính tình nóng nảy, tỷ tỷ đừng chấp nhặt nàng làm gì.” Lục Bảo Thiền cười một tiếng, nói: “Ta chính là cố ý đánh đổ, vậy thì sao? Nàng chỉ là một hạ nhân, lại muốn bắt ta làm như thế nào?” Tiểu Đào không chịu nổi việc cô nương mình bị người ta bắt nạt, bận bịu tránh thoát Lục Bảo Yên ngăn cản, tiến lên tiếp tục lí luận. Lục Bảo Thiền trong xương vẫn có mấy phần uy nghiêm, nhìn nha hoàn này một bộ không muốn sống, giơ tay lên giáng xuống một cái tát. Lục Bảo Yên đối với người bên cạnh xưa nay tốt bụng, huống hồ Tiểu Đào là thϊế͙p͙ thân nha hoàn, nàng coi như tỷ muội. Dù nàng tính tình có mềm yếu hơn nữa, nhìn thấy Tiểu Đào bị Lục Bảo Thiền bắt nạt, cũng không thể nhẫn tâm đứng nhìn, vội vàng che ở trước mặt Tiểu Đào, nước mắt ngân ngấn nói: “Tỷ tỷ, muốn đánh thì cứ đánh muội, đừng đánh nàng.” “Nhị cô nương!”Tiểu Đào che mặt gọi một tiếng, trong lòng không khỏi cảm động muốn khóc. Lục Bảo Thiền nhìn chủ tớ hai người trước mắt, nhất thời đầy một bụng tức giận: “Ngươi cho rằng ta không dám sao?” Nói, liền giơ tay lên muốn tát xuống. Tiểu Đào vốn đang muốn ngăn cản, đột nhiên nhìn thấy Vinh Vương đang từ phía sau đi đến, lúc này con ngươi hơi động, liền không ngăn cản nữa, chỉ “phù phù” một tiếng quỳ xuống, khóc reo lên: “Quận chúa bớt giận, nô tỳ cũng không dám nữa.” “Thiền nhi, Yên nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Vương từ xa tiến lại, vừa vặn nhìn Lục Bảo Thiền giơ tay muốn đánh người, mà tiểu nha hoàn quỳ trêи đất, bên mặt đúng là có một cái dấu tay, nhìn màu sắc cũng nhạt, nghĩ đến ra tay cũng không quá nặng. Vinh Vương hiểu rõ tính tình của nữ nhi, hiểu được những năm này nàng bị chiều hỏng rồi, mới đi qua, đem Lục Bảo Thiền kéo qua một bên, thấp giọng chất vấn: “Con làm gì vậy, động một chút liền đánh người, còn ra thể thống gì?” Lục Bảo Thiền vốn trong lòng đang bất mãn, bị nói liền thêm bực tức, nói: “Nữ nhi chỉ là giáo huấn một hạ nhân không có mắt, cha, điều này cũng không cho phép sao?” Vinh Vương cũng lo lắng làm nữ nhi sinh khí, dù sao mấy ngày nay, cha con cảm tình xác thực đã xa lánh rất nhiều. Nhưng hắn liếc mắt nhìn Lục Bảo Yên, thấy nàng khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ là đã chịu oan ức rất lớn. Vinh Vương nghiêm giọng: “Con đường đường là Quận chúa Vinh Vương phủ, muốn giáo huấn hạ nhân, lại còn cần tự mình ra tay đánh người?” Lục Bảo Thiền lại nói: “Vậy nếu nữ nhi muốn giáo huấn nàng ta?” Nàng liếc mắt nhìn Lục Bảo Yên. Vinh Vương vừa nghe, đột nhiên thu liễm mày, nghiêm mặt nói: “Thiền nhi, không được hồ đồ, nàng là muội muội của con.” Lục Bảo Thiền nghe vậy thì cười cười mỉa mai. Nàng chẳng qua chỉ là thăm dò một chút. Bây giờ, bất quá mới mấy ngày, cha liền bảo bối thứ nữ này đến vậy. Lục Bảo Thiền đột nhiên nghĩ đến mẫu thân của mình trước khi lâm chung thân thể suy ngược, nếu không phải có Phan trắc phi, mẫu thân nàng cố gắng còn có thể sống cùng nàng nhiều thêm một đoạn tháng ngày. Nàng ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Lục Bảo Thiền ta chỉ có một ca ca, xưa nay đều không có muội muội.” “Thiền nhi!” Lục Bảo Thiền nhìn cha của chính mình không còn như trước đây ôn nhu dùng lời nói nhỏ nhẹ trò chuyện cùng nàng, tâm trạng có chút không chịu nổi, lúc này mới nói: “Vậy người cứ việc bảo vệ nữ nhi bảo bối này của người đi!” Dứt lời, liền xoay người rời khỏi. Vinh Vương có chút đau đầu, nhìn tiểu nữ nhi ngơ ngác đứng một bên, lại liếc nhìn phù dung cao rơi một chỗ dưới đất, cũng hiểu mấy phần sự tình hôm nay. Hắn nhìn Lục Bảo Yên, ôn nhu động viên nói: “Không có việc gì, sau này không nên cùng tỷ tỷ ngươi tranh chấp nữa.” Vinh Vương tuy rằng yêu thích nữ nhi này, có điều trong lòng yêu thương nhất, vẫn là Lục Bảo Thiền. Lục Bảo Yên trong lòng tự trách không ngớt, nhỏ giọng nói: “Cha, nếu không… hay là Yên nhi đi tìm tỷ tỷ xin lỗi.” Vinh Vương lắc đầu một cái, nói: ” Không cần.” Lục Bảo Yên mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói lời nào, chỉ dẫn Tiểu Đào trở về viện của mình. Khương Lệnh Uyển ngủ đến mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy bên cạnh một trận động tĩnh. Nàng mở mắt ra, thấy Lục Tông vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lập tức tỉnh táo lại, liền đeo giày thêu đi theo ra ngoài. Nàng nhìn Lục Tông gương mặt tuấn tú thâm trầm, mới hỏi: “Tông biểu ca, sao vậy?” Lục Tông nghe Đỗ Ngôn bẩm báo xong, quay lại nói với Khương Lệnh Uyển: “Bảo Thiền một mình cưỡi ngựa ra ngoài, trước mắt không biết đã đi nơi nào, nàng ngoan ngoãn ở nhà đợi, ta ra ngoài tìm một chút.” Lục Tông chỉ có một muội muội thân sinh là Bảo Thiền, tuy rằng hắn trong ngày thường tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với muội muội ít nhiều vẫn có chút để bụng. Khương Lệnh Uyển cũng là lo lắng, nói: “Ta có thể đi với chàng không, ta cũng muốn– –“ “Không được.” Lục Tông lập tức đánh gãy lời nàng: “Nàng mang theo hài tử, an tâm đợi là được.” Vừa nãy quá sốt ruột, ngay điều này nàng cũng quên mất. Khương Lệnh Uyển cũng không muốn gây thêm phiền toái gì, đỡ phải đến lúc đó lại mang thêm bận bịu cho Lục Tông, lúc này mới gật đầu: “Ta biết rồi, vậy chàng mau đi đi.” Lục Tông gật đầu, lập tức ra cửa, đi về phía chuồng ngựa. Khương Lệnh Uyển đứng ngồi không yên, đợi một lúc, liền đứng dậy đi tới tiền thính nhìn một chút. Vào lúc này Vinh Vương cũng đã ra cửa tìm Bảo Thiền. Trong tiền thính, Lục Bảo Yên đang một mặt sốt ruột đứng đó, nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, mới gọi: “Tẩu tẩu.” Khương Lệnh Uyển thấy nàng khuôn mặt nhỏ trắng xám, trêи đường lại nghe Đào ma ma kể lại chuyện nghe được, cũng rõ ràng hôm nay Bảo Thiền tại sao lại sinh khí, thậm chí muốn rời nhà trốn đi. Lục Bảo Yên tự trách nói: “Là muội không đúng, muội không nên làm tỷ tỷ tức giận.” Khương Lệnh Uyển tâm trạng sốt ruột, chỉ ngóng trông Bảo Thiền bình an trở về mới có thể yên tâm. Nàng là cô nương gia, đơn độc xuất môn như vậy, nếu là gặp phải người xấu sẽ vô cùng phiền phức. Nàng nhìn Lục Bảo Yên lẩm bẩm tự trách, nhất thời cũng không có tâm trạng mở miệng động viên. Dù sao giữa hai người, nàng nói chung vẫn lưu ý Bảo Thiền nhiều hơn. Mấy ngày nay, Lục Bảo Yên ngày ngày hướng chỗ của Vinh Vương chạy tới, hai cha con cảm tình tăng tiến không ít, Bảo Thiền đương nhiên sẽ thấy không thoải mái. Điểm này nàng có thể hiểu được– — thời điểm ở Vệ Quốc Công phủ, cũng may cha mẹ cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, nếu như lại có thêm mấy cái tỷ muội, vậy sủng ái của cha mẹ cùng ca ca, không thể toàn bộ đều cho nàng. Nàng bị nuông chiều đã quen, nếu cha mẹ quan tâm bị người tới chia mất một nửa, tâm trạng khó tránh khỏi khó chịu. Nghĩ tới lúc trước cha mẹ vẫn luôn không chịu có thêm hài tử, hài lòng một trai một gái đầy đủ, sợ là cũng lo lắng trong lòng nàng sẽ không thăng bằng đi. Khương Lệnh Uyển ở tiền thính đợi được một canh giờ, cũng không không thấy Vinh Vương và Lục Tông trở về, trong lòng lo lắng không dứt. Thời gian càng dài, nguy cơ xảy ra nguy hiểm càng lớn. Mắt thấy trời đã tối, Sơn Trà luôn canh giữ ở cổng vội vội vàng vàng chạy tới, thở không ra hơi nói: “Phu nhân, Quận chúa…Quận chúa trở về.” Đã về. Khương Lệnh Uyển nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, không nói hai lời, lập tức ra cửa đón người. Nàng cho rằng là Lục Tông tìm được, vội vội vàng vàng ra đến cửa, mới thấy nột nam tử trẻ tuổi cao lớn đang từ trêи lưng ngực nhảy xuống, sau đó đem Lục Bảo Thiền cũng ở trêи ngựa ôm xuống. Khương Lệnh Uyển nhìn nam tử xa lạ này, chợt cảm thấy không ổn. Nàng vội vàng đi tới bên người Lục Bảo Thiền, tinh tế đánh giá một phen, thấy trêи người nàng khoác một cái áo choàng nam tử, vội hỏi: “Bảo Thiền, không có sao chứ?” Lục Bảo Thiền đầu tóc có chút rối loạn, thấy Khương Lệnh Uyển, thoáng mỉm cười, lắc lắc đầu nói: “Muội không có chuyện gì.” Nhìn Lục Bảo Thiền không sao, Khương Lệnh Uyển đúng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nghiêng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi phía sau nàng– — Chỉ thấy nam tử dáng vóc có được tuấn lãng, cao cao gầy gò, tuổi còn trẻ, sợ là vẫn chưa tới mười tám, hiện nay mặc một bộ cẩm bào màu trúc xanh, nhìn dáng dấp, có lẽ là công tử gia đình giàu có. Lục Bảo Thiền là cô nương gia chưa lấy chồng, cùng nam tử cưỡi chung ngựa, hơn nữa còn có tứ chi tiếp xúc, là một chuyện cực kì ảnh hưởng tới khuê dự. Có điều bất kể nói thế nào, vẫn là nhân gia người ta có lòng tốt đem người trở về, cũng không thể đi trách người ta được. Khương Lệnh Uyển loan môi, nói: “Đa tạ công tử đã mang Quận chúa trở về. Không biết công tử đại danh là gì, chờ Vương gia cùng Thế tử gia trở về, nhất định sẽ cố gắng đáp tạ công tử.” Thanh bào công tử chắp tay thi lễ, nói: “Tại hạ Trần Tễ. Phu nhân không cần khách khí, hôm nay chỉ là nhấc tay tương trợ một chút mà thôi.” Hắn cười liếc mắt nhìn Lục Bảo Thiền, nói: “Hiện tại đã bình an đưa Quận chúa trở về, tại hạ cũng có thể yên tâm cáo từ.” Dứt lời liền khởi thân lên ngựa, nghêng ngang dời đi. Lục Bảo Thiền sắc mặt có chút không được tốt, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn bóng lưng nam tử ngày càng đi xa, sau mới ngây ngốc bị Khương Lệnh Uyển đỡ trở về Vân Đường viện. Vào phòng, Khương Lệnh Uyển liền để Khinh La cùng Tiểu Phan đi chuẩn bị nước nóng. Nàng nhìn Bảo Thiền búi tóc rối loạn, trâm cài trêи đầu cũng đã rơi mất một nửa, lúc này liền giơ tay kéo áo ngoài khoác trêи người nàng xuống. “Tẩu tẩu– –” Lục Bảo Thiền bỗng nhiên giơ tay, đè tay nàng lại, đôi mắt hiện lên thủy quang. Khương Lệnh Uyển không buông tay, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không mở miệng nói chuyện. Lục Bảo Thiền cắn môi, chậm rãi đưa tay để xuống. Khương Lệnh Uyển động hai ba lần đã đem áo choàng mở ra, nhìn xiêm y bên trong bị xé rách, tay áo cũng toác ra một lỗ hổng, lộ ra da thịt trắng mịn, có vài chỗ còn bị sượt rách da, đỏ ngầu. Khương Lệnh Uyển liền gấp đến viền mắt đỏ hồng, vội truy hỏi: “Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”