Ngô Đồng

Chương 6

Từ ngày mang Tiêu Nam về nhà đến bây giờ Lục Tự vẫn chưa hỏi tình huống cụ thể của Tiêu Nam, hoàn toàn tin tưởng với cậu. Hoặc là hoàn toàn không quan tâm. Nhưng Tiêu Nam càng muốn tin vào vế trước. Anh Lục của cậu là một người rất tốt. Cậu do dự rất lâu, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng mỗi lần lời đến bên miệng rồi lại không biết mở miệng như thế nào. Nói nhiều rồi đều là làm màu. Cậu sợ sau khi anh Lục biết hết thảy mọi chuyện thì sẽ không muốn cho mình ở lại chỗ này nữa, cũng sợ anh Lục sẽ nhìn mình bằng ánh mắt xa cách. Cậu vất vả lắm mới đến gần được bên anh, cậu còn muốn cảm nhận những điều tốt lành của anh. Cậu mang một thân lệ khí tham lam khát cầu Lục Tự, muốn chiếm anh thành của riêng, muốn anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mình. Nhưng, cảm giác dối lừa giống như một cây gai, khiến cậu chịu nhiều đau đớn. “Anh Lục… Em có lời muốn nói với anh.” Suy nghĩ rất lung, Tiêu Nam vẫn muốn ở chung với Lục Tự một cách vô lo vô nghĩ hơn, coi như… Coi như nếu Lục Tự không tiếp thu được thật, chí ít bọn họ cũng đã kề cận nhau như vậy. Cũng không coi là quá tiếc nuối. Lục Tự cong ngón tay gõ gõ bàn, nghiêm mặt nói: “Cứ ăn cơm đàng hoàng trước đã, ăn ngon như này chớ nên lãng phí thức ăn.” Đại khái anh đoán được đứa nhỏ muốn nói đến chuyện gì, chung quy lại đơn giản chính là chuyện đã qua. Những điều đó hẳn không phải là những ký ức tốt đẹp. Rõ ràng cậu nhóc đã xoắn xuýt rất lâu, lúc ăn cơm vẫn luôn mất tập trung. Dưới cái nhìn của anh, quá khứ đau thương chẳng thể quan trọng bằng hiện tại trước mắt. Anh vẫn luôn không hỏi chuyện của đứa nhỏ không phải chỉ vì chướng ngại giao tiếp của anh, mà càng là do anh hiểu rõ, mỗi người đều cần có không gian riêng tư, để cất chứa những điều khó nói với ai. Đến khi có thể hoàn toàn buông bỏ những điều đó, lúc đó nói ra được mới càng ý nghĩa. Cho nên, không cần phải sốt ruột. Đáy mắt Tiêu Nam ê ẩm, khẽ gật đầu một cái. Lúc cậu nấu cơm vẫn luôn một lòng nghĩ đến Lục Tự, nghĩ đến cái ôm ấm áp lúc trưa, nghĩ đến cảm giác an toàn từ Lục Tự. Cậu luôn muốn có thể ở lại cạnh bên Lục Tự. *** Sự thật chứng minh, chỉ cần Lục Tự không muốn thì đến cả cơ hội bộc bạch Tiêu Nam cũng không có. Cơm nước xong xuôi Lục Tự tranh phần dọn dẹp bát đĩa mang vào nhà bếp, sau đó giục Tiêu Nam đi tắm, rồi mình mới tắm sau. Đến khi hai người rốt cuộc cùng ngồi chung lại trên ghế sô pha thì kim giờ của đồng hồ treo tường đã chạm đến số chín. ‘Tiểu Nam, cậu có gì muốn nói thì bây giờ nói đi.” Lục Tự mặc đồ ngủ, tóc đã gần khô, trên tay còn cầm một ly sữa bò ấm, đưa thẳng cho Tiêu Nam. Tiêu Nam: “…” Tâm lý khó khăn lắm mới kiến thiết thật tốt thì giờ đây đã sụp đổ từ sớm. Cậu nhận lấy ly sữa bò, nhấp một hớp nhỏ rồi đặt xuống bàn trà, lại liếm bọt sữa còn vương trên mép dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tự. Chóp môi vì động tác của cậu mà trở nên sáng bóng ướt át. “Anh Lục, em… Để sau lại nói với người có được không?” Cậu có hơi khẩn trương, trong giọng nói lại có chút dò xét, thậm chí còn vô tình sử dụng kính ngữ. Trong lòng Lục Tự thấy buồn cười nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cố làm ra vẻ suy nghĩ, “Thế à, vậy anh có thể nói cho cậu biết, bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội nữa đâu(1).” Quả nhiên đứa nhỏ mắc câu, “Anh Lục! Em, em sẽ nói rõ cho người, người cho em một chút thời gian, một giờ, à không, nửa giờ có được không? Anh Lục —” Lục Tự không nhịn nổi nữa, phì cười, tay phải không tự chủ mà phủ lên đầu đứa nhỏ, đầu ngón tay khẽ vuốt lấy tóc cậu, “Trêu cậu thôi, có lời gì chờ cậu thực sự muốn nói thì đến lúc đó nói với tôi cũng không muộn —” Anh hơi ngừng lại một chút rồi lại tiếp: “Trưa nay còn ôm anh không buông tay, rồi coi anh thành anh trai, đến giờ mới có bao lâu mà còn dùng cả kính ngữ rồi? Sau này có phải còn cần lập cả quy định ra để cho cậu biết ở nhà này cái gì có thể cái gì không thể làm hay không…” Tiêu Nam càng nghe mặt càng nóng, hận không thể tìm ngay một cái lỗ mà chui xuống, “Anh Lục, em sai rồi…” Bàn tay Lục Tự vẫn còn đang tác oai tác quái trên đầu cậu, lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp khiến cho da đầu cậu tê dại. Cậu có chút khẩn trương, muốn tránh cũng không tránh được, lại một lần nữa mà vùi mặt vào lồng ngực của Lục Tự. Lần này hai người đều yên lặng. Khác với lúc trưa, khi đó Tiêu Nam tâm tình không ổn định, chỉ làm muốn tìm kiếm an ủi. Mà bây giờ, cách lớp áo ngủ tơ tằm, cậu cảm nhận được rõ ràng cơ ngực và cả nhịp tim đập của Lục Tự. Nhiệt độ đốt người. Tiêu Nam xấu hổ muốn chết, đang tính đến lúc ngẩng đầu lên làm thế nào mà vừa mỉm cười tỏ ra lúng túng mà vẫn không thất lễ thì một đôi bàn tay không phải là cậu lại vững vàng đặt trên ở lưng. Lục Tự lại một lần nữa ôm lấy cậu. Bọn họ ôm nhau, là lần thứ hai ôm nhau. Cái ý niệm này vô cùng rõ ràng choán hết tâm trí Tiêu Nam, cứ như thế mà xoay vòng vòng lặp đi lặp lại ý niệm ấy. Xong rồi. Có phải cậu đã bị lộ rồi hay không? Có phải anh Lục đã nhận ra cậu thích anh hay không? Anh Lục sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cảm thấy quái dị hay phản cảm không? … Hồi lâu, tâm tư của Tiêu Nam đã bay đến “Liệu anh Lục cũng có một chút cảm giác giống mình hay không”. Đúng lúc Lục Tự mang theo nụ cười trầm thấp khẽ cất tiếng lên bên tai, cắt đứt suy nghĩ đang lan man của cậu. “Thế nào đây hả? Cậu lớn chừng này rồi sao còn nhõng nhẽo như vậy?” !!! Tiêu Nam nắm chặt vạt áo Lục Tự, ở nơi Lục Tự không thấy được mà thầm bĩu môi, chính mình cự tuyệt không chịu thừa nhận hành vi của bản thân: “Em không làm nũng, còn lâu em mới làm nũng.” Lục Tự bật cười, anh còn hy vọng cậu nhóc cứ tùy ý mà làm nũng với mình hay ngẫu nhiên sinh khí một chút, đứa nhỏ quá ngoan lại khiến cho người ta đau lòng. “Được được được, Tiểu Nam nhà chúng ta không nũng nịu, nhưng đúng là đáng yêu hơn người khác nhiều lắm.” Tiêu Nam: “!!!” Anh Lục trêu ghẹo hơi quá rồi á?! Ai mà chịu nổi chứ?! Tiêu Nam cắn chặt môi dưới, qua mấy giây mới dám lên tiếng: “Em đã không còn là trẻ con nữa rồi.” “Anh biết, cậu đã mười chín tuổi rồi.” Còn có một lời Lục Tự chưa nói. — Nhưng em ở trong lòng anh vẫn là một đứa nhỏ mà thôi. Tiêu Nam khẽ ưm một tiếng chui ra khỏi lồng ngực Lục Tự, thoáng quay đầu đi, cầm lên ly sữa ấm đã bị lãng quên một bên kia, mượn cơ hội che đi sự ngượng ngùng và lúng túng của cậu. Sữa bò đã nguội đi nhiều, chất lỏng nồng đậm chảy xuống theo cổ họng, hầu kết hơi động. Cậu uống nhanh quá, không cẩn thận bị sặc, nhất thời ho khan kịch liệt. Lục Tự thấy vậy khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ lưng cho Tiêu Nam thuận khí, “Nào có ai dám tranh với cậu đâu, uống vội như thế làm gì?” Tất nhiên Tiêu Nam không thể nói là vì bị anh trêu chọc nên mới xấu hổ đó chứ. Cậu ho khan đến viền mắt đỏ ửng, nhanh chóng lan đến khắp gò má, nhìn Lục Tự nói không ra lời. “Mệt sao?” Lục Tự hỏi. Tiêu Nam chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Anh Lục, anh mệt à?” Lục Tự nghiêm túc gật đầu, “Buồn ngủ rồi.” “Vậy anh Lục mau mau về phòng ngủ đi, em cũng đi ngủ đây.” Tiêu Nam đứng dậy đi lấy thảm lại bị Lục Tự kéo tay. “Giường rất rộng, hai người ngủ cũng không sao.” Ánh mắt Lục Tự sáng trong không ám một tia tạp niệm, không hề có ý tứ mà Tiêu Nam muốn thấy. Chính là giây phút này, rốt cuộc Tiêu Nam cũng chắc chắn, Lục Tự thật sự đã coi cậu thành em trai. Hoặc cũng có thể là con trai. Chẳng qua, tiện nghi dâng tận cửa, không chiếm thì bỏ phí à. Hôm nay có thể chung chăn gối, không chừng ngày mai sẽ là ôm hôn. Chuyện sau này ai nói được rõ ràng, giờ nắm chắc thời cơ mới là mấu chốt. Cậu cười rạng rỡ, “Vâng.” Hai người lần lượt đi rửa mặt, đồ dùng hàng ngày trong nhà hầu như đều là Lục Tự mua cùng một kiểu luôn, chỉ có màu sắc khác nhau. Bên cạnh bồn rửa mặt là hai cái cốc cùng kiểu nhưng khác màu được đặt cạnh nhau, nhìn trông đặc biệt ấm áp. Quả thật là giường rất rộng. Mang phong cách châu Âu, khung gỗ thật, đệm giường đàn hồi êm ái, chỉ ngồi lên thôi đã thấy rất thoải mái. Ban đầu khi đi sắm đồ đạc nội thất Lục Tự chỉ nhìn qua là quyết định mua luôn. Chủ yếu là do nhân viên bán hàng nói quá nhiều mà lúc đó anh lại chẳng có tâm tình nghe, vì thế mà trực tiếp ra quầy thanh toán quẹt thẻ. Sau khi mua về mới nhận ra cái giường này thật là lớn quá khổ, chiếm gần một phần tư phòng ngủ. Anh bất giác nhớ lại, lúc đó nhân viên bán hàng có giới thiệu: “Đây là một chiếc giường đôi King size phong cách châu Âu rất được các cặp đôi trẻ yêu thích, mềm mại thoải mái, chắc chắn mà lại còn bền. Bạn gái anh chắc chắn sẽ thích blablablo…” Anh không có nói cho nhân viên nhiệt tình quá mức đó rằng anh không có bạn gái, mà sau này cũng không. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thái trải qua quãng đời cô độc đến cuối. Hai năm trôi qua, cái giường này cuối cùng đã may mắn được có người ngoài Lục Tự nằm lên. Mà lúc này, bọn họ mỗi người một chăn, sau khi cả hai nằm xuống còn trống một khoảng lớn ở giữa. Nhất thời không ai lên tiếng. Trong không gian chỉ có tiếng hít thở của hai người đan xen lẫn nhau. Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, chợt có gió đêm thổi tới, rèm cửa lay động theo cơn gió, ánh trăng cũng lợi dụng cơ hội mà lẻn vào. Đã rất lâu rồi Lục Tự không đi ngủ sớm như này, cho tới bây giờ anh không hề có ý định sinh hoạt và nghỉ ngơi như một lão cán bộ. Đêm đến thức khuya gõ chữ là chuyện thường tình, nhưng dù có ngủ muộn bao nhiêu thì sáng sớm hôm sau anh vẫn tỉnh dậy đúng giờ, sau đó đi chạy bộ nửa tiếng. Không chỉ một người đã từng nói anh rất đơn điệu không thú vị, ngay cả lão Lộ cũng cảm thấy anh nên tiếp xúc nhiều với mọi người hơn. Nhưng thực tế anh chỉ thích xây dựng thế giới màu sắc sặc sỡ qua những trang sách hơn, ở nơi đó anh có thể phát huy trí tưởng tượng vô cùng vô tận, nhân vật dưới ngòi bút do anh nắm chặt trong tay, bọn họ sẽ có đủ loại tính cách và cuộc đời. Loại cảm giác này không thể nào cảm nhận trong thế giới thực tế được. *** Con đường bên kia gần nhà Lục Tự, giờ chưa đến 10 giờ, dưới tầng thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi xe ô tô chạy qua. Càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong đêm. Vốn là Tiêu Nam xoay lưng về phía Lục Tự, qua một hồi, sau khi nghe thấy đối phương hô hấp vững vàng đều dần đều dần thì nhẹ nhàng xoay người lại. Dáng vè Lục Tự khi ngủ rất đẹp mắt, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt khép lại dưới đôi mày kiếm hết sức thâm thúy, gương mặt có hơi dữ nhưng đường nét tràn ngập sự nam tính cuồng dã và bất kham. Mà khi anh an tĩnh lại, khí chất cả người trở nên ôn hòa, không còn tính công kích giống như bình thường. Tiêu Nam không hề buồn ngủ, mượn bóng đêm mà trắng trợn nhìn ngắm miêu tả ngũ quan của Lục Tự, dường như muốn khắc sâu gương mặt nhìn trăm lần không chán này vào tận đáy lòng. “Anh Lục, anh ngủ chưa…” Đôi môi mỏng của cậu khẽ mở, nhẹ như tiếng muỗi kêu, không hề có lời đáp lại như theo dự tính. “Anh Lục, em kể cho anh nghe một câu chuyện trước khi ngủ có được hay không?” “Ngày xửa ngày xưa có một con Sóc nhỏ, nó có một gia đình rất hạnh phúc. Có cha mẹ vô cùng yêu thương nó, nó đã trải qua một tuổi thơ tốt đẹp nhất, nó cảm thấy mình là Sóc nhỏ may mắn nhất trên thế giới này.” “Con Sóc nhỏ cho rằng nó sẽ hạnh phúc như thế mãi. Nhưng, đến một ngày khi nó lớn lên, nó phát hiện ra, trong nhà ngày càng vắng đi những tiếng cười đùa nói chuyện. Mẹ rất hiền hậu vẫn rất yêu thương nó, một mực chăm lo cho nó. Nhưng cha nó lại càng ngày càng trở nên bận bịu, thường xuyên không thấy ông đâu.” “Sau đó mẹ bị bệnh, con Sóc nhỏ rất khó chịu, nó không muốn nhìn thấy mẹ khó chịu. Nó đi tìm cha, lại bị cha mắng một trận. Mẹ bệnh mãi không khỏi, cũng không thể ra khỏi nhà. Cha cũng không để cho Sóc nhỏ đi tìm người bạn nhỏ chơi với nó, mỗi ngày nó cũng chỉ có thể chơi một mình, ở bên mẹ, nhìn bầu trời một chút.” “Rồi sau nữa, cha càng ngày càng bận rộn, mỗi lần về đến nhà là lại nổi nóng, ông còn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền không nên cầm. Con Sóc nhỏ rất sợ, nó không muốn mất đi cha mẹ của nó, nó rất muốn trở lại ngày nó còn bé, khi đó một nhà bên nhau vô cùng vui vẻ.” “Mỗi ngày Sóc nhỏ không thể nào vui, nó không có bạn bè để giãi bày. Có một ngày, mẹ Sóc nhỏ nói với nó, cha nó đã thay đổi, ông đã không còn thương yêu gia đình này nữa, ông làm rất nhiều việc không tốt, ông ta cố ý khiến mẹ bị bệnh, ông còn không cho nó gặp bạn nhỏ để trò chuyện.” “Mẹ đã sắp không kiên trì được nữa. Bà tìm ra rất nhiều bằng chứng, toàn bộ giao cho Sóc nhỏ, để sau đó Sóc nhỏ sẽ giao cho chú cảnh sát. Sóc nhỏ không biết làm thế nào, nó cảm thấy mình thật là vô dụng.” “Cuối cùng, vào một ngày trời trong xanh, Sóc nhỏ đi tìm chú cảnh sát. Sau đó cha bị bắt đi rồi, Sóc nhỏ không còn gì nữa cả. Nhưng nó cũng không hề hối hận.” “Nó còn nhớ ngày nhỏ cha mẹ thích gần bên nó, nói với nó rằng mau mau trưởng thành và phải làm một người tốt.” “Anh Lục, Sóc nhỏ đã trưởng thành.” “Anh Lục, ngủ ngon, em sẽ hái vầng trăng sáng kia xuống tặng anh.” Nói xong mấy lời này, Tiêu Nam thở phào nhẹ nhõm. Thật ra mà nói thì cũng không có gì, thời gian sẽ dạy cậu cách lãng quên. Giọng nói của rất nhỏ rất nhẹ, giống như kể một câu truyện cổ tích trước khi đi ngủ vậy. Cậu xoay người nhắm hai mắt lại, trong lòng dần lặng yên. Ngủ đi, mọi thứ qua rồi, tất cả đều sẽ tốt hơn. Không biết qua bao lâu, Tiêu Nam dần trở nên mơ màng, trong mơ hồ dường như cậu nghe thấy phía bên kia truyền đến một âm thanh trầm trầm khàn khàn. “Sóc nhỏ thật dũng cảm. Nó còn có tương lai đáng mong chờ.” Hết chương 6.Tác giả có lời muốn nói: Thật ra Tiêu Nam nhà chúng ta rất dễ thỏa mãn, chỉ với một cái ôm thôi là có thể giải quyết được mọi chuyện. Chú thích:  (1) Nguyên văn: 过了这个村就没这个店了 Qua thôn này là không còn tiệm khác.