Ngô gia kiều thê
Chương 139
Lục Tông cho rằng là bụng nàng khó chịu. Dù sao kể từ lúc hai người bọn họ thành thân đến nay, nàng là lần thứ hai tới nguyệt sự. hắn là đã nhìn quabộ dáng này của nàng, buổi tối giống cái tiểu oa nhi cuộn tròn như cái nấm ở trong lòng ngực hắn, hừ hừ, bụng thật là không thoải mái. Lục Tông giơ tay phủ lên trên bụng nàng, cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa xoa, nói: “Nếu không lại lên trên giường nghỉ thêm một lát đi?”
Khương Lệnh Uyển nhíu lại mi, ôm hắn không chịu buông tay.
Lúc trước nàng là có lòng tin, nhưng hôm nay lại khiến nàng có chút lo lắng —— chẳng lẽ nàng thật sựkhông có làm số mệnh làm nương sao? Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút thực xin lỗi hắn, đôi tay ôm nàng càng chặt thêm một chút. hiện giờ trong lòng nàng vô cùng để ý hắn, cho nên không thể nào có thể vô tâm vô phế như đời trước cứ vậy mà ở bên cạnh hắn, yên lặng hưởng thụ hắn đối xử tốt với mình. Nhưng nàng lại không trả giáchút nào, thân là thê tử của hắn, tối thiểu củng phải vì hắn sinh con dục cái.
Nàng nhíu mi. Lục Tông giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của nàng, lúc sau lại thấy nàng nhăn lại lần nữa.
Khương Lệnh Uyển phiền não qua một trận, bỗng nhiên nhớ tới Lục Tông hôm nay là muốn đi quân doanh, lúc này mới thúc giục nói: “Ta không có việc gì, Tông biểu ca ngươi còn bận việc nên nhanh điđi.”
Lục Tông suy nghĩ một lát, nói: “Hôm nay ta bồi ngươi, được không?”
Nàng nhớ rõ, hôm nay không phải ngày nghỉ của Lục Tông. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên hiểu ra cái gì, tức khắc trong lòng mềm nhũn. Nàng vẫn là người hiểu chuyện, vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, ngươi bận rộn như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngươi đi đi, trở về sớm một chút là được, có được hay không?”
Lục Tông cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, lúc này mới “Ân” một tiếng. hắn hôn hôn lên mặt nàng, lại lần nữa dặn dò nói: “Đừng để mệt mỏi.”
“…… Hảo, ta đã biết.” Nàng có chút ghét bỏ hắn dông dài, không kiên nhẫn đáp một câu.
Lục Tông bất đắc dĩ, bật cười trầm thấp,một phen nhéo nhéo hai má nàng.
Lục Tông đi rồi, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu tìm kiếm lung tung. một bên Kim Kết cùng Tì Ba nhìn, vội hỏi nói: “Phu nhân đang tìm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người tìm.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong phất phất tay, ra hiệu không cho hai người đến hỗ trợ, chính mính lại tiếp tục tìm kiếm đồ vật, lúc này mới tìm thấy ở dưới đáy hòm một quyển sách nhỏ đã ố vàng.
Trước khi xuất giá, nương đã cố ý cùng nàng nói qua. Nhưng nàng ỷ vào chính mình đã có kinh nghiệm nên cũng không đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, nương đến cùng cũng là người từng trải, so với nàng thì tất nhiên là hiểu biết nhiều hơn. Khương Lệnh Uyển tìm được quyển sách nhỏ kia, mới ghé người trêngiường nghiêm túc xem. Thấy nương cực kỳ cẩn thận ghi chútrọng điểm cho nàng những tư thế dễ thụ thai. Nàng sốt ruột, lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, tất cả các biện pháp tự nhiên đều nên thử một lần.
·
Chu Lâm Lang đẻ non, Chu Quý Hành cố ý tới Lương Vương phủ xem muội muội.
Trước khi ra cửa, Chu Mãn Nguyệt cũng lấy hết can đảm nói chuyện cùng Chu Quý Hành, biểu thị muốn cùng đi thăm đích tỷ. Chu Quý Hành tính tình ôn hòa, đối với thứ muội này tuy rằng không thân thiết như thân muội muội, nhưng cũng sẽ không bởi vì nàng là thứ xuất mà khó xử nàng. hiện giờ thân muội muội xuất giá, trong phủ cũng chỉ còn lại một cái con vợ lẽ muội muội này, hơn nữa nàng từ nhỏ tang mẫu, trước khi mẫu thân chưa bị hưu, đối với nàng thái độ lãnh đạm, khiến nàng chịu không ít ủy khuất. Chu Quý Hành thấy nàng thiện tâm, tự nhiên cũng mang nàng theo.
Đến Lương Vương phủ, Chu Quý Hành thấy muội muội khuôn mặt tiều tụy, không khỏi đau lòng, quan tâm hỏi han vài câu. Nhưng Chu Lâm Lang chỉ nằm ở trên giường, sắc mặt bình tĩnh, không hề có chút thần sắc bi thương. Chu Lâm Lang nghĩ đến hôm qua ở trong cung, nhìn đến bọn họ hai người ân ái, liền cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm. Thứ không chiếm được thì vĩnh viễn đều là thứ tốt nhất, tính tình trước giờ vẫn nàng cố chấp như vậy, căn bản không có khả năng sẽ buông tay. Mà hiện giờ, muốn nàng vì Lục Lễ mà sinh con dưỡng cái, vô luận như thế nào nàng đều không muốn.
Nàng là cố ý ănđồ ăn dễ đẻ non, mới không giữ được hài tử.
Chu Lâm Lang nhìn thấy Chu Mãn Nguyệt, lúc này mới nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Chu Quý Hành nói: “Ca ca, ta có lời muốn nói với muội muội.”
Chu Quý Hành nghe xong thì có chút kinh ngạc. Muội muội xưa nay không thích vị thứ muội này, càng là chưa bao giờ mở miệng gọi nàng một tiếng “Muội muội”. Chu Mãn Nguyệt cũng là thụ sủng nhược kinh, nàng có chút sợ hãi vị này đích trưởng tỷ này, lại cũng không thể không thừa nhận, đích trưởng tỷ từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu nữ, là người nàng không cách nào có thể sánh được.
Chu Mãn Nguyệt có chút thấp thỏm bất an, ngay sau đó Chu Quý Hành đi ra ngoài, lúc này mới nhìn Chu Lâm Lang, thật cẩn thận gọi một tiếng: “Tỷ…… Tỷ tỷ.”
Chu Lâm Lang vừa mới sinh non, sắc mặt tái nhợt, nhưng nàng bộ dáng trời sinh mỹ lệ, tất nhiên lại thêm vài phần cảm giác nhu nhược đáng yêu. Nàng tinh tế đánh giá Chu Mãn Nguyệttrước mặt, thấy nàng ánh mắt trốn tránh, trước sau như một là cực kỳ sợ chính mình, hôm nay tới Lương Vương phủ, đãcố ý ăn mặc một chút. Tuy là Chu Lâm Lang không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, vị thứ muội này cuản nàng lớn lên có một dung mạo cực tốt, da như ngưng chi, môi như anh đào, mộtđôi mắt đẹp dịu dàng như nước mùa thu, đúng là loại nữ tử mà nam nhân thương tiếc nhất.
Chu Lâm Lang không ngốc, hiểu được hiện giờ nàng ở Lương Vương phủ, muốn đứng vững gót chân, con nối dõi tất nhiên không thể thiếu. Lương Vương phi cái bà bà này là cố ý muốn đem Cố Lan đưa cho Lục Lễ. Nàng không thích Lục Lễ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là phu quân nàng. Là đồ vật của Chu Lâm Lang nàng, chính mình không muốn, nhưng cũng không thể để tùy ý người khác tính kế. Nàng khôngmuốn vì Lục Lễ sinh hài tử, tự nhiên nên chọn một người có thể cùng chống lại Cố Lan, rốt cuộc lúc này dù Cố Lan chưa được nạp vào, nhưng về lâu về dài, Lục Lễ tự nhiên cũng sẽ nghe theo lời Lương Vương phi nói.
Chu Lâm Lang nhìnthứ muội trước mặt, thấy nàng một khuôn mặt so với cái kia Cố Lan không biết muốn đẹp hơn bao nhiêu lần, Lục Lễ dù không có mắt thế nào, cũng có thể phân rõ ai đẹp hơn ai.
Chu Lâm Lang nhàn nhạt mở miệng, nói: “Như thế nào? Tới cười nhạo ta?”
Chu Mãn Nguyệt sợ hãi Chu Lâm Lang, lần này nghe nàng mở miệng, sợ nàng hiểu lầm, tất nhiên là vội vội vàng giải thích nói: “không phải, ta…… Ta chỉ là nghĩ đến nhìn xem tỷ tỷ như thế nào.”
Chu Lâm Lang nghe xong, cười cười, nói: “Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, ta không phải chỉ là tùy tiện nóinói thôi…… Nghe nói —— cha cho ngươi đính hôn?”
Chu Mãn Nguyệt là thứ nữ, nhưng An Vương lại có tâm tư cảm thấy chính mình thu thiệt đối với Chu Mãn Nguyệt cái nữ nhi này. Dù sao khi xảy ra quan hệ với mẫu thân Chu Mãn Nguyệt cũng là do lúc trước An Vương cùng Tống Diệu Nghi cãi nhau, lúc sau Tống Diệu Nghi tự tay mình đưa An Vương đangsay rượu lên giường của nô tỳ kia. Lúc trước Tống Diệu Nghi cảm thấy, nếu là An Vương thật sự như vậy yêu nàng, thì cho dù có uống rượu say, cũng sẽ không chạm vào nữ nhân khác. Nhưng cuối cùng, lại là lý do chui ra một cái thứ nữ. Mẫu thân Chu Mãn Nguyệt khó sinh mà chết, nhưng cái nữ nhi này, lại là sự thật không thể chối bỏ. Lúc sau An Vương đối Tống Diệu Nghi dần dần nản lòng thoái chí, mới không hề bận tâm cảm thụ của Tống Diệu Nghi mà đối với Chu Mãn Nguyệt thêm mấy phần quan tâm. Chu Mãn Nguyệt từ nhỏ không có người yêu thương, tất nhiên là đối với sự quan tâm và thương yêucủa cha đặc biệt quý trọng, bản thân cũng là người hiểu chuyện. hiện giờ Chu Mãn Nguyệt tới tuổi làm mai, An Vương tất nhiên là vì nàng tỉ mỉ chọn lựa một gia đình trong sạch. Đối phương tuy không giống như Lục Lễ có thân phận tôn quý, nhưng cũng là người đọc đủ thứ thi thư, là một quân tử khiêm nhường, gia thế thường thường, nhưng chỉ cần có lòng cầu tiến, An Vương tự nhiên cũng sẽ đề bạt mộtít. Việc tuyển con rể này, quan trọng nhất chính là nhân phẩm.
Chu Mãn Nguyệt không ngờ Chu Lâm Lang sẽ như vậy quan tâmviệc hôn nhân của mình, nhưng cônương gia nói đến việc hôn nhân, tất nhiên là đỏ mặt. Chu Mãn Nguyệt hơi rũ mắt, ngượng ngùng đỏ mặt, một khuôn mặt đẹp nũng nịu phảng phất có thể nặn ra nước.
Hai tay nàng xoắn xuýt, thẹn thùng gật gật đầu: “…… Vâng.”
Chu Lâm Lang nói: “Mấy ngày nay, ta thường xuyên hoài niệm An quãng thời gian lúc còn ở Vương phủ. Muội muội, ngươi ở lại trong phủ ta mấy ngày, bồi ta, được không?”
Chu Lâm Lang từ trước tới nay mắt cao hơn đầu, thái độ đối với thứ muội xưa nay so với hạ nhân còn không bằng, hiện nay lại thân thiết kêu “Muội muội”, không khỏi làm Chu Mãn Nguyệt kinh ngạc. Nhưng nàng biết với nữ tử, đẻ non là một đả kích thật lớn, sợ là lúc này tỷ tỷ trong lòng khó chịu. Chu Mãn Nguyệt không có do dự, gật đầu nói: “Chỉ cần tỷ tỷ không chê ta ngốc là được.”
Chu Lâm Lang cong môi cười, nói: “Sao có thể như vậy?” Nàng lại bồi thêm một câu, “…… Ngươi chính là ta thân muội muội.”
Chu Mãn Nguyệt nghe xong cười càng thêm sáng lạn, hai mắt tỏa sáng so sao trên trời còn muốn sáng ngời hơn.
Chu Quý Hành thấy muội muội mở miệng muốn Chu Mãn Nguyệt lưu lại bồi nàng, thì giật mình. Nhưng hắn tự nhiên không tới cái khác, chỉ nghĩ rốt cuộc cũng là thân tỷ muội, có Mãn Nguyệt ở đây, nàng cũng có nhiều thêm một người nói chuyện. Từ khi mẫu thân bị hưu, lúc sau An Vương lại tái giá, Chu Quý Hành tự nhiên so với lúc xưa thành thục rất nhiều. Muội muội có thể buông bỏ thành kiến với Mãn Nguyệt, cũng là một chuyện tốt.
Trước khi Chu Quý Hành rời khỏi, lạu cùng Lục Lễ gặp mặt.
Lục Lễ thấy vị đại cữu này, trong lòng có chút áy náy. Lúc trước hắn đối thê tử có chút lạnh nhạt, nhưng hôm nay thê tử bởi vì hắn sơ sẩy, liền hài tử cũng không còn, hắn cũngcực kỳ đau lòng.
Lục Lễ nói: “Thực xin lỗi…… Là ta không có chiếu cố tốt Lâm Lang.” hắn là nam nhân, cưới nàng, tự nhiên nên cho nàng thêm vài phần bao dung. Nàng trong lòng còn nhớ nam nhân khác, sợ là hắn làm được không tốt.
Chu Quý Hành cùng Lục Lễ là từ nhỏ đến lớn là hảo bằng hữu, hiểu được hắn đối muội muội một lòng say mê, phát sinh loại chuyện này,trong lòng hắn khẳng định so với người ca ca này càng khổ sở hơn. Chu Quý Hành xưa nay khoan dung, sẽ không đem sai lầm đỗ lỗi ở trên người người khác, biết hiện giờ Lục Lễ trong lòng khó chịu, hắn càng không thể trách cứ, để tránh dậu đổ bìm leo. Chu Quý Hành nói: “Ngươi không cần áy náy, chuyện này không thể trách ngươi…… Chỉ là, Lâm Lang tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc vẫn là cô nương gia. Nàng nếu gả cho ngươi, hy vọng ngươi có thể bao dung nàng hơn.” không có nửa câu trách móc nặng nề. Lục Lễ càng là áy náy. hắn gật đầu nói: “Ta sẽ.”
Lúc trước hắn đối thê tử trái tim băng giá, hiện giờ cũng hiểu được rất nhiều —— dù sao hai người bọn họ còn có cả đời, cũng đủ cho hắn chậm rãi đến đi vào trong lòng nàng.
Đem muội muội giao cho Lục Lễ, Chu Quý Hành rất yên tâm. Chu Quý Hành vỗ nhẹ nhẹ vài cáilên vai Lục Lễ, lúc này mới sải ra về.
Lục Lễ vào nhà đi thăm thê tử, thấytrongphòng thê tử có một tiểu cô nương mặc một thân xiêm y màu hồng nhạt, bóng dáng xinh xắn lanh lợi. hắn biết thê tử để thứ muội lưu lại, bồi nàng mấy ngày, trong lòng cũng đoán được đây hẳn là cô em vợ.chưa từng gặp mặt
Chu Lâm Lang mở miệng, nói: “Phu quân, đây làmuội muội ta.” một tiếng “Muội muội”, làm Chu Mãn Nguyệt trong lòng thật rất vui mừng. Nàng cong môi cười cười, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Lễ, quy quy củ củ hô một tiếng: “Tỷ phu.”
·
Cuộc sống gia đình cứ vậy trôi qua, Khương Lệnh Uyển lại trở nên tung tăng nhảy nhót lên. Trong lúc nguyệt sự, nàng ăn uống thanh đạm, hiện giờ sạch sẽ, hôm nay Lục Tông cố ý lệnh phòng bếp đặc biệt làm vịt nướng. Khương Lệnh Uyển thích ăn thịt vịt, bát bảo vịt, đặc biệt là vịt nướng.
Bữa ăn hôm nay là một bàn vịt nướng bề ngoài béo mập, màu sắc đỏ thẫm bóng mỡ. Lớp da giòn ta thơm phức, thịt bên trong lại hồng nhuận.
Lục Tông tự tay cuốn cho nàng, dùng chiếc đũa lấy một chút tương ngọt, bôi lên trên rau, gắp thêm vài miếng vịt nướng để lên trên, đem lá cuốn lại, đút nàng ăn.
Thịt vịt ngoài giòn trong mềm, hương vị thuần hậu, béo mà không ngán.
Lục Tông thấy nàng đã nhiều ngày khẩu vị không tốt, lúc này có thể ăn được như vậy, tất nhiên là sẽđút cho nàng nhiều hơn chút. Khương Lệnh Uyển ăn đến miệng nhỏ sáng bóng, vui mừng khen: “Vịt nướng này thật sự không tồi.” trù nghệ đầu bếp ở Vinh Vương phủ, so Vệ Quốc Công phủ khá hơn nhiều.
Lục Tông lại đút nàng một miếng, nói: “Thích liền ăn nhiều một chút.”
Khương Lệnh Uyển sợ béo, không dám ăn nhiều. Nhưng nàng cần kiệm quản gia, tự nhiên không thể lãng phí, liền đem một bàn lớn thịt vịt nhét vào trong bụng Lục Tông.
Đôi tiểu phu thê hai người, ăn một bữa cơm đều là đường mật ngọt ngào, thật là làm người ta ghen tị chết.
Cơm trưa qua đi, Lục Tông vốn muốn bồi thê tử đi ngủ trưa, nhưng quân doanh lại có việc, liền vội vội vàng rời đi.
Hôm nay Khương Lệnh Uyển ăn quá no, liền tản bộ trong viện để tiêu thực.
Vừa lúc Minh Nhạn tới tìm nàng.
Minh Nhạn là cháu ngoại gái Phan trắc phi, vừa mới vào phủ, dựa theo phép tắc đã tới gặp vị chủ mẫu là nàng coi như xong, hôm nay lại đến tìm nàng, thật la có chút ý vị sâu xa.
Minh Nhạn hướng tới Khương Lệnh Uyển hành lễ, lúc này mới nói: “Minh Nhạn có việc muốn nói riêng với thế tử phu nhân, có được không……”
Khương Lệnh Uyển biết được ý tứ nàng, cười cười nói: “Minh cô nương có chuyện cứ nói thẳng. Các nàng từ nhỏ đã hầu hạ ta, là nha hoàn hồi môn của ta, đều tin được.”
Nghe xong lời nói này, Minh Nhạn cũng không còn kiên trì. Trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới nhìn Khương Lệnh Uyển, mở miệng nói: “Lúc này dì để Minh Nhạn tới vương phủ bồi nàng, trên thực tế là thay Minh Nhạn tuyển một nhà chồng tốt……”
Nữ tử bình thường, nói đến gả chồng, ai mà không thẹn thùng, nhưng vị này trước mặt lại thật tự nhiên.
Khương Lệnh Uyển ra hiệu ý bảo nàng tiếp tục nói.
Minh Nhạn tiếp tục nói: “Chính là dì, nàng…… Nàng cố ý vô tình ở trước mặt Minh Nhạn nhắc tới thế tử gia, sợ là…… Sợ là muốn đem Minh Nhạn đưa cho thế tử gia.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng một trận bực bội, nhưng trên mặt lại là bất động thanh sắc. Nàng lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt, cong cong môi, lại cười nói: “Minh cô nương cùng ta nói lời này, ý tứ là ——”
Minh Nhạn biết được vị thế tử phu nhân này là người thông minh, hơn nữa không chút chịu được hành vi này của dì. Nàng ở trong phủ, phải dựa vào dì, nhưng hôm nay dì vì lợi ích chính mình, đem nàng đẩy vào hố lửa, nàng cũng không thể ngây ngốc mà để người ta lợi dụng. Nhà cao cửa rộng, chuyện dơ bẩn gì mà không có, đến lúc đó một chén thuốc cho nàng uống, đưa lên nàng giường Vinh thế tử…… Nàng cũng chỉ có thể như cá nằm trên thớt mặc người làm thịt.
Nàng biết nên vì chính mình làm gì mới tốt.
Minh Nhạn ngẩng đầu lên, lộ ra phần cổ trắng nõn tinh tế, dung mạo mỹ lệ xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Minh Nhạn đối với thế tử gia nửa điểm tâm tưcũng không có……” Nàng nhìn vị mỹ mạo yêu kiều của thế tử phu nhântrước mặt mình, sợ nàng không tin, lúc này mới hít sâu một hơi, nói, “Minh Nhạn có tâm ý với Vương gia.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
43 chương
47 chương
9 chương
16 chương
23 chương